Thiên Quan Song Hiệp

Chương 184: Tam đại trưởng lão



Lăng Hạo Thiên đứng dậy, thít chặt thắt lưng, bước ra khỏi lương đình lớn tiếng: “Từng người, từng phái hay tất cả cùng xông lên đều được. Động thủ thôi.”

Tát Ca lạt ma xông lên đầu tiên, Lăng Hạo Thiên vung chưởng nghênh địch, chợt một chiếc bóng dài mảnh lướt qua trước mắt, tiếp đó một bóng đỏ từ trêи không đáp xuống trước mặt y. Thoáng chốc, hơn mười lạt ma đang xông tới đều dừng bước ngã lăn ra đất bất động, có kẻ ngã ngửa, có kẻ phủ phục, không hiểu chết sống thế nào.

Lăng Hạo Thiên sững người, bóng đỏ không dừng lại, xông thẳng vào trận doanh toán lạt ma, trường tác trong tay múa tít, xông tới đâu là chúng lạt ma ngả rạp tới đó, không chổng nổi nửa chiêu. Những lạt ma khác kinh hồn, nhao nhao quay đầu bỏ chạy.

Lăng Hạo Thiên nhìn rõ đó là một nữ tử chừng ba mươi tuổi, thân hình cao ráo, mặt mũi xinh đẹp nhưng lộ rõ vẻ hung hăng, xuất thủ cực kỳ thẳng tay, thoáng cái đã giải quyết gọn ghẽ hơn hai mươi người mà không hề chớp mắt. Nàng ta đuổi xong đám lạt ma, thu trường tác lại rồi đến bên y, cúi người nói: “Bách Hoa môn hộ pháp trưởng lão Tiêu Mai Khôi tham kiến Lăng tam thiếu hiệp!”

Lăng Hạo Thiên đáp lễ: “Tiêu trưởng lão!”

Tiêu Mai Khôi quay lại, lạnh lùng trừng mắt với chúng nhân, lớn tiếng quát: “Bách Hoa môn chủ muốn bảo vệ Lăng tam thiếu hiệp, không ai được chạm tới một cọng tóc của thiếu hiệp. Các ngươi ai không muốn sống nữa cứ việc tiến lên một bước.”

Chúng nhân huyên náo, bất giác thoái lui mấy bước. Thiếu Lâm, Tây Xưởng lạt ma và Tu La hội đều biết tới danh tiếng của Bách Hoa môn là một trong những môn phái hắc đạo thần bí khó chơi nhất, môn nhân ai nấy độc thuật cao siêu, hành tung bí ẩn, hạ thủ không dung tình bao giờ, khiến không ai đề phòng nổi. Bách Hoa môn chủ lại càng thần bí, đồn rằng người này dựa vào độc thuật thần diệu và đao pháp cao minh nhϊế͙p͙ phục vô số bang hội hắc đạo, giang hồ truyền tụng rằng đó là một thiếu nữ xinh đẹp, võ công quỷ dị, độc thuật cao siêu, thiện nghệ thuật dịch dung, chưa từng xuất hiện với chân diện mục. Hiện giờ nghe nói Bách Hoa môn chủ muốn bảo vệ Lăng Hạo Thiên, tất thảy đều kinh ngạc.

Thanh Pháp hòa thượng bước lên một bước, lớn tiếng: “Lăng gia và Bách Hoa môn có uyên nguyên rất sâu, có ai trêи giang hồ không biết? Năm xưa Bách Hoa môn trợ giúp Y Hiệp và Tần nữ hiệp trừ khử Hỏa giáo, coi như có công với võ lâm. Thiếu Lâm không có ý muốn đối chọi với Bách Hoa môn nhưng Lăng tam hiệp là nghi phạm hại chết phương trượng bản môn, dù thế nào bọn lão nạp cũng phải bắt y về bản tự đối chất. Thiếu Lâm là võ lâm đệ nhất đại phái, làm gì có chuyện chịu khuất phục trước một đạo sắc lệnh của Bách Hoa môn chủ? Mau tránh ra, đừng để bọn lão nạp bị bức phải xuất thủ, đại khai sát giới!”

Chợt một người cười lạnh lùng: “Mấy tên giặc trọc chữ Thanh nhãi ranh kia, khẩu khí lớn lối lắm.”

Thanh Pháp vội ngoái lại nhìn, từ trong đám Thiếu Lâm tăng chúng chợt xuất hiện một lam y lão bà bà mù một mắt, tay cầm quải trượng, ngang nhiên đi về phía lão. Thanh Hải, Thanh Pháp cùng tiến lên chặn đường, quát to: “Kẻ nào?”

Lão bà bà chính là Tử Khương. Bà ta giương con mắt độc nhất, nhếch miệng cười, không thèm để ý đến hai lão hòa thượng, xuyên qua đội ngũ chúng tăng, đến trước mặt Lăng Hạo Thiên cúi mình: “Lăng tam thiếu hiệp, Bách Hoa môn chấp pháp trưởng lão Tử Khương có lời chào.” Lời vừa dứt, quần tăng Thiếu Lâm chợt xôn xao, mọi tăng nhân đứng hai bên những nơi bà ta đi qua đều trúng độc, hơn hai mươi người sùi bọt mép ngã nhào xuống đất. Thanh Hải, Thanh Pháp không nhìn ra bà ta dùng thủ pháp gì hạ độc, cả hai cùng biến sắc.

Lăng Hạo Thiên thấy Tiêu Mai Khôi và Tử Khương ra mặt tương trợ, lồng ngực y nóng lên, hỏi: “Lệnh môn chủ vẫn khỏe chứ?”

