Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 5 - Chương 8: Thư phi



Chiến hỏa không xảy ra, quân đội của Mạn La đế quốc và Tề quận tướng sĩ cùng nổi lửa mở tiệc, cũng thiêu đốt bầu trời Mạn La đế quốc.

Mạn La lệnh bị chia thành hai rốt cục hợp thành một khối, Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy nửa khối Mạn La lệnh Da Lạc Tư Đặc Lặc cho hắn, trong lòng cảm thán hàng vạn hàng nghìn lần, nguyên lai đi tới thế giới này, hết thảy vượt xa tưởng tượng của mình.

Tâm vốn lạnh băng được ôn tình thay thế, hơn nữa, còn phát hiện bản thân đã thực thỏa mãn.

Mạn La đế quốc . Hoàng cung

Dưới bầu trời đêm an tĩnh, một cuộc máu tanh khác cũng bắt đầu mở màn.

"Mẫu phi nàng?" Thiên Nguyệt Thiên Hâm đứng bên giường của Trữ quý phi, mẫu phi luôn luôn yêu thích xinh đẹp, hiếm khi bệnh tật thế này.

Bên cạnh có một ngón tay lôi kéo y phục của Thiên Nguyệt Thiên Hâm, đó là thất công chúa, là công chúa ra đời sau Thiên Nguyệt Triệt không lâu, nhưng cũng là đứa bé ra đời dưới sự tức giận của Thiên Nguyệt Thần, năm đó, Thiên Nguyệt Thần đem tất cả thống khổ mà Thiên Nguyệt Triệt từng chịu, trút lên người đứa bé này.

Thiên Nguyệt Thần, chỉ cần là nhi tử y không quan tâm, y liền không nhìn thêm dù chỉ một cái.

Thiên Nguyệt Thiên Hâm cầm tay thất công chúa: "Mẫu phi không có chuyện gì, ngươi theo ma ma đi ngủ trước, thân thể ngươi không tốt, nên chú ý." Thiên Nguyệt Thiên Hâm lãnh tình cực kỳ giống nam nhân bên cạnh hắn – Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai.

Nhưng thất công chúa vẫn là muội muội của hắn.

"Ân." Thất công chúa là một hài tử trầm mặc ít nói, nàng cũng biết thân thể mình không tốt, ở đây sẽ chỉ làm bọn họ lo lắng, từ nhỏ nàng sinh sống trong cung điện, luôn mong có một ngày được ra khỏi đây xem thế giới bên ngoài.

Chưa từng có người nói với nàng, bệnh trên người nàng là thế nào, tuy không chết, nhưng sẽ không khiến nàng dễ chịu.

Đó cũng là đương nhiên, chuyện băng tằm trên người Thiên Nguyệt Triệt là một bí mật, Thiên Nguyệt Thần không truy cứu, đã là ân huệ thật lớn, nếu như khi đó Thiên Nguyệt Thần biết được sau này mình sẽ yêu nhi tử của mình, sợ rằng tất cả những người có liên quan, đều không thoát được.

"Ngươi cũng đi ngủ đi." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai thấy sắc mặt Thiên Nguyệt Thiên Hâm không được khá lắm, "Buổi tối còn có người khác chiếu cố."

"Ân." Đúng là, mấy ngày qua hắn vẽ thêm một bản mới, cảm giác có chỗ không hài lòng, cho nên mất ăn mất ngủ.

Một góc khác của hoàng cung.

"Thế nào?" Nữ âm xa lạ, có chút lạnh lùng.

"Đã không sai biệt lắm." Là nam âm xa lạ, có vài phần bị đè nén, "Chỉ có thể trách nữ nhân kia vận khí không tốt." Hừ lạnh mấy phần xem thường.

"Dài dòng, nếu không phải các ngươi không cẩn thận, há có thể bị nàng bắt gặp, bên kia có thông báo gì?"

"Bên trên truyền lệnh, lúc Mạn La đế quốc và Tề quận khai chiến, nắm được bản đồ hành quân của Mạn La đế quốc."

"Bên kia đã khai chiến, tối ta đến ngự thư phòng tìm xem."

"Ngươi thật ác độc, khó trách người ta nói, tối độc phụ nhân tâm."

