Lại nói về Triệu Quan cáo biệt Thường Thanh Phong, anh em họ Giang và Trịnh Bảo An tại Thái Sơn, vội vàng trở về tổng đàn Thanh Bang ở Vũ Hán. Không đầy một ngày đã đến nơi, mới hay trường phản loạn đã được dẹp yên, Lý Tứ Tiêu dẫn đệ tử về Hàng Châu rồi, Điền Trung cũng đã về Sơn Đông, bèn vào tham kiến Triệu bang chủ. Quản sự tổng đàn không biết cậu, nghe tự xưng là Giang Hạ, tức thì trợn tròn hai mắt, cúi sụp xuống, líu lưỡi: “Thế ra là Giang đàn chủ đến! Tiểu nhân có mắt mà không tròng, gặp ngài mà không biết, thật là thất kính! Tiểu nhân đi thông báo cho bang chủ ngay đây, lão nhân gia đang đợi ngài lâu lắm rồi.” Nói xong tất tả chạy vào.
Không lâu sau cả chục bang chúng quây lại, ai ai cũng coi cậu là đại anh hùng, đều muốn gặp riêng, tiếng tán tụng vang lên liên miên. Triệu Quan chưa bao giờ gặp kiểu sùng bái thế này, đâm ra hơi cuống, thầm nhủ: “Mình chẳng qua giúp họ tí việc, làm gì mà đặt nặng thế nhỉ?” Nên biết người trong Thanh Bang coi trọng nhất là anh hùng, hôm nọ cậu đấu đao với Lâm Bá Siêu tại Vũ Trượng Nguyên, võ công gan dạ đều hơn người, lại thay Thanh Bang dẹp yên trường nội loạn nên các huynh đệ trong bang hết sức tôn kính, sùng bái vạn phần.
Liền đó Triệu bang chủ tự thân ra đón, nắm chặt tay cậu nói: “Giang tiểu huynh đệ, trận Vũ Trượng Nguyên toàn dựa vào huynh đệ mới bình được phản loạn, lão phu lấy làm cảm kϊƈɦ vô cùng. Sau đại chiến không thấy tiểu huynh đệ đâu, lão phu hết sức nóng lòng, lo tiểu huynh đệ và Lý cô nương thất thủ trong lúc hỗn loạn, mới hạ lệnh cho toàn bang toàn lực tìm kiếm nhị vị. Hôm nay thấy tiểu huynh đệ bình an vô sự, lão phu đúng là được an ủi. Lý đại tiểu thư chắc không sao?”
Triệu Quan đáp: “Lý dại tiểu thư bây giờ hoàn toàn yên lành.” Bèn kể lại quá trình chạy thoát truy binh, Lý Họa My bị tăng nhân Thiếu Lâm đả thương, đưa cô lên Thái Sơn trị thương, Triệu bang chủ vội sai người đến báo cho Lý tứ gia biết ái nữ yên bình, bảo ông cho người lên Thái Sơn đón; lại phái người lên Tung Sơn chất vấn phương trượng Thiếu Lâm Tự Thanh Thánh đại sư chuyện đệ tử phái này lỡ tay đả thương Họa My.
Triệu bang chủ lại mở đại yến rồi mời Triệu Quan ngồi thượng tọa, ăn uống linh đình náo nhiệt, yến ẩm xong mới mời cậu vào nội sảnh uống riêng một chút, phẩy tay cho hai di nương ra ngoài. Cậu thấy ông thần thái ngưng trọng, hình như muốn nói gì đó bèn hỏi: “Phản loạn Lâm Bá Siêu đã dẹp, không hiểu bang chủ còn điều gì lo lắng chăng?”
Triệu bang chủ cười đáp: “Lão phu chỉ đang suy tính một chuyện. Tiểu huynh đệ lập được đại công quá lớn, lão phu không biết phải thưởng thế nào cho phải.”
Triệu Quan cũng cười: “Đơn giản lắm. Vãn bối không cần thưởng gì, chỉ cần về Nam Xương dẫn dắt các huynh đệ Tân Vũ đàn là được rồi.”
Triệu bang chủ lắc đầu: “Vậy sao được? Giang huynh đệ, lão phu đã tính rồi. Phản loạn Lâm Bá Siêu đã dẹp yên, bây giờ ở Ất Vũ đàn lòng người thấp thỏm, cục thế bất định, lão phu muốn để huynh đệ kiêm nhiệm luôn cả chức đàn chủ Ất Vũ đàn, thay lão phu ổn định nhân tâm.”
Triệu Quan ngẩn ngơ, lắc đầu: “Chuyện này vãn bối không dám.”
