[Thiện Nữ + Đấu La] 818 Những Ngày Ở Đấu La Đại Lục Cùng Nhân Vật Chính

Chương 25



Nói tới chất giọng thần bí kia, không thể nói tới cái hôm sáu vị thiên tài kia nhập học.

Đêm khuya thanh vắng, vị sư phụ hồi chiều mới bắt nạt trẻ con không được còn bị đánh kia bực bội đi vào rừng, cùng lúc đó còn có vài cái bóng đen đi theo.

Mặc dù rất vừa lòng với biểu hiện của Đường Tam, nhưng mà thân là Bất Động Minh Vương, Triệu Vô Cực vẫn rất là khó chịu khi bị một đám trẻ con đánh như thế, đang suy tính làm sao dạy dỗ như thế nào thì bỗng bị người gọi tên.

"Triệu Vô Cực"

Triệu Vô Cực cảnh giác đứng lên, thanh âm này hắn không nhận ra, nhưng hắn cảm giác được sức mạnh của người này tuyệt không dưới hắn.

"Là ai?" Đứng thẳng người lên, Triệu Vô Cực trong mắt hàn quang đại phóng, lúc trước tại hồn sư giới danh tiếng hắn cũng không tốt, cừu gia không ít, mấy năm nay ở ẩn tại Sử Lai Khắc học viện, lòng cũng trầm tĩnh lại, không ngờ bây giờ lại xuất hiện một đối thủ cường đại.


"Ra đây". Một âm thanh như hơi thở phả lại người Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực không chút do dự, xuyên cửa sổ phóng ra ngoài. Hồn lực chợt tăng lên đỉnh điểm, cẩn thận đề phòng, đồng thời cũng tìm động tĩnh xung quanh.

Triệu Vô Cực là ai? Bất Động Minh Vương, lúc trước cũng là gϊếŧ không ít người, bị đối thủ khiêu khích, hơn nữa ban ngày bị một trận buồn bực, làm hắn bừng lên lửa giận, nhắm hướng hơi thở nọ đuổi theo. Trong chốc lát đã đi ra ngoài phạm vi của Sử Lai Khắc học viện, tới một rừng cây nhỏ, hơi thở lạ lúc này cũng biến mất.

"Ra đi. Ta biết ngươi ở chỗ này". Triệu Vô Cực trầm giọng quát, đồng thời hắn phát ra hồn lực phụ thể, bảy hồn lực cao thấp bất đồng đang chuyển động quanh thân thể lóe ra quang mang, nhất là hồn hoàn ngàn năm màu đen tuyền, càng nhìn càng kinh người.


Một hắc y nhân chậm rãi đi ra từ sau một cây đại thụ, người này toàn thân hắc y bao phủ, thậm chí ngay trên đầu cũng có một cái nón đen, từ xa nhìn lại hắn chính là một nam nhân.

"Ngươi là ai?" Triệu Vô Cực quát, vũ hồn kim cương hộ thể toàn thân phóng ra dồn dập, không giận mà uy.

Hắc y nhân không trả lời hắn, chỉ lạnh nhạt nói: "Tại địa phương này, ta chỉ muốn cùng Bất Động Minh Vương bàn luận một chút. Đã lâu không hoạt động gân cốt rồi".

Vừa nói, Hắc y nhân chậm rãi nhìn lên tay phải của mình, một đạo quang mang màu đen xuất hiện từ lòng bàn tay, ngưng tụ biến thành một vật thật lớn, cùng lúc đó chín hồn hoàn đột nhiên xuất hiện quanh người hắn, hai vàng, hai tím, năm đen. Chín hồn hoàn cũng không chuyển động như của Triệu Vô Cực mà lẳng lặng đứng yên tại vị trí xác định bất đồng trên cơ thể hắc y nhân, bao phủ hoàn toàn cơ thể hắn. Kinh khủng nhất trong chín hồn hoàn chính là cái màu đen bên trong lộ ra sắc đỏ nhợt nhạt.


Nếu có Đại sư ở chỗ này, nhất định nhìn ra các đồng dạng ngàn năm hồn hoàn có chênh lệch cực lớn. Tỷ như, chín hồn hoàn cấp độ vạn năm hồn thú trên người đồng thời xuất ra như thế nào lại giống nhau, như vậy tại hồn hoàn có sắc đỏ chính là ít nhất cũng đạt tới chuẩn chín ngàn năm.

Chứng kiến hắc y nhân trước mặt thả ra chín hồn hoàn, Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy lạnh người, toàn thân rùng mình, là một gã hồn thánh, đối với cao cấp hồn sư thể hiện bên ngoài hắn hiểu rõ, ngoài sáu mươi cấp, đừng nói một cấp, chỉ cần tiến lên một bậc nhỏ cũng nhất định có chênh lệch. Nhìn qua biểu hiện bên ngoài, hắn nhất định nhận ra hắn và hắc y nhân chênh lệch hai mươi cấp, nhưng càng rõ ràng hơn là so với chênh lệch giữa hắn và Đường Tam, chênh lệch còn nhiều hơn.
"Phong Hào Đấu La", khó khăn lắm mới phát ra được bốn chữ, Triệu Vô Cực hay là Bất Động Minh Vương thân thể có chút run rẩy, nếu nói hắn là hồn sư cao cấp thì Phong Hào Đấu La chính là cực đỉnh cao cấp trong giới hồn sư.

So với lời nói kiêu ngạo trước kia, Triệu Vô Cực khom lưng thi lễ: "Xin hỏi vị tiền bối giá lâm, không biết có gì chỉ dạy tiểu nhân. Ta làm sao dám cùng ngài luận bàn".

