Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 3 - Chương 164



Tạ Liên phản ứng đầu tiên chính là nắm lấy Phương Tâm. May mà y có thói quen tốt, mỗi lần đều nhìn lướt qua rồi mới động thủ, lập tức ngưng tay lại hỏi: “Bùi tướng quân?”

Người vừa xoay mình đứng lên, chính là Bùi Minh. Hắn phủi phủi đầu vai đầy đất, trưng ra bộ dáng ung dung phóng khoáng, nhìn bọn họ nói: “Thái tử điện hạ cùng Quỷ Vương các hạ ở chỗ này vui vẻ quá nhỉ.”

Tạ Liên nói: “Khá tốt, khá tốt. Mà Bùi tướng quân không sao chứ? Ta mới vừa rồi hình như nghe được một tiếng “rắc”…”

Bùi Minh đáp: “Nga, không sao. Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm, tiếng “rắc” kia không phải xương của ta. Là cái này.” Thứ hắn giơ lên chính là cái xương đùi đã qua chế tác của tên nam nhân xui xẻo. Hắn nói tiếp: “May mà có vị huynh đệ này hỗ trợ, Bùi mỗ mới tìm được một con đường sống trong núi quái. Mặc dù là xương nam nhân nhưng nhưng có thể coi là một hảo nam nhi xương cứng.”

Vừa dứt lời, cách đó không xa thân ảnh thứ hai từ trên trời rơi xuống, “phịch” một tiếng tiếp đất. Mọi người đi tới nhìn, lần này là Bùi Túc. Hơn nữa thật ra còn là hai người, hắn lấy khuỷu tay che chở cho Bán Nguyệt, Bán Nguyệt trong khuỷu tay che chở hai cái bình chứa Khắc Ma cùng Dung Quảng. Hai người mặt mũi đầy bùn đất, bất quá nhìn không có gì đáng ngại, rất nhanh đã bò dậy, Bùi Túc nhổ một miệng tro bùn hô: “Tướng, quân! Thái tử điện, hạ.”

Bùi Minh chậc chậc: “Xem ra núi quái này cảm thấy mùi vị chúng ta không ngon, đều ói ra hết.”

Hoa Thành cùng Tạ Liên hai mắt nhìn nhau, đạm thanh nói: “Không nhất định. Có lẽ là có người kêu nó phun ra.”

Bùi Minh đi mấy bước, cảm thấy chấn động không hề tầm thường, cau mày nói: “Núi này có chuyện gì xảy ra?Vì sao rung lợi hại quá vậy?”

Tạ Liên đáp: “Bởi vì nó đang chở chúng ta chạy tới Đồng Lô.”

Bùi Minh đi tới chỗ Dẫn Ngọc, đứng cạnh cửa động nhìn ra ngoài một chút rồi nói: “Thật là nhanh! Rất tốt, vừa vặn giúp chúng ta bớt sức lực.”

Nhưng mà vẫn còn thiếu một người. Tạ Liên bèn hỏi: “Linh Văn thế nào rồi?”

Hoa Thành tựa hồ dùng mắt phải nhìn một chút, nói: “Ngân điệp bị núi quái nuốt mất. Hắn không thấy đâu nữa.”

Hay nói cách khác, Linh Văn với Cẩm y tiên bây giờ đã có thể tự do hành động. Cái này thật không tốt, Tạ Liên hô: “Mau tìm hắn!”

Vì vậy, tất cả mọi người đều đứng dậy tìm khắp sơn động. Hoa Thành thả ra gần trăm con Tử Linh Điệp lục soát một lượt, cuối cùng dẫn mọi người tìm được một cửa động khác.

Cửa động này là bị người gắng gượng đánh ra, hai vách động không ngay ngắn, bên ngoài cảnh sắc nhanh chóng trôi về phía sau, gió lớn đập mạnh vào núi, phát ra âm thanh quỷ khóc sói tru. Nghĩ đến có lẽ sau khi Linh Văn bị sơn quái phun ra, đã ở nơi này tự mình mở động chạy thoát. Tạ Liên ngắm dọc theo cửa động từ trên xuống, cau mày nói: “Này nên làm thế nào? Cẩm y tiên lực tàn phá quá mạnh mẽ, không thể cứ như vậy để cho hắn thoát.”

