Thiên Nương Tư Phàm

Chương 4: Chương 4




Phí Thiên Nương được Mẫn Nhi dìu vào trong, nàng yếu ớt quỳ giữa sảnh, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt vẫn như cũ: kiên định, lạnh lẽo.
"Nói đi.

Đã biết sai chưa?"
Nàng thực sự không biết, phụ thân nàng ngoài mấy câu này còn có thể phun ra mấy chữ nào khác không.

Nghe tới nghe lui thật nhàm chán.

Vừa nhàm chán lại vừa vô lý.

Nếu bây giờ nàng trực tiếp mở miệng trả lời chỉ sợ không thể phát ra được lời nào tốt đẹp.

Bị quất mười mấy roi, đau thấu trời xanh, nàng mới không muốn cái miệng hại cái thân thêm lần nữa.
Đúng vậy, Thiên Nương nàng chính là sợ đó.

Dù gì bây giờ mà bị đuổi ra khỏi Phí gia thì nàng cũng không đủ kinh phí trang trải cuộc sống đâu.

Nàng rất yêu quý cơ thể xinh đẹp, bệnh tật của mình đó nha.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng nàng thực sự không thốt ra được mấy lời êm tai mà Phí Vân Đình muốn nghe.

Âm thanh trong trẻo giờ đây có chút khàn khàn: "Phụ thân là muốn dùng hình ép ta nhận tội sao? Ta thực sự cảm thấy bản thân rất oan ức."
"Thiên Nương! Muội nói bớt vài câu đi." Phí Uyên Châu gấp gáp ngắt lời nàng.
Nàng ta vừa mới nhặt giúp nàng nửa cái mạng mang vào đây, vậy mà cái muội muội không biết tốt xấu này vẫn cứng đầu ương ngạnh như thế.
"Cha, nhị muội còn trẻ, suy nghĩ chưa thấu đáo, chắc chắn có lí do riêng mới phạm phải lỗi lầm như vậy.

Cần mong người suy xét đến biểu hiện ngoan ngoãn, đoan trang, hiền thục của nàng, trước giới chưa từng làm tổn hại danh dự Phí gia mà giơ cao đánh khẽ, giảm nhẹ hình phạt cho nàng ấy."
Quả thực nếu Phí Uyên Châu không nhắc thì chắc mọi người cũng quên bén mất dáng vẻ hiền lành, mỏng manh yếu đuối hằng ngày của nàng.

Ai mà ngờ được nhị tiểu thư bình thường trông giống một đoá sen trắng e lấp trong hồ, một cành bạch mai thanh thuần trong tuyết, dáng vẻ mong manh như cành liễu trước gió luôn ngoan hiền lại có một mặt như này.


Bông hoa tưởng chừng có thể dễ dàng bị vùi dập lại dám chọc cho Phí lão gia tức giận đập bàn, trên trán giật giật mấy cọng gân xanh.
"Châu Nhi, con đừng nói đỡ cho nó nữa.

Thiên Nương cũng không còn là tiểu hài tử vừa mới trưởng thành, phạm lỗi thì phải chịu phạt.

Có như vậy mới có thể ghi nhớ, không tái phạm nữa."
Âm giọng dịu dàng của Lộ Kiều lại vang lên: "Huống hồ, ta và cha con đều là muốn tốt cho nó, muốn dạy dỗ nó nên người, bảo vệ danh dự của Phí gia.

Người làm mẹ như ta thấy nó chịu khổ, trong lòng có thể thoải mái sao?" Nói đoạn, bà liền làm ra vẻ mặt ưu sầu, đau thương.
Thiên Nương trong lòng không ngừng phỉ nhổ, mẫu thân đại nhân của nàng cũng biết diễn quá rồi.

E là trong lòng bà ta không chỉ không thoải mái mà là vui mừng, phấn khích đến sắp phát điên rồi.
"Được rồi.

Đừng nói nữa!" Phí Vân Đình có vẻ đã bớt giận hơn một chút, vẻ mặt lão hiện rõ sự mất kiên nhẫn.
"Nếu nó đã không biết hối cải thì cứ nhốt nó vào phòng tự kiểm điểm đi.

