Thiên Quan Song Hiệp

Chương 207: Dĩ quả địch chúng



Triệu Quan cười ha hả: “Một tràng rắm chó, thối quá đi mất. Được, được, mỗ hiểu rồi, muốn đổ tội thì thế nào chả được. Các ngươi không tính đến lý lẽ thì hôm hay Triệu Quan mỗ cũng khỏi cần lý lẽ, xuất thủ đi.”

Võ Đang Ngô Thiết Tâm xông lên đầu tiên, nhưng không dám chạm đến Bách Hoa môn chủ toàn thân là độc, mà bạt trường kiếm chỉ vào Lăng Hạo Thiên: “Lăng tam hiệp, Võ Đang đệ tử Ngô Thiết Tâm xin được chỉ giáo.”

Lăng Hạo Thiên đang lúc phẫn hận, sớm muốn đấu một trận nên bước tới nói: “Triệu huynh, hôm nay không động thủ, e rằng cả đời bức bối. Để tiểu đệ toại nguyện cho họ.”

Triệu Quan cười: “Lăng huynh không có kiếm, không công bằng.” Gã chợt vung ngô công tác điểm vào mặt một đệ tử Võ Đang cách đó năm trượng. Đệ tử đó chưa từng thấy loại vũ khí nào linh động đến vậy, thoáng cái mũi roi đến trước mặt, vội lách đầu tránh đi. Triệu Quan cong cổ tay, mũi roi cuốn lấy bội kiếm đối phương kéo về, trường kiếm vạch trêи không đáp xuống tay Lăng Hạo Thiên. Pho trường tiên tiên pháp này được gã thi triển liền lạc, chúng nhân không khỏi bội phục.

Lăng Hạo Thiên đón lấy trường kiếm, nói “đa tạ” rồi bước tới một bước bảo Ngô Thiết Tâm: “Xuất thủ thôi.”

Ngô Thiết Tâm bước tới hai bước, xuất ra khởi thức của Tứ Tượng kiếm pháp: Cương nhu tịnh tề, nhưng không dám khinh suất ra tay.

Lăng Hạo Thiên ngoái nhìn Nhất Phẩm hòa thượng nhấp nhổm cạnh đó: “Các ngươi cùng lên một lượt.” Nhất Phẩm hòa thượng và Ngô Thiết Tâm nhìn nhau, tuy không muốn liên thủ đối địch với một thanh niên nhưng biết đối phương võ công xuất thần nhập hóa, nên không dám sơ suất, Nhất Phẩm hòa thượng bước tới nói: “Hôm nay Võ Đang, Nga My liên thủ là do ngươi tự chuốc lấy, lạc bại đừng trách bọn bần tăng cậy đông hϊế͙p͙ ít.”

Ai ngờ Lăng Hạo Thiên không thèm nhìn đến lão, quay nhìn Thanh Pháp: “Hai người đó không đủ, ngươi lên nốt đi.”

Thanh Pháp thoáng biến sắc, lão từng thấy võ công của Lăng Hạo Thiên trêи Tung Sơn tuyệt đỉnh, nhưng nếu liên thủ với Võ Đang, Nga My thì mặt mũi để vào đâu? Nhìn sang thấy Nhất Phẩm hòa thượng và Ngô Thiết Tâm đều nhìn mình, tựa hồ mong muốn lão cũng gia nhập, bèn nói: “A di đà phật! Lăng thí chủ lớn lối như vậy, hôm nay bọn bần tăng không giáo huấn một phen không xong.”

Lăng Hạo Thiên vẫy trường kiếm: “Xuất thủ đi.”

Thanh Pháp xuất thủ đầu tiên, Thiếu Lâm kim cương thần chưởng dấy lên tiếng gió ràn rạt, chưởng lực hồn hậu ập tới, định lấy thanh thế trấn áp địch thủ. Lăng Hạo Thiên phất tả chưởng đối lại, hữu thủ cầm kiếm đón đỡ trọng kiếm cương mãnh của Nhất Phẩm hòa thượng và kiếm chiêu mềm mại của Ngô Thiết Tâm. Tiếng đinh đang vang lên không ngớt, thoáng chốc không hiểu trường kiếm của ba người va nhau bao nhiêu lần, Lăng Hạo Thiên và Thanh Pháp cũng đối nhau hơn mười chưởng. Chúng nhân đều ngẩn người quan sát. Lăng Hạo Thiên tả hữu khai cung, một tay xuất chưởng, một tay dùng kiếm, chưởng lực hùng hậu, kiếm chiêu kì diệu, đấu với ba cao thủ nhất lưu của võ lâm tam đại phái mà không hề hạ phong.

Mấy chục chiêu trôi qua, Lăng Hạo Thiên thi triển thân pháp du đấu, ba người không vây nổi y, vòng vây càng lúc càng tán loạn, sau cùng tách hẳn ra, mạnh ai nấy đánh, không đủ khả năng liên thủ ứng địch nữa. Thân hình Lăng Hạo Thiên cực nhanh, lấy một chọi ba, lúc đấu với Nhất Phẩm hòa thượng thì sử dụng Hổ Tung kiếm chiêu cương mãnh, với Ngô Thiết Tâm thì sử dụng Thất Tinh kiếm pháp khinh linh, với Thanh Pháp lại dùng chưởng lực đối chọi.