Hoa Thành nói: “Không cần phải lo lắng. Dù sao cuối cùng hắn cũng tới Đồng Lô, chỉ là khác đường về cùng một đích thôi.”

Mấy người tụ tập đầy đủ, Tạ Liên đơn giản nói qua chuyện lúc nãy, có bỏ bớt đi một vài chi tiết. Kể xong, mọi người đều ngồi dưới đất ngẩn người. Dẫu sao hiện tại không có yêu ma quỷ quái nào muốn khiêu chiến, cũng không cần lo đường đi, không khỏi có chút thời gian rảnh ngồi trò chuyện.

Bởi vì Dẫn Ngọc nói hắn không biết phải cùng Quyền Nhất Chân trao đổi thế nào, thấy hắn liền nhức đầu sợ hãi, Tạ Liên cũng cảm thấy hiện tại để cho Quyền Nhất Chân đi ra không phải lựa chọn sáng suốt, liền tạm thời để cho hắn duy trì hình thái lật đật. Bùi Minh buồn chán ngồi chọc lật đật chơi, Tạ Liên nhìn lật đật ngã trái ngã phải lợi hại, tựa như một người bạn nhỏ đang bị hành hung, cảm thấy có chút đáng thương, liền ho nhẹ một tiếng can ngăn: “Bùi tướng quân, đừng chơi nữa.”

Bùi Minh đầu tiên là ngoài miệng đáp ứng. Nhưng chờ đến khi Tạ Liên buồn ngủ, dựa vào vách núi nghỉ một chút, hắn lại bắt đầu nghịch. Không ai quản hắn, Dẫn Ngọc đang một mực trông nom cửa hang tính toán chừng bao xa, nhìn thấy vậy, nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không mở miệng. Ai ngờ, vui quá hóa buồn, Bùi Minh đang chọc chọc, một bên Bùi Túc bỗng nhiên rên lên, cả người co quắp lại. Đây chính là hậu nhân của hắn, Bùi Minh lập tức không còn tâm tư chơi đùa nữa, nâng Bùi Túc dậy lắc lắc: “Tiểu Bùi? Ngươi làm sao?!”

Dẫn Ngọc thừa dịp lặng lẽ tới đem lật đật ôm lên, đi đến cạnh chỗ Tạ Liên đang say giấc. Hoa Thành cau mày khó chịu: “Ồn ào cái gì, muốn chết không. Điện hạ đang ngủ không thấy sao.”

Tạ Liên quả nhiên bị đánh thức, mơ mơ màng màng phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã tựa vào vai một người, thanh âm Hoa Thành cất lên bên tai: “Ca ca tỉnh rồi?”

Tạ Liên dụi mắt một cái, thấy lật đật Quyền Nhất Chân lắc lư lắc lư ở cạnh bên liền ôm vào lòng, nói: “Ta dựa vào người đệ ngủ ư? Thật sự xin lỗi… Có sao không?”

Hoa Thành thần sắc vẫn bình thường đáp: “Không có sao. Huynh buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, không lâu sau sẽ đến.”

Tạ Liên thấy Bùi Minh phía đối diện đang nắm cổ áo Bùi Túc lắc như điên, hơi kinh hãi liền tỉnh phân nửa, còn tưởng rằng lại xảy ra chuyện vội vàng tiến lên xem sao. Nhìn xong nói: “Nga, Bùi tướng quân không cần phải lo lắng, Tiểu Bùi tướng quân chẳng qua là cơ bụng co rút, nhất thời chống đỡ hết nổi thôi.”

Bùi Túc dù sao cũng là thân người phàm, dày vò hồi lâu không ăn không uống, cũng không có kinh nghiệm nhịn đói chịu đòn phong phú bằng Tạ Liên, rốt cuộc không chống đỡ được ngã xuống. Bùi Minh cảm thấy lời giải thích hời hợt này rất có vấn đề: “Cái gì gọi là ‘Cơ bụng co rút, nhất thời chống đỡ hết nổi’?”

