Thiên Quan Song Hiệp

Chương 9: Ngoan đồng hí tặc



Lục lão lục thấy bọn Lang Hoa đi rồi mới thở hắt ra một hơi. Ngô Cương hỏi: “Đám người đó làm gì mà khoa trương thế nhỉ?”

Lục lão lục vội nói: “Ngô huynh đừng nói bừa. Đó là nhân vật trong Giang Nam Bang, không được trêu vào! Trong bang đó, người nào cũng vũ công cao cường, vừa nãy họ định giết sạch chúng ta, cũng may là chúng ta chưa đến hồi mạt vận.”

Ngô Cương mắng: “Con mẹ nó, lại có loại ngang ngược thế à? Lão tử không sợ hắn.”

Lục lão lục không muốn sinh ra lắm chuyện, quay sang quát thủ hạ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi tìm mau!” Hắn mang theo hơn hai mươi thủ hạ ngõ hầu tản ra tìm kiếm khắp các ngóc ngách ven sông, Vưu Tuấn cùng Ngô Cương cũng đi theo. Cả bọn tìm kiếm một hồi, chợt nghe thấy tiếng khua nước, một người kêu vang lên: “Nhìn kìa! Con thuyền kia cổ quái chưa!”

Ngay giữa lòng sông một con thuyền nhỏ đang tự xuôi về hạ du. Lục lão lục cũng thủ hạ đồng loạt đuổi theo, Ngô Cương cũng bám riết. Vưu Tuấn lại thấy khả nghi, lưu lại trêи bờ sông quan sát chung quanh.

Triệu Quan thấy bọn người của Lục lão lục chạm trán với Giang Nam Bang, trong lòng chỉ mong đôi bên xuất thủ choảng nhau sứt đầu mẻ trán, nó và Hàm Nhi sẽ nhân lúc hỗn loạn tẩu thoát. Nào ngờ Lang Hoa lại bỏ đi dễ dàng như thế, bọn Lục lão lục đổ ra tứ phía truy tìm, tình thế nguy hiểm vô cùng. Nó nhìn sang đại thuyền của Thanh Bang, linh cơ máy động, trong lòng thầm nhủ: “Đành mạo hiểm vậy!”

Lập tức nó lẳng lặng đẩy con thuyền nhỏ sát vào một thuyền vận lương, thì thầm với Hàm Nhi: “Chúng ta trốn lên đại thuyền.” Lúc con thuyền nhỏ ẩn vào bóng của thuyền vận lương, nó lấy ra một ngọn tiểu đao, cắt đứt dây thừng một thuyền bên cạnh, đẩy mạnh một cái mặc cho con thuyền dập dềnh theo sóng trôi đi.

Thấy bọn Lục lão lục đã đuổi theo con thuyền nhỏ, Triệu Quan ôm lấy Hàm Nhi đưa sát vào mạn đại thuyền rồi dụng lực đẩy mạnh cho cô bé leo vào trong thuyền trước. Hàm Nhi lăn xuống sàn, toan nhổm dậy ra mạn thuyền tiếp ứng Triệu Quan thì nghe một người quát to: “Tặc tiểu tử, nguyên lai ngươi trốn ở đây! Còn không mau thò mặt ra?”

Người vừa quát chính là Vưu Tuấn. Hắn đứng lại trêи bờ sông, thấy trêи một con thuyền nhỏ ẩn ước có bóng người di động liền chạy đến ria sông, nhảy xuống một chiếc thuyền. Hắn không biết chèo thuyền, để tránh không tái lập lại thảm cảnh ngã xuống nước như Ngô Cương bèn thi triển khinh công, chỉ đạp chân xuống thuyền làm trụ, vững vàng lướt qua năm sáu con thuyền, đến thẳng thuyền của Triệu Quan. Thấy trong thuyển chỉ có mình Triệu Quan, Vưu Tuấn vươn tay chộp lấy áo thằng bé, quát to: “Tiểu oa nhi đâu?”

Triệu Quan không trốn vào đâu được, lập tức bị Vưu Tuấn tóm cổ, thầm rủa trong lòng: “Tên trọc khốn kiếp này cũng thông minh, không đuổi theo con thuyền kia.” Nhưng ngoài miệng lại nói: “Tiểu oa nhi nào?”

Vưu Tuấn vung tay vả cho nam hài một cái, tức giận: “Hỗn tiểu tử, còn ra vẻ ngu ngốc nữa sao?”

Triệu Quan bị hắn đánh cho tóe hoa cà hoa cải trước mắt, lớn tiếng chửi: “Tặc tử chết bầm, đồ khốn nạn, chỉ dám khi phụ tiểu hài nhi thì có tác dụng gì?”

Vưu Tuấn nhớ lại lúc ở trong ngõ bị tiểu tặc này đá miếng gỗ trúng bẹn, đến giờ còn đau liền bốc hỏa, vung chân lên đá ngay vào tiểu phúc Triệu Quan. Triệu Quan lãnh đòn, kêu ầm lên, mồm vẫn không ngừng thóa mạ.

