Thiên Quan Song Hiệp

Chương 36: Thịnh gia thọ diên



Tỷ Dực đang kỳ quái vì cớ gì Tây Sơn Tam Hùng đột nhiên ngã nhào, lại thấy một người từ trong bãi cỏ bước ra bèn chăm chú nhìn, liền tỉnh ngộ, ha ha cười rộ: “Tiểu huynh đệ, đa tạ đệ ra tay cứu giúp.”

Ngươi đó chính là Triệu Quan. Cậu thấy Tây Sơn Tam Hùng xuất thủ đánh lén bèn tung Phong Phất Hạm ra, ba người ở cuối hướng gió nên lập tức trúng độc. Triệu Quan giận bọn chúng đánh lén nên dùng liều lượng thuốc khá mãnh liệt, ba người mới ra khỏi bãi cỏ hai bước liền xỉu luôn.

Trử Hiếu Hiền tận mắt thấy Tây Sơn Tam Hùng đánh lén bất thành, vẻ mặt càng khó coi, lên tiếng: “Tại hạ báo thù cho cha, các hạ không có liên quan gì, hà cớ lại ngăn cản?”

Lăng Tỷ Dực nói: “Các hạ muốn báo cừu, sao không quang minh chính đại đến khiêu chiến, lại lợi dụng lúc người ta tổ chức thọ yến đến gây rối?”

Trử Hiếu Hiền không đáp, đột ngột kêu lên: “Chặn y lại!”

Hai mươi sư đệ sau lưng y nhanh nhẹn tiến lên, vây chặt Lăng Tỷ Dực và Triệu Quan. Y nhảy lên lưng ngựa, nhanh chóng lướt đi, thoáng sau đã biến mất sau bãi cỏ.

Lăng Tỷ Dực liếc nhìn đám người bao vây mình, thở dài nói: “Các vị không giữ nổi tại hạ đâu. Tối nay tại hạ không muốn đả thương người khác, các vị mau lui đi.”

Đám đệ tử Thanh Sương môn tôn trọng uy thế của y, đều không dám tiến lên. Một vị đệ tử lên tiếng: “Thanh Sương môn chúng tôi quyết báo cừu cho tiên sư, trừ phi các hạ giết sạch chúng tôi, đừng hòng rời khỏi nơi đây.” Lời vừa thốt ra, các đệ tử khác hăng hái hẳn lên, hò la vang dội, vung kiếm xông tới, áp dụng cách đánh liều mạng.

Lăng Tỷ Dực vung kiếm chấn bay trường kiếm mấy người xông lên đầu tiên, bảo: “Triệu tiểu huynh đệ, phiền đệ dẹp hết mấy người này. Mong đệ đừng làm tổn thương tính mạng họ.”

Triệu Quan đáp: “Được. Lăng đại ca, viên thuốc này đại ca ngậm vào đi.” Đoạn đưa cho Lăng Tỷ Dực một hoàn thuốc rồi thò tay vào ngực áo lấy một nắm “Miên bất giác hiểu” vẫy tay tung ra, trong một loáng, đệ tử Thanh Sương môn đều trúng độc, kêu gào lên mấy tiếng rồi ngã xuống, ngủ say sưa, không còn biết trời trăng gì nữa.

Lăng Tỷ Dực chứng kiến cảnh tượng, bất giác ngẩn người nói: “Nhanh vậy sao?”

Triệu Quan mỉm cười: “Cho họ ngủ một hai thời thần không phải là chuyện đáng kể gì.”

Lăng Tỷ Dực lắc đầu cười khổ: “Ta nên học độc thuật mới đúng. Muốn ta điểm huyệt, đánh ngã bọn họ cũng phải mất một khoảng thời gian. Đệ chỉ phất tay là xong xuôi, có phải cố gắng gì đâu?”

Triệu Quan đáp: “Mấy tên này võ công tầm thường, mới trúng độc đã ngã rồi. Nếu là cao thủ, đệ chắc chắn không đối phó được.”

Lăng Tỷ Dực ha ha cười vang: “Hôm nay được kiến thức tuyệt kỹ Bách Hoa môn, thật sự đại khai nhãn giới. Lúc quay về ta nhất định yêu cầu cha dạy cho vài môn độc thuật.”

Triệu Quan nói: “Lăng đại ca, độc thuật của đệ thì tính mà làm gì? Cần phải học võ công thượng thừa như huynh, ra tay đánh cho địch nhân tâm phục khẩu phục, mới là anh hùng thật sự.” Cậu kính phục Lăng Tỷ Dực tự đáy lòng nên câu nói đó thành khẩn hết sức.

