Thiên Quan Song Hiệp

Chương 201: Ám triều hung dũng



Hai người từ trong rừng bước ra, nữ tử đi trước thân hình mảnh mai khoác tà áo trắng, nam tử theo sau chừng mười bước. Nữ tử đến trước phần mộ, từ từ đặt bó hoa trắng trong tay xuống bia mộ, cúi đầu yên lặng. Triệu Quan chỉ nhìn bóng lưng cũng cảm nhận được nỗi sầu đè nặng trong lòng nàng ta.

Gã có cảm giác bóng nữ tử quen thuộc thì nghe nam tử lên tiếng: “Bảo An, việc hôm nay nhị ca đang chờ muội giải thích.” Ngữ âm tuy bình hòa, nhưng vẫn lộ ra ba phần giận dữ, ba phần nóng nảy.

Triệu Quan giật mình, tựa hồ là giọng Lăng đại ca, bèn thận trọng thò đầu ra xem, thấy người đó vô cùng anh tuấn khí vũ hiên ngang, mới nhận ra là Lăng Song Phi.

Trịnh Bảo An chắp tay, nhắm mắt lễ bái ba lần trước mộ Vân bang chủ rồi mới quay lại hỏi: “Nhị ca muốn tiểu muội giải thích điều gì?”

Triệu Quan nhận ra cô gầy hơn trước nhiều, giữa làn gió lạnh càng tô thêm vẻ yếu đuối, nhớ đến việc Lăng đại ca ngộ nạn ngay trước lúc thành hôn, bất giác càng chua xót cho cảnh ngộ của cô.

Lăng Song Phi nhìn cô thật lâu: “Bảo An, muội định bức nhị ca nói ra thì đành vậy. Nhị tẩu của muội và các đại lão trong bang đều đề cử nhị ca kế nhiệm bang chủ, vì sao muội lại đi ngược ý kiến, cố tình phản đối?”

Trịnh Bảo An thở dài: “Nhị ca, cả nhị ca và muội đều nghe rõ lời dặn của sư phụ, lão nhân gia nói vị trí Long bang bang chủ không thể được quyết định một cách ơ hờ, việc cần kíp là tra ra hung thủ hại chết Vân bang chủ để báo thù. Muội chủ trương báo thù trước, lập bang chủ sau chẳng qua là chuyển đạt ý của sư phụ. Nếu nhị ca cho rằng không thỏa đáng thì chúng ta thỉnh thị sư phụ.”

Lăng Song Phi hừ nhẹ: “Mở miệng ra là sư phụ. Nhị ca hỏi muội, Diệp thúc thúc nói rằng hại chết Vân bang chủ có thể là Tiểu Tam Nhi, vì sao muội lại lập tức phản đối, cho rằng không phải? Vân bang chủ bị trọng thủ chấn đoạn gân mạch mà chết, đạt mức chưởng lực cỡ đó trong thiên hạ nào có mấy ai, mà Tiểu Tam Nhi là một trong số đó. Lần này y đi ngược thiên lý, hạ sát thủ với nhiều người, ai nấy sinh lòng hoài nghi y cũng là theo tình lý. Muội không nghĩ đến địa vị của mình, công nhiên bênh vực y, thế là thế nào? Muội không nghĩ đến thể diện của mình, cũng nên nghĩ đến thể diện của cha mẹ.”

Sắc mặt Trịnh Bảo An trắng nhợt, ánh mắt vẫn thập phần kiên định, ngẩng lên từ tốn nói: “Nhị ca, nếu đổ hết tội ác trong thiên hạ lên mình một người thật dễ quá. Muội từng phái huynh đệ Long bang đi điều tra, lúc Vân bang chủ gặp nạn là ngày hai tám tháng chín, Thiếu Lâm Thanh Thánh đại sư viên tịch ngày mồng một tháng mười. Hơn hai mươi ngày trước khi đại sư ngộ nạn, Tiểu Tam đều ở Thiếu Lâm Tự, nếu nói là huynh ấy vượt ngàn dặm đến Thiểm Tây ám toán Vân bang chủ rồi trong ba ngày lại quay về Thiếu Lâm giết chết phương trượng, quyết không đủ thời gian. Muội chỉ ra điểu này để tất cả hiểu rằng muốn tìm được chân hung hại Vân bang chủ tất không cần lãng phí tâm tư hoài nghi Tiểu Tam Nhi.”

Lăng Song Phi nhìn cô thật sâu: “Bảo An, muội nghĩ gì vậy? Sao không phục tang trước mộ đại ca mà nhất định theo ta đến Long cung, thật ra là có ý gì?”

