Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 3 - Chương 168



Bọn họ cũng tới núi Đồng Lô!

Tạ Liên nói: “Cốc Tử ở chỗ này, chẳng lẽ Thích Dung cũng ở đây?”

Hoa Thành nói: “Nhìn đốm sáng xanh trên đầu ả là không thể nghi ngờ gì nữa.”

“…”

Cốc Tử tựa như có chút sợ Tuyên Cơ, nằm trong ngực ả ngoan ngoãn không dám ngo ngoe tí nào, nhưng có lẽ do thể nhiệt lạnh băng trên người Tuyên Cơ làm nó rùng mình hai cái, Tuyên Cơ bực bội quát: “Đừng lộn xộn!”

Ả vừa mở lời, lửa quỷ xanh lè chiếu xuống làm bắp thịt quanh miệng càng thêm vặn vẹo. Lửa quỷ cũng được coi như một trong những ký hiệu của quỷ, loại thẩm mĩ này thật sự cực kì tệ hại, Tạ Liên cảm thấy nếu quỷ nữ nào có gu thưởng thức bình thường, yêu quý hình tượng cũng sẽ cự tuyệt lửa xanh le xanh lét như vậy đè ở trên ót mình, không cần nói, tuyệt đối là Thích Dung yêu cầu ả để lên. Lửa màu xanh lá cây kết hợp với màu đỏ rực của giá y, tạo thành phong cảnh đánh mạnh vào thị giác, đây quả thực giống như việc chưởng môn bắt ép đệ tử trong phái phải mặc đồng phục xấu xí vô cùng, thật là làm cho con người ta tan vỡ.

Cốc Tử nước mắt lã chã rơi: “Tỷ, ta mới vừa uống nước xong bụng liền không thoải mái”

Nước? Tạ Liên không khỏi lau mồ hôi một lượt. Trong nước ngầm kia có chuột ăn xác chết kết thành đàn bơi qua, mặc dù không đến nỗi trúng độc gì đó, nhưng trẻ con sức đề kháng yếu, uống vào không chừng sẽ đau bụng. Tuyên Cơ vốn đã không thích trẻ con, cũng không nhẫn nhịn với nó: “Nhịn một chút đi. Đang trên đường về rồi.”

Bóng lưng bọn họ dần khuất trong mảnh hắc ám. Không cần nói nhiều thêm một câu, Tạ Liên cùng Hoa Thành lặng lẽ đuổi theo. Không lâu sau, bọn họ theo sát Tuyên Cơ, di chuyển qua mấy ngõ ngách, rồi lại đi vào một con phố lớn. Đằng cuối phố có một ngôi nhà hoa lệ, bên trong truyền ra tiếng người, chắc hẳn chính là mục tiêu. Tạ Liên, Hoa Thành nhìn nhau gật đầu, người sau theo người trước bay lên đỉnh mái nhà, xuyên thấu qua kẽ hở, nhìn xuống dưới. Quả nhiên là thấy Thích Dung đang ngồi ăn ngồm ngoàm trong đại sảnh.

Gã bắt mười mấy người hóa đá, đầu hướng về phía gã, bởi vì những người hóa đá này tất cả nằm phủ phục xuống đất, nhìn qua tựa như đang phục sát đất gã. Thích Dung hả hê hưởng thụ cái gọi là “Chầu lạy vua”, dương dương đắc ý gặm một cánh tay chảy máu ròng ròng. Trong góc có chừng năm sáu nông dân đang ngồi, mà trong đó có một người, vùi đầu im lặng giống như vô hình, chính là Dẫn Ngọc!

Hắn quả nhiên là bị Thích Dung chặn hạ. Mặc dù trên người mỗi người không có dây thừng trói buộc, nhưng đỉnh đầu đều treo một ngọn lửa quỷ xanh lét. Nhìn kỹ, thật sự khác với bộ dáng khó nhìn của Tuyên Cơ. Ngũ quan gã dài, ánh mắt ngạo nghễ hạ xuống, biểu tình âm hiểm, tựa như một tên tiểu nhân tà ác đang giám thị chặt chẽ những người phía dưới

Tạ Liên thấp giọng nói: “Lửa kia có vấn đề.”

Hoa Thành liền nói: “Đó là quỷ hỏa khóa của Thích Dung. Bị lửa kia chăm chú dõi theo, nếu như bọn họ cao giọng kêu to hay dám trốn, chỉ cần niệm pháp quyết, con tin sẽ trong nháy mắt bị thiêu chết.”

