Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 4 - Chương 187



Trong đêm tối, hai đồng tử Tạ Liên co rút lại cực hạn, run giọng nói: “...... Là ngươi?!”

Bạch vô tướng!

Tạ Liên sởn cả tóc gáy, bật nhảy dựng lên trở tay muốn rút kiếm, nhưng khi đưa tay ra lại chỉ nắm vào khoảng không, lúc này y mới nhớ lại, tất cả bội kiếm đều đã bị rơi mất rồi. Ngay cả cành cây kia cũng đã gãy. Hay nói cách khác, y hiện tại không còn thần lực không còn vũ khí, phải tay không đối chọi với tên này!

Sau khi Tiên Lạc suy vong, Bạch Vô tướng bất ngờ biến mất khỏi trên đời. Tạ Liên căn bản không đi tìm hắn, cũng chẳng muốn đi tìm, chỉ mong hắn cứ im lặng biến mất thì tốt rồi, không ai biết, ngày hôm nay hắn lại lần nữa xuất hiện trước mặt Tạ Liên

Bạch y nhân kia chậm rãi đi tới phía y, Tạ Liên từ đáy lòng dâng lên cơn sợ hãi, không kiềm nổi lui về phía sau hai bước, xong lập tức ngừng lại! Chạy trốn cũng không phải biện pháp!

Y lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?!”

Bạch vô tướng không đáp, chỉ tiếp tục chắp tay đến gần. Tạ Liên tay chân run rẩy, cả nhiệt khí thở ra cũng run theo.

Y buộc chính mình nhớ lại những gương mặt lạnh lùng chế nhạo ban nãy, còn có hình ảnh gò má Mộ Tình xoay qua chỗ khác, bỗng nhiên lúc đó, y quên đi hoảng sợ, hô lên một tiếng, nhanh tay bổ một chưởng tới!

Nhưng mà, một chưởng này còn chưa tới thì cơn đau nhức đã tới trước. Đối phương có thể dự liệu được chiêu thức của Tạ Liên, giành trước một bước vọt ra phía sau, thẳng chân đạp vào đầu gối y!

Quá nhanh!

Hai đầu gối Tạ Liên “Rầm” một tiếng ngã quỵ xuống mặt đất, trong đầu bốc lên một ý nghĩ kinh khủng.

Động tác của tên này, tốc độ so với y suy liệu còn nhanh hơn!

Sau một khắc, Tạ Liên lại cảm thấy một chuyện kinh khủng khác —— một bàn tay lạnh lẽo mở ra năm ngón, phủ ở trên đỉnh đầu y!

Tạ Liên kêu to lên, cái tay kia hơi dùng sức, đem đầu cùng cả người y nhấc bổng. Tạ Liên không nghi ngờ chút nào, lấy kình lực của tên này, chỉ cần năm ngón tay kia bóp lại, là có thể trực tiếp nghiền nát xương sọ, biến đầu của y trong khoảnh khắc biến thành một đống máu thịt bầy nhầy. Y cũng tin chắc rằng, bước kế tiếp sau khi Bạch vô tướng tóm được con mồi, nhất định sẽ làm như vậy!

Tạ Liên hơi thở rối loạn, định sẵn chắc chắn sẽ chết, liền dùng sức nhắm chặt mắt lại. Ai ngờ, tên phía sau dường như không có ý định tiếp tục, trái lại thu hồi sát khí, khẽ thở dài một tiếng.

Tiếng than nhẹ vang lên một hồi, đối phương cũng không có bất cứ động tác nào khác. Trong tĩnh mịch, Tạ Liên chậm rãi mở mắt ra.

Chúng quỷ hỏa khắp nơi láo nháo điên cuồng, mỗi một đốm lửa tựa như một người xem náo nhiệt, đắc ý mà cười khằng khặc, nhưng bọn nó tựa hồ bị thứ gì đó chấn nhiếp, không dám tới gần hai người bọn họ, chỉ có một đốm lửa đặc biệt sáng sủa treo ở trên đầu bọn họ, đang dùng ngọn lửa của chính mình lao điên cuồng vào cơ thể người đứng sau Tạ Liên. Không biết nó đang làm gì, nhưng có cố gắng thế nào cũng chỉ như phù du lay cây.

