Thiên Phú

Chương 86: Làn Điệu



Có cái gọi là không phải trong nghề thì xem náo nhiệt, đa số người ở đây đều không hiểu lắm về diễn xuất, mà càng không hiểu thì càng dễ bị thuyết phục. Bọn họ cảm thất, động tác này của Diệp Noãn thật có làn điệu.


Lại nhìn thấy mấy vị diễn viên chính, Mục Văn Úc gật gật đầu, Cát Phương Phỉ thì nhíu mày.


Âu Dương Cổ sáng mắt lên, xem Diệp Noãn diễn xong đoạn này mới mở miệng hỏi: “A Noãn, cô học qua hát kịch?”


Thời gian ngắn như vậy, thật ra không thể gọi là học diễn.


Diệp Noãn nắm tay áo, có chút ngượng ngùng: “Chỉ là tháng trước có học bổ sung một chút.”


Tiểu Lưu tiện thể hỏi: “Học cùng với ai?”


Diệp Noãn cung kính nói: “Cô Trương Thủy Thu.”


Tiểu Lưu cười rộ lên: “A, vậy xem như cô là sư muội của tôi rồi, trước kia tôi cũng theo cô Thủy Thu học hát kịch.” Sau đó lại nói với Âu Dương Cổ, “Sư phụ tôi dạy, tôi lại không có gì để dạy nữa.”


“Sư tỷ nói quá,” Diệp Noãn đứng trong đình cười nói: “Em học không bao lâu, còn muốn học thêm nữa.”


Nghe cô kêu sư tỷ, Lưu Tiểu Hội nói giọng ấm áp: “Được, sư phụ không có ở đây, tôi làm sư tỷ dạy thêm một chút cũng là chuyện nên làm.”


Bên này kết tình sư tỷ muội.


Âu Dương Cổ không thể không cắt ngang hai người: “Các chị em ngươi à, diễn xong lại nói chuyện, chúng ta chính thức quay thôi!”


Như vậy liền chính thức khai mạc? Cửa ải này cứ như vậy mà qua? Có điều vừa rồi cô hát đúng là được nha.


Cát Phương Phỉ cắn răng, vừa rồi nghe Âu Dương Cổ nói chính thức quay phim, cô ta liền tính phủi tay rời đi, nhưng mà nghĩ lại biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, liền ở lại, ý định quan sát Diệp Noãn.


Quay chính thức, mọi người đều chuẩn bị trăm phần trăm tinh thần.


Quay thử trước đó không có vấn đề gì, nhưng đợi đến khi quay chính thức, một đoạn ngắn ngủi này không vượt qua được bốn phần cũng đã mất gần một giờ.


Cây quạt, bình nước, góc độ, ánh mắt, dáng người, không một điểm nào là không chú trọng. Một giờ sau, mới đến lúc Diệp Noãn và Mục Văn Úc đối diễn.


Để diễn ra được vở “Quý Phi say rượu” này, ngoại trừ Dương Quý Phi, còn có Cao hộ vệ, Bùi hộ vệ và tám cung nữ làm bạn.


Dương Quý Phi hát một câu, hai người Cao Bùi hòa cùng một câu.


Giờ phút này La Bảo Châu luyện diễn một mình, nàng cũng đã tập thuần thục cách điều chỉnh, lúc gặp đoạn của hai người Cao Bùi, chỉ là hơi ngưng lại, liền thản nhiên tiếp tục ca xướng.


Trên đường mòn truyền đến tiếng bước chân, đến lượt Mục Văn Úc xuất hiện, lại đến đoạn hai người nói qua lại, đều mở đầu bằng cảnh gặp nhau.


Liền một mạch, không gián đoạn cảnh quay, ý chính là hai diễn viên phải biểu diễn không thể xuất hiện bất kỳ sơ xuất nào, đối với diễn viên hay đạo diễn đều là yêu cầu cực kỳ cao.