Chúng nhân đứng ngoài không dám khen hay, họ từng thấy không ít cao thủ võ công nhưng đến mức như Lăng Hạo Thiên, chiêu thức thiên biến vạn hóa nhưng uy lực vô cùng mà xuất ra tựa dạo chơi, quả thật là kỳ quan cực kỳ hiếm thấy trong võ lâm.

Triệu Quan không khỏi bội phục sát đất: “Mấy tên danh môn đệ tử này, nếu không được Tiểu Tam Nhi nhường nhịn chắc đã chết mười mấy lần.”

Hơn mười chiêu nữa, ai cũng nhận ra ba người không phải đối thủ của Lăng Hạo Thiên, Thiếu Lâm quần tăng được Thanh Hải chỉ huy kết thành trận thế, Võ Đang môn nhân cũng bạt trường kiếm, chuẩn bị tổ thành kiếm trận. Nga My phái không thiện nghệ trận pháp, chúng hòa thượng phân tán ở ngoài giữ chặt vòng vây.

Triệu Quan nhận ra, lắc đầu: “Các ngươi nói lý không thông, đánh không lại, giờ định thế nào? Vây công hả? Nghe cho rõ đây, nếu các ngươi dám vây công, mỗ sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.” Gã vung trường tác phất trêи không, gió rít vù vù, chúng nhân lạnh buốt trong lòng, biết gã độc thuật kinh nhân nên không dám xông lên, chỉ kết thành trận thế rình rập.

Thanh Hải niệm Phật hiệu: “Ngoại giáo tà đồ, ai nấy đều phải tru diệt.” Rồi dẫn Thiếu Lâm tăng chúng xông tới, vung giới đao tấn công Triệu Quan. Gã phất trường tác, hét to: “Trêи roi có độc, các ngươi cẩn thận.” Mấy hòa thượng đi đầu bị ngô công tác quét qua, lập tức bỏng rát, lăn lộn dưới đất kêu gào không ngừng. Cao thủ Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My còn lại đều biến sắc, lớn tiếng hô vang xông tới. Thân hình Triệu Quan khẽ lắc, trường tác lại múa tít, bức chúng nhân lùi xa mấy trượng.

Cùng lúc Lăng Hạo Thiên thét vang phi thân lên, hai chân đá bay trường kiếm của Nhất Phẩm hòa thượng và Ngô Thiết Tâm, hai người lùi liên tục bảy bước rồi ngã xuống, Thanh Pháp cũng bị chưởng phong bức lùi, khí huyết sôi trào, nhất thời không nói lên lời.

Ba người vừa lui lại, một bóng trắng lướt tới vung kiếm chém vào vai gã, là Thiên Long thành chủ Thạch Chiêu Nhiên. Thiên Long kiếm pháp của lão nghiêm cẩn, chiêu nào cũng nhanh nhẹn, chặt chẽ, kiếm chiêu kỳ ảo, phong vị xảo diệu tuyệt không kém hơn kiếm pháp của Võ Đang, Nga My.

Lăng Hạo Thiên hét: “Hảo kiếm.” Rồi vung kiếm chặn lại. Gã lùi năm bước đoạn nhảy tới, kiếm pháp chuyển thành Thất Tinh kiếm pháp, nhanh hơn, chuẩn hơn hẳn Thiên Long kiếm, như lưu tinh hỏa hoa, như mưa rào chớp giật, buộc Thạch Chiêu Nhiên liên tục thoái lui. Thạch Chiêu Nhiên trán nổi gân xanh, ngạnh tiếp bảy tám chiêu nữa thì không chống nổi, một chân quỳ xuống, giơ trường kiếm ngang đầu chặn nhát kiếm sau cùng của Lăng Hạo Thiên chém xuống.

Thạch Chiêu Nhiên trắng nhợt mặt mày, mắt lộ vẻ hoảng sợ, buột miệng: “Lăng Hạo Thiên, thiếu hiệp nên nhớ ơn phụ tử lão phu bảo vệ. Lão phu… biết Đĩnh nhi không phải do thiếu hiệp giết, lão phu không dám tìm thiếu hiệp báo thù nữa, mong thiếu hiệp tha cho.”

Lăng Hạo Thiên nhìn lão, lạnh lùng: “Ngươi không bằng con trai.” Y rút kiếm lại, nhớ đến cái chết của Thạch Đĩnh, lòng không khỏi đau đớn, quay người bước đi.

Thạch Chiêu Nhiên thấy gã quay đi, chợt thét to lao tới, vung kiếm đâm vào lưng Lăng Hạo Thiên.

Triệu Quan đang ngăn đệ tử Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My xông lên không ngớt, thấy Thạch Chiêu Nhiên xuất thủ đánh lén, liền kêu to: “Cẩn thận.”

Hết hồi 207

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.