Tử Khương đáp: “Lăng tam thiếu hiệp, môn chủ vẫn mạnh khỏe. Ngài nghe nói thiếu hiệp bị người ta đổ oan nên sai bọn lão thân đến bảo vệ. Bản thân môn chủ đi cả đêm đến đây để gặp mặt thiếu hiệp.”

Cùng lúc, Thanh Hải, Thanh Pháp lao tới quát to với Tử Khương: “Tặc bà nương, trao giải dược ra đây.”

Tử Khương quay lại, lạnh lùng đáp: “Giải dược thì có, ngươi muốn lấy được thì mau lui lại mười bước.”

Thanh Hải, Thanh Pháp nhìn nhau, không dám làm găng trước mặt lão phụ nhân quỷ dị âm độc này, đành lùi lại. Tử Khương móc một chiếc bình nhỏ trong ngực áo ra: “Thiếu Lâm lại hồ đồ đến mức này, chưởng môn nhân bị giết mà nhận nhầm cả hung thủ, cố đấm ăn xôi đuổi giết người ta, hừ, võ lâm đệ nhất đại phái cái nỗi gì mà có thứ phong độ rắm thối đó. Lão bà tử cho các ngươi biết, Thanh Thánh đại sư bị Tu La hội và Tây Xưởng lạt ma ám sát, bọn gian tặc giả trang thành Lăng tam thiếu hiệp để hãm hại ngài. Các ngươi bị người ta che mặt, lại đi cùng cừu nhân liên thủ hại người vô tội, lão bà tử ta cười rụng răng mất.”

Lời vừa buông, cả Thiếu Lâm, Tu La hội và Tây Xưởng lạt ma đều nhốn nháo. Thanh Pháp hoài nghi: “Ngươi nói suông như vậy sao khiến người ta tin được? Ngươi có chứng cớ gì?”

Tử Khương lạnh giọng: “Bách Hoa môn chủ nói có bao giờ sai? Các ngươi còn không mau cút đi, cứ lải nhà lải nhải, cả lão bà tử cũng bực mình. Lấy được giải dược rồi thì cút mau, lẽ nào chết thêm mấy người mới khiến các ngươi vừa lòng?” Đoạn phất tay quăng chiếc bình tới, Thanh Pháp đón lấy rồi vội cứu chữa những đệ tử Thiếu Lâm bị trúng độc.

Trâu thất lão nghe Tử Khương khơi lên hiềm khích giữa Thiếu Lâm và Tu La hội, liền tiến lên chỉ tay mắng: “Xú bà nương nói năng lung tung. Bách Hoa môn nổi danh với thuật dịch dung, hại chết Thanh Thánh không phải các ngươi thì là ai? Lại còn ngậm máu phun người, dựng chuyện vu hãm Tu La hội bọn ta.”

Hắn chưa dứt lời liền ngã nhào, một trung niên nữ tử mặc áo màu đỏ nhạt, sắc mặt âm trầm đứng sau lưng hắn, chính thị Tiểu Cúc. Nàng ta nặng giọng: “Võ lâm bại loại Tu La hội, hôm nay phải cho các ngươi biết lợi hại của Bách Hoa môn.” Rồi phất tay trái búng ra ba viên đạn nhỏ nổ tung trêи không, Tu La hội chúng bị màn khói trùm lên nhất loạt gục ngã, ho sặc sụa, không bò dậy nổi. Tiểu Cúc đến trước lương đình hành lễ với Lăng Hạo Thiên: “Bách Hoa môn khảo tích trưởng lão Tiểu Cúc tham kiến Lăng tam thiếu hiệp!”

Thiếu Lâm, Tát Ca lạt ma và Tu La hội thấy Bách Hoa môn xuất động tới ba vị trưởng lão bảo vệ Lăng Hạo Thiên, cả ba chưa từng công khai lộ diện trêи giang hồ nhưng hiển nhiên đều là nhân vật có máu mặt trong môn phái, ban nãy họ mới cất tay liền hạ gục hơn sáu mươi người, ba môn phái chưa kịp động thủ đã tử thương thảm trọng, xem ra hôm nay khó lòng đạt thành mục đích. Chúng nhân thương nghị một hồi, liền đó Thiếu Lâm rút đầu tiên, Tát Ca lạt ma theo chân. Tu La hội và Bách Hoa môn vốn có hiềm khích, cố buông ra mấy câu dọa nạt rồi mới từ từ rút lui.

Lăng Hạo Thiên cảm động: “Đa tạ ba vị xuất thủ tương trợ. Tại hạ nợ lệnh môn chủ ân tình sâu nặng, thật khó lòng báo đáp.”

Tiêu Mai Khôi nói: “Năm xưa lệnh tôn lệnh đường có ơn với môn chủ, các hạ cũng là hảo bằng hữu của môn chủ, còn nói đến báo đáp với không báo đáp làm gì. Sự tình không thể chần chừ, tôi e rằng sẽ có nhân vật đối đầu lợi hại đuổi tới, mong Lăng tam thiếu hiệp theo chúng tôi rút lui. Đến Lạc Dương thành, nơi bản môn ẩn thân, tất không sợ gì chúng nữa.” Đoạn nàng ta chúm môi huýt một tiếng, từ trong rừng xuất hiện thêm hơn năm mươi Bách Hoa môn hạ dẫn ngựa ra, chúng nữ cùng Lăng Hạo Thiên lên ngựa phi về hướng nam.

Hết hồi 184

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.