Lăng Tỷ Dực cười nụ: “Anh hùng thật, anh hùng giả chỉ cốt ở việc làm thôi. Trử Hiếu Hiền này cố chấp hết mức, nhất định phải đến gây loạn ở thọ yến, đúng là "chưa đến Hoàng Hà lòng chưa tạnh." Chúng ta mau đi xem thế nào.”

Lăng Tỷ Dực cùng Triệu Quan cùng vào thành. Khinh công của Lăng Tỷ Dực cực cao, kéo theo Triệu Quan mà vẫn lướt đi vù vù, chỉ thoáng sau đã đến bên ngoài Viêm Thử sơn trang.

Lúc đó Trử Hiếu Hiền cũng mới đến sơn trang, đang lớn tiếng thách thức từ cửa. Y vừa buông lời, chợt nhận thấy có người vỗ lên vai mình, ngoái lại nhìn thấy một thanh niên thân hình cao lớn, mặt mày tuấn lãng, anh khí rạng ngời, ngờ ngợ giống như người đã ra tay ngăn cản y ở ngoại thành. Trử Hiếu Hiền bất giác kinh hoảng: “Người này vũ công cực cao, không ngờ y lại trẻ đến thế.”

Lăng Tỷ Dực mỉm cười, hỏi: “Trử chưởng môn đến trước một bước, đã kịp uống thọ tửu chưa?”

Trử Hiếu Hiền giận dữ: “Quả nhiên là ngươi! Ta đến khiêu chiến với Thịnh lão tặc, ngươi mau tránh ra một chút.”

Lăng Tỷ Dực đáp: “Tại hạ là khách của Thịnh lão trang chủ, các hạ có tư cách gì mà đuổi tại hạ.”

Trử Hiếu Hiền không lý gì đến đến Lăng Tỷ Dực, uốn mình nhảy tới, tiến thẳng vào thọ yến ở ngoại sảnh.

Người Thịnh gia cùng con cháu đời thứ hai, thứ ba đã nghe tiếng mà chạy ra, thấy Trử Hiếu Hiền xâp nhập vào sơn trang liền xông lên cản lại. Thịnh Tài Mẫn quát: “Họ Trử kia, Viêm Thử sơn trang chúng ta có phải là nơi ngươi tự tiện muốn đến thì đến ư?”

Trử Hiếu Hiền lạnh lùng đáp: “Ta đến tìm lão tặc báo cừu, mấy tên nhãi nhép các ngươi đến tìm chết trước sao?” Đột ngột quát vang: “Ta phải khiến các ngươi khóc thương thê thảm!” Đó vốn là ám hiệu, ra lệnh cho Đại Bi hòa thượng phóng độc.

Đại Bi hòa thượng từ dưới chiếu đứng bật dậy, nhảy lên bàn, song thủ vung loạn xạ giống như điên cuồng. Tân khách đều cảm thấy kỳ quái, nhất tề nhìn y. Một vị khách nhân nhớ ra y thiện nghệ sử dụng độc thuật, cả kinh kêu lên: “Bi Tình độc phấn.” Khách khứa quanh đó nghe vậy liền thất kinh, nháo nhác rời khỏi chỗ ngồi tránh né, nhưng lại không cảm thấy gì khác lạ, ngoái lại nhìn, thấy song mục y nhìn thẳng, mồm lẩm bà lẩm bẩm, tay chân múa máy, tựa như đã say khướt. Chợt một thiếu niên kêu lên: “Hoà thượng uống say rồi.” Lúc đó mọi người mới thở phào, bật cười vang. Gia đinh Thịnh gia liền vực y ra ngoài.

Kẻ kinh ngạc nhất là Trử Hiếu Hiền. Y mai phục Đại Bi hòa thượng, vốn muốn hoà thượng nhân lúc hỗn loạn dụng độc khiến mọi người trong sảnh đều gục xuống, còn y sẽ xông thẳng vào nội sảnh, không ngờ rằng Đại Bi thi triển độc bất thành, ngược lại còn bị người ta trói gô. Y vừa kinh vừa nộ, giơ kiếm chém Thịnh Tài Mẫn. Thịnh Tài Mẫn vừa từ chiếu rượu xông ra, tay không mang theo binh khí, liên tiếp thoái lui. Thịnh Tài Tiệp cùng sáu huynh đệ Mai gia xông lên, họ cũng không có binh khí, chỉ đành xếp hàng cản trở địch nhân, hô hoán tránh né kiếm phong của Trử Hiếu Hiền. Họ Trử đã động sát cơ, thẳng tay chém vào đám con cháu Thịnh gia, Mai gia, chỉ muốn giết hết mấy kẻ này tiết hận. Chợt thấy trêи tay trống không, trường kiếm vuột khỏi tay, đã bị Lăng Tỷ Dực vung tay kẹp mất.