Bỗng dưng, thân thể Tạ Liên cứng đờ lại.

Bạch vô tướng, cư nhiên lại ôm lấy y.

Tạ Liên quỳ trên mặt đất, được một đôi tay lạnh lẽo mạnh mẽ ôm vào trong lồng ngực, động tác chẳng hề có lấy nửa điểm tức giận

Bạch vô tướng không biết từ khi nào đã ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “Đáng thương, đáng thương. Thái tử điện hạ, nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi này.”

Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm, tay vuốt ve đầu Tạ Liên, động tác mềm nhẹ mà thương hại, tựa như đang xoa đầu một con chó con bị thương, hoặc như hài tử của mình bị bệnh nặng sắp chết.

Dưới ánh trăng, nửa mặt nạ tươi cười biến mất trong đêm tối, chỉ hé ra nửa bên sầu khóc, thật giống như chân tâm thực lòng vì Tạ Liên mà thương xót rơi lệ.

Tạ Liên cứng đờ bất động, Bạch y nhân phía sau giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng lau bùn đất bẩn thỉu trên mặt y.

Khi hắn thực hiện động tác, Tạ Liên cảm nhận được một loại từ ái quỷ dị. Như thể là bằng hữu tốt nhất, người thân nhất ôm vào trong lồng ngực, thân thể đang bị đông cứng cũng trở lại một tia ấm áp.

Không nghĩ tới sẽ có lúc như vậy, y thế mà lại cảm thấy từ ái ấm áp từ thứ quỷ dị kia

Tạ Liên trong cổ họng phát sinh từng đợt nghẹn ngào, run càng dữ dội. Quỷ Hỏa kia bay vào trong trong lòng y, tựa hồ muốn ủ ấm, nhưng lại không dám chắc mình có thể đem lại hơi ấm cho người kia hay không, vậy nên không dám cận kề.

Bạch vô tướng giúp y lau khô bùn nhão trên người, rồi mở miệng: “Đến bên cạnh ta đi.”

“......” Tạ Liên giọng run run, “Ta...... Ta......”

Một câu chưa nói xong, y đột nhiên tung ra một chưởng, đánh úp về phía bạch vô tướng!

Tập kích đắc thủ, tấm mặt nạ kia bị y một chưởng đánh bay lên cao, tận dụng cơ hội Tạ Liên vươn mình nhảy bật ra mấy trượng, biểu tình sợ hãi mới nãy bị quét sạch sành sanh, y giận dữ trầm giọng nói: “Ai thèm đến bên ngươi, ngươi cái loại...... quái vật!”

Tấm mặt nạ trắng bệch rơi xuống mặt đất, đám quỷ hỏa giống như bị dọa mà sững sờ, đột nhiên hỗn loạn bay nhảy không ngớt, không hề có lấy một tiếng rít gào. Bạch vô tướng thì che mặt lại, trầm thấp nở nụ cười.

Nụ cười kia khiến Tạ Liên lông tóc dựng đứng, gắng bình tĩnh hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Bạch vô tướng hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi sẽ tới bên ta thôi.”

Nghe ngữ khí chắc chắn của hắn, Tạ Liên không hiểu hắn có ý gì, không thể tin nói: “Bên ngươi là bên nào? Ngươi phá huỷ Tiên Lạc còn muốn ta đến bên ngươi? Ngươi điên rồi sao? Ngươi có bị bệnh không!”

Y sẽ không mắng người, coi như có phẫn nộ đến cực điểm cũng chỉ nói vài chữ mấy người … kia, nếu không phải vậy thì y đã dùng từ ngữ cay độc nhất trên thế gian để nguyền rủa tên này rồi. Bạch vô tướng cười ha hả, lấy tay che mặt ngẩng đầu nói: “Ngươi sẽ đến thôi. Ở trên đời này, ngoại trừ ta, sẽ không có ai chân chính hiểu ngươi, cũng sẽ không người nào bên ngươi vĩnh viễn.”

