Triệu Quan nghĩ không thông, chạy một hồi chợt ngửi thấy mùi máu tanh, gã giật nảy người móc một cây đuốc trong ngực áo ra châm lửa, liền biến hẳn sắc mặt. Trêи mặt đất ngổn ngang thi thể, yết hầu ai nấy máu thịt bầy nhầy, xem ra bị mãnh thú cắn chết. Gã đưa cây đuốc lại gần, những người này đều thuộc toán Long bang vừa gặp ban nãy, chỉ có Diệp Dương và hai người nữa không thấy, chắc liều mạng mở đường máu thoát thân.
Gã dập lửa, ngoài xa vang lên tiếng khóc nghẹn ngào, gã lần theo âm thanh mò tới, thấy một người phục dưới đất khóc lóc.
Gã nhíu mày thầm nhủ: “Hôm nay là ngày xúi quẩy gì nhỉ, trong quỷ cốc này đâu đâu cũng thấy người khóc lóc.” Đang định rời đi, người đó nghe thấy tiếng bước chân quay phắt lại, đôi mắt màu lục long lên giận dữ nhìn gã, phát ra hung quang lạnh buốt.
Gã giật mình: “Quái vật nào nhỉ?”, đoạn sinh lòng giới bị, cầm chắc ngô công tác. Ngay sát na đó, người kia bật tới, vung trảo chụp vào vào mắt gã. Gã phất ngô công tác quấn vào cổ tay đối phương, người kia rít lên gục xuống, chợt ôm lấy chân phải gã cắn mạnh.
Gã đau đớn, vừa giận vừa kinh hãi quát lên: “Chúng ta có cừu hận gì?” rồi chộp vào lưng đối thủ, cùng lúc đó ánh trăng chiếu vào rừng, gã nhìn rõ một con sói xám lớn nằm dưới đất. Gã máy động trong lòng, tình cảnh này vô cùng quen thuộc, nhìn xuống thấy ngay người đó mặc áo quần may bằng da thú, liền nhớ lại việc Lăng đại ca và Tùng Hạc, Khang Tranh nhị lão gặp sơn quỷ trong vùng núi cạnh Tây hồ năm xưa. Gã buột miệng: “Các hạ là Sơn nhi?”
Thấy nàng ta trúng độc bôi trêи ngô công tác hôn mê bất tỉnh, gã bèn đỡ dậy, cho uống thuốc giải, rồi cõng theo lối cũ quay về, trong lòng vô cùng nghi hoặc: “Sao nàng ta lại từ Hàng Châu đến đây? Do Lăng đại ca đưa tới? Sao nàng ta lại giết nhóm người kia? Ta phải xử trí thế nào?”
Gã đi được mười mấy bước, chợt nghe sau lưng có tiếng lá khô xào xạc, quay lại nhìn thấy một con báo đen tuyền đang len lén theo chân. Gã cả kinh, cố tỏ ra bình tĩnh, hằn học nói với con báo: “Ngươi dám cắn ta một miếng, ta nhất định không khách khí với ngươi.” Con báo nghe giọng gã hung hăng, liền lùi lại mấy bước.
Dọc đường nó không dám quấy rối, gã cõng Sơn nhi xuyên rừng, đến nửa đêm mới tới chỗ Bách Hoa môn nhân tạm trú. Chúng nhân thấy gã cõng về một thiếu nữ mặc y phục da thú, đều lấy làm kinh ngạc.
Triệu Quan không giải thích nhiều, chỉ nói: “Trong rừng hình như xảy ra một trận giao chiến, tại hạ cũng không biết là chuyện gì. Vị cô nương này có lẽ biết nhiều việc, đợi xem có chịu nói ra không.”
Tiểu Cúc nói: “Môn chủ, việc này để thuộc hạ lo. Giao cho thuộc hạ, nhất định nàng ta sẽ phải nói ra mọi việc.”
Triệu Quan cười khổ: “Dùng khổ hình mê dược cũng vô dụng, nàng ta không biết nói. Để nàng ta ngủ một đêm, sáng mai hẵng tính.”
Sớm hôm sau, quả nhiên lan truyền đại sự, có người nói thấy Lăng Hạo Thiên ôm một thi thể rời Hư Không cốc, mua quan tài khâm liệm rồi thuê xe đi về phía đông. Triệu Quan hỏi người chết là ai, được biết là Lăng Tỷ Dực, gã há hốc miệng, thầm nhủ: “Lăng đại ca sao lại mất mạng? Ai giết được đại ca?” Lại nghĩ: “Nhất định có liên quan đến đạo cô đó và Lăng nhị ca, ta phải đi tìm họ.” Bèn hạ lệnh cho Tiểu Cúc, Thư Cận dẫn môn hạ đi theo bảo vệ Lăng Hạo Thiên, bản thân gã quay lại cốc tìm đạo cô.