"Hừ, là Thiên Nguyệt Thần không biết tốt xấu." Nữ nhân khinh thường, "Nam nhân kia có bệnh, bệnh nặng." Đừng tưởng rằng, nàng nhìn không ra quan hệ của bọn họ.

"Ban đầu là ngươi muốn gả cho nam nhân kia, Thiên Nguyệt Thần, đây là nam nhân mà nữ nhân khắp thiên hạ đều muốn."

"Giờ thì sai, không ai muốn."

"Nga?"

"Y... Y thích nam nhân, hơn nữa, người kia còn là nhi tử của y."

"Cái gì?" Nam âm xa lạ tràn ngập kinh ngạc, điều này... Điều này có thể sao, nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, cư nhiên... Cư nhiên yêu nhi tử của mình ?

Sau đó tựa hồ nhớ đến điều gì, nam tử nhích tới gần nữ nhân mấy phần. Tay đặt lên ngực nữ nhân, vuốt ve, "Cho nên ngươi muốn? Có phải muốn bị tiến vào, muốn bị đâm rách?"

Ngực mềm mại, sờ phi thường thoải mái, nữ nhân than nhẹ: "Điểm nhẹ, sẽ đau."

Trong hoàng cung, đột nhiên truyền ra tin tức Trữ quý phi bệnh nặng, khiến cho không khí vốn an nhàn trở nên khẩn trương, y liệu sư của y viện, đều bị Thiên Nguyệt Thiên Hâm gọi tới tẩm cung của Trữ quý phi.

Mặc dù Thiên Nguyệt Thiên Hâm là nhị hoàng tử, Trữ quý phi là quý phi, nhưng người chân chính khiến các y liệu sư sợ hãi vẫn là chủ nhân của Thủy Linh Ngọc – Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai.

Nam nhân có bộ mặt băng sương này.

"Bổn tọa hỏi một lần nữa, tình huống quý phi thế nào?" Thanh âm lạnh lùng ẩn ẩn sát khí.

"Tộc... Tộc trưởng, vi... Chúng vi thần cũng không hiểu được."

Một y liệu sư... Hai y liệu sư... Tất cả y liệu sư đều run rẩy, bệnh của Trữ quý phi thật sự khó hiểu, không phải bọn họ vô năng, mà là thật sự nhìn không ra nơi nào khác lạ.

Chỉ có sắc mặt Trữ quý phi nương nương rất tái nhợt.

"Báo... ." Thái giám không kịp đợi đồng ý liền vọt vào, "Bẩm tộc trưởng, nhị hoàng tử, y đạo sư Lôi Á Thư Đặc du ngoạn chưa trở về."

Xong.

Chúng y liệu sư tê liệt.

Một góc khác của hoàng cung.

Nam nữ đều áo không đủ che thân, động tác một vào một ra phi thường câu nhân.

Cửa truyền đến tiếng gõ, nam tử nhanh chóng chạy nước rút, buông thả trong cơ thể nữ nhân.

Sau cao trào, nữ nhân mặc quần áo, phảng phất cái gì cũng không từng có.

"Chuyện gì?" Đẩy cửa ra, nữ nhân ôn nhu nói, đó là một khuôn mặt giống hệt Thư phi.

"Nương nương." Cung nữ lặng lẽ nói vài câu bên tai Thư phi, Thư phi nghe xong, sắc mặt biến xanh, cửa "Phanh" một tiếng đóng lại.

"Đứng lên." Đá một cái vào nam tử trên giường, nam tử né tránh không kịp, nơi vừa nãy còn tiến vào thân thể Thư phi, bây giờ lại đau đến nằm sấp.

"Ngươi làm gì?" Khuôn mặt nam tử không tốt, bình thường mọi nam nhân đều yêu quý nơi này.

"Ả đàn bà kia được cứu sống." sắc mặt Thư phi càng thêm tối tăm.

"Không thể nào." Nam tử giọng điệu kiên định.

"Hừ." Thư phi vung tay áo lên, xoay người rời đi.

Đi tới cửa cung của Trữ quý phi, giả vờ như quan tâm bước vào, Trữ quý phi vẫn còn nằm ở trên giường, ngồi bên cạnh là nam nhân thân hình vĩ ngạn, đi cùng Thư phi còn có các tần phi khác.