Thích Dung đang gặm tay nồng nhiệt, chợt nghe thấy tiếng Tuyên Cơ từ ngoài vọng vào: “Đại nhân, ta trở lại nè.”

Hắn lập tức ném rơi cánh tay, lau miệng đầy máu. Tạ Liên cảm thấy lạ nha, cử động gì đây? Sợ bị người khác nhìn thấy? Thích Dung mà cũng có ngày thấy tội lỗi với người nhìn hắn ăn?

Tuyên Cơ chưa có đi vào, hai tay ả đặt Cốc Tử xuống trước. Cốc Tử lạch bạch chạy vào, chạy nhanh tới trước mặt Thích Dung, nhìn một cái liền chỉ vào miệng gã kêu to: “Cha ăn trộm đồ là không tốt đâu!”

Thích Dung phản bác: “Không có!”

Cốc Tử khịt khịt mũi: “Con ngửi được đó! Ăn vào thúi miệng!”

Thích Dung thở mấy hơi ra tay, chắc nó ngửi được mùi máu tanh đầy miệng, không thể chối cãi liền quát: “Mẹ nó! Tuyên Cơ! Ngươi đột nhiên mang nó về làm gì? Không phải đã nói ta lúc ăn cơm thì ngươi mang nó ra ngoài một hồi sao?!”

Tuyên Cơ lặng lẽ đi vào: “Nó uống nước xong bụng không thoải mái, ta đành mang về trước. Đại nhân, đây là thằng con ngài sinh ra, ta không biết cách trông chừng nó!”

Thích Dung trợn mắt chỉ trích: “Cái gì! Ngươi không phải quỷ nữ sao! Quỷ nữ sao lại không thích trông con nít?! Ngươi không phải đúng không?!”

Tuyên Cơ đáp: “Nó cũng không phải là con ta!”

Cốc Tử nắm vạt áo Thích Dung kéo kéo: “Cha đừng ăn những thứ kia nữa, không tốt…” Thích Dung bị nó làm phiền, tức giận mắng: “Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài! Đừng ở chỗ này phiền người khác, trẻ con quản người lớn cái gì, tự ra ngoài mà chơi đi!” Cốc Tử đành đi ra ngoài nghịch bùn, trước khi đi còn cầu mong cho đám người trong góc bình an vô sự. Đợi nó đi khỏi, Tuyên Cơ mới nói: “Đại nhân, ta thật sự không hiểu, ngài nếu ngại tiểu hài tử này phiền toái, cần gì phải mang nó theo? Một đường hết ăn lại uống hết khóc lại bệnh, nếu không phải nhờ núi quái chở một đoạn đường, ta chỉ sợ sớm đã bị liên lụy.”

Thích Dung cười há há: “Cứ để cho thằng oắt kêu ta là cha đi, tiện nghi cho nó chút. Chứ ta đây nhổ vào nhé, nhảm nhí, đương nhiên là bởi vì ta muốn ăn con chim nhỏ ngu si nhà nó rồi! Trẻ con thịt tươi non tươi non, không thêm gia vị ăn sống cũng tuyệt! Há há há há…”

Tuyên Cơ thắc mắc: “Vì sao đại nhân đến bây giờ còn chưa ăn?”

Thích Dung mắt lóe lục quang: “Ngươi không hiểu! Nuôi cho mập rồi làm thịt! Món ngon nhất phải lưu đến cuối cùng! Huống chi chúng ta tích trữ lương thực nhiều thế này, không gấp không gấp!”

Nói đến tích trữ lương thực, Tuyên Cơ nhìn chằm chằm Dẫn Ngọc: “Ta thấy tên mới bắt này rất khả nghi, vô cùng vô cùng khả nghi. Đại nhân đã hỏi hắn lai lịch gì chưa?”

Thích Dung đối với Hoa Thành hận ý sâu nặng, nếu biết Dẫn Ngọc là thuộc hạ Hoa Thành, chẳng phải sẽ xơi hắn đầu tiên luôn sao? Thích Dung đáp: “Hỏi rõ rồi. Tiểu tử này tới hỗ trợ Vũ Sư.”