Từ tiếng bước chân có thể nghe ra người kia đi rất nhanh, trên màn ảnh xuất hiện bóng dáng một nam nhân, từ tư thế đi có thể nhìn ra người nam nhân này ngông cuồng không sợ trời không sợ đất. Màn ảnh chuyển đến phía trước, rốt cuộc nhìn thấy dung nhan của chủ nhân bóng dáng đó, là một nam nhân trắng trẻo đeo mắt kiếng gọng vàng, ánh mắt không thích hợp, có chút vô lại.


Cách hòn giả sơn, nghe được âm thanh ca xướng, Mục Văn Úc thả chậm bước, nghe vài câu, khóe miệng gợi len nụ cười nhạt, lại bước nhanh hơn về phía trước.


Người trong đình đã liếc mắt nhìn thấy hắn, nhưng mà nhịp bước chưa loạn, âm điệu chưa sai, hiển nhiên là không để hắn vào mắt.


Mục Văn Úc không để ý, đôi mắt cảm thấy hứng thú dừng lại trên người nàng.


Diệp Noãn hát đến: “Cầu Ngọc thạch nghiêng mình dựa vào lan can.”


Chỗ này vốn nên là Bùi hộ sĩ tiếp: Uyên ương hí thủy.


Nàng dừng một chút, tiếp tục hát: “Uyên ương hí thủy.”


Tiếp theo là Cao hộ sĩ độc thoại: cá chép vàng triều kiến nương nương.


Mục Văn Úc giống như nhập hát, phối hợp nói ra: “Cá chép vàng triều kiến nương nương.”


Diệp Noãn nhìn hắn một cái, hát câu tiếp theo: “Cá chép vàng hướng lên mặt nước. A, hướng lên mặt nước.”


Mục Văn Úc theo một câu liền bắt đầu không đứng đắn, vốn là Bùi hộ sĩ nói: nương nương, nhạn tới rồi. Hắn lại nghiêm trang nói với Diệp Noãn: “Nương nương, Tự Triết tới rồi.”


Nguyên bản theo làn điệu là Diệp Noãn lập tức cười tràng. Cười hai tiếng, lại nghiêm mặt liếc hắn: “Huynh vĩnh viễn vẫn là ganh tỵ như vậy.”


“OK!”


Đạo diễn ra lệnh một tiếng, ý nghĩ là trận gặp gỡ này đã qua.


Hiệu suất quay như vậy cũng không thấy nhiều, cái này hoàn toàn được quy vào công lao biểu hiện vô cùng tốt của nam nữ chính.


Trợ lý của Diệp Noãn và Mục Văn Úc cùng tiến lên, phủ thêm áo khoát cho hai người. Hai người đi qua bên sân nghỉ ngơi một chút, tranh thủ điều chỉnh một chút trong lúc chờ đợi. Tiếp theo mới là chân chính đối diễn.


Vừa rồi đối mặt, Diệp Noãn đã phát hiện nhân vật Tưởng Tự Triết này khác biệt với nhân vật Đỗ Thừa An.


Lúc ấy Cung Ngạn Vũ đóng vai Đỗ Thừa An vẫn là nho nhã cẩn thận, mà Tưởng Tự Triết so với hắn, là vô cùng khuếch đại.


Lả lơi, chính là hai chữ này, Mục Văn Úc biểu hiện rất đúng chỗ.


Lúc Diệp Noãn đi tới sân, thì Cát Phương Phỉ khen một câu: “Diễn được đó.”


“Cảm ơn.” Diệp Noãn cười trả lời.


Thật ra cảnh hát trước đó có thể nhìn ra Diệp Noãn rất chuyên nghiệp, chuẩn bị công tác thật đầy đủ, hoặc là cũng có thể nhìn ra cô rất thông minh, học diễn cũng rất có thiên phú, nhưng mà kỹ thuật diễn ra sao, có thể biểu hiện đúng chỗ cũng không phải đặc biệt nhiều.


Diệp Noãn hát nửa ngày, yết hầu phát khô, Đàm Phượng đưa nước cho cô, vì để tránh chút nữa đọc kịch bản khi vừa mở miệng có sương trắng bay ra, cho nên cô lấy nước lạnh.


Trời như thế này, uống nước lạnh, một ngụm nước đi xuống, Diệp Noãn liền phát run, vô luận thế nào cũng không nghĩ đến việc uống ngụm thứ hai.


