Thiên Quan Song Hiệp

Chương 171: Loan Đao Tam Hùng



Triệu Quan chia tay công chúa, lên thuyền của Phác lão đại quay về Trung Thổ. Trong lòng gã buồn bã, thầm nghĩ công chúa quả quyết đa trí, thủ đoạn cao siêu, bao lâu nay đùa cợt gã trong lòng bàn tay, duy có nhân vật như nàng mới đủ khả năng đưa tiểu hoàng tử mười một tuổi đầu bình an ngồi lên vương vị, nắm vững đại cục kinh thành. Gã cũng biết khi tiểu hoàng tử đăng cơ, vị trưởng công chúa này sẽ nắm đại quyền, địa vị trở nên hiển hách trọng yếu tại Triều Tiên quốc, thiếu nữ đáng thương từng được gã bảo vệ dần tan biến theo vòng xoáy tranh đấu quyền lực. Nghĩ vậy, bất giác gã đau lòng khôn tả.

Lần này giong thuyền về Trung Thổ sóng yên biển lặng, Văn Định vương hậu phái thuyền đi cùng, thông báo cho triều đình Đại Minh rồi bày nghi thức long trọng đến Thiên Tân cảng nghênh tiếp tân vương về nước đăng cơ.

Triệu Quan, Đinh Hương và Niên Hải Khoát đi một con thuyền khác ngầm vào Thiên Tân thành. Suốt một tháng cả nhóm không có tin tức gì khiến Niên Đại Vỹ lo lắng mất ăn mất ngủ, thấy con trai bình yên trở về liền nắm tay rơi lệ. Niên Hải Khoát kinh qua lần gian khổ này trở nên chín chắn hơn, kể lại những kì ngộ hung hiểm trêи biển, lại thêm mắm thêm muối khiến người Niên gia liên tục giật mình.

Triệu Quan sớm đã nói với Phác lão đại rằng mình có chút công lao nào xin quy về cho Niên Đại Vỹ hết. Phác lão đại liền nói với tri phủ rằng Niên Đại Vỹ có công hộ vệ tiểu hoàng tử, mong tri phủ tưởng thưởng xứng đáng, vân vân… Quế tri phủ thấy đầu lĩnh cướp biển nháy mắt trở thành đại tướng quân nước lân bang, nào dám nói gì, theo chỉ thị trọng thưởng Niên Đại Vỹ, đem Thiên Tân cảng và quyền vận chuyển hàng hóa từ Thiên Tân đến Bắc Kinh cho Thanh Bang. Lần này Niên Đại Vỹ tiền vào như nước, cười không ngậm nổi miệng, suy cho cùng nếu không có Triệu Quan lão quyết không lấy đâu ra món lợi này, liền bẩm báo bang chủ, hết sức ca ngợi Giang Hạ tinh minh mưu trí, lập đại công cho bản bang, thiếu điều bốc gã lên tận mây xanh.

Triệu Quan lại vội vàng rời khỏi Thiên Tân đến Bắc Kinh, trong thời gian gã ra biển, chúng nữ Bách Hoa môn đã tra ra tung tích Loan Đao Nhị Kiệt, phái người theo sát. Gã đến kinh thành liền đến Di Tình viện hội hiệp với Thanh Trúc và các vị sư tỷ muội, nghe bẩm báo.

Thanh Trúc nói: “Ba tên này là tùy thân thị vệ của hoàng đế Võ Tông đời trước, tên tóc muối tiêu là Niếp Vô Hiển, tên trọc đầu là Tô Vô Ca, bị Lăng tam công tử giết là Khiếu Vô Lậu, cả ba đều xuất thân từ quan gia ở kinh thành, thành niên liền nhập cung làm thị vệ. Vốn đó cũng hợp lẽ thường, nhưng quái dị là cả ba thất tung rất lâu, đến sáu bảy năm, lúc về võ công đại tiến, lập được thăng là cận thân thị vệ của hoàng đế. Các tỷ muội nghe ngóng được là trong thời gian đó chúng lên Thiếu Lâm Tự học võ công còn vì sao Thiếu Lâm Tự thu lưu chúng, vị đại sư nào dạy võ công thì không thể lần ra.”

Triệu Quan hơi nhíu mày: “Trúc tỉ, Mai Khôi sư tỉ, lúc ở ngoài U Vi cốc, hai vị tận mắt thấy mấy người bịt mặt truy sát chúng ta, có thể xác định ba tên đeo loan đao đó là tam tặc này không?”

Tiêu Mai Khôi tiếp lời: “Lúc đó tỷ ở trêи vách núi, chỉ thấy màu tóc của ba tên đó, quả thật một tên tóc hoa râm, một tên trọc lóc và một tên tóc đen.”

Thanh Trúc khẳng định: “Loan đao chúng dùng khá đặc biệt khác hẳn loan đao người trong võ lâm thường sử dụng, tỷ xác định được chính chúng vào cốc.”

Triệu Quan đứng dậy đi đi lại lại, nghi hoặc trong lòng càng đậm: “Ba tên này xuất thân quan gia, chưa từng bước chân vào giang hồ, trừ lúc lên Thiếu Lâm học võ đều ở trong hoàng cung, sao lại đến U Vi cốc nhỉ?” Rồi quay sang hỏi Bạch Lan Nhi: “Lan sư tỷ, mong sư tỷ mang Bách Hoa thực lục đến cho đệ xem.”