Không có biện pháp nào khác. Không phải thổi phồng, Tạ Liên trước kia ăn một bữa có thể chống ba ngày, bị chục người đánh cũng có thể lập tức bò dậy đi thu mua phế thải, làm gì có vị thần quan nào ở phương diện này có kinh nghiệm phong phú y? Tạ Liên ho một tiếng: “Cái này, khụ. Ai có đồ ăn gì không?”

Không người nào lên tiếng đáp lại. Chỉ có Bán Nguyệt cầm ra một cái hũ, nói: “Thật xin lỗi, ta chỉ có cái này…” Bùi Minh nhìn ra cái hũ tên “điên loan đảo phượng” hũ thì lập tức mắng: “Sao ngươi còn cầm cái này? Muốn giết ai đó? Mau ném!”

Bên kia ầm ĩ ồn ào, bên này Hoa Thành nói với Tạ Liên: “Huynh nhìn này, ta nói không có sao mà. Không bằng ngủ tiếp đi.”

Núi quái chở bọn họ chạy hơn nửa ngày, Tạ Liên khách khí hỏi: “Chúng ta đi bao xa rồi? Bây giờ cách Đồng Lô còn bao lâu?”

Dẫn Ngọc đáp: “Đã chạy xấp xỉ tám trăm dặm.”

Này so với tốc độ đi bộ của bọn họ thì nhanh hơn nhiều lắm luôn, Tạ Liên cũng đứng lên, đi tới bên cửa động. Y vốn chỉ là tùy tiện nhìn một chút, ai ngờ quét mắt qua một cái, chợt thấy một hình ảnh lạnh cả cả sống lưng, liền hô: “Đó là cái gì?”

Trong đêm tối, từ trên ngọn núi quái nhìn xuống, dưới mặt đất bất ngờ có một gương mặt khổng lồ!

Gương mặt này ánh mắt cong cong, khóe miệng giương lên, tựa như đang nở nụ cười quỷ dị với y. Tạ Liên không nhịn được lùi lại một bước, Hoa Thành ở sau lưng tiếp lấy y. Tâm thần dần dần ổn định, nhìn kỹ lại hóa ra “Mặt người” chỉ là do các viền núi tạo thành hình vẽ, bất quá chỉ là ảo giác thị giác mà thôi. Nhưng ảo giác này trông rất sống động, liếc nhìn qua không khỏi khiến người ta thất kinh.

Tạ Liên hỏi: “Cái thứ giống ánh mắt cùng miệng kia là gì?”

Hoa Thành ở sau lưng y nói: “Đó là một dòng sông được dân chúng Ô Dung đặt tên ‘Mẫu Hà’, xuất phát từ núi cao, tuyết nước hòa tan tạo thành con sông. Dĩ nhiên, hiện tại đã hoàn toàn khô cạn. Đã tới nơi này, chứng tỏ cách Đồng Lô rất gần.”

Tạ Liên lại hỏi: “Cái ‘Sống mũi’ kia thì sao?”

Hoa Thành nói: “Đó là một thành trì phồn hoa bên bờ sông. Đi xuống xem một chút chứ?”

Tạ Liên nghiêng đầu nói: “Phía dưới có cái gì đẹp sao?”

Hoa Thành đáp: “Trong thành kia cũng có một tòa thần điện. Ta đoán có lẽ ca ca muốn đi xem.”

Có thần điện sẽ có bích họa. Tạ Liên lập tức đáp ứng: “Đi xuống đi.”

Y không kịp chờ đợi muốn biết nhiều chuyện liên quan tới Ô Dung thái tử hơn nữa. Bùi Minh cũng nói: “Đi xuống đi. Phải tìm cho Tiểu Bùi chút thức ăn nước uống. Bất quá làm sao đi xuống? Kiếm gãy rồi.”

