Thiên Niên Túy

Quyển 1 - Chương 29: - Bãi chứa xác 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Quân Y Hoàng, cô nên biết khi cô nhập hồn vào con búp bê giấy này cũng đồng nghĩa cô đã ký kết quy ước linh hồn với tôi" Bạch Tố Hà lật lòng bàn tay lên, bắt hình một ấn quyết*: "Kẻ hủy đi quy ước linh hồn sẽ có kết cục gì, cô không phải là không biết đúng chứ?"
[Ấn quyết: là các động tác hoặc cử chỉ trên bàn tay, tràn đầy năng lượng tâm linh, người ta hay gọi là bắt ấn]


Để thuận tiện hoạt động, Lam Túy đã nhét Quân Y Hoàng vào túi áo, lúc này cô cũng tức giận, lấy con búp bê ra bỏ trên mặt đất: "Quân Y Hoàng, cô chơi chúng tôi vậy vui lắm hả?"
"Đây là lối ra" giọng điệu con búp bê không nhanh không chậm, thong thả nói: "Các ngươi không có đường thì đào hầm chui xuống mộ của ta, sao đường ở ngay đây lại tìm không thấy?"
Ba người bị Quân Y Hoàng làm cho nghẹn họng, lửa giận đang bừng bừng trong lồng ngực cũng bị dằn xuống. Chuyện này nói đi nói lại thế nào cũng là ba người bọn họ đuối lý, Quân Y Hoàng trao đổi lợi ích hợp tác với bọn họ chỉ đường ra, cho dù bọn họ không biết ơn cảm kích cũng không mặt dày vô sỉ đến mức trở mặt không thừa nhận, thế là ba người ảo não lấy đèn pin ra xem xét lại hết một lượt.
Trong đường hầm có mấy cục đá vụn, Lam Túy nhặt lên một cục thử ném xuống, cô nhẩm đếm chừng ba bốn giây sau mới nghe thấy tiếng động yếu ớt vọng lên từ bên dưới.
"Hình như ở dưới là nước" tiếng 'ùm' nằng nặng từ bên dưới vọng lên giống như âm thanh của đồ vật từ trên cao ném xuống nước, thế nhưng do pin không còn nhiều nên Dung Thập Tam chiếu đèn pin cả nửa ngày cũng không nhìn thấy được gì.
"Mà cho dù bên dưới là nước, cao như vầy chúng ta nhảy xuống dưới cũng nát vụn như bánh quy" Lam Túy còn nhớ được mang máng một chút kiến thức số học, dựa vào khoảng thời gian tiếng động vọng lại, ước chừng khoảng cách từ miệng hang xuống bể nước bên dưới ít nhất cũng từ 70 đến 100 mét. Với độ cao này thì dù bên dưới là nước hay mặt đất thì cũng không có gì khác biệt.
Kiểm tra bên dưới không được, Lam Túy chỉ đành chiếu đèn pin qua hai bên, hy vọng có thể tìm thấy thứ gì đó để bám vào mà leo xuống. Quả nhiên cô thực sự tìm được thứ gì đó. Nó cách miệng hang bọn họ đang đứng ít nhất cũng khoảng ba mét, có vẻ là một nhánh dây leo, trông cực kỳ mảnh dẻ, không cành không lá, đáng thương rủ trên vách đá, hình như là một nhánh dây leo đã khô quắt lại, nhìn thế nào cũng khó mà chịu nổi trọng lượng của mấy người trưởng thành.
Lam Túy suy nghĩ một hồi, xuống giọng ôn tồn hỏi con búp bê đang đứng trên mặt đất: "Quân Y Hoàng, khi cô nhập vào thân thể Trần Dật Phi, làm cách nào để leo lên vậy?"
Khi Quân Y Hoàng nhập vào thân thể Trần Dật Phi thì căn bản không khác gì người bình thường, đây cũng chính là lý do vì sao bọn họ lại có thể khẳng định Quân Y Hoàng biết được đường hầm thông ra bên ngoài.
Quân Y Hoàng có thể leo lên, bọn họ dĩ nhiên cũng có thể leo xuống.
Lúc nãy là do Lam Túy đầu óc lú lẫn, giờ đây khi tịnh tâm lại suy xét kĩ càng, nếu Quân Y Hoàng muốn bọn họ chết, thực chất không cần phải ký kết quy ước linh hồn với bọn họ. Nếu đã đồng ý hợp tác vậy thì cho dù là do tình thế bức bách cũng tốt, vì để đôi bên có lợi cũng được, hoặc là vì cái người tên 'Vũ nhi' đó, Quân Y Hoàng sẽ không để bọn họ đi vào tuyệt lộ.