Trịnh Bảo An đáp: “Muội không có dụng tâm gì cả, là sư phụ sai muội đến. Hơn nữa, muội và đại ca chưa thành thân, về danh phận, đại ca chỉ là huynh trưởng. Nếu muội phải thủ tang cho đại ca, lẽ nào nhị ca không cần làm thế?”

Lăng Song Phi ngẩn người, rồi nhướng cao mày: “Muội tự tiện động dụng Long bang nhân thủ điều tra việc của Tiểu Tam Nhi, có được ai đồng ý không? Tên tiểu tử ngỗ nghịch này khiến trời oán người giận, thần quỷ đều căm ghét, không đáng cho chúng ta quan tâm. Muội nói thử xem thật ra có ý định mờ ám gì? Vốn muội sẽ thành thân với đại ca nhưng nhị ca thấy muội hình như chưa quên được Tiểu Tam Nhi, tình cũ còn chưa dứt.”

Trịnh Bảo An quay lại, hơi run lên, hạ giọng: “Nhị ca, mong rằng huynh còn nhớ Tiểu Tam Nhi vĩnh viễn là thân sinh cốt nhục của sư phụ, là huynh đệ thủ túc của huynh. Huynh ấy dù ngàn điều không phải, vạn lần phạm tội thì sư phụ và nghĩa phụ đều không muốn huynh ấy vùi xác ở đất khách. Đại ca dưới chín suối cùng mong Tiểu Tam Nhi có thể đứng dậy làm người. Muội không hiểu được tâm ý của sư phụ, nghĩa phụ cùng đại ca, sao dám rời Hổ Sơn, bỏ mặt phần mộ đại ca?”

Lăng Song Phi im lặng một hồi mới thở dài, dịu giọng: “Bảo An, muội không còn là trẻ con nữa. Nhị ca quan tâm muội nên mới nói vậy, sợ muội nhất thời hồ đồ mà lầm đường lạc lối. Nhị tẩu của muội và Vân phu nhân đều nóng lòng trước việc kế vị và báo thù, muội cũng tận mắt thấy rồi. Nhị ca chỉ hận không thể sớm ngày giải quyết dứt điểm. Hiện giờ Long bang phân loạn, lòng người chia rẽ, làm thế nào để đồng tâm hiệp lực, tìm ra chân hung hại chết Vân bang chủ? Nhị ca chủ trương lập bang chủ trước vốn có ý ổn định Long bang, sau đó mọi sự mới thuận lợi tiến hành được. Muội cho rằng nhị ca có lòng riêng tư, vì danh lợi bản thân thì thật sai lầm. Nhị ca khác muội, nhị ca biết muội không tin Tiểu Tam Nhi giết đại ca, nhưng lúc đó nhị ca tận mắt nhìn thấy, Tiểu Tam Nhi nó… ôi, nó như thể đã biến thành người khác, nhị ca thấy nó trầm luân đến mức này, lẽ nào không đau lòng? Nhị ca hận nó luyện được một thân võ công mà không theo nẻo chính khiến cha mẹ đau lòng. Nếu nó không phải huynh đệ đồng bào, sao nhị ca phải trăn trở như thế? Tấm lòng nhị ca giành cho nó cũng giống muội. Nhị ca chỉ hy vọng muội hiểu cho khó xử của nhị ca, không để nhị ca lo lắng gì muội nữa.”

Trịnh Bảo An lặng lẽ lắng nghe, đợi y nói xong mới thở dài: “Nhị ca, những điểm khó xử đó, muội hiểu hết. Trong nhà hiện chỉ còn mình nhị ca, trách nhiệm nặng nề xiết bao. Sư phụ muốn muội cùng nhị ca đến Long cung, đương nhiên muốn muội chia sẻ bớt gánh nặng, cùng xử lý loạn cục trong bang. Muội sẽ tận lực giúp nhị ca tìm được hung thủ hại Vân bang chủ. Lúc đó ai ngồi lên cái ghế Long bang bang chủ chắc cũng không ngoài ý liệu chung.”

Lăng Song Phi gật đầu, im lặng một lúc mới nói: “Tối rồi, chúng ta về thôi.” Hai người lặng lẽ rời khỏi phần mộ Vân bang chủ.

Triệu Quan nghe lén hai sư huynh muội đối thoại, không hiểu sao lòng tay ướt đầm. Trịnh Bảo An tuy khẩu khí ôn nhuyễn nhu hòa, nhưng câu nào cũng hợp lý, đối đáp vững vàng với Lăng Song Phi, gã thầm kinh ngạc: “Bảo An muội muội quả nhiên không còn là trẻ con. Ta chỉ cho rằng muội ấy là một tiểu cô nương khả ái, nhưng không ngờ cũng là nhân vật có đảm thức, đầu óc tinh minh.”

Hết hồi 201

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.