Trử Hiếu Hiền giận dữ: “Lại là ngươi!”

Lăng Tỷ Dực đáp: “Trử chưởng môn, đủ chưa vậy?”

Trử Hiếu Hiền nhìn sang thấy gia đinh đang dìu một người bước ra, chính thị Xích Bích Hiệp Bạch Vô Quy, cũng đang say bất tỉnh nhân sự, y ngạc nhiên, trong lòng kinh nghi: “Người Thịnh gia quả nhiên lợi hại, nội ứng của ta đều bị dọn dẹp hết.” Y giờ thân cô thế cô, mọi trợ thủ mang theo đều bị giải quyết từ ngoài thành, những kẻ mai phục tại yến tiệc cũng bị bắt hết, bèn nghiến răng: “Đành đồng quy ư tận với chúng.” Y đánh lui huynh đệ Mai Thiên, Mai Địa, toàn lực xông vào nội sảnh, từ xa đã thấy Thịnh Băng ngồi trong sảnh đường, khách khứa cùng ngươi nhà nhất nhất lên tặng quà, nhận lại ánh mắt đáp lễ của lão trang chủ.

Trương Ngũ Công vừa thấy Trử Hiếu Hiền lập tức đứng dậy, cầm một quả Lam thọ đào bước lên. Trử Hiếu Hiền trong lòng đại hỉ: “Cuối cùng ta cũng nổ chết lão tặc.” Trương Ngũ Công bước được vài bước thì dừng phắt lại, sắc mặt trắng nhợt, thần tình kinh hoảng. Những người bên cạnh thấy cử chỉ của y khác lạ bèn hỏi: “Ngũ công sao vậy?” Trương Ngũ Công quay ngoắt lại, cầm Lam thọ đào cuống cuồng chạy vào trong viện, nhảy xuống ao khiến nước văng tung tóe.

Mọi người lại cười vang, không biết y đang giở trò gì. Lăng Tỷ Dực nhìn sang Triệu Quan thấy cậu cười hì hì liền biết rằng cậu đã ra tay, có điều không biết cậu giở thủ đoạn gì mà thôi. Tráng đinh Thịnh gia vội chạy vào lôi Trương Ngũ Công khỏi ao.

Trong nội sảnh lúc đó cổ nhạc vang lừng, tân khách cười nói uống rượu, huyên náo rát tai, tuy có vài ba tân khách chú ý đến việc Trử Hiếu Hiền đang đứng ở cửa sảnh, đa phần đều không biết có địch nhân đến tận cửa gây hấn.

Sắc mặt Trử Hiếu Hiền xám xịt, biết rằng lần này đã thất bại tan nát, chỉ bằng vào bản thân tuyệt đối không làm nên trò trống gì, bèn quay người toan bước di. Con cháu đời thứ hai, thứ ba Thịnh gia, Mai gia xông lên vung binh khí chặn lại. Trử Hiếu Hiền thở dài, đột ngột quay đầu nhìn Lăng Tỷ Dực hỏi: “Các hạ là ai?”

Lăng Tỷ Dực đáp: “Vãn bối vô danh, không đáng để nhắc tên.”

Trử Hiếu Hiền lắc đầu nói: “Ta tuy bại trong tay các hạ nhưng biết rằng Thịnh gia làm gì có được nhân vật như thế.”

Lăng Tỷ Dực nói: “Y dĩ tế thế, hiệp dĩ hành nghĩa. (Y thuật để cứu đời, hiệp là làm việc nghĩa)”

Trử Hiếu Hiền hừ nhẹ một tiếng, than: “Té ra là người của Hổ Khiếu sơn trang, ta thất bại cũng đáng.” Rồi cất bước đi ra. Sáu người Mai gia tiến lên quát: “Định đi dễ dàng thế ư?”

Lăng Tỷ Dực bước tới, lắc đầu: “Ông ta báo thù cha, vốn là vì hiếu tâm. Để ông ta đi.” Mai Thiên thấy y ra mặt đành phất tay bảo các đệ muội lui lại, để cho Trử Hiếu Hiền đi.