Hoa Thành phất phất tay, bên người mỗi người đều hiện lên mấy con ngân điệp, lóe ánh sáng bạc đậu ở trên vai, sau lưng, đỉnh đầu cùng ống tay áo bọn họ. Người khác thấy ngân điệp nhỏ như vậy, không khỏi lẩm bẩm có thể hay không mang theo bọn họ, Tạ Liên một câu cũng không hỏi, triệu Nhược Tà đem tất cả mọi người thắt lại cùng nhau, như vậy sẽ không thất lạc ở giữa không trung. Dẫn Ngọc đào cửa động kia lớn hơn, lớn đủ cho năm sáu người có thể đồng thời ra vào, chuẩn bị xong tất cả mọi người đều đi tới sát cửa động, Tạ Liên nói: “Chư vị, chuẩn bị —— “

Bùi Minh nói: ” Chờ một chút.”

Tạ Liên quay đầu hỏi: “Bùi tướng quân còn có chuyện gì sao?”

Bùi Minh nói: “Trên tay hai vị đây là?”

Theo ánh mắt hắn Tạ Liên nhìn xuống dưới, thấy dừng ở tay mình. Y lúc này mới phát hiện ra, sợi chỉ đỏ giữa tay y và Hoa Thành vẫn còn ở đó.

“…” Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, giải thích, “Cái này, đây là… pháp bảo dùng để liên hệ.”

Bùi Minh nói: “Nga. Sẽ không bất tiện sao? Dù sao cũng là một sợi chỉ, vạn nhất bị đứt hay là mắc chỗ nào sẽ xảy ra chuyện.”

Hắn nhắc nhở rất có đạo lý. Tạ Liên đương nhiên hiểu rõ, thân là võ thần, lúc xuất thủ tối kỵ có đồ vướng tay vướng chân. Bất quá, từ một nguyên nhân vi diệu nào đó, Tạ Liên không quá muốn tháo nó ra.

Thấy y thần sắc trầm xuống tựa hồ đang rối bời không biết nên làm gì, Hoa Thành nhìn một cái, cười nói: “Có đạo lý, như vậy đích xác là bất tiện.”

Nói xong, Tạ Liên liền thấy chỉ đỏ thắt trên ngón tay hai người biến mất. Hoa Thành nói: “Hiện tại liền thuận lợi hơn.”

Tạ Liên ngưng mắt nhìn chỉ đỏ biến mất trong không khí, hơi hụt hẫng. Chỉ đỏ kia tồn tại thật ngắn ngủi. Mặc dù cũng không phải chuyện gì lớn, không, phải nói chuyện này căn bản chỉ bé bằng hạt mè, nhưng y vẫn hơi cảm thấy mất mác. Sợ bị người khác nhìn ra, Tạ Liên vội vàng cười một tiếng, nói: “Đi thôi! Chuẩn bị —— nhảy!”

Núi quái kia vẫn lao mạnh về phía trước, hồn nhiên không phát giác mấy con người nhỏ bé từ trên người mình đang lặng lẽ rơi xuống. Mà phía dưới mọi người có rất nhiều tử linh điệp vây quanh, tạo thành một đám mây bàng bạc hạ xuống, không có chút tổn hao nào. Nơi vừa đáp xuống, chính là “Sống mũi” trên gương mặt khổng lồ kia.

Sau khi đứng dậy, Tạ Liên có cảm giác hết sức kỳ quái, nhìn chung quanh rồi nói: “Tam Lang, thần điện cùng thành trì ở nơi này sao?”

Hoa Thành gật đầu: “Ở đây.”

Tạ Liên hồ nghi: “Nhưng… Nơi này không có gì cả a?”

Y cho rằng sau khi rơi xuống đất lập tức sẽ gặp được trấn nhỏ rạng rỡ, có thể thấy đường phố, cửa hàng, người dân, giếng cổ, thần điện hay nhiều thứ khác, nhưng mà trước mắt bây giờ lại là một mảnh đất trống bằng phẳng, trống không một vật, căn bản không giống như từng có thành trì tồn tại qua. Bùi Minh đỡ Bùi Túc, một cước đạp lên tảng đá lớn, tức giận: ” ‘Thành trì sầm uất’ ở nơi nào?”

Hoa Thành nói: “Ở dưới chân ngươi.”

