Như một thanh bảo kiếm đã gói ghém hết phong mang, thu vào trong vỏ, phi thường đặc biệt, cũng phi thường hấp dẫn người, làm cho vừa nhìn thấy đã có thể đơn giản giao phó tín nhiệm và cảm tình cho ông ấy.
Bạch Ngọc Đường không khỏi nghĩ thầm, Triển Chiêu khi đến trung niên, cũng sẽ trở thành dáng vẻ này đi.
—
Ngày thứ hai sau khi đã nghỉ ngơi và hồi phục tốt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quyết định đến phủ nha Kỳ Châu bái phỏng vị chiếu tướng đóng ở nơi đây một chút, tiện thể nhìn xem có đầu mối gì hay không. Trước Triển Chiêu đã nghe qua, vị tướng quân này lại tên là Du Giang Nam, quả thực là khiến cho người ta bất ngờ. Dân bản xứ đều nói Du tướng quân bất quá chừng ba mươi, còn rất trẻ, hơn nữa đối nhân xử thế khiêm tốn, thật lịch sự tao nhã, quả là một viên nho tướng. Vị Du Giang Nam này hơn mười năm trước có danh khí rất lớn trên giang hồ, ông thời niên thiếu từng hành tẩu giang hồ, sau đó rất nhanh chóng thanh danh thước khởi, trong chốn võ lâm mỗi lần hình dung kiếm pháp của ông, đều nói ông “Nhất kiếm phá đặng xuân sầu, trăng thanh gió mát lặng thinh vui vầy”, thế kiếm sái nhiên, linh dật khó lượng, kiếm thuật cực kỳ cao minh. Bất quá người này hành sự cũng không trương dương, trời sinh tính tình đạm bạc, lại cùng thê tử thoái ẩn từ rất sớm, không hỏi đến chuyện giang hồ. Hiệp danh này lan xa nhưng người gặp qua ông cũng rất ít, thịnh truyền người này phong thái xuất chúng khiến kẻ khác ái mộ a. Đương niên, rất nhiều võ lâm tiền bối vì chuyện hắn thoái ẩn mà tiếc nhận không thôi, không nghĩ tới ông lại đến một nơi biên ải trọng trấn như thế này đồn trú, thật là làm người ta ngạc nhiên.
“Du Giang Nam sao…” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vuốt ve bảo kiếm trong tay, bỗng nhiên mở miệng nói với Triển Chiêu: “Chính là vị ‘Xuân Sầu Giang Nam’ phi thường nổi danh năm đó sao?”
Triển Chiêu mỉm cười gật đầu, trên nét mặt hình như có chút hoài niệm: “Chính là ông ấy.”
Thời gian Du Giang Nam ở trên giang hồ tiếng tăm vang dội cũng đã qua từ mười mấy năm về trước, lúc đó Triển Chiêu còn là một hài đồng, ở trên núi theo sư phụ học nghệ. Ngày thường hay nghe sư phụ nhắc đến người này, ngôn từ lúc đó tấm tắc vô cùng, nói cậu ta là nhân tài hiếm thấy trong đám hậu bối võ lâm, trọng tình trọng nghĩa, hiệp cốt nhân tâm, niên thiếu thành danh, mà khó có được còn không kiêu không vội, tao nhã trầm ổn. Du Giang Nam từng là vị anh hùng trong lòng Triển Chiêu cực kỳ kính ngưỡng cùng noi theo, nhất tâm mong muốn ngày sau lớn lên nhất định phải trở thành một nhân vật như ông ấy, đáng tiếc đến khi Triển Chiêu bước chân vào giang hồ, người này đã thoái ẩn từ lâu.
Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt lên tiếng: “Nghe nói người này vào giang hồ chỉ có bảy năm, lúc thoái ẩn bất quá cũng chỉ mới hai mươi hai mấy, phong nhã hào hoa, không biết là vì sao.” Dứt lời khẽ nhíu mày, hiển nhiên rất khó giải thích, còn có phần ngạc nhiên. Trong mắt Bạch Ngọc Đường, độ tuổi này chính là phải du ngoạn thật đã phong quang giang hồ mới phải, sao lại cam tâm thoái ẩn chứ.
“Có lẽ là gặp phải biến cố gì đi.” Triển Chiêu nghe vậy cũng rất khó hiểu, chăm chú nghĩ thầm: “Đến nay trên giang hồ cũng có rất ít người biết được Du Giang Nam đóng ở Kỳ Chân, nếu không tra xét hồ sơ, thực sự khó lòng mà nghĩ ra.”
