Thiên Nương Tư Phàm

Chương 7: Chương 7




Sau lần chạm mặt ở chợ, Lục Phàm quả nhiên không đến làm phiền các nàng nữa, hắn giống như bốc hơi mất vậy, không hề nhìn thấy bóng dáng hắn nữa.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, chớp mắt một cái Thiên Nương đã sống ở Phong Dinh được hơn hai tháng.

Ánh nắng dịu dàng cùng gió xuân ấp áp cũng đành phải nhường chỗ cho không khí nóng bức của mùa hè.

Dạo gần đây, Phí Thiên Nương đặc biệt thích ăn đá tuyết, ăn nho lạnh, uống nước mát mà Mẫn Nhi chuẩn bị.

Nàng vẫn vậy chỉ có điều càng ngày càng lười hơn mà thôi, thời tiết oi ả khiến nàng chẳng muốn bước chân ra khỏi nhà, suốt ngày nằm dài trong phòng.
Đương lúc nàng đang lim dim chuẩn bị đi vào mộng đẹp thì Mẫn Nhi từ ngoài cửa vui vẻ chạy vào.
"Tiểu thư, lão gia gửi thư cho người này!" Cuối cùng thì lão gia cũng nhớ đến tiểu thư rồi.
Nàng có chút không vui, lạnh lùng xoay người vào trong.
"Để đó đi, lát nữa ta đọc."
"Tiểu thư, hay để nô tỳ đọc cho người nghe nha.

Biết đâu trong phủ có việc gấp."
"Tùy ngươi."
Mẫn Nhi tâm tình phấn khởi, háo hức xé phong thư.

Thế nhưng ngay sau đó ánh mắt của nàng lại tối sầm, vẻ mặt cũng hiện rõ nét thất vọng.
Bức thư nhà đầu tiên sau gần ba tháng xa nhà mà Phí gia đưa đến chỉ có vỏn vẹn một dòng.

Hơn nữa, trong thư chẳng hề đề cập đến tiêu thư chứ đứng nói là quan tâm, thăm hỏi.
"Sao đấy?" Thiên Nương mãi không thấy nàng đọc liền có chút tò mò: "Ngươi cứ đọc ta nghe xem nào."
"Tiểu thư, trong thư viết: ba ngày sau là tiệc trưởng thành của tam tiểu thư, bảo người thu dọn trở về."
"Được, ta biết rồi."
Phí Thiên Nương nằm quay lưng lại với nàng nên nhất thời nàng cũng không đoán biết được tâm tình của tiểu thư nhà mình.

Không nhìn thấy được vẻ mặt, giọng nói thì vẫn bình thản như cũ.

Chỉ là...!nàng ấy thực sự không thương tâm chút nào sao?
"Đúng rồi, chiều nay em cùng ta lên trên phố, mua chút đồ tốt tặng cho muội ấy."
"Vâng, tiểu thư."
...
Quả thực tiệc trưởng thành của Phí Bảo Nhiên được tổ chức rất long trọng, khách đến nườm nượp như muốn giẫm nát ngạch cửa Phí gia, lễ vật cũng vô cùng phong phú.

Người đến đều có thân phận không tầm thường.
Phu phụ Phí gia bận rộn tiếp đãi khách khứa, Phí Bảo Nhiên cũng không rảnh rỗi, nàng phải tiếp chuyện với mấy tiểu thư khuê các trong thành.

Còn hai vị thiếu gia của Phí gia thì lo khoản đãi những công tử khác.

Ai cũng có việc phải làm, riêng Phí Thiên Nương rất rảnh rỗi.
Nàng không gấp gáp trở về, xe ngựa vừa mới đưa nàng về vào tối qua.


Cả người mệt nhoài nên nàng đã ngủ một giấc thật sảng khoái, tỉnh dậy thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Hôm nay trên dưới Phí gia đều vô cũng náo nhiệt cũng không có ai để ý đến vị Nhị tiểu thư mới trở về là nàng.
Cũng vì thế mà nàng rất ung dung để Mẫn Nhi sửa soạn, tô son điểm phấn cho nàng, khoác lên mình một bộ y phục màu vàng nhạt không quá nổi bật nhưng cũng không lo bị lu mờ trong bầy oanh yến ngoài kia.
Nàng không họp mặt với hội nữ tử đang tán chuyện say mê trong nhà mà tìm một nơi yên tĩnh, ít người, ngồi trong đình hóng mát, ăn bánh uống trà.
Ở Phong Dinh mấy tháng, nàng đã quen bộc lộ tính tình tùy hứng, vô cùng thoải mái.