Bạch Lan Nhi vào trong nhà mang ra một quyển sách ố vàng đặt lên bàn, lại lấy ra một chiếc lò hương nhỏ đặt cạnh, đưa cho Tiêu Mai Khôi một cái lọ nhỏ: “Lan Nhi sắp đốt hướng, mong các vị tỉ tỉ lưu tâm.” Chúng nữ vội chia mấy hoàn thuốc cho nhau, cùng uống ngay, Triệu Quan cũng uống một viên.

Bạch Lan Nhi lấy nến châm vào lò hương, bản Bách Hoa thực lục này ghi lại những đối tượng Bách Hoa môn từng ám sát, vốn cực kỳ bí ẩn, tuyệt không thể cho người ngoài nhìn thấy nên được viết bằng độc thủy, chỉ dùng kì độc “Thiên tru địa diệt yên” thấm vào mới hiện chữ lên.

Triệu Quan dùng nhíp bạc lật từng trang, mấy chục năm nay tổng số Bách Hoa môn ám sát hơn năm trăm người, trong sách ghi lại tường tận danh tính, môn phái, thói quen của đối tượng, cả nguyên do, địa điểm cùng môn nhân xuất thủ cũng không bỏ sót. Bách Hoa môn lấy ám sát làm nghiệp nên có ghi lại tên người thuê và số tiền được trả, gã tìm ra năm đối tượng bị ám sát ở kinh thành, hoặc là võ sư, hoặc là đạo sỹ, phú thương nhưng đều có quan hệ chặt chẽ với quan gia cùng hoàng cung thị vệ.

Gã nhíu mày: “Ba tên tặc tử này hình như không có thâm cừu đại hận với bản môn, chúng vượt ngàn dặm đến Tình Phong quán và Bắc Sơn sơn trại hạ thủ, có lẽ nhận lệnh của người khác, hoặc được nhờ cậy, ai có thể lệnh cho chúng? Ai khiến chúng phải nghe theo?”

Thanh Trúc tỏ vẻ nghi hoặc: “Có phải Thiếu Lâm Tự? Chúng ta từng giết một Thiếu Lâm hòa thượng cùng hai tục gia đệ tử. Hơn nữa xưa nay họ tự nhận là chính phái nên vì thế không muốn ra tay mới sai những đệ tử từng học nghệ đối phó với Bách Hoa môn.”

Triệu Quan lắc đầu: “Ấn tượng của bản tọa với Thiếu Lâm không tốt lắm nhưng họ có khí độ võ lâm đệ nhất môn phái, chắc không làm ra những việc ngấm ngầm này.”

Chúng nhân thương thảo một lúc vẫn không thống nhất, gã lại nói: “Chúng ta lấy được tin tức từ miệng hai tên tặc tử này? Bình thường chúng có đến viện tử không?”

Thanh Trúc đáp: “Chúng thường ở trong cung, mỗi tháng chỉ ra ngoài ba, bốn lần, đều không đến viện tử.”

Triệu Quan lại hỏi: “Chúng thích uống rượu chăng?”

Thanh Trúc đáp: “Một tên không uống bao giờ, một tên hiếm khi nhấp môi.”

Triệu Quan hỏi tiếp: “Chúng thích đánh bạc?”

Thư Cận trả lời: “Cũng không.”

Gã hừ lạnh: “Không uống rượu đánh bạc thì sống còn ý nghĩa gì? Đúng rồi, chúng có hay đến tự viện chăng?”

Thư Cận đáp: “Ba tháng nay, Niếp Vô Hiển từng đến một đạo quan tìm đạo sỹ đánh cờ, Tô Vô Ca không hề đến tự viện.”

Triệu Quan nhíu mày nghĩ ngợi: “Hai tên này khó hạ thủ lắm, tiếp tục quan sát hành động của chúng, trong hoàng cung có người của chúng ta không? Bảo môn nhân trong cung chú ý hai tên này, xem chúng thường giao hảo với ai, trông coi chỗ nào, thân cận với vương công đại thần nào, rồi thông báo về ngay.” Chúng nữ vâng lời.

Trước mỗi lần ám sát, Bách Hoa môn đều quan sát rất kỹ tập quán sinh hoạt cùng công việc thường ngày của mục tiêu, tìm ra quy luật liền dễ dàng chuẩn bị, ra tay hiếm khi hụt, cũng không để lại dấu vết gì, năm trăm người bị giết đều không ai hiểu sao mình lại chết, cũng không ai nhận ra do Bách Hoa môn nhân hạ thủ. Bách Hoa môn đến đời Triệu Quan tuy không còn lấy ám sát làm sinh ý nhưng vẫn giữ thiên chức trừ ác giúp thiện, gần năm nay giết gần trăm ác bá ɖâʍ tặc, gian thương tham quan, lần nào cũng lập kế hoạch cẩn mật, gần như không có dấu vết gì cho người ta phát hiện. Lần này chúng nữ gặp cừu gia, càng vạn phần nén nhịn, cẩn thận quan sát, đợi cơ hội mới ra tay.

--- Xem tiếp hồi 172 ----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.