Ngón tay Bạch Ngọc Đường cuốn lấy kiếm tuệ màu trắng, cười nhạt nói: “Lần này hành trình đi Kỳ Châu, có thể gặp được ‘Xuân sầu Giang Nam’ năm đó, thực sự là niềm vui ngoài ý muốn ha. Cử chỉ nghĩa hiệp năm đó của ông ta thực sự thấy hết sức bội phục. Nếu còn có thể tìm hiểu được vì sao đương niên ổng sớm ẩn cư, có thể giải được nghi hoặc trong lòng thì hay.”
Triển Chiêu cũng không nhịn được nhẹ nhàng cười, trong ngữ điệu dẫn theo một tia vui vẻ: “Bạch huynh nói phải, đối với Du đại hiệp, Triển mỗ cũng đã ngưỡng mộ từ lâu.”
Kỳ Châu phủ nha.
“Nhị vị đường xa mà đến, tại hạ không tiếp đón từ xa, khiến hai vị đợi lâu.” Du Giang Nam thấy Triển Bạch hai người ngồi ở trong sảnh chờ, ôm quyền nhàn nhạt mỉm cười, ôn thanh nói.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời đứng lên, cất lời đáp lễ: “Chiếu tướng nói quá lời.”
“Nhị vị đường xa mà đến, tại hạ không có từ xa tiếp đón, nhượng hai vị đợi lâu.” Du Giang Nam thấy triển bạch hai người ngồi ở trong sảnh chờ, ôm quyền nhàn nhạt mỉm cười, ôn thanh nói.
Sau một phen hàn huyên, hai người bất động thanh sắc quan sát người đối diện. Du Giang Nam chỉ mặc y phục hằng ngày, một bộ thanh sam kiểu dáng đơn giản, khoác trên người càng tôn lên vẻ thanh nhã của ông. Nếu không phải từ lâu biết thân phận ông, hai người hầu như đã cho rằng đây chỉ là một thư sinh Giang Nam mà thôi. Người kìa đã gần đến tuổi trung niên, trên tướng mạo lại không hề lưu lại một vết tích của thời gian, ôn lãng tuấn tú như thuở đương niên. Nhờ phong thái hơn người, nhìn ông không chỉ có đẹp, mà trên người nam tử này còn có loại đạm nhiên cùng thương xót của người trải qua thế sự. Như một thanh bảo kiếm đã gói ghém hết phong mang, thu vào trong vỏ, phi thường đặc biệt, cũng phi thường hấp dẫn người, làm cho vừa nhìn thấy đã có thể đơn giản giao phó tín nhiệm và cảm tình cho ông ấy.
Bạch Ngọc Đường không khỏi nghĩ thầm, Triển Chiêu khi đến trung niên, cũng sẽ trở thành dáng vẻ này đi. Ý niệm này lóe lên rồi biến mất, Bạch Ngọc Đường không khỏi vẫy vẫy đầu, thầm nghĩ bản thân mình buồn chán, nghĩ đến con mèo này mà làm gì.
“Triển mỗ thuở nhỏ vẫn thường nghe Gia sư nhắc tới cử chỉ hiệp nghĩ của tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay vừa gặp, cảm giác vinh hạnh sâu sắc.” Bạch Ngọc Đường còn ở một bên như đi vào cõi thần tiên, Triển Chiêu đã cùng Du Giang Nam trò chuyện.
“Triển đại nhân quá khen, niên thiếu khí phách, phóng ngựa trượng kiếm, ngắm khắp đào hoa, đều là chuyện đã qua.” Du Giang Nam thản nhiên cười một tiếng, trong ánh mắt hiện lên một tia sầu muộn vô cớ, thoáng qua một nỗi cô tịch, một cơn đau nhói, ông ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, có chút xuất thần khe khẽ thở dài: “Đã là chuyện thật lâu rồi, đều nói cảnh còn người mất, nhưng thật ra ta nghĩ, cả những vật không thuộc về mình cũng mất thôi…”
Triển Chiêu ngẩn ra, chỉ cảm thấy chất giọng này đặc biệt cô đơn, bi ai khó mà diễn tả. Y chỉ lắng nghe mà đã cảm thấy thương tâm, vậy nếu nói người kia, trong lòng còn cảm thấy thế nào nữa…
Bạch Ngọc Đường cũng nâng chung trà lên, khẽ ngấp một miếng, hình như có chút mạn bất kinh tâm nói: “Nghe lời này của chiếu tướng, chẳng lẽ là có chuyện gì thương tâm sao?”