"Không phải nàng đã thấy đó sao" giọng nói của con búp bê nhàn nhạt: "Leo xuống dưới"
Bạch Tố Hà và Dung Thập Tam thò nửa thân người ra xem thử nhánh dây leo đang đong đưa, bán tín bán nghi.
"Thử đi" Lam Túy quyết định rất nhanh, hiện giờ chỉ suy nghĩ làm thế nào để kéo sợi dây leo qua đây, khoảng cách ba mét nói dài cũng không dài, nhưng ba người bọn họ cũng không phải thằn lằn, bò ngang qua ba mét trên vách núi cũng là chuyện không thể nào.
Lam Túy dốc ngược ba lô ra trút hết đồ đạc xuống đất, một cái bánh lương khô, một chai nước suối đã gần cạn, xẻng Lạc Dương, cây thép, một đoạn ngắn dây thừng leo núi...
Xẻng Lạc Dương!
Lam Túy vớ lấy cây xẻng nói với Dung Thập Tam: "Anh Thập Tam, giúp em cầm đầu xẻng, nhanh lên"
Sắc mặt Dung Thập Tam không được tốt lắm: "Em thật sự muốn bám vào cái sợi dây còn nhỏ hơn ngón tay đó mà leo xuống dưới hả?"
"Em tin cô ấy" Lam Túy nhanh chóng cầm lấy cán xẻng Lạc Dương: "Nếu không thử thì chỉ có nước chết khát ở đây thôi"
Lam Túy và Dung Thập Tam đều đã quen tay, không tới một phút đã nối cái cán xẻng dài ra thêm ba mét. Đèn pin chớp chớp mấy cái,ánh sáng lại càng tối hơn, Lam Túy tranh thủ thời gian dùng cây xẻng với tới nhánh dây leo.
Vốn nghĩ rằng là chuyện dễ như trở bàn tay, không ngờ khi Lam Túy lấy đầu xẻng kéo sợi dây lại thì phát hiện nó không hề nhúc nhích.
"Để anh" Dung Thập Tam tưởng Lam Túy bị thương nặng nên không còn sức, cũng cầm lấy cây xẻng dùng sức kéo nhánh dây leo, nhưng thân cây mảnh khảnh vẫn lì lợm nằm im tại chỗ, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
"Quái lạ, đây là cái thứ gì vậy"
"Quan tâm làm gì, đã không kéo được chứng tỏ sợi dây này đủ chắc, vậy không cần lo lắng nó không chịu nổi sức nặng của chúng ta nữa" Bạch Tố Hà đối với các sự vật kỳ lạ cũng không mấy hiếu kỳ: "Kéo không được thì nối một con đường đi qua đó, không phải còn một đoạn dây thừng sao, làm một cái dây trượt là được"
"Nói thì dễ lắm, kéo còn không được trong khi em còn phải cõng Trần Dật Phi nữa, lỡ đu được nửa đường xảy ra chuyện, em chết rồi Bạch tỷ có siêu độ cho em không?" Dung Thập Tam giễu cợt.
Nhưng mà nói thì nói vậy, thực tế là không còn cách nào khác, Dung Thập Tam đành theo lời Bạch Tố Hà, lấy sợi dây leo núi quấn một vòng quanh thân dây leo sau đó tìm một mỏm đá nhô ra móc đầu còn lại của sợi dây vào. Sợi dây dài ba mét đong đưa qua lại, xem ra còn không đáng tin cậy hơn cả cái nhánh dây leo nhỏ cỡ ngón tay út đó.
[Mọi người hình dung cái sợi dây cũng giống như chơi zipline ấy, có điều nó thô sơ hơn thôi, một đầu móc vô nhánh dây leo, một đầu mắc vào mỏm đá, đu từ miệng hang qua nhánh dây leo-chơi cái này vui lắm, ai chưa chơi thì nên chơi thử khi đi du lịch]


Bạch Tố Hà xung phong đi trước, cái dây trượt này thực tế lại chắc chắn hơn so với lúc nhìn bằng mắt. Bạch Tố Hà nắm lấy sợi dây, chân đạp lên vách núi, đu được mấy bước đã leo tới bên cạnh nhánh dây leo.
"Bạch tỷ, có ổn không?" Bạch Tố Hà cũng nặng khoảng năm mươi kí, Dung Thập Tam nhìn cô nắm lấy nhánh dây leo mỏng manh đó, cũng sợ nó sẽ bất ngờ đứt ngang.