Hắc Y nhân lạnh nhạt nói: "Có cái gì mà không xứng. Ngươi ban ngày khi dễ mấy đứa nhỏ, lúc đó chẳng phải khỏe lắm sao? Ta phát hiện, khi dễ người khác có cảm giác rất tốt... không sai, đúng rồi! Để ta khi dễ ngươi xem sao. Tất nhiên ngươi cũng có thể cho rằng ta ỷ lớn hiếp nhỏ".

Không có một hơi thở mạnh nào phát ra, hắc y nhân cầm trong tay một vật thật lớn, từng bước từng bước đi tới Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực trong đầu suy nghĩ thật nhanh, Phong Hào Đấu La trong đại lục mỗi người đều có danh, số lượng cực ít, vị phong hào trước mặt này rõ ràng là tu luyện khí vũ hồn lại càng hiếm, rốt cuộc là vị nào đây?

Đột nhiên, hắc y nhân còn cách Triệu Vô Cực mười bước bỗng dừng lại: "Nếu tới rồi thì ra đi. Một hay hai người có khác gì nhau?"

Một thân ảnh lóe lên xuât hiện bên cạnh Triệu Vô Cực, người này vừa xuất hiện, trên mặt Triệu Vô Cực giãn ra vài phần: "Lão đại, vị tiền bối này ..."

Nguời vừa đến hướng Triệu Vô Cực khoát tay, ý bảo hắn không nên nói chuyện, đối mặt với áp lực vô hình, người mới đến cũng phải xuất vũ hồn của chính mình ra.

Một đôi cánh thật lớn phía sau lưng hắn mở ra, toàn thân được bao bọc bởi một tầng lông vũ, ánh mắt chuyển thành màu vàng chanh, đồng tử nở rộng, giống như Triệu Vô Cực, đều có bảy hồn hoàn bay vòng quanh thân thể, di chuyển lên xuống.
"Xin ra mắt điện hạ". Người này chẳng có ý động thủ, ngược lại còn cung kính hướng hắc y nhân thi lễ.

Triệu Vô Cực hấp tấp hít vào một ngụm khí, nghe đồng bạn hắn nói, rốt cuộc mới biết người trước mắt là ai, trái tim chợt co rút lại. Trời ạ, chính mình sao lại đắc tội với tên kinh khủng này, chính là Phong Hào Đấu La tước vị hồn sư đẳng cấp cao nhất của đại lục. Vũ hồn mặc dù phương hướng phát triển giống nhau, nhưng mình so với hắn khác nào là ngọn lửa so với mặt trời.

Hắc y nhân lãnh đạm nói: "Không cần đa lễ, là ta gây phiền toái. Miêu Ưng vũ hồn, bảy mươi tám cấp, không hổ là Hoàng Kim Tam Giác Chiến Sư Phất Lan Đức ngày trước. Giờ đây lại ở Sử Lai Khắc Học viện này."

Phât Lang Đức gật đầu nói:" Đúng vậy, miện hạ. Chẳng biết Triệu Vô Cực có gì đắc tội với người, có thể cho ta chút thể diện hay không?"
Hắc y nhân lãnh đạm nói: "Đừng nói nhảm, đứng qua một bên. Nếu muốn thì tham gia đánh. Triệu Vô Cực, ta cho ngươi một cơ hội, ta không cần vũ hồn, ngươi trong tay ta có thể duy trì một nén hương, ta đây không nói hai lời, sẽ lập tức bỏ đi. Nếu không, ngươi thay ta làm một số việc".

Triệu Vô Cực cười khổ nói: "Miện hạ đại nhân. Ta thật không rõ đã đắc tội với ngài khi nào. Ngài có thể cho ta biết rõ hay không". Ý hắn rõ ràng, cho ta biết rõ rồi chết cũng cam.

Nhưng kẻ đứng bên cạnh Triệu Vô Cực là Phất Lan Đức, thật là không nghĩa khí đứng lùi qua một bên, rõ ràng không muốn tham gia vào chuyện của Triệu Vô Cực.

Nhưng hắc y nhân vẫn chưa vội vàng ra ray, mà quay sang một lùm cây chẳng mấy bắt mắt nhìn một cái.

"Các người hóng chuyện đủ chưa, còn không chịu ra sao?"

Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực kinh dị nhìn về hướng đó. Còn nữa hả?!!!
Từ trong lùm cây đi ra hai nam nhân, trang phục kì lạ (không biết đây là lần bao nhiêu sử dụng cụm từ này rồi nữa *phụt máu*). Một người mặc sơ mi trắng, quần tây, mái tóc đen được cột lên cao, thần thái hiền hoà, đeo một cái kính không gọng đầy tri thức. Người kia mặc hán phục màu đỏ sẫm, hoà chung với mái tóc buông soã cùng màu, tay cầm chiết phiến khẽ phất, khuôn mặt lãnh lệ quý khí.

Nam nhân tri thức khẽ cười nói với hắc y nhân: "Lão huynh cũng nhạy cảm quá đó"

"Hừ!" Đây là hắc y nhân.

"Không có gì, chúng ta chung mục đích" Người mặc hồng y nhìn về phía hắc y nhân gật đầu một cái, lại nhìn về phía Triệu Vô Cực.

Được ba ánh mắt "chăm sóc kĩ lưỡng", Triệu Vô Cực hận không thể quay ngược thời gian, tát cho bản thân vài phát.

Trời ơi!!! Rốt cuộc là ta đã gây ra nghiệp gì!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.