Du Giang Nam phục hồi tinh thần lại, nhãn thần thanh minh, dáng cười điềm đạm, phảng phất như ưu thương trong nháy máy đó chỉ là ảo giác của bọn họ: “Bạch thiếu hiệp nói gì vậy, chỉ là chợt nhớ đến một vị cố nhân, có phần thương cảm mà thôi.” Ông nhìn về phía Triển Chiêu, ôn hòa cười nói: “Chẳng hay Triển đại nhân đến Kỳ Châu có chuyện gì?”
“Là có một số việc.” Triển Chiêu tạm thời vứt bỏ tâm tình kỳ quái vừa nãy đi, ngược lại vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói: “Triển mỗ và Bạch huynh lần này đến Kỳ Châu là vì truy bắt một tên nghi phạm đang lẩn trốn, hi vọng chiếu tướng có thể hiệp trợ một ít.” Dứt lời tỉ mỉ kể lại án tử.
Du Giang Nam sau khi nghe xong chân thành cười nói: “Nếu cần thiết, Triển đại nhân chỉ cần mở lời là được. Tên này cùng hung cực ác, nếu không sớm bắt được gã, đối với bách tính Kỳ Châu cũng là một sự uy hiếp to lớn, Du mỗ nghĩa bất dung từ.”
Ba người vì vậy cẩn thận thương lượng hành sự như thế nào, Du Giang Nam cũng biểu thị bản thân ông sẽ tăng cường trị an tuần tra trong thành, để đảm bảo an bình của bách tính. Đợi thương lượng công sự xong xuôi, sắc trời đã gần muộn, Du Giang Nam liền mời hai người lưu lại dùng cơm. Ba người vốn xuất thân giang hồ, bản tính hợp nhau, trò chuyện với nhau thật hăng say, thê tử Diệp Thanh Tĩnh của Du Giang Nam xuất thủ làm mấy món ngon Giang Nam. Sau đó, ba ngươi nâng cốc trò chuyện vui vẻ, rất nhanh đã xưng huynh gọi đệ, Triển Bạch hai người quấn quít lấy Du địa ca, muốn nghe cố sự hành hiệp trượng nghĩa thời niên thiếu của ông. Du Giang Nam vốn dĩ tính tình ôn hòa hiền hậu, lại rất yêu thích hai cậu thiếu niên này, tự nhiên không đành lòng cự tuyệt. Nhưng ông vốn là người khiêm tốn, không thích khoe khoang, bèn lấy mấy nhàn sự trên giang hồ năm đó mà nói, chọc cho Triển Bạch hai người đến tận khuya mới chịu về khách sạn.
Những ngày sau đó, ngoại trừ truy tra đầu mối ra, hai người thường xuyên đến phủ nha tìm Du đại ca của bọn họ uống rượu, cộng thêm ăn chực. Niên kỷ hai người bất quá mới đến nhược quán, chính là tâm tình niên thiếu, lại sớm được nghe nhiều về Du Giang Nam hiệp, đối với nhân phẩm cùng khí độ của ông đều rất tin phục, tự nhiên đối với vị đại ca mới kết giao này thân thiết. Lại nói thêm, quan hệ của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không lạ lẫm và địch ý như ban đầu nữa.
Hoàng hôn ngày hôm đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường truy xét được đầu mối chuẩn xác về Ngô Bất Hoan, lập tức muốn tìm đến Du Giang Nam thương lượng, vừa vặn Diệp Thanh Tĩnh phái người đến truyền tin, mời bọn họ dự tiệc, hai người liền vui vẻ đi ngay. Vừa vào đến nhà Du Giang Nam thì chỉ thấy Diệp Thanh Tĩnh đón tiếp.
“Tẩu tử, Du đại ca đâu rồi?” Bạch Ngọc Đường quen miệng hỏi thăm.
Triển Chiêu thấy Diệp Thanh Tĩnh có tâm sự, thần tình có vẻ bi thương, lại có phần chua xót, không khỏi thân thiết hỏi: “Tẩu tử, có phải tẩu không thoải mái hay không? Sắc mặt không được tốt lắm này.” Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy có gì đó không đúng, Diệp Thanh Tĩnh từ trước đến nay dịu dàng bình thản, là một nữ tử rất khoát đạt, ít khi có ánh mắt chứa đầy cô đơn sầu bi như vậy.
“Không có.” Diệp Thanh Tĩnh nhìn về phía bầu thinh không xanh thăm thẳm, khẽ cười khổ nói: “Chỉ là, hôm nay là ngày giỗ một vị cố nhân, nhớ tới một ít chuyện cũ, cảm thấy hơi đau lòng mà thôi.”