"Mẫu phi của ta thế nào?" Thiên Nguyệt Thiên Hâm hỏi, nam nhân đang thay Trữ quý phi xem bệnh hiển nhiên là Mạc Tà, ma pháp trị liệu trừ hoàng cung, thì hiệp hội ma pháp là lợi hại nhất.

"Không có chuyện gì, chẳng qua là trúng độc, độc tố có chút mạnh, rất nhanh sẽ tỉnh lại." Mạc Tà nói, viết mấy phương thuốc, để y liệu sư đi lấy, chúng y liệu sư cầu cũng không được, nhanh chóng rời đi.

Có được đáp án, Thư phi cũng rời đi, vừa vào cung điện của mình, nụ cười cố gắng duy trì liền khép lại.

"Sao vậy?" Nam tử tiến lên hỏi.

Ba ...

Thư phi cho nam tử một cái tát: "Đồ ngu, xảy ra chuyện lớn, ả đàn bà kia được cứu sống, ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì, lúc ấy ngươi hạ độc thế nào, con đàn bà kia đầu óc ngu si, làm sao biết ngươi là ai, ngươi cư nhiên hạ độc."

"Hừ, ta hạ độc, vô thanh vô tức, căn bản không thể nhận ra, nếu không phải ngươi cho nàng hương huân, sao lại sinh ra phản ứng?" Nam tử xoa mặt, nếu không phải e ngại thân phận của nữ nhân này, cũng muốn hồi nàng một cái tát.

"Phế vật, ngươi còn cưỡng từ đoạt lý." Thư phi vươn tay lại muốn cho nam tử một cái tát, nhưng bị nam tử bắt được.

"Này này, vừa nãy mới cho ngươi thoải mái, không muốn trở mặt, hoàng đế của ngươi không có thượng ngươi thật chính xác, ngươi hỏa khí quá lớn." Ánh mắt sắc bén của nam nhân hiện lên lệ khí, "Người thay ả đàn bà kia giải độc là ai?"

Bởi vì biết Mạn La đế quốc là nơi thịnh hành ma pháp nhất trên đại lục Thiên Thụy, cho nên độc hắn mang tới, tuyệt đối không phải ma pháp trị liệu bình thường có thể giải quyết được.

"Là bằng hữu ở ngoài cung của tiểu tử kia." Thư phi ngồi xuống ghế, hiện giờ không thể chờ thêm được nữa, "Nếu ả đàn bà kia sớm tỉnh lại, thân phận của ngươi sẽ bị vạch trần, chiến sự bên kia còn không có tin tức truyền đến, chúng ta phải nhanh chóng tìm được bản đồ."

"Uh, hoàng cung ngươi quen thuộc, chuyện tìm bản đồ giao cho ngươi, ả đàn bà kia ta tới giải quyết." Nói đến chính sự, nam tử cũng trở nên nghiêm túc.

Cho nên vào ban đêm, hai người liền hành động.

Thư phi lợi dụng ba tháng ở hoàng cung, quan sát kĩ nơi này, khi đó Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt vì chuyện ngũ linh châu mà đi ra ngoài, đối với nàng mà nói cũng là một cơ hội tốt.

Cho nên nàng rất quen thuộc địa hình của hoàng cung.

Mặc y phục dạ hành vào, y phục vốn có của bản thân cũng không cởi xuống, đây là nhất cử lưỡng tiện.

Theo nàng quan sát, Ngự thư phòng, Kim Long điện là nơi có khả năng đặt bản đồ hành quân nhất, nàng đã từng nghĩ đến Mạn La các của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng dần dần nàng phát hiện, số lần Thiên Nguyệt Thần tới Mạn La các không nhiều lắm, hơn nữa, dù có đi, cũng không có nói chính sự.

Đừng hỏi nàng làm sao biết, tự nhiên là âm thầm theo dõi, đây là độc môn tuyệt kỷ của nàng, không ai có thể phát hiện, khiến nàng kinh ngạc chính là lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt ân ái ở Mạn La các.

Hai nam nhân thân thể trần truồng làm loại chuyện chỉ có nam nhân và nữ nhân mới có thể làm, nàng hoảng sợ quên cả hô hấp, quốc gia của nàng là nước nhỏ, chuyện long dương không truyền lưu, nhưng vì đi tới tam đại đế quốc, nàng từng học qua lễ nghi nơi này.