Tạ Liên trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng: “Cút! Nói hươu nói vượn mà tự cho là đúng, ngươi nói không có ai thì sẽ không có ai sao?”

Một quỷ hỏa bay đến bên cạnh y, phập phềnh lên xuống, tựa như đang gật đầu tán thành. Nhưng bốn phương tám hướng đều là cái thứ quỷ quái này, nên Tạ Liên cũng không có chú ý tới nó.

Bên kia, bạch vô tướng ôn thanh nói: “Ồ? Vậy có ai không? Trước kia đúng thật có người, nhưng ngươi đoán sau này còn có thể có sao?”

“......”

Tạ Liên nghi ngờ: “Ngươi có ý gì hả? Ngươi muốn ám chỉ cái gì?”

Bạch vô tướng không đáp, chỉ lạnh lùng quay người tính lướt đi.

Hắn nhẹ giọng buông một câu: “Ta sẽ chờ ở chỗ này, thái tử điện hạ.”

Tạ Liên đương nhiên không thể cứ như vậy để hắn đi mất, vội nói: “Chờ chút! Ngươi đừng đi! Ngươi đã làm gì bọn họ? Ngươi động tới phụ vương mẫu hậu Phong Tín hay sao?!”

Y đuổi theo, đưa tay bắt lấy thân ảnh Bạch y nhân kia, bất chợt, đối phương nhẹ nhàng vẩy tay áo, trở tay bắt được một quỷ hỏa.

Hắn cũng không có đặc biệt công kích Tạ Liên, nhưng Tạ Liên lại cảm giác được một luồng đại lực kinh khủng kéo tới, nhấc cả người y bay lên cao, đánh mạnh vào một thân cây. Tiếng ầm vang thật lớn, cây đại thụ hai người ôm xuể kia đã bị thân thể y đập tới gãy đổ!

Nếu là lúc trước, Tạ Liên có đập đổ mười cây như vậy cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái, nhưng trước mắt y là thân phàm nhân, va chạm mạnh như thế, cả người xương giống như tan vỡ hết cả, cơ thể rơi xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Thời khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, y tựa hồ nhìn thấy Bạch y nhân kia duỗi ra một tay, trong lòng bàn tay đang nâng một quỷ hỏa rực lửa, cười nói: “Quỷ Hồn, mau nói cho ta biết tên ngươi là gì đi? Này thật quá thú vị mà......”

Sau khi tỉnh lại, cái gì cũng không thấy nữa.

Tạ Liên đầu dưới chân trên, khoang ngực khoang miệng đều tràn ngập vị máu tanh nồng, đầu óc choáng váng một hồi lâu, đột nhiên bò dậy, lẩm bẩm nói: “...... Phụ hoàng! Mẫu hậu! Phong Tín!”

Y nhớ lại chuyện xảy ra trước lúc ngất, liền không dám trì hoãn lao nhanh mấy chục dặm, đã đi ra ngoài hơn hai mươi ngày rồi, chạy suốt một đêm cuối cùng cũng về tới nơi ẩn thân.

Dọc đường Tạ Liên lòng như lửa đốt, kinh hoảng vạn phần, lo lắng bạch vô tướng đã hạ độc thủ với người thân của mình. Sau khi chạy tới nơi vội đẩy cửa ra, không kịp thở một cái nhanh chóng gọi: “Phụ hoàng! Mẫu hậu! Phong Tín!”

Xem ra vẫn tốt. Trong phòng cũng không có xuất hiện cảnh tượng thê thảm giống y nghĩ, thậm chí ngay cả đồ vật cũng ngăn nắp gọn gàng, còn nguyên như lúc y rời đi.

Tạ Liên mang theo một thân thương tích chạy mấy chục dặm, cổ họng tưởng chừng muốn bốc khói, lúc này mới thoáng yên tâm, nuốt một ngụm khí vào cuống họng, thấp giọng kêu: “Phong Tín! Mọi người ở......”

Y vừa đẩy cửa ra, cổ họng liền mắc nghẹn lại. Phong Tín đứng ở trong phòng, nhìn thấy Tạ Liên trở về thì ngạc nhiên lắm: “Điện hạ! Tại sao huynh trở lại rồi?”