“Cố nhân?” Bạch Ngọc Đường như có điều suy nghĩ, chợt nhớ tới khi mới gặp gỡ, Du đại ca tựa hồ cũng dùng cất giọng thương cảm như vậy mà nhắc tới một vị cố nhân a…
Không đợit Bạch Ngọc Đường suy nghĩ đầu đuôi, Diệp Thanh Tĩnh thấp giọng nói với hai người: “Tướng công hôm nay thương tâm, hai cậu luôn luôn hợp ý huynh ấy, cho nên tẩu tử muốn mời các cậu hảo hảo bồi bồi tướng công, đừng để cho huynh ấy đau buồn như thế nữa.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau rồi mới nhẹ giọng nói: “Tẩu à, tẩu yên tâm đi.”
“Đa tạ các cậu,” Diệp Thanh Tĩnh lúc này mới cười nhạt nói, “Ta đi làm thêm mấy món ăn nữa, tướng công ở trong sân, các cậu đi tìm huynh ấy đi. Tẩu tử không khách sáo với các cậu nữa.”
“Tẩu tử cứ làm việc của mình đi, tự chúng ta đi được rồi.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn theo bóng lưng của Diệp Thanh Tĩnh đi khuất, Bạch Ngọc Đường đột nhiên cất lời: “Mèo con, ngươi có cảm thấy rất kỳ lạ hay không?”
“Cái gì?” Triển Chiêu không hiểu nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường tùy ý đùa nghịch kiếm tuệ của mình vừa từ tốn nói: “Du đại ca từng kể chúng ta nghe chuyện năm đó, có một người hẳn là nên được nhắc đến nhất, huynh ấy lại chưa từng nói tới đó…”
“Ngươi là nói…” Triển Chiêu hơi hơi nhíu mày, “Là Bạch Như Phong đúng không?”
Bạch Ngọc Đường nhìn y, giọng điệu vẫn trầm ấm tản mạn như trước: “Kỳ lạ đúng không. Giang hồ nghe đồn Bạch Như Phong là huynh đệ tri kỷ tốt nhất của Du đại ca, Du đại ca lại một lần cũng chưa từng nhắc tới ông ta, rất khác thường a.”
Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, chần chừ nói: “Có phải hay không là do cảm tình thật sự quá tốt, sợ nhắc đến lại thương tâm đấy. Bạch Như Phong không phải ba năm trước đây đã gặp phải chuyện bất trắc đó sao.” Như là nhớ ra cái gì đó, Triển Chiêu đột nhiên yên lặng nhìn Bạch Ngọc Đường: “Mới vừa rồi tẩu tử nói ngày giỗ của một cố nhân, không lẽ là ông ấy?”
“Nếu như đoán không sai, tám phần mười là phải rồi đi.” Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy có phần nào đó không giải thích được, nhưng lại không còn cách nào khác là miễn cưỡng tiếp nhận suy đoán này, “Quên đi, đừng quản nhiều như vậy, chúng ra đi tìm Du đại ca đi.”
Hai người đi vào sân, thấy Du Giang Nam ngồi trên băng đá, ánh mắt rơi xuống đất, một mình xuất thần. Dưới chân của ông là một cây tiêu bằng ngọc màu xanh bích, dáng vẻ rất tinh xảo.
“Du đại ca.”
Du Giang Nam bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, trong nháy mắt, nhãn thần toát ra vẻ mơ màng hoảng hốt, rồi rất nhanh đã khôi phục lại thái độ bình thường, gượng cười bảo: “Các đệ đã tới a, nhanh ngồi đi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nhau, vững tin vừa rồi mình không nhìn lầm. Một khắc kia, thần sắc của Du đại ca, niềm kinh hỉ cực kỳ mãnh liệt rồi thay thế bằng nỗi thất vọng cực kỳ sâu sắc, giống như thể nhận lầm người vậy…
Bạch Ngọc Đường cẩn thận nhìn thoáng qua thanh ngọc tiêu kia, nhịn không được trầm trồ: “Du đại ca, cây ngọc tiêu này của huynh thật đúng là tinh xảo, không phải là vật thường a!”
“ĐÚng vậy,” Triển Chiêu tiếp lời, “Tuy rằng ta không hiểu những món này, nhưng cũng có thể nhìn ra nhất định là đồ tốt.”
