Cạnh chỗ giao chiến là một bãi cỏ, một người đột ngột ngồi dậy, còn ai khác ngoài Lăng Hạo Thiên. Y uống dược tửu của Minh Nhãn Thần Cái, vốn phải ngủ liền tám thời thần mới tỉnh lại được nhưng y là con trai Y Hiệp, một chén rượu tuy đã được bỏ thuốc nhưng mê dược tầm thường tất nhiên không có tác dụng gì, y không muốn người Cái Bang chú ý mới giả đò mê man. Giờ ngồi dậy quan chiến, thầm nhủ: “Cái Bang đúng là ngọa hổ tàng long, có không ít cao nhân. Vị lão cái này đã mù cả hai mắt mà võ công vẫn cao cường như vậy.”
Loáng sau, bang chúng Cái Bang lại giết thêm một người áo đen, đổi lại cũng có ba bang chúng thụ thương. Minh Nhãn Thần Cái cùng hai người áo đen võ công cao nhất giao chiến không ngừng, một côn một kiếm một đao đưa qua đẩy lại. Chiêu số hai người áo đen tinh thâm vô cùng, khiến Minh Nhãn Thần Cái ngầm kinh hãi, không ngờ phe địch lại có hảo thủ cỡ đó, đơn đả độc đấu ông nắm chắc phần thắng, nhưng hai người liên thủ thì không hề dễ chơi. Lúc đó ánh trăng lại ló ra, hai người áo đen nhìn rõ được thân ảnh Minh Nhãn Thần Cái, bắt đầu đổi sang tấn công.
Minh Nhãn Thần Cái liên tục bị đối thủ bức lui, tình thế nguy ngập, thình lình dưới chân hẫng hụt, hai người áo đen nhân cơ hội ông sơ sẩy, trường kiếm đơn đao cùng vung lên đâm vào hai bả vai. Minh Nhãn Thần Cái rống lên, chợt thấy thân mình dạt về đằng sau, vũ khí của đối phương mới xuyên vào được nửa thốn thì ông được người khác chộp lấy bối tâm kéo lùi lại, thoát khỏi trọng thương. Ông chưa kịp định thần, sau lưng lại vang lên tiếng gió, là người giải cứu xuất chưởng đấu với hai người áo đen. Hai tên kêu ầm lên: “Hảo gian tặc, còn có mai phục nữa!” Nói chưa dứt câu, đao kiếm đã vuột khỏi tay, thân hình loạng choạng lùi lại.
Người ra tay chính thị Lăng Hạo Thiên. Y kéo Minh Nhãn Thần Cái lại, tay trái xuất ra chưởng pháp Tận Hưng Du ép hai đối thủ lùi lại rồi thi triển Tiểu cầm nã thủ đoạt luôn binh khí. Y xuất thủ cực nhanh, cực chuẩn, đồng thời từ trong bóng tối lao ra, địch nhân không kịp trở tay nên thất thủ.
Đúng lúc đó, một tiếng “choang” vang lên, một vật bằng kim thuộc rơi xuống đất. Ánh trăng sáng tỏ nên ai cũng nhìn rõ là một lệnh bài màu bạc, cùng lắm lớn bằng bàn tay, trêи mặt tựa hồ có khắc chữ.
Người dùng đao hô khẽ, vội vàng lao tới chộp lấy. Bàn tay người dùng kiếm cũng vô thanh vô tức chém ra, trúng ngay gáy đồng bọn khiến hắn gục xuống không kịp kêu lên tiếng nào, đoạn lạnh lùng thốt: “Té ra là bị ngươi lấy mất, quân đáng chết!” Hắn định thò tay lấy chợt phát hiện lệnh bài đã không còn dưới đất, ngẩng phắt lên thấy Minh Nhãn Thần Cái đang cầm liền cả kinh hét: “Mau trả lại cho ta!”
Nguyên lai Minh Nhãn Thần Cái nghe thấy tiếng kim thuộc rớt xuống bèn điểm thiết trượng ra, hút lấy lệnh bài, đặt lên tay khe khẽ vuốt ve rồi cười lạnh: “Thiên Phong Lệnh!”
Người dùng kiếm quát to: “Trả lệnh bài đây!”
Minh Nhãn Thần Cái lạnh lùng đáp: “Nếu các ngươi định dùng để gây ác thì lệnh bài có tác dụng gì đâu? Đừng si tâm vọng tưởng nữa!”
Người dùng kiếm rống lên rồi cùng hai người áo đen khác lao bổ vào Minh Nhãn Thần Cái, hình như quyết chí đoạt lại lệnh bài. Cả hai vai Minh Nhãn Thần Cái đều trúng kiếm, tuy không phải là trọng thương nhưng máu chảy không ít, thấy thế công của ba địch nhân lăng lệ, lập tức vung thiết côn che chắn môn hộ. Các bang chúng Cái Bang còn lại gầm vang, kết thành trận thế vây chặt địch nhân, ba tên võ công không nhược nhưng thiếu mất cao thủ dùng đao, chật vật ứng phó với Đả Cẩu trận của quần cái, nháy mắt đã có hai tên ngã gục, chỉ còn lại cao thủ dùng kiếm cố chống chọi.
Minh Nhãn Thần Cái quát: “Rõ ràng lần này Tu La hội có ý đồ, còn muốn gì nữa? Ngươi lạm sát vô cớ tại nhà họ Vương, Cái Bang quyết không bỏ qua, mau mau đầu hàng đi.”
