Vào giờ dậu chiều hôm sau, Phan đại thiếu cùng ba vị thiếu gia nhà họ Vương ngồi kiệu đến Tình Phong Quán, Lưu Thất Nương dẫn Tú Liên tự thân ra cửa nghênh tiếp, mời bốn cậu thiếu gia vào trong Hạ Phong các của Tú Liên. Tú Liên cùng ba vị cô nương Kiều Hà, Bảo Lăng, Thiến Bình ân cần chiều chuộng, ẻo lả mời mọc, đến giờ tuất thì bốn vị công tử đều say mèm. Lưu Thất Nương thấy mọi chuyện đã ổn, phân phó kẻ hầu người hạ trong quán trải chiếu uống rượu rồi mới cáo từ.
Bà quay lại Xuân Phong các, cởi áo lụa trêи mình ra, mặc hắc y rồi dẫn Đinh Hương và Dạ Hương xuất môn. Triệu Quan hôm qua say rượu, bà muốn trừng phạt nên không dẫn cậu theo.
Triệu Quan đã xuống thủy môn giúp họ chuẩn bị thuyền bè ổn thỏa, cầu chúc: “Bách Hoa bà bà bảo hộ cho chuyến này thông đồng bén giọt.”
Lưu Thất Nương gật đầu rồi cùng Đinh Hương và Dạ Hương nhảy xuống thuyền, thong thả chèo đi.
Triệu Quan quay về phòng cho đôi độc xà ăn rồi mò sang các phòng tìm chúng bạn trò chuyện. Đến sát canh hai, cậu nghĩ mẫu thân sắp về bèn xuống thủy môn chờ. Một lúc lâu sau mà không thấy bóng thuyền đâu.
Đến tận canh ba mới loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, vội chạy xuống cửa sau, thấy ba người đang lếch thếch đi về, sắc mặt mẫu thân và Lạc Anh trắng nhợt, Đinh Hương bế Dạ Hương, trêи mình ai cũng đầy vết máu.
Triệu Quan kinh hoàng, Lưu Thất Nương bảo Đinh Hương đưa Dạ Hương về phòng mình rồi dặn: “Lạc Anh, con mau đi lấy thuyền về. Quan nhi, xử lý bên ngoài thật sạch sẽ.” Hai người vâng lời, Lạc Anh lại ra ngoài, Triệu Quan cẩn thận dò xét từ ngoài cửa, tẩy sạch mọi dấu chân và vết máu.
Triệu Quan trở vào trong Tình Phong Quán, đến phòng mẫu thân. Cậu thấy Lưu Thất Nương vẫn mặc hắc y, đang ngồi một mình trêи mé giường. Dạ Hương đang nghỉ trêи giường, vết thương đã được băng bó cẩn thận, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, hơi thở gấp rút. Triệu Quan nhìn sang Đinh Hương đang đứng cạnh đó thấy ánh mắt cô bé hiện lên vẻ sợ sệt, khóe mắt ngân ngấn nước.
Ba người ở trong phòng giữ yên lặng, tửu yến chỗ Tú Liên bên dưới lầu vẫn chưa tàn, Kiều Hà hát đang ngâm một tiểu khúc, tứ vị công tử vỗ tay khen hay. Tiếp đó lại chơi trò đoán rượu, tiếng cười nói không ngớt, vô cùng náo nhiệt.
Lưu Thất Nương ngây ngẩn một lúc mới cởi chiếc áo vấy máu, mặc lại hoa phục, xuống Hạ Phong các dưới lầu ngâm ngợi góp vui.
Triệu Quan hỏi Đinh Hương: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đinh Hương lắc đầu: “Lần này không đắc thủ. Kẻ đó võ công cực kỳ lợi hại nên Dạ Hương bị thương.”
Triệu Quan hỏi han tường tận mới rõ căn nguyên: vốn Lạc Anh dò hỏi biết gian tặc định tiềm nhập vào đại viện Trang gia, bèn giả thành một mụ già trà trộn vào. Đến lúc Lưu Thất Nương tới nơi, Lạc Anh liền tiếp tay dẫn ba người vào Trang gia, mai phục bên ngoài phòng của tiểu thư. Đến canh hai vẫn không có ai xuất hiện. Gần canh ba mới thấy một bóng người vượt tường xông thẳng vào khuê phòng. Lạc Anh đã hạ độc trêи cửa sổ song kẻ đó nhảy qua mà vẫn an nhiên vô sự, vào đến khuê phòng vẫy tay dập tắt ngọn nến tẩm độc do Lạc Anh bố trí rồi lao tới bổ cho người nằm trêи giường một nhát kiếm. Lưu Thất Nương cùng Lạc Anh, Dạ Hương và Đinh Hương thấy y hạ sát thủ thì đều kinh hoàng, lập tức xuất thủ giải cứu. Kẻ đó có khả năng phá độc thuật, chắc đã sớm biết ở đây có mai phục nên mới công kϊƈɦ buộc người mai phục phải xuất thủ. Võ công của y không kém, lại không sợ độc thuật, dù một địch bốn vẫn nhanh chóng chém Dạ Hương bị thương. Lưu Thất Nương tự thấy mình không phải là địch thủ, vội dẫn thủ hạ rút lui. Kẻ đó ha hả cười vang cướp lấy Trang tiểu thư rồi mới rời khỏi Trang gia. Lưu Thất Nương ẩn trong vùng phụ cận Trang gia một lúc, xác định được kẻ đó đã đi hẳn rồi mới quay lại Tình Phong Quán.