Đúng rồi, đừng để nó lại Đế Lư gây hoạ nữa, không chừng lại lén lút qua lại với đám người thấp hèn đó.

Sáng mai, lập tức cút đến biệt viện ở Phong Dinh.

Đi cho khuất mắt ta!"
"Cha!? Người không thể cứ như vậy đẩy muội ấy đến nơi khỉ ho cò gáy đó được..."
"Câm miệng! Uyên Châu, con vừa về đến nhà thì mau đi nghỉ ngơi đi.

Còn nói thêm gì nữa thì cũng cút về đi!"
Quát xong, Phí Vân Đình hậm hực phất tay áo rời đi.

Lộ Kiều cũng gọi với theo lão mấy tiếng, dịu dàng an ủi Uyên Châu rồi cũng đuổi theo lão già cộc cằn đó.
Phí Thiên Nương cuối cùng cũng được thoải mái, nàng đổi tư thế, duỗi thẳng hai chân, tay chống xuống nền cả người ngả ra sau một chút.


Nàng nghiên đầu nhìn Phí Uyên Châu.
"Sao lại về rồi?"
Lại là cái kiểu ăn nói trống không, không chủ ngữ, vị ngữ, bộ dạng cợt nhã không tôn trọng người khác đó.
Thật khiến người ta chán ghét.
"Có việc." Phí Uyên Châu lạnh lùng đáp.
"Ngươi lại gây hoạ gì rồi? Lâu lắm rồi ta mới thấy cha tức giận đến vậy."
"Ha...!Ta thì nào đủ sức gây hoạ gì chứ, chẳng qua lão quá sĩ diện thôi."
"Muội...!Từ bao giờ lại ăn nói vô lễ như vậy? Không giả bộ ngoan hiền nữa à? Đủ lông đủ cánh rồi nên không muốn giả vờ nữa? A ~ phải rồi, muội thì làm gì mọc nổi lông cánh chứ, cùng lắm là một bộ lông tơ, gây hoạ còn không biết thu xếp, bị đánh đến suýt nữa không đứng nổi."
Phí Uyên Châu ngồi tựa vào ghế, chân vắt chéo, tay chống cằm.

Nàng ta nhìn xuống nàng với ánh mắt châm chọc, khinh thường khí thế như một kẻ bề trên nhìn cỏ kiến dưới chân.
Ừa thì dáng vẻ của Thiên Nương chính là học từ nàng ta mà ra cả.
Cáo già giả làm thỏ trắng.
Phí Thiên Nương rất không thích dáng vẻ kiêu căng này của nàng.

Ánh mắt rảo quét một vòng trên người nàng ta, nửa đùa nửa thật lên tiếng: "Chẳng phải ta vẫn còn tốt đấy sao? Còn chưa chết được."
"Ngày mai ta còn phải đến Phong Dinh, tỷ tỷ cứ tự nhiên lưu lại vài ngày, ta không rảnh bồi tỷ nữa.

Đi trước đây..."
Nàng ra hiệu cho Mẫn Nhi đỡ nàng, dìu về phòng.

Chưa lếch được tới ngưỡng cửa thì Uyên Châu đã bước đến phía sau, dúi vào tay nàng một túi vải nhỏ.
Nàng còn thâm tình dặn dò: "Vết thương còn rỉ máu, nhớ bôi thuốc cẩn thận.

Còn nữa, thân thể ngươi có bệnh, đến đó đừng tùy tiện ra ngoài cắn người."
Thiên Nương: "..." Đại tỷ à, ngươi có thể ngậm miệng lại được không???
Lẩn quẩn cả buổi chiều, vừa ăn mắng vừa ăn đánh, Phí Thiên Nương sớm đã không còn sức lực.


Nàng nằm bẹp dí trên giường, úp mặt xuống gối, phó mặc cho Mẫn Nhi chăm sóc vết thương trên lưng mình.

Mẫn Nhi tay run run, môi cũng run run.

Nàng nhìn vết roi mây ngang dọc dày xéo trên tấm lưng trắng ngần của tiêu thư mình mà không khỏi sợ hãi.

Máu thịt be bét vô cùng nổi bật trên làn da trắng tuyết.
"Nhanh lên một chút.