Trở về Phí gia, nàng lại phải giả vờ đoan trang, giả vờ hiền dịu, thông tuệ, thật là mệt mỏi.

Hôm nay lại nhiều người như vậy nàng mới không muốn chủ động chạy đến khoa tay múa chân, góp vui cho bọn họ.
"Tiểu thư, lão gia cho mời người qua bên đó một chút." Một ma ma không biết vì sao tìm thấy Thiên Nương, bà ta nghiêm giọng "mời" nàng, hoàn toàn không có chút tôn trọng dành cho chủ tử.
Việc như vậy nàng đã sớm quen rồi.
Mi mắt nàng hơi rũ xuống một chút, khuôn mặt lạnh lùng, không vui.

Nhưng đến lúc ngẩn lên đối diện với bà ta thì lại là một dáng vẻ nhu nhược, yếu đuối, tò mò.
"Ma ma, phụ thân cho gọi ta qua bên đó là có việc gì vậy?"
"Việc gì thì người cứ đến sẽ biết.

Nhanh lên, để lão gia chờ lâu rồi tức giận thì lão nô không gánh nổi đâu."
"Được rồi, ta đi cùng ma ma." Nàng nhoẻn miệng cười ngọt ngào, dịu dàng.

Vị ma ma kia dẫn nàng đến trung tâm bữa tiệc, chỉ thấy ngồi trên vị trí chủ trì là "mẫu thân đại nhân" của nàng Lộ Kiều cùng tiểu muội Phí Bảo Nhiên, chẳng hề thấy Phí Vân Đình đâu cả.
Phía dưới, dọc theo hai bên trái phải là các bàn tiệc nhỏ, nam bên trái, nữ bên phải, thức ăn cũng đã được dọn sẵn.
Thiên Nương ra vẻ vẫn chưa hiểu, nàng nghiên đẩu hỏi vị ma ma vừa rồi: "Ma ma, không phải bà bảo phụ thân tìm ta sao? Ông ấy đâu rồi?"
Chưa để ma ma trả lời, Lộ Kiều đã lên tiếng trước.

Bà ta dùng giọng nói ngọt như rót mật của mình muốn thể hiện uy phong với nàng: "Thiên Nương, con mau ngồi xuống đi.

Nhiên Nhi mãi không thấy con đến lo lắng không yên nên ta mới mượn danh nghĩa Vân Đình cho gọi con đấy.

Hôm nay là tiệc trưởng thành của muội muội con, chẳng lẽ con không thể nể mặt chúng ta một chút sao?"
Không rõ lời này của Lộ Kiều là có ý gì, nhưng rất nhanh mọi người xung quanh đã xì xào bàn luận, tranh luận xem có phải ngày thường nàng rất hống hách hay không.
Phí Thiên Nương thật sự rất oan ức.

Suốt mấy năm trời nàng ở Phí gia đến to tiếng nàng còn không dám chứ đừng nói hống hách, bắt nạt người, cùng lắm thì ngay lần đầu tiên nàng "hống hách" đã bị tống cổ ra khỏi nhà, đuổi tới Phong Dinh rồi còn gì.
Nàng là một cô nương rất ngoan hiền, dịu dàng nha.
Nàng nhanh chóng lộ ra vẻ mặt ủy khuất, mím chặt môi dưới, đôi mắt ngân ngấn nước, dáng vẻ giống như một đoá bạch liên hoa cần được yêu thương, che chở.
"Mẫu thân, con không có như vậy.

Con thực sự không cố ý đến trễ đâu nhưng vì mấy tháng nay không ở trong phủ, bây giờ trở về có một số thứ thay đổi, con nhất thời bị lạc."
Lộ Kiều: Nàng ta có thể tìm một lí do hợp lí hơn không?! Nàng ta mới đi có hơn hai tháng, Phí gia cũng không có đập đi xây lại, lạc là lạc như thế nào được???
Phí Thiên Nương không hề để tâm đ ến phản ứng của Lộ Kiều, điều khiên nàng chú ý chính là tiểu muội muội đáng yêu của nàng, Phí Bảo Nhiên.