“Cái gì?!”

Mọi người đều nhìn xuống tảng đá dước chân Bùi Minh, Tạ Liên thắc mắc: “Chẳng lẽ đây là cơ quan?”

Hoa Thành tay nắm chuôi loan đao, thản nhiên đi tới nói: “Tới rồi, đang đứng phía trên.”

Mọi người theo lời mà lần, chỉ thấy hắn rút loan đao Ách Mệnh ra, mũi đao hướng xuống, dùng tốc độ nhanh như chớp cắm mạnh vào mặt đất gần hòn đá. Đao kia như gai nhọn, đầu tiên vang lên một tiếng “rắc”, nứt ra như một vết rách trên mạng nhện. Tiếp theo đó, vết rách kia nhanh chóng khuếch tán ra, càng rách càng lớn, càng rách càng sâu, cuối cùng, mặt đất ầm ầm sụp xuống, lộ ra một hắc động lạnh lẽo.

Hoa Thành nhảy xuống đầu tiên, Tạ Liên không nghĩ tới hắn sẽ chủ động giành trước, nhào tới miệng động gọi: “Tam Lang?”

Trong khoảnh khắc, dưới đáy truyền tới thanh âm Hoa Thành, hồi âm trống trải vang vọng: “Dưới đáy không có sao, mọi người có thể xuống được.”

Hóa ra hắn là đi trước dò đường. Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhảy xuống theo. Hoa Thành nắm chặt lấy tay Tạ Liên, kéo y đứng lên, Tạ Liên nhìn quanh cảm thán: “Thật là tối a.”

Vừa dứt lời, trong bóng tối liền sáng lên, vài cánh ngân điệp mang theo ánh sáng bạc nhẹ nhàng bay lượn, còn sáng hơn cả lửa quỷ, trong nháy mắt đã chiếu sáng sâu hơn trong động. Hiện tại xuất hiện trước mặt mọi người, là một dãy phố dài.

Thời điểm ngàn năm trước, nơi đây từng là một dãy phố phồn hoa, cửa hàng dày đặc, nhà cao cửa lớn. Tảng đá lúc nãy Bùi Minh dùng chân đạp kia, chính là một nóc nhà. Những người còn lại cũng lần lượt nhảy hết xuống, Tạ Liên nhìn lên phía trên, nói: “Thì ra là như vậy. Tòa thành này bị chôn sao? Động đất? Núi lở? Vẫn là…”

Hoa Thành nói: “Tro tàn núi lửa.”

Tạ Liên chợt quay đầu. Hoa Thành nói tiếp: “Tro tàn núi lửa dày đạt hai trượng, đem cả tòa thành này chôn ở dưới đất. Thứ nhìn thấy bây giờ, bất quá chỉ là một số do yêu ma quỷ quái tới Đồng Lò moi ra. Còn phần lớn hơn, vẫn chôn vùi trong tro tàn núi lửa.”

Tạ Liên lập tức nhớ tới bức bích họa hứ hai kia, màu đỏ tươi đến nhức mắt tựa hồ lại hiện lên. Giấc mộng diệt thế của Ô Dung thái tử, lại trở thành sự thật!

Bùi Minh đem Bùi Túc thả vào ven đường, nói: “Để sau rồi kể, có nước chưa vậy? Có thì cho hắn xin vài ngụm đi.”

Hoa Thành đáp: “Bề mặt con sông này đã cạn kiệt. Bất quá, ta nhớ thành này có nước ngầm, đi coi có hay không.”

Vì vậy, Bùi Minh, Bán Nguyệt, Dẫn Ngọc liền đi trước tìm nước. Thấy Tạ Liên đang suy nghĩ điều gì đó, Hoa Thành đi tới nói: “Ca ca, huynh nhìn trên tay.”

Tạ Liên theo bản năng làm theo, giơ tay mới phát hiện, mặc dù sợi chỉ đỏ giữa hai người đã biến mất, nhưng tiểu điệp kết Hoa Thành tự tay cột cho y còn chưa có, vẫn đẹp như vậy, tựa như một chỉ tiểu hồng điệp đậu ở ngón tay y.