Triệu Quan chưa từng thấy mẫu thân thất thủ, được một phen vừa kinh vừa hoảng, bảo: “Đệ và Anh tỉ bám từng bám theo kẻ đó, không ngờ y lợi hại thế!”
Cũng lúc đó, Lưu Thất Nương về phòng, nghe được liền bảo: “A Quan, tên giặc này đã biết được hành tung của Lạc Anh mới cố ý ra vẻ thế thôi.”
Triệu Quan ngẩng đầu nhìn mẫu thân, thấy cả Lạc Anh và Thanh Trúc theo sau bà tiến vào phòng, tiện tay khép cửa lại. Đinh Hương phục thị Lưu Thất Nương thay đổi hoa phục, bà ngồi xuống trước bàn trang điểm, chậm rãi lau sạch lớp son phấn thoa trêи mặt, gỡ hoa tai xuống. Thanh Trúc, Lạc Anh, Đinh Hương và Triệu Quan chăm chú nhìn bà, trong lòng ai cũng nặng trĩu xen lẫn lo sợ.
Lưu Thất Nương gỡ hết đồ trang sức, quay lại nói: “Kẻ đó đã biết được bí mật của chúng ta, chỉ nay mai sẽ đến báo cừu. Lạc Anh, sáng mai con đi thông báo cho các vị tỉ muội, bảo họ thu dọn những đồ thiết yếu, tối mai sẽ cùng rời đi. Thanh Trúc, con lập tức lên đường đến Nhạn Đãng sơn U Vi cốc báo cáo việc này với Bạch sư bá, xin sư bá cho chúng ta tạm thời lánh thân tại U Vi cốc. Đinh Hương cũng lập tức đến Bắc sơn báo cho Tiêu sư bá biết.”
Triệu Quan không nén được, hỏi: “Mẹ, rốt cuộc kẻ đối đầu với chúng ta là ai?”
Lưu Thất Nương đáp: “Ta cũng không biết. Chỉ biết y đang chĩa mũi dùi vào chúng ta. Y có thể kháng độc, hiển nhiên đã chuẩn bị trước rồi. Đêm nay y đã thấy được chân diện mục của chúng ta, chắc sẽ nhanh chóng xuống tay đối phó. Giờ chúng ta tránh đi trước đã rồi hẵng nói.”
Triệu Quan nhớ lại lần cùng Lạc Anh truy tung tên giặc đó, từng nhìn thấy khuôn mặt hắn. Đó là một hán tử cao không đầy năm xích, thân hình gầy bé, sắc mặt tai tái, đôi mắt ti hí hợp cùng chiếc mũi gãy, gò má nhô cao và cặp môi mỏng quẹt, thật không ngờ y lại có bản lĩnh ép mẫu thân phải chạy khỏi Tô Châu tránh nạn.
Lưu Thất Nương lại nói: “Cứ thế đi. Các con về phòng nghỉ ngơi. Còn Dạ Hương, cứ để nó ngủ lại đây.”
Lạc Anh, Thanh Trúc cùng Đinh Hương đều cáo từ. Triệu Quan định đi ra thì Lưu Thất Nương đột ngột gọi: “Quan nhi, con đến giúp ta một chút.” Cậu liền quay vào trong phòng.
Lưu Thất Nương vẫy tay gọi cậu lại, bước đến gần mộc án ấn nhẹ xuống ngăn kéo mấy cái, một ngăn kéo ngầm bật ra. Lưu Thất Nương dặn: “Con phải nhớ ngăn kéo ngầm này. Bên trong có hai cuốn sách, một cuốn ghi lại những võ công tinh yếu của Bách Hoa môn chúng ta, cuốn còn lại ghi chép bí quyết độc thuật của bản môn. Bất luận Tình Phong Quán xảy ra việc gì cũng không thể để hai cuốn sách này lọt vào tay người ngoài.”