Mới mấy tháng không gặp mà trông nàng ấy khác quá, không còn dáng vẻ vô tư, hoạt bát như trước nữa.

Bộ lễ phục màu đỏ rực rỡ được thêu thùa tinh xảo cùng với bộ trang sức lấp lánh hồng ngọc và cách trang điểm cầu kì khiến nàng trông trưởng thành hơn tuổi.


Điều khiến Thiên Nương đặc biệt lưu tâm chính là ánh mắt buồn buồn của nàng.

Hơn nữa, Phí Bảo Nhiên vốn là một người thích náo nhiệt, tính tình kiêu ngạo, hào sảng sao hôm nay lại chấp nhận ngồi im lặng một chỗ như vậy? Đã vậy nàng ấy còn không đoái hoài đến nàng.
"Hoá ra là như vậy, là ta trách nhầm con rồi.

Xem ra lần này cho con về quê tu tâm dưỡng tính đúng là quyết định sáng suốt, quả nhiên thay đổi rất lớn, đã lễ phép hơn rồi." Lộ Kiều dù gì cũng là người nhiều tuổi, kinh nghiệm rất phong phú, bà ta nhanh chóng tươi cười rạng rỡ đối đãi với nàng.
Giữa một đám tiểu bối, lại có một vị trưởng bối, không khí cũng không mấy thoải mái, chẳng ai dám trò chuyện, gán gẫu gì nhiều.
Lộ Kiều đương nhiên nhìn ra được vấn đề nên cũng nhanh chóng trở về bên cạnh Phí Vân Đình.

Trước khi đi, còn không quên vỗ vỗ vai Phí Bảo Nhiên thì thầm gì đó, chỉ thấy vẻ mặt của nàng ấy lại càng tệ hơn.
Sau hôm nay, Phí Thiên Nương nhất định phải làm rõ chuyện này!
Phí Bảo Nhiên cười một cách cứng nhắc, máy móc: "Cảm ơn mọi người đã đến đây góp vui cùng ta.

Mọi người cứ tự nhiên, dùng bữa, đừng khách khí."
"Nhị tỷ, lần này đến Phong Dinh không biết tỷ có thu thập được gì mới không? Muội nghe tin tỷ bị đuổi đi thì vô cùng đau lòng, ngày ngày lo lắng cho tỷ.

Muội còn nghe nói tỷ kết giao được một vài bằng hữu rất đáng tin cậy, nếu được tỷ có thể giới thiệu cho muội làm quen được không? Muội cả ngày ở trong nhà may vá, thêu thùa chẳng mấy khi ra ngoài, cũng không có nhiều bạn bè...!Nhị tỷ, tỷ không phiền chứ?"
Phí Thiên Nương có chút ngạc nhiên nhìn nàng.

Từ bao giờ mà cách nói chuyện của nàng cũng trở nên đáng ghét giống Lộ Kiều như vậy? Mấy ngày này đúng là tiện cho bà ta, đã thành công đã dạy hư muội ấy rồi!
"Trước kia nghe nói Nhị tiểu thư Phí gia rất hiếm khi ra khỏi cửa, suốt ngày học may vá, đánh đàn nhưng hình như không giống lắm nhỉ? Theo ta thấy, nhị tiểu thư cũng rất thích đi đây đó nha, tính tình cũng không tồi, người nào cũng kết giao được." Ngụy Linh Linh, con gái của Ngụy Ngự sử châm chọc lên tiếng, còn dùng tay che miệng cười khẩy nàng.
Đại ý trong lời nàng ta chính là: Nàng không giữ tiết tháo, thân là khuê nữ lại suốt ngày xuất đầu lộ diện bên ngoài hơn nữa còn rất tùy tiện, giao lưu với đủ loại người.
Phí Thiên Nương trong lòng không ngừng kêu gào, mong ông trời ngó xuống mà coi! Cái nồi này cũng to quá rồi, nàng đội không nổi đâu!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.