Mấy người Thịnh gia chỉ biết Trử Hiếu Hiền phen này xông vào tranh định gây loạn, không tưởng nổi y chỉ hạ thủ qua loa rồi cun cút đi mất nên đều lấy làm kỳ quái. Huynh đệ Thịnh Tài Mẫn, Thịnh Tài Tiệp cùng lên chào hỏi, Lăng Tỷ Dực không lắm lời, chỉ nói: “Chắc y thấy thọ yến vui vẻ quá nên mới không phá hỏng quang cảnh.”

Trưởng tử của Viêm Thử sơn trang Thịnh Khởi thấy Lăng Tỷ Dực xuất thủ đoạt kiếm, vũ công bất phàm nên rời khỏi mâm rượu ra hành lễ hỏi han, biết được y là Lăng đại công tử của Hổ Khiếu sơn trang thì vừa kinh vừa hỉ, mời y vào trong nội sảnh. Thịnh Phó lại gọi con, cháu, nhỏ giọng dặn: “Các ngươi còn chưa mau bám theo kẻ đối đầu sao?”

Huynh đệ Thịnh Tài Mẫn, Thịnh Tài Tiệp vội dẫn theo hơn mười tráng đinh nhanh chóng đuổi theo Trử Hiếu Hiền.

Thịnh Khởi cực kỳ giữ lễ với Lăng Tỷ Dực, dẫn y vào bái thọ lão trang chủ Thịnh Băng. Thịnh Băng thấy y liền cười ha hả: “Năm xưa ta gặp cha cháu, ông ta mới là một hài tử hơn mười tuổi, giờ cháu đã lớn thế này rồi. Đúng là hổ phụ không có khuyển tử.”

Lăng Tỷ Dực đáp: “Vãn bối đến bái thọ chậm trễ, mong lão trang chủ không trách cứ. Thấy lão trang chủ phúc thọ song toàn, tuổi già mà vẫn khỏe mạnh, vãn bối hoan hỉ vô cùng.”

Triệu Quan đứng cạnh một bên, Lăng Tỷ Dực không giới thiệu, cậu cũng không tiện lên tiếng.

Thịnh Khởi thập phần nhiệt tình, vội mời hai người Lăng, Triệu ngồi xuống uống chén rượu. Triệu Quan cả thấy không thoải mái lắm, lúc còn ở Tình Phong Quán cậu được mẫu thân dạy rằng, ra tay dụng độc xong phải mau chóng rời khỏi, không được để lại dấu vết. Lần này cậu hạ độc nhiều người, tuy thần không hay quỷ không biết nhưng lưu lại đây có khả năng lộ chân diện mục, thầm nghĩ: “Lăng đại ca chắc muốn ở lại uống rượu, mình cứ về Thừa Thiên tự trước là xong.”

Lại nghe Lăng Tỷ Dực nói: “Thịnh đại bá thứ tội cho, hôm nay cháu còn có việc cần nên không thể ở lâu. Lần sau nhất định sẽ đến quý trang bái phỏng, dập đầu với lão trang chủ, thỉnh giáo hai vị bá bá.”

Thịnh Khởi lại cố nài nhưng Lăng Tỷ Dực nhất định không chịu ở lại, mới thôi chèo kéo. Lăng Tỷ Dực cáo từ Thịnh Khởi, Thịnh Phó, cùng Triệu Quan rời khỏi Thịnh gia.

Không lâu sau huynh đệ Thịnh Tài Mẫn, Thịnh Tài Tiệp quay lại, báo cáo với phụ thân và thúc phụ chuyện đã thấy một nhóm đệ tử Thanh Sương môn ngất xỉu bên ngoài thành, lay dậy mới biết Lăng Tỷ Dực ra tay đẩy lui địch nhân và chuyện y ngăn chặn Trử Hiếu Hiền cùng các trợ thủ. Yến hội xong xuôi, Viêm Thử sơn trang mới phát hiện tình hình của Đại Bi hòa thượng và Trương Ngũ Công, người Thịnh gia, Mai gia không khỏi toát mồ hôi lạnh, không dám tưởng tượng nếu Trử Hiếu Hiền thật sự tiến vào, cộng thêm có nội ứng lợi hại như vậy thì Viêm Thử sơn trang sẽ thiệt hại đến đâu? Lăng Tỷ Dực ngầm ra tay trừ bỏ địch nhân mà không cắt ngang cơn hứng trí của lão trang chủ, thủ đoạn thật cao minh cùng cực. Y lại âm thầm tặng cho Thịnh gia món đại lễ như thế, không nhận công mà ra đi ngay lập tức, quả có phong phạm của bậc hào hiệp ẩn dật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.