Triệu bang chủ ép: “Tiểu huynh đệ cần gì phải khách khí như thế.”
Triệu Quan một mực không chịu nghe.
Triệu bang chủ chăm chú nhìn cậu, hỏi: “Tiểu huynh đệ, trong lòng có gì cố kỵ chăng? Có thể nói cho lão phu biết.”
Triệu Quan đáp: “Ai ai cũng thấy vãn bối tuổi trẻ tài hèn, nhận chức đàn chủ Tân Vũ trong Thanh Bang đã là quá cao rồi, nếu làm thêm cả đàn chủ Ất Vũ nữa, trong lòng vãn bối cũng không an.”
Triệu bang chủ chăm chú nhìn cậu một lúc mới chầm chậm nói: “Giang tiểu huynh đệ, Tứ gia từng nói với lão phu rằng lúc tiểu huynh đệ nhập bang có yêu cầu không hỏi đến ngọn nguồn gia cảnh. Lão phu đoán rằng tiểu huynh đệ thân mang huyết hải thâm cừu nên mới ẩn tính mai danh như vậy. Lão phu tịnh không nghi ngờ gì tiểu huynh đệ, thành ra không hỏi han người khác, nhưng để dùng người cũng không thể không lưu tâm. Giang tiểu huynh đệ, mấy hôm trước lão phu có gặp một người tên Trương Tĩnh, là bang của Trường Tĩnh bang, thuộc hạ của bản bang. Y nói mấy năm trước từng gặp tiểu huynh đệ.”
Triệu Quan rúng động, chậm rãi đặt bát trà xuống, tức thì trong lòng lướt qua vô số ý niệm: “Mình lại quên mất tên Trương Tĩnh này, đúng là đáng chết. Giờ bang chủ đã biết mình xuất thân ở Tô Châu, là con trai của Vân Long Anh tất nhiên sẽ nảy sinh nghi ngờ. Còn may, Trương Tĩnh chưa biết thân phận Bách Hoa môn của mình, bọn họ mới chỉ phát hiện mình có quan hệ với Long bang, cũng không nguy hại gì đến các vị tỷ tỷ. Mình nên làm thế nào?”
Lại thấy Triệu bang chủ lên tiếng: “Lão phu từng nghe nói rằng lệnh đường mất vì hỏa tai, tình huống có phần khả nghi. Giang tiểu huynh đệ, nếu huynh đệ vì báo thù cho mẹ mà ẩn tàng thân phận thì Thanh Bang sẽ dốc toàn lực trợ giúp, nghĩa bất dung từ. Còn tiểu huynh đệ đã không muốn nói về quá khứ thì lão phu cũng như Tứ gia, tuyệt không hỏi han đến.”
Triệu Quan trầm ngâm hồi lâu. Cậu từng lắng lòng suy nghĩ về chuyện này, sau khi Tình Phong Quán xảy ra chuyện, bao nhiêu năm nay địch nhân chưa từng để lộ hành tung, cậu cũng thấy mình cứ ở Hàng Châu ẩn tính mai danh, chờ đợi mãi cũng không có kết quả gì, giờ võ công đã thành, Bách Hoa môn cũng đủ lông đủ cánh, thực lực hơn xa năm xưa, cũng nên dần tiết lộ thân phận, dẫn dụ địch nhân đến tìm, một khi bọn chúng xuất thủ mới có cơ hội ra tay báo cừu. Lúc trước cậu nói thật tên tuổi cho Lý Họa My biết, kỳ thật cũng có ý đồ tiết lộ thân phận một phần, hiện tại Triệu bang chủ đích thân hỏi, bèn nghĩ: “Bang chủ có thành ý thâm sâu, chi bằng mình cứ nói rõ ràng, nhờ ông ấy giúp đỡ báo cừu.”
Liền nói: “Bang chủ đã biết lai lịch, huynh đệ cũng không dám giấu. Huynh đệ tên Triệu Quan, xuất thân ở Tình Phong Quán đất Tô Châu, mẫu thân quả thực bị cừu gia sát hại, chắc là dư nghiệt của Hỏa giáo.” Rồi kể lại kiếp nạn của Tình Phong Quán, cậu không muốn tiết lộ bí mật của Bách Hoa môn, chỉ nói mình định cư ở Hàng Châu là dựa vào món gia tài do mẹ để lại.
Triệu bang chủ ngưng thần lắng nghe, đợi cậu nói xong mới lên tiếng hỏi: “Lúc ở Vũ Trượng Nguyên, tiểu huynh đệ đã sử dụng Phi Phong Kɧօáϊ Đao?”