Nhưng mà, Tạ Liên không có nhìn Phong Tín, chỉ nhìn chằm chằm người đứng phía đối diện hắn. Người đang đứng ở kia là một hắc y nhân.

Mộ Tình.

Mộ Tình quay đầu lại nhìn y, hơi mím môi, sắc mặt cũng không thể gọi là tốt. Phong Tín vòng qua hắn chạy tới đón: “Huynh không phải đi tu luyện sao? Thế nào rồi? Ta còn tưởng rằng huynh sẽ đi vài tháng chứ, trở về sớm như vậy là có tiến triển gì sao?”

Tạ Liên vẫn nhìn chằm chằm Mộ Tình, hỏi: “Phụ hoàng mẫu hậu đâu?”

Phong Tín đáp: “Ở trong phòng ngủ, đã nằm nghỉ ngơi rồi. Mà quần áo huynh sao lại bẩn thế kia? Trên mặt còn bị thương nữa là sao? Chẳng lẽ huynh đi đánh nhau?”

Tạ Liên không đáp, sau khi nghe được cha mẹ vẫn bình yên vô sự mới triệt để yên tâm, lại quay sang hỏi Mộ Tình: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Mộ Tình không lên tiếng, Phong Tín trả lời thay: “Hắn đến tặng đồ.”

Tạ Liên nói: “Đồ gì?”

Mộ Tình hơi giơ tay lên chỉ về một phía. Bên kia là mấy cái túi sạch sẽ, hẳn là y phục cùng gạo.

Thấy Tạ Liên trầm mặc, Mộ Tình thấp giọng nói: “Nghe nói mọi người thiếu thuốc nên ta nghĩ cách quay lại giúp một chút.”

Phong Tín nói: “Được, vậy ta đa tạ ngươi một tiếng, hiện tại những thứ này thật sự cần thiết. Ngược lại thần quan không thể tự ý tặng đồ cho phàm nhân, chính ngươi phải cẩn thận một chút.” Hắn lại tiến đến bên cạnh Tạ Liên, thấp giọng nói: “Ta cũng rất giật mình, thấy hắn về hỗ trợ ta cứ ngỡ mình nhìn nhầm. Nói chung......” Tạ Liên chợt đáp, “Không cần.”

Mộ Tình mặt đen một hồi, nắm chặt tay. Phong Tín thấy thực kỳ quái: “Không cần cái gì?”

Tạ Liên gằn từng câu từng chữ: “Ta không cần ngươi hỗ trợ. Ta cũng...... Không cần đồ của ngươi.Mời ngươi rời đi.”

Nghe được bốn chữ “Mời ngươi rời đi”, sắc mặt Mộ Tình mặt càng lúc càng đen lại.

Phong Tín cũng nhận ra có điểm không đúng: “Đến cùng là làm sao vậy?”

Mộ Tình cúi đầu, nói: “Xin lỗi.”

Biết Mộ Tình nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy hắn nói ra hai chữ này, cũng là lần đầu tiên thấy hắn xin lỗi chắc nịch như vậy, nhưng Tạ Liên chẳng còn tâm trạng mà kinh ngạc: “Mời ngươi rời đi!”

Y không kiềm chế được nỗi nòng, nắm lấy mấy cái túi kia ném lên người Mộ Tình. Trên người dính đầy hạt gạo trắng toát, Mộ Tình bị y ném vô cùng chật vật, nhưng chỉ nhấc tay cản, vẫn như cũ nhẫn nại. Phong Tín kéo Tạ Liên, cả kinh hô: “Điện hạ! Đến cùng là làm sao vậy, hắn đã gây ra cái gì?! Huynh không phải đi tu luyện sao?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi hả?!”

Tạ Liên bị hắn kéo lại, hai mắt đỏ ngầu nói: “...... Ngươi hỏi hắn đi. Ta vốn đi tu luyện, tại sao ta lại trở về, ngươi hỏi hắn đi!”