Vưu Tuấn đe: “Ngươi không chịu nói ta sẽ đánh chết ngươi.”

Triệu Quan mắng: “Con mẹ ngươi, tiên sư tổ tông mười tám đời nhà ngươi.”

Vưu Tuấn đại nộ, tay đấm chân đá, đánh đập không tiếc tay. Không ngờ niên kỷ nam hài còn nhỏ, cứng cỏi lại có thừa, bị đánh dữ dội như vậy song không ngừng chửi rủa, nhất định không chịu nói ra nơi Hàm Nhi ẩn núp.

Vưu Tuấn đánh đập một hồi cũng không có tác dụng gì, đánh nữa có khi giết chết Triệu Quan. Hắn lại đá thêm một cước rồi dọa cậu bé: “Ngươi mà không nói, ta sẽ cắt tai ngươi, sau đó sẽ cắt đầu ngón tay. Ngươi nói hay không?”

Triệu Quan giơ tay lau vết máu trêи mép, đột nhiên cười ha ha. Vưu Tuấn ngẩn ra, trong tình cảnh này mà thằng oắt con còn cười nổi, bèn mắng mỏ: “Tiểu hỗn đản, cười cái gì?”

Triệu Quan biết Hàm Nhi đang ở trêи mạn đại thuyền, cự ly rất gần, chỉ cần cô bé thò đầu ra sẽ bị Vưu Tuấn nhìn thấy, bèn tự nhủ: “Phải lừa cho hắn đi xa một chút, Hàm Nhi sẽ an toàn.” Nó lên tiếng: “Ta cười ngươi ngu xuẩn. Ta mà nói ra chỗ tiểu oa nhi trốn, ngươi nhất định sẽ đến tìm, đúng không?”

Vưu Tuấn nói: “Vớ vẩn! Còn không nói mau?”

Triệu Quan đáp: “Ta sợ ngươi không có khả năng tìm được đâu. Vừa nãy tiểu oa nhi biết không thoát khỏi ma trảo của các ngươi nên đã khóc một trận rồi đâm đầu xuống sông tự tận rồi. Ngươi muốn tìm cứ nhảy xuống đó từ từ tìm kiếm.”

Vưu Tuấn bán tín bán nghi, hỏi: “Đang yên đang lành sao nó lại nhảy xuống sông?”

Triệu Quan đáp: “Ta làm sao biết được? Chắc là tiểu oa nhi biết các ngươi định đem bán vào thanh lâu, không muốn làm cô nương ở đó nên cạn nghĩ.”

Vưu Tuấn giơ tay tóm lấy áo Triệu Quan, nhấc bổng lên: “Tiểu tử này nói năng không câu nào thật cả. Tiểu hỗn đản, ngươi là loại người gì? Vì sao lại dẫn tiểu oa nhi đào tẩu?”

Triệu Quan tính toán rằng Lục lão lục cùng thủ hạ phát hiện ra con thuyền lúc trước không có người chắc sẽ nhanh chóng quay lại, thằng cha bắc phương này không biết mình song những kẻ khác đều là người bản địa tất nhận ra, ý niệm xoay chuyển, lên tiếng: “Không dám giấu ngươi, ta là tiểu tử của Lộng Nguyệt Lâu, tên là Tiểu Ngưu. Tôn má má cho ta ba lạng bạc bảo ta đưa tiểu cô nương trốn đến Lộng Nguyệt Lâu. Ngươi coi, bến này không phải là cửa sau của Lộng Nguyệt Lâu sao? Ta vừa chèo thuyền ra đến đây, ai ngờ lại bị ngươi đợi sẵn.”

Vưu Tuấn vốn đã nghi ngờ thằng lỏi này là người do Tôn má má phái đi, giờ nghe nó nói vậy lập tức tin liền, quát: “Tiểu tử, ngươi nói thật chứ, tiểu cô nương đã bị đưa vào Lộng Nguyệt Lâu? Tôn lão bà tử bảo ngươi nói láo, gạt ta là tiểu cô nương đã nhảy sông tự tận, đúng không?”

Triệu Quan giả bộ kinh dị, thuận miệng hùa theo: “Ối, sao ngươi lại biết? Thật là liệu sự như thần. Ngươi đã đoán đúng rồi thì ta không lừa ngươi nữa. Ngươi muốn tìm tiểu cô nương thì cứ đến Lộng Nguyệt Lâu tìm Tôn má má, nhưng đừng nói là ta mách, không thì ba lạng bạc kia ta không lấy được đâu.”

Vưu Tuấn kêu “ồ” rồi ngẩng đầu nhìn lên bờ sông, định hô hoán bọn Lục lão lục, song le Triệu Quan lại nói: “Chậm đã! Tôn má má tinh minh vô cùng, sớm đã giấu tiểu oa nhi vào một nơi các ngươi không thể tìm được. Các ngươi cùng xông vào Lộng Nguyệt Lâu chất vấn, bà ta liều chết không nhận thì các ngươi cũng không làm gì được.”