Mục Văn Úc an ủi cô: “Qua vài ngày, diễn cảnh trong phòng sẽ tốt hơn một chút.”


Ai cũng là như nhau, Diệp Noãn gật đầu, đem cốc nước lạnh vừa mới cố gắng làm cho ấm lấy ra, cô kéo chặt áo khoác, không nghĩ lại tiếp tục ngược đãi chính mình mà uống nước tiếp.


Chẳng lâu sau mọi người đã điều chỉnh hoàn tất, Diệp Noãn và Mục Văn Úc lần nữa đối diễn.


“Thả lỏng.” Trước khi quay, Mục Văn Úc lại an ủi một câu.


Nhưng mà Diệp Noãn cảm thấy, lần này, cô bất kể như thế nào đều không thể để anh Văn Úc mang theo. Cô muốn thật tâm đối đãi, muốn trưởng thành, muốn xứng đáng với danh hiệu của mình.


Cô đứng ở trong đình, Mục Văn Úc đứng ở ngoài. Trên mặt anh mang theo ý cười, là nụ cười của Tưởng Tự Triết, có chú không để ý, có chút muốn quấy rối.


“!”


Đạo diễn chỉ vừa ra lệnh, Mục Văn Úc liền cười đi lên phía trước: “Huynh ganh tỵ như thế nào?”


Diệp Noãn khép tay áo, liếc hắn một cái, hừ một tiếng: “Huynh không thấy là muội đang luyện diễn sao?”


“Đương nhiên biết,” Mục Văn Úc cợt nhả, “Đây không phải là đang phối hợp với muội sao? Đáng tiếc câu thứ hai không cẩn thận hát sai.”


“Đó mà là không cẩn thận sao?” Diệp Noãn lại hừ một tiếng, một tiếng này lại không giống vừa rồi mang điểm hoạt bát, mà là hoàn toàn lạnh lùng, mang theo xa cách, “Sợ không phải là bên kia cố ý cho huynh đi lại, quấy nhiễu muội đi.”


Tình cảm trong bộ phim này có chút mơ hồ. Tưởng Tự Triết này, nói hắn là vô lại, thì hắn chính xác là vô lại. Có người thích tiểu thư La gia xinh đẹp lanh lợi, có người lại thích tiểu thư Tống gia thanh thuần ôn nhu. Chỉ có tên vô lại này dám nói, hoa hồng đỏ đầy gai hắn thích, bách hợp u buồn hắn cũng thích, muốn cưới được cả hai vào tay.


La Bảo Châu, Tống Ngọc Chi, ai chẳng biết hai người này là đối đầu, cưới về chung nhà chính là không sợ gia đình không yên, nhưng mà Tưởng Tự Triết chính là có khí phách như vậy.


Đương nhiên, gia thế của hắn chính là cái vốn để hắn kiêu ngạo, nhìn theo giai cấp thì La Bảo Châu hay Tống Ngọc Chi bất kể người nào có thể tiến vào cửa nhà hắn, đều phải cảm tạ trời đất.


Chỉ đáng tiếc hai vị tiểu thư cũng không phải người bình thường, Tưởng Tự Triết có lòng tham nhưng chính là một cái cũng không vớt được.


Mục Văn Úc sáng tạo cho Diệp Noãn tình cảnh này thật ra rất đơn giản, chính là đùa giỡn nàng, tâng bốc nàng, tính tình La Bảo Châu kiêu ngạo, Diệp Noãn chỉ cần biểu hiện ra việc đối đãi với người theo đuổi mình một cách cao ngạo khinh thường là được.


“Làm gì có,” bị tạt nước vào mặt cũng không tức giận, Mục Văn Úc vẫn còn mặt dày tiến lên, “Đây là huynh nhớ muội, cho nên cố ý đến gặp muội.”


Diệp Noãn lúc này mới ngẩng đầu, liếc mắt quan sát hắn thật kỹ, nàng hơi hơi nghiêng đầu, lại ngậm vài phần cười, một đôi mắt đẹp đem ngũ quan của hắn quan sát một lần. Thời gian chỉ có vài giây, nhưng mà những cảm xúc nên có cũng đã biểu đạt ra hết.