Cũng không phải ngươi bị đánh, ngươi sợ cái gì."
"Tiểu thư, đều do lỗi của nô tỳ.

Nếu nô tỳ cẩn thận một chút..." thì có lẽ chuyện này sẽ không bị phát hiện.
"Được rồi.

Ngươi đừng tự trách nữa, sớm muộn thì việc cũng đổ bể, ta cũng không thể giấu mãi.

Ngươi nhanh thoa thuốc cho ta đi, rồi còn thu xếp hành lý, ngày mai lên đường sớm."
"Tiểu thư, nô tỳ thực sự xin lỗi người...!hức...!hức..."
Từng giọt từng ngọt nước mắt nóng hổi rời xuống tí tách, lăn dài trên má Mẫn Nhi.

Nàng thực sự cảm thấy rất tự trách, trách nàng làm việc vụn về, lại càng không có can đảm đứng ra bảo vệ tiểu thư.

Kết quả bao nhiêu đòn roi tiểu thư của nàng đều hứng chịu hết, còn nàng thì lại chẳng chút thương tổn.
Thiên Nương thật sự không giỏi an ủi người khác.

Nàng nén đau xoay người ngồi dậy, mặc cho thân trên chỉ có một cái yếm che chắn, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của Mẫn Nhi.

Giọng nói ôn nhu, ấm áp, ngọt ngào an ủi: "Ngoan, đừng khóc nữa.

Nhớ không lầm ngươi lớn hơn ta tận mấy tuổi, sao lại mau nước mắt như vậy chứ?"
"Quả thực, việc này không trách ngươi được, đừng cắn rứt nữa.

Có được không?"

Chóp mũi và hai mắt của Mẫn Nhi vì khóc mà đỏ ửng, đôi má phúng phính cũng ửng hồng.

Nàng cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ, không có nghị lực vậy mà lại để tiểu thư dỗ dành mình.

Hơn nữa, còn cảm thấy tiểu thư thật đẹp, đẹp đến nỗi khiến con nai nhảy loạn trong ngực nàng.

Ngây ngốc một hồi, lí trí của Mẫn Nhi mới quay trở về, nàng lắp bắp, lí nhí trong cuốn họng:
"Để...!để nô tỳ thoa thuốc cho người.

Nhất định không thể để lại sẹo được...."
Gà vừa gáy canh tư, trời còn chưa tỏ, Phí Thiên Nương đã gấp rút lên đường.

Phí Bảo Nhiên mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã hay tin một chủ một tớ cùng một túi hành lí đã yên vị trong xe ngựa đến Phong Dinh.

Nghe nói nàng ta sau khi biết Thiên Nương còn bị quất roi thì đã làm náo loạn một trận trước mặt Phí Vân Đình, Phí Uyên Châu và Lộ Kiều muốn ngăn cũng ngăn không nổi.

Kết quả bị Phí Vân Đình cấm túc ba ngày.

Chắc là lần đầu bị phạt nên nàng ta sốc lắm, không khóc cũng không nháo, lẳng lặng trở về phòng của mình.
Lại nhắc đến chủ tớ Thiên Nương bên này, Phong Dinh là một vùng sông nước, được phù sa bồi đắp.

Còn vì sao nói "khỉ ho cò gáy" thì có lẽ là do cách xa kinh thành cả trăm dặm.

Đây cũng là quê hương của mẹ nàng.

Tại đây có một biệt viện của Phí gia, nói là của Phí gia chứ thực ra chính là của hồi môn của mẹ nàng.

Một dãy nhà gỗ, có sân có vườn, rộng rãi thoáng mát.

Phía trước có dòng sông Mộng chảy qua, phía sau có cánh đồng của thôn dân, xung quanh là hoa trái xum xuê.

Chính là một khung cảnh rất yên bình của vùng quê, khác với không khí náo nhiệt, xô bồ ở Đế Lư.
Thiên Nương vừa từ trên xe ngựa đặt chân xuống đất liền nghĩ: nếu có thể, nàng sẽ ở đây cả đời, nơi này rất lý tưởng để tận hưởng cuộc sống an nhàn mà nàng luôn mơ ước..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.