Vưu Tuấn hỏi: “Bà ta giấu con nhãi ở đâu?”

Triệu Quan đáp: “Chỗ đó rất bí mật, ngay cả Lục lão lục cũng không biết. Ngươi cho ta ba lạng bạc, ta sẽ dẫn ngươi đến đó.”

Vưu Tuấn thấy nó vòi tiền, thầm nhủ đúng là phường tiểu tử đầu đường xó chợ, chỉ cần có tiền là chuyện gì cũng làm, bèn đáp: “Không thành vấn đề, ta cho ngươi ba lạng bạc.”

Triệu Quan giả đò hoan hỉ: “Ngươi nói thì phải giữ lời đấy. Nhưng ngươi không được gọi thêm người khác, ta chỉ dẫn một mình ngươi đi thôi, ngươi mà gọi cả đám theo thì ta không dẫn.”

Vưu Tuấn hỏi: “Vì sao?”

Triệu Quan đáp: “Dẫn theo một đám đông, Tôn má má sẽ biết ta đã tiết lộ bí mật. Nếu dẫn theo một mình ngươi, ngươi vũ công cao cường, tự thân cũng cứu được oa nhi, mang theo cô bé đến chất vấn Tôn má má, bà ta sẽ không thể chối cãi.”

Vưu Tuấn đang do dự, lại nghe Triệu Quan lẩm bẩm: “Oa nhi đó có gì hay ho mà đáng giá đến một ngàn năm trăm lượng? Ngần ấy ngân lượng mà ở Tình Phong Quán cũng đủ cho ngươi hưởng thụ một tháng. Nhưng nếu phải chia thành hai phần cho huynh đệ của ngươi thì chỉ được nửa tháng thôi, nửa tháng chẳng qua là mười lăm đêm, làm sao mà đủ được.”

Vưu Tuấn nghe vậy, trong lòng máy động. Y vốn là loại lật lọng, lúc trước trốn khỏi kinh thành là chủ ý của y, tiện tay kéo theo Ngô Cương trước là tăng thêm can đảm, sau là dựa vào họ Ngô giúp đỡ ngõ hầu thuận lợi đem Hàm Nhi đến Tô Châu. Giao tình của y và Ngô Cương rất nhạt nhẽo, lúc trốn chạy thì chung thuyền, hiện giờ sự tình đã thành, có thể cùng hoạn nạn chứ không thể cũng hưởng thụ. Y nguyên coi thường Ngô Cương, sinh lòng muốn gạt bỏ đi. Giờ nghe Triệu Quan nói vậy, ác tâm trỗi dậy, thầm nhủ: “Ta cứ nói láo với tên họ Ngô này là tiểu oa nhi đã chết rồi, ngấm ngầm nói rõ với Lục huynh đệ bán tiểu oa nhi đi rồi cho đi hai phần tiền, lẽ nào y lại không đồng ý? Nhưng làm sao mà lừa Ngô Cương dễ thế được?”

Triệu Quan nhìn sắc mặt Vưu Tuấn đã đoán biết tâm ý, chêm vào: “Ta đưa ngươi đi tìm tiểu oa nhi, ngươi không lộ ra thì ai mà biết được. Ngươi lựa lúc nói với họ Ngô là oa nhi đã đâm đầu xuống sông tự tận, có rất nhiều người trêи bờ chứng kiến. Lục lão lục là huynh đệ kết bái của ngươi sẽ giúp ngươi nói dối. Ngươi cứ để Lục lão lục ra mặt, mang oa nhi đến Nam Kinh tìm một kỹ viện có tiếng nào đó, giá tiền chỉ có cao hơn Lộng Nguyệt Lâu mà thôi. Cầm tiền trong tay rồi, ngươi và họ Ngô đường ai nấy đi. Qua một thời gian ngươi quay lại Yên Thủy tiểu lộng mà vung tay tiêu xài, thế không phải kín kẽ như thiên y vô phùng sao? Kể cả sau này họ Ngô phát hiện ngươi quay lại Yên Thủy tiểu lộng, hỏi ngươi có tiền từ đâu thì ngươi cứ bảo là thắng ở đổ trường, cho người bản địa vài ba lạng bạc giúp ngươi làm chứng. Thật là sạch sẽ, không có dấu vết gì.”

Vưu Tuấn nghe nam hài suy tính chu đáo, bị thuyết phục đến độ động tâm. Lúc đó, Lục lão lục và Ngô Cương đang quay về, y không hô hoán lên mà thấp giọng: “Tiểu tử, ta nghe ngươi vậy. Mau đưa ta đi tìm oa nhi, những đừng hòng giở trò với ta.”

Triệu Quan đáp: “Ngươi đồng ý cho ta ba lạng bạc, đương nhiên ta không đùa rồi.” Lại nói tiếp: “Ta phải chèo thuyền, ngươi buông ta ra.”

Vưu Tuấn buông áo Triệu Quan ra, giục: “Làm nhanh lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.