"Không sao, rễ của nó đâm xuyên vào vách núi, đợi tôi xuống dưới sẽ báo hiệu cho cậu, cậu và Lam Túy từng người một leo xuống là được"
Dung Thập Tam lúc này mới yên tâm, chờ khoảng chừng mười phút thì thấy bên dưới có ánh sáng nhấp nháy, anh biết Bạch Tố Hà đã xuống tới nơi, mới vác Trần Dật Phi lên vai, bám vào cái dây trượt thô sơ tự chế.
Lam Túy đang khuỵu gối đứng ngay cửa hang động. Đèn pin chỉ có một cây, cô đã đưa cho Bạch Tố Hà, Dung Thập Tam thì cắm một que phát sáng trên vai đi xuống dưới, ánh huỳnh quang màu xanh lục ngày một nhỏ dần. Đột nhiên cô hỏi: "Quân Y Hoàng, bên dưới có phải là bãi chứa xác không?"
Điều đầu tiên phải học khi trộm mộ là định vị, không chỉ ở trên mặt đất định vị mộ huyệt, mà còn phải phán đoán được hướng đi trong mộ nhằm tránh bị lạc đường. Lam Túy không biết Dung Thập Tam có cảm thấy hay không, nhưng ngay miệng hang này dày đặc âm khí lạnh buốt thấu xương, so với âm khí trên người Quân Y Hoàng nó phải nhiều hơn mười mấy lần.
Chắc chắn Bạch Tố Hà cũng cảm nhận được cho nên mới xung phong xuống dưới thám thính tình hình. Bạch Tố Hà đã từng nói người sống một khi bước vào bãi chứa xác, chỉ có chết chứ không sống nổi, giờ này bọn họ đã cùng đường, đi một vòng lớn rốt cuộc cũng phải chui vào bãi chứa xác này. Lam Túy tin rằng Quân Y Hoàng đã dẫn bọn họ đến đây nhất định là có cách vượt qua được khu vực này, cô vẫn luôn nghĩ cách dò hỏi để chuẩn bị cho lần sau một mình quay trở lại đây.
Quân Y Hoàng thì không biết trong lòng Lam Túy đang suy tính nhiều như vậy, cô hỏi một đằng nàng lại trả lời một nẻo: "Trong kinh Sơn Hải* có ghi, ở phía Nam núi Âm có giống dây leo, gọi là Du Đằng, phải dùng xương cốt của cả ngàn người thì mới có thể trồng được, chính vì vậy còn có tên khác là Nhân Cốt Điểu. Du Đằng có hàng ngàn cái rễ, ký sinh nơi vách đá cheo leo, âm thịnh thì càng bền chắc, âm suy thì sẽ chết"
[Kinh Sơn Hải: là cổ thư Trung Quốc, nội dung ghi chép gồm các câu chuyện thần thoại cổ xưa, các yêu quái trong truyền thuyết dân gian, các quái thú kỳ dị, ngoài ra còn có các kiến thức về địa lý, động thực vật, sản vật, vu thuật, tôn giáo, lịch sử cổ đại, cách chữa bệnh thuốc thang, phong tục tập quán của các dân tộc cổ xưa]
Lam Túy cảm thấy rất khó hiểu, không biết vì sao Quân Y Hoàng đột nhiên lại phổ cập kiến thức kinh Sơn Hải cho cô, là muốn khoe khoang học thức uyên bác hay sao? Quân Y Hoàng đâu giống là loại người này ah.
Quân Y Hoàng nói tiếp: "Đây là trận Thiên Nhân Cốt, Vũ nhi, nàng đã hạ thủ sai mất rồi"
"..."
Lam Túy suy nghĩ mãi cũng không hiểu sao nói một hồi lại nói tới cô gái Vũ nhi đó, mà cô vẫn luôn cảm thấy nếu tiếp tục chủ đề này sẽ rất nguy hiểm, nói không chừng lại chọc vào điểm cố kỵ nào đó của Quân Y Hoàng thì lại xúi quẩy, lúc đó nàng không kềm được mà táng một cái bạt tai lên mặt của cô cũng không chừng, cô chỉ hận không thể hỏi hết mấy chuyện còn thắc mắc trong lòng, chỉ đành nuốt ngược lại vào cổ họng.
Vừa hay bên dưới có ánh đèn chớp chớp, ra hiệu để Lam Túy nhanh chóng xuống dưới. Lam Túy mừng còn không hết, cô nhét Quân Y Hoàng lại vào trong túi áo, nắm lấy sợi dây trượt, chẳng mấy chốc đã đu tới bên cạnh nhánh dây Du Đằng.
--------------------------------------------------
Mình thì không quan trọng vote hay lượt view, follow gì lắm, nhưng nếu mọi người có thể vote thì ít ra có thể cho mình chút phản ứng là vẫn có người theo dõi, ủng hộ tinh thần một chút vì nhiều khi quả thật là lười ghê gớm =))))))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.