Chuyện giữa nam nhân với nam nhân, tam đại đế quốc đều thừa nhận.

Nhưng trong lòng nàng có chuẩn bị là một chuyện, chân chính nhìn thấy là một chuyện khác.

Khó trách hài tử kia kiêu ngạo như vậy, khó trách hài tử kia không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt, trong thâm cung, hoàng đế từ trước đến giờ đều vô tình, nhưng một khi có tình, đó chính là ôn nhu nhất.

Một khắc kia nàng hiểu rõ, khó trách hậu cung có lời đồn đãi, nói tám năm qua, hoàng đế chẳng bao giờ đến viện của bất kỳ phi tần nào.

Không phải y đến không được, mà là y không muốn đến.

Tiểu điện hạ của Mạn La đế quốc dáng vẻ tuyệt thế vô song, đúng là, lấy bất kỳ nữ nhân nào so sánh với hài tử kia, đều luôn thiếu chút gì đó.

Động tác nhanh nhẹn ẩn tiến Ngự thư phòng, bởi vì Thiên Nguyệt Thần không ở, thủ vệ cũng không quá sâm nghiêm, bất quá cho dù dù sâm nghiêm như trước, ngay cả Thiên Nguyệt Thần cũng chưa từng phát hiện, những thủ vệ bình thường này có thể phát hiện sao.

Nhìn khắp ngự thư phòng, căn bản không có chỗ nào kỳ quái, Thư phi lục soát mọi nơi một lần, nhưng không phát hiện tung tích của bản đồ.

Đôi mi thanh tú cau lại, ra khỏi Ngự thư phòng, kế tiếp là Kim Long điện, Kim Long điện rất lớn, dù hoàng đế không ở, bên trong cũng đốt đèn sáng rực, nhưng nội thất lại chỉ có một gian.

Thư phi tìm một lúc lâu, có chút nổi giận, nghĩ thầm, chẳng lẽ Thiên Nguyệt Thần mang bản đồ bên người.

Hiện giờ Mạn La đế quốc và Tề quận khai chiến, tam quân bị điều tới, dù không có bản đồ hành quân, phần thắng của bọn họ vẫn rất lớn.

Tới vô ảnh đi vô tung, ra khỏi Kim Long điện, trở lại tẩm cung của mình, phát hiện nam tử đã ngồi trên giường, đưa tay cởi bỏ y phục dạ hành, hỏi: "Thế nào, ả đàn bà kia đã chết rồi sao?"

Chẳng qua là... Vừa quay đầu lại, chỉ thấy nam tử nhìn mình chằm chằm, không mở miệng.

"Nhanh lên một chút, chúng ta thu dọn, ngày mai sẽ rời khỏi Mạn La đế quốc." Nói xong, muốn dọn hành trang, nhưng vẫn không thấy nam tử cử động, chỉ ra sức hướng nàng nháy mắt.

"Uy, mắt ngươi rút gân sao?"

Thư phi vừa dứt lời, căn phòng vốn ám hắc đột nhiên sáng lên, mấy bóng dáng quen thuộc từ sau bình phong đi ra.

"Mắt hắn không rút gân, chẳng qua là đang nhắc nhở ngươi, Thư phi nương nương." Thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai thốt ra, bên cạnh y là mấy người Kim, Thổ, Mạc Tà.

Thư phi run lên, nhưng ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh: "Mấy vị là?" Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nam tử trên giường, rồi đột nhiên kêu to.

Thị vệ ngoài cửa nghe tiếng kêu liền vọt vào.

"Nương nương."

Thư phi rụt lại thân thể: "Ngươi... Ngươi là ai? Ngồi trên giường của bổn cung làm gì?" Ngón tay ngọc run rẩy chỉ vào nam tử trên giường.

"Thư phi nương nương dễ quên vậy, đệ nhất mãnh tướng của quý quốc, cư nhiên cũng không biết." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai cười nhạo, "Bất quá, Ngự thư phòng, Kim Long điện, tẩm cung của hoàng đế, nương nương rất quen thuộc đi?"

"Ngươi... Ngươi đang nói cái gì, bổn cung không rõ?" Thư phi dựa vào cung nữ, bộ dáng nhu nhược.