Triệu Quan đáp: “Chính thị. Chắc Trương Tĩnh đã nói với bang chủ, huynh đệ từng ở cùng Lãng Tử Thành Đạt đại thúc mấy tháng, pho đao pháp đó là do lão nhân gia truyền cho.”
Triệu bang chủ gật đầu: “Quả nhiên do Thành thiếu gia truyền thụ. Trương Tĩnh bảo thiếu gia từng hộ tống tiểu huynh đệ một đoạn đường lên Long cung, tiểu huynh đệ đích xác là con trai của Vân bang chủ? Hà cớ gì lại rơi Long cung rồi gia nhập Thanh Bang?”
Triệu Quan thở dài: “Bang chủ, chuyện này nói ra đúng là buồn cười, nhưng huynh đệ thật sự không biết cha đẻ là ai?”
Triệu bang chủ sững người, nghĩ thầm: “Mẫu thân y năm xưa là danh kỹ ở Tô Châu, chắc cũng có qua lại với Vân bang chủ, Thành thiếu gia chiếu cố y như vậy phần lớn bởi nhớ đến mối giao tình với mẫu thân y.” Bất giác hơi ngượng ngập: “Triệu tiểu huynh đệ, lão phu đã thất lễ rồi, xin đừng trách. Anh hùng không sợ xuất thân thấp kém, bây giờ Triệu tiểu huynh đệ có thể ngẩng mặt trêи giang hồ, không nên coi trọng chuyện xuất thân làm gì.”
Triệu Quan nhếch mép cười khổ, cậu biết mẫu thân là kỳ nữ trong Bách Hoa môn, chưa từng coi chuyện bà là kỹ nữ làm sỉ nhục, nhưng nghe Triệu bang chủ an ủi, trong lòng không khỏi cảm khái: Bản thân mình từ một tiểu tử ở kỹ viện mà trở thành Bách Hoa môn chủ, rồi lại thành nhân vật trọng yếu trong Thanh Bang, hoàn toàn dựa vào bản lãnh được mẫu thân dạy dỗ nghiêm khắc từ thủa nhỏ cũng Phi Phong đao pháp do Thành Đạt truyền thụ. Trong lòng cậu, ai là cha thật sự không quan trọng, từ lâu cậu đã coi Thành Đạt là phụ thân rồi.
Triệu bang chủ lại nói: “Chuyện dư nghiệt của Hỏa giáo, lão phu có nghe loáng thoáng nhưng cũng tin tưởng mấy phần. Lão phu sẽ truyền lệnh xuống các đàn, có bất cứ manh mối nào liên quan đến Hỏa giáo sẽ lập tức thông tri cho tiểu huynh đệ. Lúc tiểu huynh đệ báo cừu, bao nhiêu nhân lực vật lực trong bang, cứ việc sử dụng thoải mái.”
Triệu Quan đứng dậy, cúi xuống vái Triệu bang chủ một vái dài: “Bang chủ đồng ý đem đại lực tương trợ huynh đệ báo mẫu cừu, huynh đệ mãi nhớ ơn sâu, suốt đời không dám quên.”
Triệu bang chủ vội đỡ cậu đứng dậy: “Không cần đa tạ. Đã là huynh đệ trong bang, việc của tiểu huynh đệ cũng là của mọi người. Giang tiểu huynh đệ, nhớ thay lão phu nói với Lý Tứ gia phải cực lực giấu nhẹm chuyện này, tuyệt không được để lộ ra ngoài, lão phu đã ra lệnh cho Trương Tĩnh không được nói cho bất cứ ai biết. Trước khi báo cừu thành công, tiểu huynh đệ phải tiếp tục dùng tên giả Giang Hạ, mọi chức tước trong Thanh Bang vẫn như trước kia.”
Ngừng một chút, ông ta nói tiếp: “Tiểu huynh đệ không muốn nhúng vào Ất Vũ đàn vậy lão phu mời huynh đệ tiếp thu Canh Vũ đàn của Lâm Tiểu Siêu. Canh Vũ ở ngay Lạc Dương, Tân Vũ ở Nam Xương, không cách nhau xa lắm, chính đang bảo vệ mé đông và mé tây cho Tổng đàn, vị trí trọng yếu, nếu không phải bậc đại tài không thể kiêm nhiệm.”
Triệu Quan từ chối không được, đành phải ưng thuận rồi cáo từ. Triệu bang chủ lập tức truyền lệnh cho cậu lên kế nhiệm cả Canh Vũ đàn, ngày hôm sau sẽ về Lạc Dương tiếp nhận.