Du Giang Nam cúi đầu nhợt nhạt cười: “Đúng vậy, cây ngọc tiêu này là Thanh Phượng Dẫn, là của một vị cố nhân tặng cho. Đồ của hắn, từ trước tới nay đều không phải vật phàm.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, nụ cười vừa rồi của Du đại ca, có phải là ôn nhu không…
Hắn vừa định hỏi thử xem vị cố nhân đấy là ai, chỉ thấy một hạ nhân đi tới bẩm báo: “Chiếu tướng, ngoài cửa có một vị tiểu cô nương nói là người quen của ngài và phu nhân, muốn gặp ngài.”
“Người quen?” Diệp Thanh Tĩnh vừa bưng thức ăn tới có chút kinh ngạc nhìn Du Giang Nam, “Tướng công?”
“Nàng ta có nói mình là ai không?” Du Giang Nam nghi ngờ hỏi.
Hạ nhân cung kính hồi đáp: “Nàng ta bảo nếu chiếu tướng hỏi, thì hãy nói với ngài rằng, chăng hay ngài có còn nhớ hay không, bóng trăng ánh kiếm nơi ngoại ô phía tây của Hàng Châu?”
“Là nàng sao?” Diệp Thanh Tĩnh lẩm bẩm, cùng Du Giang Nam trao đổi ánh mắt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chú ý tới Du Giang Nam vừa nghe thấy câu nói kia, trong nháy mắt đã muốn đứng bật dậy nhưng lại nhịn được. Tuy rằng ông cực lực trấn tĩnh, vẫn có thể cảm thấy được tình tự buồn vui trong đôi mắt ông tràn dâng. Diệp Thanh Tĩnh thả thức ăn trong tay xuống, nhẹ nhàng nói: “Ta đi đón nàng.”
Thời gian đợi cũng không lâu, vừa lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Du Giang Nam theo bản năng vuốt ve ngọc điêu trong tay, trong lòng dâng lên cảm giác tò mò mãnh liệt. Vị cố nhân này, là ai đây?
Khi Diệp Thanh Tĩnh dẫn tiểu cô nương đến gần, cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không nhịn được đồng thanh kinh ngạc gọi: “Là muội à…”
Tiểu cô nương áo trắng váy đen trong ngực ôm đao, nâng lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhãn thần thiên chân mà lại ẩn chứa nét ưu thương dìu dịu: “Là các huynh a… Hai vị đại ca ca…”
Người vừa vào đến, ngạc nhiên thay, chính là tiểu muội muội Triển Nhu khả ái bọn họ tình cờ gặp được ở khách sạn kia.
“Mọi người quen nhau?” Diệp Thanh Tĩnh kinh ngạc nhìn về phía ba người. Bạch Ngọc Đường phớt cười đáp: “Cũng coi như là có quen đi, Triển Nhu tiểu muội muội.”
Triển Nhu đáp lại một nụ cười thiên chân rực rỡ: “Quen ạ, ở khách điếm.”
“Nhu Nhu…” Du Giang Nam nắm Thanh Phượng Dẫn, thấp giọng khẽ gọi.
Triển Nhu đến gần vài bước, mím chặt đôi môi đầy, cẩn thận ôm thanh đao trong lòng đặt lên bàn đá, sau đó nhẹ nhàng cởi ra tấm vải trắng thêu hoa văn chìm hình mây trôi, lộ ra thanh đao màu bạc trắng bên trong.
Du Giang Nam buông ngọc tiêu, cố hết sức trấn định, đưa tay cầm lấy thanh đao màu bạc trắng, nhẹ nhàng mơn trớn hoa văn cổ phác trang nhã và câu thơ khắc trên vỏ đao, ánh mắt sáng rực, giống như bán ra tinh quang rực rỡ.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đứng sát bên, tinh tường nhìn thấy dòng thơ trên đao.
Tá vấn nhân gian sầu tịch ý.
Hai người không khỏi nín thở, dõi theo Du Giang Nam từ từ rút ra thanh bảo đao màu bạc trắng, Bạch Ngọc Đường theo bản năng đứng sát lại thêm một chút, ánh đao lạnh thấu xương, lần này thấy rõ ràng hơn, trên cây đao kia có khắc hai chữ: “Phong lưu.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, nhẹ nhàng nói: “Phong Lưu Đao, Bạch Như Phong.”
“Thật thông minh nha.” Triển Chiêu còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy thanh âm du dương đạm tĩnh của Triển Nhu chậm rãi vang lên, vẫn là có phần buông tuồng, nhưng lại sinh ra vài phần tịch liêu thê lương không nói nên lời, “Là của ca ca, Phong Lưu bảo đao.”