"Nói rõ ràng chút cũng không sao." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai ngồi xuống ghế, Mạc Tà vung tay lên, một cái ghế khác chặn cửa, mà hắn, hiển nhiên là bắt chéo hai chân ngồi xuống cái ghế đó.

So với Thư phi, địa vị của Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai ở trong hoàng cung càng cao hơn, dù sao Thư phi chỉ là công chúa một nước nhỏ.

"Mùi hương trên người nương nương, thật là đặc biệt." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai cười tà, "Mấy ngày ở Ngự thư phòng ngửi được mùi hương này, tựa hồ có người âm thầm theo dõi ta, bằng lực lượng của ta, muốn theo dõi ta mà không bị ta phát hiện rất hiếm, ta đúng là nhìn không thấy hắn, chỉ có thể cảm giác được sự hiện hữu của hắn.

Ta đang suy nghĩ, người ẩn thân hiếm có đó là ai? Đúng là có chút buồn cười, ta tới tàng thư các, không nhớ rõ lật xem bao nhiêu sách, mới tìm được cổ xưa ghi lại, đã từng có một chủng tộc thần bí, một trong số võ công của bọn hắn, có một chiêu thức, gọi là ẩn nhẫn.

Chính là ẩn thân thuật."

"Bổn cung không hiểu ý của ngươi." Sắc mặt Thư phi bất đồng vừa rồi, có chút tái nhợt.

"Nương nương không hiểu, bổn tọa có thể chỉ điểm, mặc dù bình sinh bổn tọa ghét nhất người ngu xuẩn." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai độc miệng không thua gì Thiên Nguyệt Triệt, chẳng qua bình thường anh hùng không đất dụng võ.

"Ngươi... Ngươi lớn mật, bổn cung là Thư phi của bệ hạ, ngươi đêm khuya xông vào tẩm cung của bổn cung, lại nói nhăng nói cuội, bổn cung không hiểu ngươi lại dám chửi bổn cung, bổn cung phải đợi bệ hạ trở lại, thỉnh bệ hạ làm chủ."

"Nương nương, phi phi phi, nữ nhân ngây thơ là khả ái, nhưng ngây thơ quá liền biến ngu xuẩn. Bệ hạ giao hoàng quyền cho bổn tọa, bổn tọa có quyền tiền trảm hậu tấu, hoặc là, nương nương tự nhìn lòng bàn chân của mình."

"Lòng bàn chân?" Thư phi không giải thích được, nhưng lúc nàng thấy rõ chân của mình, nhất thời hiểu rõ, chân của nàng lòe lòe tỏa sáng, sợ là nơi nàng đi qua đều để lại đầu mối.

"Đây là phấn lân quang." Liệt La Đặc đẩy cửa đi vào, giải thích, đồng thời bưng hương thang đến, "Phấn lân quang là một trong những vật thí nghiệm của chủ tử, bình thường dùng để ngừa chuột nhắt ở Mạn La các."

"Làm sao ngươi, kia..."

"Yên tâm, ta trở về liền, bây giờ là thời gian thẩm án, ta biết các ngươi cũng đói bụng, không phải là đưa đồ ăn tới sao?" Liệt La Đặc nở nụ cười vô tội, thật ra hắn là đến xem trò vui.

Nếu bị phát hiện thân phận, Thư phi cũng không có ý định giấu diếm: "Các ngươi nghĩ đám các ngươi ngăn được ta?" Nữ âm lạnh lùng, không phải là âm điệu ôn nhu vốn có của Thư phi, nghe có chút chói tai.

"Không phải là còn đồng bọn bị nhốt sao?" Liệt La Đặc cười nhắc nhở, sau đó cầm lấy thìa ăn một cái bánh trôi, mùi vị phi thường ngon.

"Đồng bọn? Đồ vô dụng chính là phế vật." Thư phi chậm rãi bước tới bên người nam tử, "Đúng là ngu, cứ như vậy bị bắt." Thư phi một chưởng đáp xuống đỉnh đầu nam nhân, ngay sau đó một trận nhiệt khí toát ra.

Trong phút chốc, ở trước mắt bao người, nam tử biến thành một đống bạch cốt.

Thật là khủng khiếp, dù mọi người đã thấy nhiều chuyện tương tự, cũng nhịn không được mà buồn nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.