Người dùng kiếm đáp: “Cái Bang các ngươi định giữ người ư, không dễ thế đâu!” Tay trái vung lên, đột nhiên xạ ra một đạo ngân quang, quần cái nhao nhao kêu lên kinh hãi, thụ thương ngã xuống. Người áo đen thoát khỏi Đả Cẩu trận, nhảy lên lưng ngựa, lao nhanh đi, hô với lại: “Hôm nay coi như chúng ta chịu lép, biết điều thì giao vật đó ra, bằng không Tu La hội tuyệt không buông tay.”
Minh Nhãn Thần Cái hừ lên một tiếng, gọi: “Có bản lãnh cứ đến. Minh Nhãn Thần Cái cung hầu đại giá.”
Thoáng chốc, người dừng kiếm đã thoát đi mấy chục trượng.
Minh Nhãn Thần Cái quay sang hỏi đệ tử: “Trúng ám khí loại gì? Bao nhiêu người thụ thương?”
Một đệ tử đáp: “Là phi tiêu. Bảy vị huynh đệ thụ thương, còn may không trúng chỗ yếu hại.”
Minh Nhãn Thần Cái nhẹ nhõm hẳn, quay người lại, ôm quyền nói với Lăng Hạo Thiên: “Đa tạ tiểu huynh đệ trượng nghĩa cứu giúp.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Vãn bối mới ngủ dậy, thấy các vị đánh nhau bèn ra tay giúp lão tiền bối một phen, cũng không có gì. Lão tiền bối cùng ăn cơm, vãn bối giúp tiền bối đánh nhau, hòn bấc ném đi hòn chì ném lại, bất tất khách khí làm gì.” Đoạn vòng tay, quay người bước đi.
Minh Nhãn Thần Cái đột nhiên gọi: “Chậm đã!”
Lăng Hạo Thiên dừng chân.
Minh Nhãn Thần Cái lại nói: “Tiểu Tam huynh đệ, xin hỏi sư thừa nơi đâu?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tiền bối hỏi vãn bối sư thừa dạy đọc sách hay dạy vẽ vời? Hay là sư thừa dạy đánh cờ, chơi đàn, y bốc xem tướng?”
Minh Nhãn Thần Cái à một tiếng, nói: “Tiểu huynh đệ không muốn nói, lão phu cũng không hỏi nhiều. Tóm lại, lão phu và bản bang đều nhận ân tình của tiểu huynh đệ.” Lòng nghi hoặc: “Hài tử này nội lực rất mạnh, xuất thủ chính xác, giống như đệ tử danh môn, không hiểu cớ gì lại không muốn nói ra sư thừa?” Lại hỏi: “Xin hỏi Tiểu Tam huynh đệ định đi đâu?”
Lăng Hạo Thiên ngẩn ngơ một hồi rồi nói: “Trời đất mênh mang, vãn bối cũng không biết nên đi đâu? Thôi thì cứ đi khắp bốn phương, tùy ý lưu lãng.”
Minh Nhãn Thần Cái ngoẹo đầu, đôi mắt mờ đục nhìn y, tựa hồ đánh giá thiếu niên này rốt cuộc là hạng người nào, một lúc lâu sau mới nói: “Bọn lão phu đang trêи đường đến Lạc Dương tham gia đại hội ba năm một lần của bản bang. Tiểu Tam huynh đệ nếu không bận đi đâu, chi bằng đi cùng bọn lão phu. Đến Lạc Dương, lão phu sẽ giới thiệu huynh đệ tham kiếm bang chủ.” Nên biết bang chủ Cái Bang Ngô Tam Thạch thuộc hàng nguyên lão thanh danh cao bậc nhất trong võ lâm, người bình thường không dễ được bái kiến. Minh Nhãn Thần Cái vì muốn báo đáp ơn ra tay cứu giúp của y nên mới định giới thiệu, đối với một thiếu niên vô danh, được gặp bang chủ Cái Bang đúng là vinh hạnh cực lớn, nếu có thể xưng một tiếng vãn bối với Ngô bang chủ ắt không kẻ nào trêи giang hồ dám khinh thị nữa, nếu học được của ông ta nửa chiêu một thức cũng đủ hoành hành thiên hạ.
Ai ngờ thiếu niên này lại không hề nhiệt tình trước cơ hội được gặp Ngô bang chủ, chỉ vòng tay đáp: “Xin đa tạ hảo ý. Tại hạ muốn đi đâu, không dám phiền các vị.” Rồi quay người đi ngay.
Minh Nhãn Thần Cái đứng ngơ ngẩn hồi lâu, một đệ tử là Tiểu Cẩu tử lên tiếng hỏi: “Trưởng lão, rốt cuộc thiếu niên này là người thế nào?”
Minh Nhãn Thần Cái lắc đầu: “Ta không đoán ra.”
Quần cái đều biết ông kiến thức quảng bác, nhĩ lực rất tuyệt vời, chỉ cần một hai chiêu là nghe ra võ công, môn hộ xuất thân của đối thủ, vậy mà không nhìn ra thiếu niên này, ai nấy xôn xao bàn tán.
Minh Nhãn Thần Cái hỏi han mấy đệ tử thụ thương, xác định họ không có gì đáng ngại mới nói: “Mọi người nghỉ đi.”
Đám khất cái lần lượt nằm xuống nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, quán cái khởi trình đi về hướng Tây, vùng đất hoang vu này chỉ có một con đường mòn vắng bóng người, mãi đến gần Hoàng Hà mới gặp một tiểu trấn.