Hoa Thành từng nói qua, nếu chỉ đỏ giữa hai người bị đứt, thì tiểu kết sẽ biến mất. Tạ Liên không khỏi thốt lên: “Đây là…”

Thấy y kinh ngạc, Hoa Thành cười nói: “Đây chỉ là một tiểu pháp che mắt thôi. Chỉ đỏ ẩn đi, không bị hạn chế, cũng không cần lo lắng bị mắc, hơn nữa sẽ không bao giờ đứt.”

Hắn giơ tay mình lên cho Tạ Liên nhìn tiểu kết giống y hệt một chút, nói: “Chỉ cần duyên kết vẫn còn, đầu chỉ đỏ bên kia sẽ bình yên vô sự. Đến gần Đồng Lô, nguy hiểm cũng tăng nhiều, còn không biết phía trước có cái gì đang chờ. Cho nên ta suy nghĩ một chút, chỉ đỏ này vẫn không thể lấy xuống. Ca ca thấy sao?”

Biết được chỉ đỏ vẫn còn ở đó, Tạ Liên khóe miệng không nhịn được giương lên, một khi phát giác lập tức áp xuống, nghiêm mặt nói: “Nga, đúng thế. Như vậy tùy thời có thể biết đối phương còn an toàn hay không. Pháp thuật rất tốt, rất thực dụng.”

Hoa Thành cũng cười một chút, ngay sau đó thu liễm ý cười lại nói: “Bất quá, điện hạ, có một chuyện ta nhất định phải nói, cũng hi vọng huynh có thể nghe một chút.”

Thấy thần sắc hắn chợt nghiêm nghị, Tạ Liên cũng nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì? Đệ cứ nói.”

Hoa Thành nhìn thẳng ánh mắt y, mở miệng: “Ta biết, huynh sẽ không chết, cũng không sợ chết. Nhưng dù huynh có mạnh hơn nữa, cũng đừng nghĩ huynh sẽ không bị thương.”

Tạ Liên sửng sốt. Hoa Thành lại nói: “Sẽ không chết khác với sẽ không bị thương, lại càng không giống với sẽ không đau. Thấy vật gì kỳ quái nguy hiểm không cần đụng vào, trước tìm ta, để cho ta tới xử lý.”

Tạ Liên chợt nhớ tới lúc trước ở dưới lòng đất, y lấy tay nâng hai đầu lâu dính đầy thi độc lên, Hoa Thành sắc mặt lập tức trở xấu chẳng lẽ khi đó, Hoa Thành cũng là bởi vì chuyện này mà tức giận? Hay là bởi vì y đã biết rõ nó nguy hiểm, nhưng vẫn dửng dưng cầm lên? (Cầm vật nguy hiểm khác với biết nguy hiểm mà vẫn cầm)

Nếu quả thật là như vậy, y cũng không biết nên nói cái gì. Hồi lâu, Tạ Liên mới mở miệng: ” Được… Ta sẽ không.”

Nghe y thành khẩn đáp, Hoa Thành tựa hồ hài lòng, khẽ gật đầu, xoay người đi về phía trước. Tạ Liên hô: “Tam Lang chờ một chút!”

Hoa Thành dừng chân quay đầu. Tạ Liên lúng túng đè nhỏ giọng nói: “… Đệ, đệ cũng vậy. Nếu thấy cái gì nguy hiểm, ta không đụng, đệ cũng đừng đụng. Chúng ta không ai đụng, được chứ?”

Nghe vậy, Hoa Thành khóe miệng chậm rãi giương lên. Tạ Liên nói xong câu này có chút khẩn trương, vô thức cười một chút, chỉ thấy Hoa Thành đến gần một bước muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy Bùi Minh cách đó không xa nói: “Đây là cái gì vậy?”

Bán Nguyệt đáp: “Hình như là người.

Bùi Minh nói: “Thật đúng a! Nhưng người làm sao biến thành như vậy?”

Hoa Thành cùng Tạ Liên liếc nhau một cái, hướng về phía bọn họ đi tới. Tạ Liên hỏi: “Sao thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.