Tiểu Cúc nghe nói Lăng Tỷ Dực ngộ hại, liền gọi Sơn nhi tỉnh dậy, nhưng nàng ta quả thật không biết tiếng người, không nói được chuyện gì nên hồn. Tiểu Cúc tính tình nóng nảy, thấy Sơn nhi thất hồn lạc phách liền sinh lòng thương hại, nhận lệnh Triệu Quan đi bảo vệ Lăng Hạo Thiên, thuận tiện đưa Sơn nhi theo. Triệu Quan dặn: “Đệ không có thời gian trông nom nàng ta, sư tỷ trông nom cũng tốt. Mang luôn cả con hắc báo đồng bạn của nàng ta đi theo.”
Tiểu Cúc vâng lệnh lên đường, hộ tống Lăng Hạo Thiên về tận Hổ Sơn, cũng may nàng ta mang theo Sơn nhi và hắc báo, linh tính của cả hai vô cùng sắc bén, có thể phát hiện tung tích địch nhân từ xa nên Tiểu Cúc ung dung ngầm dẹp bỏ mọi kẻ định gây bất lợi cho y. Lăng Hạo Thiên lúc đó đưa đại ca về nhà, tâm thần không được tỉnh táo, nếu không được mấy chục Bách Hoa môn nhân bảo vệ, tất khó lòng đi trọn đoạn đường này.
Triệu Quan tìm ở Hư Không cốc mấy ngày, lục tung mấy chỗ xảy ra giao chiến và có vết máu, thậm chí tìm đến cả sơn động Sơn nhi trị thương cho Lăng Hạo Thiên và dòng suối nơi Lăng Tỷ Dực đoạn khí, nhưng không tìm được manh mối gì đặc biệt, đạo cô và Lăng Song Phi hoàn toàn mất bóng. Gã thầm nhủ: “Chắc nhị ca đã về Long cung. Không hiểu vết thương của Vân bang chủ thế nào, ta cũng nên tới thăm nom.”
Bèn xuất cốc đi về phía nam. Ngũ Bàn sơn, nơi Long cung tọa lạc ở trong dãy Tần Lĩnh thuộc Thiểm Nam, cách Hư Không cốc lộ trình hơn mười ngày. Gã đến chân Ngũ Bàn sơn liền xuống ngựa rồi lên núi, đến bên ngoài cung chợt thấy bạch phan phấp phới, cả những cây trụ hùng vĩ cũng phủ vải bố đen, khắp nơi sầu vân thảm vụ, bi ai thê lương. Gã rúng động: “Vân đại thúc qua đời rồi?”
Lúc mười lăm tuổi gã một mình rời Long cung, nhiều năm chưa trở lại, lần này quay về đúng lúc xảy ra tang sự của Vân bang chủ, nỗi đau ngùn ngụt dâng lên trong lòng gã, bèn vội vàng chạy qua khoảng sân lát đá xanh trước cửa cung, lướt qua khung cửa. Trong đại đường là linh đường, nến trắng lập lòe, hoa trắng bày khắp nơi, phan điếu rủ thấp, khách nhân đến tế bài đều tỏ vẻ nghiêm trang, đệ tử con cháu khóc thương không ngớt. Gã còn nhớ lúc cùng Thành Đạt lên núi, Vân bang chủ đứng ở ngoài cửa nghênh tiếp, ánh mắt quan tâm nhìn gã như vẫn còn hiển hiện, giờ đã không còn thấy nữa. Bất giác gã dấy lên bi ai, phục xuống ngạch cửa khóc rống lên.
Chợt nghe một người rít chói tai: “Tiểu tạp chủng, ngươi… ngươi còn mặt mũi trở về?”
Triệu Quan ngẩng lên, người lên tiếng là Vân phu nhân đang ở bên linh đường. Vân Phi Phàm quỳ cạnh mẫu thân, hai mắt đỏ ngầu vì khóc nhưng không quên nhìn gã đầy giận dữ, hiển nhiên địch ý mười phần lộ rõ.
Gã ngẩn người: “Sao họ lại hận ta như vậy nhỉ?” Chưa kịp nghĩ xong, Vân phu nhân đã lao tới, chiêu hồn bổng đập loạn xạ vào đầu gã, mắng mỏ không ngớt: “Cút khỏi cửa Vân gia, cút khỏi cửa Vân gia.”
Gã thoái lui mấy bước, gọi to: “Vân phu nhân!”
Vân phu nhân mắt mũi đỏ ngầu, đánh loạn xạ như phát cuồng, Triệu Quan chỉ biết thoái lui đến tận cửa.