Có giễu cợt, cũng có vài phần sung sướng, có đắc ý, lại cso vài phần oán trách.


Nàng liếc như vậy một cái, lại cúi thấp đầu, cầm lấy bình nước, âm thanh chỉ còn lại giễu cợt và đắc ý: “Hiện tại xem xong, đã có thể đi được rồi.” Âm điệu đắn đo vô cùng hoàn mĩ, thậm chí âm thanh cũng không giống như bình thường cô nói chuyện, mà là bị nhiễm vài phần giọng mũi, đích thực là nữ nhân được sủng nên có kiêu căng.


Người mới thật giỏi a, người đứng xung quanh oán thầm, cùng đại tiền bối phái thực lực Mục Văn Úc diễn quá hay, khống chế hoàn cảnh, hoàn toàn không có ý bị đè xuống, quả nhiên là xuất sắc không thể xem nhẹ.


Về phần hai người Cát Phương Phỉ và Trình Nam này, vừa nhìn liền thấy được hai ý tứ bất đồng.


Trong kịch bản thật ra lời thoại rất đơn giản: La Bảo Châu nhìn thoáng qua Tưởng Tự Triết, nói, hiện tại xem xong, đã có thể đi được rồi.”


Nhưng mà bị Diệp Noãn suy diễn một hồi như vậy, luôn có một loại phong tình nửa muốn nói nửa lại không.


La Bảo Châu có tình ý với Tưởng Tự Triết sao? Hiện tại Cát Phương Phỉ có chút nghi hoặc. Cô ta đích thực là diễn viên chuyên nghiệp, thật ra bốn người này, xem kịch bản đều không chỉ xem bộ phận của mình, mà là nhìn từ đầu đến cuối, phần của ai cũng không bỏ qua.


Nhưng mà ở trên kịch bản, ngay cả Tống Ngọc Chi cuối cùng cũng hỏi Tưởng Tự Triết một câu, có muốn cùng đi hay không. Mà La Bảo Châu và Tưởng Tự Triết vẫn giống như trước giờ, đều không có gì tỏ vẻ cả.


Có điều trước khi La Bảo Châu chết trong trận “Bá Vương biệt cơ”, nàng còn mang trên đầu một cây trâm Tưởng Tự Triết tặng.


Cho nên, vẫn là có tình. Tuy rằng nhìn qua toàn bộ kịch bản, nhưng mà Cát Phương Phỉ vẫn dốc lòng nghiên cứu vẫn là nhân vật của mình, mãi đến nghĩ tới đoạn ngắn này, cô ta mới phát giác được La Bảo Châu đúng là nên có tình với Tưởng Tự Triết.


“Cut!” Nhưng mà lúc này đạo diễn lại kêu dừng.


Chẳng lẽ mình nghĩ lầm rồi sao? Cát Phương Phỉ lại do dự, ý tứ đạo diễn chẳng lẽ La Bảo Châu không nên có tình với Tưởng Tự Triết?


Người chung quanh cũng cảm thấy có phần ngạc nhiên, cảnh này rất tốt nha? Như thế nào liền cắt vậy? Mọi người có chút không hiểu, cũng có chút bất mãn.


Đúng có chút bất mãn. Chủ yếu là hai nhân vật chính diễn quá tốt, mọi người đều nhập tâm, không phải mọi người đều đã xem qua kịch bản. Bọn họ khẩn cấp muốn nhìn xem hai người này tiếp theo sẽ có phát triển gì. Nhưng mà đột nhiên lại bị dừng, làm cho mọi người sốt ruột, khó trách dẫn đến bất mãn.


Chống lại ánh mắt mọi người, Âu Dương Cổ có chút bất đắc dĩ, hai người diễn có được không, hắn đương nhiên cũng nhìn ra. Hắn giơ loa kêu Mục Văn Úc: “Văn Úc đứng nhích qua bên phải, hiện tại A Noãn cúi đầu như vậy nhìn không tới.”


Hóa ra chỉ là vấn đề vị trí đứng.


End chapter 86.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.