Cảm giác tồn tại cùng cá tính không vượt trội đôi khi lại là một chuyện tốt, người bình thường cũng sẽ không ngờ rằng Dẫn Ngọc cùng Huyết Vũ Thám Hoa có liên hệ với nhau, xem ra, Dẫn Ngọc đã che giấu thành công thân phận, Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm. Tuyên Cơ sắc mặt hơi đổi: “Vũ Sư hoàng đã đuổi tới nơi này?!”

Thích Dung nói: “Không có. Tiểu tử này giống chúng ta, trong lúc vô tình tìm được tòa thành dưới đất này, Vũ Sư tạm thời chưa có tìm ra. Mà con mẹ ả chứ!” Gã bỗng nhiên mắng lên, “Vũ Sư này sao khó dây như vậy? Một đường cạn tào ráo máng*, hại chúng ta phải chui vào tận trong đất ẩn núp! Độc bắt có vài tên nông dân? Hẹp hòi như thế làm gì? Thần quan ý hả, ta biết trên Thiên Đình đứa nào đứa nấy cũng như nhau! Lòng dạ hẹp hòi!”

*Cư xử đối đãi tệ hại, không chút tình nghĩa.

Gã luôn tự cho mình có lý chẳng sợ, không những bắt nông dân trồng đất giỏi người ta, còn lòng dạ quái nhân không thèm cho người bị bắt ăn miếng nào, Tạ Liên nghe xong ngứa tay khôn xiết. Tuyên Cơ nói: “Thế có muốn thả hay không?”

Thích Dung cảm thấy làm như vậy thật mất mặt, trợn mắt nói: “Không thả! Ta đã ăn một nửa, hiện tại trả về một nửa cũng vô ích, cái kết của bọn họ là làm lương thực! Hoặc là từ đầu đừng có cướp, hoặc là ăn liền ăn sạch! Dám bức bách ta, lão tử cho một ngọn lửa cháy rụi hết, ai cũng đừng nghĩ thoát!”

Tuyên Cơ nói: “Ta ban đầu cũng không ngờ tới sẽ thành như vậy. Vũ Sư hoàng tính tình lúc trước không có thế này, bị người người lấn lướt đều không chấp nhặt. Ta bắt vì tưởng Vũ Sư hương bị cướp người cũng sẽ im hơi lặng tiếng không dám làm gì, ai ngờ mang lại phiền toái lớn như vậy, vứt cũng vứt không được!”

Tuyên Cơ quen biết Vũ Sư, hơn nữa tựa hồ rất không coi trọng, xem ra, chỉ sợ là quen biết lúc còn làm người. Nhớ lại vài truyền thuyết, Tạ Liên thấp giọng đoán: “Chẳng lẽ Tuyên Cơ là tướng quân Vũ Sư quốc?”

Hoa Thành nói: “Ca ca đoán không sai. Đúng là như vậy.”

Tạ Liên nghi nói: “Nhưng mà không đúng a? Vũ Sư đại nhân chính là hậu duệ hoàng tộc Vũ Sư quốc, thân phận tôn quý, Tuyên Cơ bất quá chỉ là một tướng quân, một hạ thần, làm sao dám xem thường người trong hoàng thất? Hơn nữa còn nói ‘Bị người người lấn lướt’ …”

Lúc này, Thích Dung nói: “Quản Vũ Sư cẩu sư cái gì, chờ bổn quỷ vương vào Đồng Lô tu luyện thành tuyệt, kinh thiên động địa xuất thế, người trên trời dưới trời đều phải quỳ dưới chân lão tử, quỳ xuống liếm bùn dưới chân ấy! Đến lúc đó, ta muốn tháo chợ quỷ, đem Hắc Thủy đảo đánh chìm, Quân Ngô cũng phải cấp ta mặt mũi, đối xử với lão tử cật lực khách khí, há há há há há….”

“…”

Nghe hắn mặt dày cuồng xuy, tha hồ tưởng tượng tương lai rạng rỡ, Tạ Liên trừ buồn cười ra không có cảm giác nào khác. Hoa Thành ngay cả cười cũng không có hứng thú. Thích Dung quay sang nói với Tuyên Cơ: “Đến lúc đó, ta liền đem Bùi Minh thiết điểu cho ngươi chơi, để cho hắn thành nô lệ tùy ngươi khinh nhục.”

Nghe được cái tên đó, Tuyên Cơ nắm chặt mười ngón tay, trên mặt ảm đạm cũng có một tia sinh khí, nói: “Không cần! Chỉ cần đại nhân cam kết giao hắn cho ta xử trí, Tuyên Cơ liền vạn phần cảm kích!”