Triệu Quan gật đầu. Lưu Thất Nương thở dài dặn tiếp: “Quan nhi, mấy năm nay mẹ đã tận lực truyền thụ cho con những gì mẹ biết nhưng thời gian không dài. Con thông minh linh lợi, học nhanh hơn mẹ hồi còn trẻ nhiều. Những việc xảy ra trong tương lai không thể liệu trước được, đề phòng vạn nhất nên hôm nay mẹ lập con làm người kế thừa Hỏa Hạc đường.” Đoạn cởi dây chuyền đeo trêи cổ xuống, sợi dây chuyền có ba vật móc vào, một là Bách Hoa thiết ấn Triệu Quan từng thấy lúc nhập môn, hai vật còn lại là một chiếc chìa khóa và một con hỏa hạc đúc bằng sắt.
Lưu Thất Nương chỉ vào chiếc chìa khóa, giải thích: “Đây là chìa khóa mở rương Bách Tiên. Con phải nhớ chiếc rương này chứa đựng mọi loại độc vật và giải dược của mẹ. Phải bảo quản cho cẩn thận, thế nào cũng không được để lọt vào tay người ngoài.” Lại chỉ sang con hỏa hạc: “Đây là tín vật của Hỏa Hạc đường chủ do chính tay Bách Hoa bà bà chế tạo năm xưa rồi giao cho mẹ. Bách Hoa môn nhân trong thiên hạ thấy vật này cũng như thấy môn chủ, sẽ tuân theo lời sai khiến của con.” Nói đoạn đeo sợi dây chuyền lên cổ Triệu Quan.
Triệu Quan ngây người nhìn sợi dây chuyền rồi thắc mắc: “Mẹ, con vẫn còn nhỏ, có nhiều vị sư tỉ hơn hẳn con về độc thuật, võ công, sao mẹ lại…”
Lưu Thất Nương nói: “Các vị sư tỉ của con đúng là nhân tài tuyệt hảo. Cỡ như Thanh Trúc, Lạc Anh lại càng là những hào kiệt hiếm thấy. Nguyên mẹ một lòng muốn lập Lạc Anh làm người kế thừa nhưng nó đem lòng yêu mến nhị công tử của Hàng Châu Thịnh gia, tình đã sâu đậm rồi, Thịnh công tử muốn cưới nó nên mẹ không đành cản trở việc chung thân của họ. Tú Liên cũng được, nhưng nó mềm yếu, thiếu quyết đoán, không có chủ trương riêng, khó lòng làm người đứng đầu.”
Triệu Quan hỏi: “Còn Thanh Trúc tỉ tỉ?”
Lưu Thất Nương nói: “Thanh Trúc thông minh xuất chúng, vốn là nhân tuyển tốt nhất. Nhưng nó lại thấu suốt tâm ý của ta, kiên quyết không nhận, nhất định nhường lại vị trí cho con. Nó lúc nào chẳng cưng chiều con hết mực.”
Triệu Quan cúi đầu, trong lòng cảm động vô ngần. Cậy không thấy tiếp nhiệm vị trí Hỏa Hạc đường chủ thì có ý nghĩa trọng đại gì, chỉ thấy Trúc tỉ thật tốt với mình.
Lưu Thất Nương ngoảnh đầu nhìn, thấy Dạ Hương vẫn thở gấp rút, đôi mày nhíu chặt. Bà thở một hơi dài, giơ tay lau sạch mồ hôi trêи trán nàng. Triệu Quan hỏi: “Tỉ ấy không sao chứ?”
Lưu Thất Nương lắc đầu: “Nó bị thương rất nặng, tối mai chắc không thể cùng chúng ta lên đường.”
Triệu Quan thấy giọng nói của mẫu thân nghèn nghẹn, không dám hỏi tiếp mà về phòng, trong lòng ưu phiền nóng nảy, không thể nhắm mắt lại.
Hôm sau vừa sáng ra, cậu nghe có tiếng người huyên náo ngoài cửa, thấy ớn lạnh bèn vội vàng chạy ra xem. Một đám đông đang xúm xít trong sân ngắm nghía gì đó, mẫu thân cùng Lạc Anh cũng đứng lẫn trong đám đông, lại thấy cả Thanh Trúc cùng Đinh Hương mà cậu nghĩ đã lên đường rồi.
Cậu chạy đến xem, bất giác kinh ngạc, một người đang nằm dưới đất, hai mắt trợn trừng, khóe miệng rỉ máu, dĩ nhiên đã xong đời. Kẻ đó mặt xanh mũi bự, chính thị tên giặc mà cậu từng bám theo.
Triệu Quan nhìn sang Lưu Thất Nương, thấy bà đang nhíu chặt mày, ngưng vọng nhìn thi thể, vẻ mặt hiện lên thần sắc nan giải. Lạc Anh gọi: “Người đâu, mang thi thể vào trong hậu viện.” Mấy người đang ngồi gần đó chạy lại khiêng thi thể đi.
Lưu Thất Nương đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã!” Đoạn ngồi xổm xuống xem xét, nói: “Lạc Anh, trêи mình người này có độc, không được chạm vào.”