Lúc không liên quan đến Bùi Minh, Tuyên Cơ nhìn qua cũng chỉ như quỷ nữ bình thường; nhưng vừa nhắc tới Bùi tướng quân, Tạ Liên lại từ trên mặt ả nhìn thấy bóng dáng si tình tựa quân sơn. Ả đem hi vọng hoang đường này kí thác lên Thích Dung, chỉ có thể dùng yêu đến mù quáng để giải thích. Tạ Liên ngẩng đầu lên, nói: “Tam Lang, Dẫn Ngọc cùng những nông dân này đang ở trong tay Thích Dung, nên làm thế nào đây?”

Bọn họ dĩ nhiên có thể trực tiếp đi vào, hành hung Thích Dung cùng Tuyên Cơ, thế nhưng khổ nỗi nông dân cùng Dẫn Ngọc đang là con tin, Thích Dung làm người vô lại, vạn nhất tát một cái hắn liền đốt chết một người, bị động ngược lại là bọn họ, giống như hắn vừa nói vậy, bức bách liền cho một ngọn lửa cháy rụi. Hoa Thành không hoảng không vội nói: “Quỷ hỏa khóa của Thích Dung phải có khẩu lệnh, trước hết nên nghĩ biện pháp giải khẩu lệnh.”

Tạ Liên nói: “Ai xuống? Dụ hắn thế nào? Chúng ta khẳng định không có biện pháp đi.”

Mới vừa hỏi xong, hai người ánh mắt không hẹn mà cùng rơi xuống phía dưới, chiếu tới Cốc Tử đang nghịch bùn bên ngoài.

Ngẫm nghĩ chốc lát, Tạ Liên lại thôi: “Không được, quá nguy hiểm. Thích Dung vốn muốn ăn Cốc Tử, vạn nhất bị hắn nhìn ra đầu mối gì…”

Hoa Thành lại nói: “Bằng đầu óc gã thì nhìn không ra được đâu, nếu như gã muốn động thủ với tiểu hài tử này, thì chúng ta hạ thủ đem nó cứu đi trước. Cái ca ca nên lo lắng chính là, nhóc con này đi theo Thích Dung lâu như vậy, có hay không bị gã đồng hóa, tâm trí trở nên bất bình thường.”

Tạ Liên đáp: “Lúc nãy nhìn phản ứng của Cốc Tử, hẳn không đến nổi như vậy. Hay…Chúng ta thử một chút?”

Nói thử liền thử, Hoa Thành mở năm ngón tay, từ trong lòng bàn tay bay ra một con ngân điệp cực kì nhỏ, khẽ đập cánh bạc bay đi.

Thích Dung cùng Tuyên Cơ đang ở trong phòng nói chuyện, Cốc Tử thì ngồi một góc lấy tay vẽ xuống bùn, vẽ bức tranh người cha dắt tay đứa con nhỏ. Bỗng dưng thấy một tiểu điệp phát ra ánh sáng nhàn nhạt bay ngang qua, lập tức ngẩng đầu trợn to mắt, “oa” một tiếng đang muốn bắt nó, lại nghe tiểu ngân điệp kia phát ra tiếng người: “Cốc Tử im lặng chút nhé, nói ta liền bay đi luôn, là ta, còn nhớ ta không nè?”

Nếu Cốc Tử vẫn kêu to, Hoa Thành sẽ sai ngân điệp kia dùng ánh bạc mê hoặc tâm trí nó. Nhưng mà, Cốc Tử bụm miệng, quả nhiên rất nghe lời, nhỏ giọng nói: “Nhớ. Là vị ca ca lượm đồng nát nha.”

“…” Tạ Liên cười cười, “Ha ha ha, trí nhớ thật tốt đó. Là ta, không sai, chính là vị ca ca lượm đồng nát mà đệ nói đây. Đệ lặng lẽ tới bên cạnh đi, nhẹ thôi nhé… Đừng cho cha đệ phát hiện.”

Cốc Tử gật đầu một cái, đứng lên, đang muốn lặng lẽ đi tới bên cạnh. Thích Dung bỗng từ trong phòng chạy ra hét: ” Này! Chớ chạy lung tung có nghe không hả! Dám ở chỗ này đi loạn, chuột lớn ăn thịt ngươi đấy! Mau trở lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.