Lạc Anh kinh ngạc: “Vậy sao! Con không nhìn ra. Các vị dùng vải bố quấn lấy thi thể rồi mang đi, không được liều lĩnh chạm vào da thịt hay quần áo hắn.”
Đám người làm nghe lời, đưa thi thể đi. Thi thể vừa được nhấc lên thì các cô nương, tiểu tử đứng bên kêu váng lên, bên dưới thi thể là một bãi máu tím bầm, cạnh đó là tám chữ lớn: “Bách Hoa tàn tận, Hỏa Hạc tạ thế!”
Lưu Thất Nương không đổi sắc mặt. Bà không muốn làm cho những người khác kinh hoảng, bèn nói: “Tên khốn kiếp nào có hiềm khích với chúng ta, cố ý đến giả thần lộng quỷ? Lưu Thất Nương ta tất nhiên sẽ không bỏ qua!” Đoạn chỉ huy người làm đem thi thể đi chôn, rửa sạch vết máu me trêи mặt đất, rồi yêu cầu ai về làm việc nấy.
Xử lý thi thể xong xuôi, Lưu Thất Nương gọi nhi tử, Lạc Anh, Tú Liên vào phòng, hỏi ngay: “Các con thấy chuyện này thế nào?”
Lạc Anh nói: “Con còn cho là có người ngấm ngầm giúp đỡ, giết kẻ đó rồi mang đến quán. Nhưng theo thấy tám chữ bên dưới thi thể, hiển nhiên địch nhân đã biết được bí mật của chúng ta, kẻ hạ thủ đích thị đối đầu chứ không phải bằng hữu.”
Lưu Thất Nương gật đầu: “Bao nhiêu năm nay hành tung của chúng ta vẫn bí ẩn, kẻ đối đầu lại biết được chúng ta là Bách Hoa môn nhân thì thật đáng ngại.”
Triệu Quan thình lình chen vào: “Mẹ, kẻ này đã tự sát.” Lưu Thất Nương lấy làm kỳ quái: “Sao con biết?”
Triệu Quan đáp: “Thiên tri độc thù mà hắn vẫn sử dụng lại bắt đầu chăng lưới từ hai cánh tay hắn, trừ phi có ai đó có thể bức hắn phải cầm vào sợi tơ Thiên tri thù, đứng yên cho Thiên thù ti chăng kín nửa thân dưới, bò lên tận mặt nhả tơ quây kín, không thì tơ độc không thể chăng dày như thế này được. Mặt hắn đã đổi màu tím tái, hiển nhiên bị nhện độc đốt đúng vào chỗ trí tử ở cổ họng, không phải sau khi chết mới bị tơ độc quấn rịt. Hắn nằm an nhiên dưới đất, tịnh không có dấu vết tránh né, vì thế con mới đoán là tự sát.”
Lưu Thất Nương, Lạc Anh, Tú Liên đều ngạc nhiên trước khả năng quan sát tinh tế, lại suy đoán được đến mức này.
Lưu Thất Nương trầm ngâm: “Vì sao hắn lại tự sát? Vì sao nhỉ? À, ta hiểu rồi. Thủ đoạn của địch nhân thật lợi hại! Tên này là kẻ đối đầu duy nhất mà chúng ta từng thấy mặt, hắn chết thì manh mối duy nhất của chúng ta cũng mất. Phe đối đầu muốn chúng ta hoàn toàn mù tịt.”
Triệu Quan, Lạc Anh, Tú Liên nghe vậy đều kinh hãi. Lưu Thất Nương cau mày nghĩ ngợi đoạn nói: “Anh nhi, Liên nhi, chúng ta không đợi đến tối mới đi. Bảo các vị tỉ tỉ chuẩn bị mau lên, đi được lúc nào là đi luôn.” Lạc Anh, Tú Liên phụng mệnh đi ra.
Lưu Thất Nương lại dặn: “Quan nhi, giờ ta viết một phong thư, con vào trong thành tìm phu phụ họ Trần, nhờ họ chuyển cho Hổ sơn Lăng đại hiệp. Việc này quan trọng vô cùng, liên quan đến tính mạng nhiều người.” Đoạn ngồi vào án viết một lá thư, cho vào phong bì dán lại rồi đưa cho Triệu Quan.
Cậu nhận lấy, Lưu Thất Nương tiếp tục: “Con phải mau quay về. Đến gần tối mà không tìm thấy người thì phải về nhà trước đã.”
Triệu Quan vâng lời, Lưu Thất Nương tựa hồ còn muốn nói thêm nhưng lại thở dài, khoát tay: “Con rất thông minh, có thể tự chiếu cố, ta không cần phải cầu chúc. Mau đi đi.” Triệu Quan gật đầu, cầm thư rời khỏi.