Bên ngoài ầm ĩ đến lợi hại, trong phòng vương hậu đang ngủ bị đánh tỉnh, liền khoác quần áo đi ra: “Hoàng nhi, là con trở về sao? Con làm sao vậy......” Phong Tín vội đáp: “Không có chuyện gì! Hoàng hậu bệ hạ mau vào đi!” Hắn một mực đẩy nàng trở lại, đóng cửa chất vấn: “Ngươi đã làm cái gì? Mộ Tình ngươi đến cùng là làm cái gì?! Điện hạ, thương tích trên mặt huynh là do hắn đánh?!”

Khí tức Tạ Liên ngày càng gấp rút rối loạn, căn bản nói không ra lời. Mộ Tình chối: “Không phải ta! Ta không có đánh Điện hạ, ta chỉ bảo huynh ấy rời đi, trừ câu này ra một câu nặng lời ta cũng không nói, cũng không có động thủ! Mảnh linh địa kia bọn họ khăng khăng muốn có, ở tình huống kia ngoại trừ rời đi không còn biện pháp khác!”

“Ngươi!......”

Chỉ với dăm ba câu, Phong Tín rốt cục hiểu đã phát sinh chuyện gì. Hắn trợn to mắt, chỉ thẳng vào Mộ Tình, một câu cũng không thốt ra nổi. Một lát sau, hắn khom lưng nắm túi vải trên mặt đất lên, ném thẳng vào mặt, gầm hét: “Mau cút! Mau cút mau cút mau cút!”

Mộ Tình bị túi gạo mình mang đến đập vào mặt, vội rút lui hai bước. Trong phòng ba người đều thở hổn hển, Phong Tín nói: “Ta cứ tưởng ngươi đổi tính rồi? Ta thao, mẹ kiếp nhà ngươi...... Đừng để cho ta thấy ngươi lần nữa!”

Mộ Tình nói giọng khàn khàn: “Đúng vậy! là ta sai, ta nhận, thật xin lỗi! Nhưng ta chỉ muốn giải quyết vấn đề khó trước tiên, sau mới trở lại đàm luận những chuyện khác! Nếu như ta không trở về hạ Thiên Đình, tất cả mọi người đều xong đời! Cha mẹ huynh mẫu thân ta, ba người chúng ta, không biết sẽ còn giãy giụa trong đầm lầy tới khi nào! Nếu như ta quay lại đó, còn có cơ hội......”

Phong Tín mắng: “Con mẹ nó thật phí lời, ít nói nhảm đi! Không ai muốn nghe lí do lí trấu của ngươi đâu, cút cút cút mau lên!”

Mộ Tình nói: “Nếu như ngươi ở trong hoàn cảnh của ta......” Phong Tín đánh gãy lời hắn: “Kêu ngươi đừng nói nhảm nữa cơ mà! Ta không nghe! Cho dù ở trong tình cảnh của ngươi ta cũng sẽ không làm như vậy, mà cũng chẳng cần đồng cảnh ngộ, ngươi mãi chỉ là hạng vong ân bội nghĩa mà thôi!”

Mộ Tình mặt hiện khí xanh, tiến lên một bước, nói: “Điện hạ lúc khó khăn chẳng buộc phải đi đánh cướp hay sao? Tại sao ta lại đến chỗ này, ngươi đừng có từ bụng ta suy ra bụng người chứ?”

Phong Tín phun ra: “Hả? Đánh cướp? Ai đánh cướp? Điện hạ đánh cướp? Con mẹ nó ngươi nói liên thiên cái gì đấy?”

“......”

Tạ Liên hít thở không thông.

Thấy biểu tình trên mặt Phong Tín từ nổi giận chuyển thành kinh ngạc, Mộ Tình lúc này mới phát giác có chỗ không đúng, chần chừ chuyển hướng sang Tạ Liên, hỏi: “Huynh...... Huynh không có......?”

Hắn cũng không ngờ tới, Tạ Liên lại chưa đem chuyện này kể cho Phong Tín!

“A a a a a a a!!!”

Tạ Liên điên thật rồi, tiện tay vơ bừa một thứ đánh đuổi Mộ Tình ra ngoài. Mộ Tình cũng ý thức được mình vừa động chạm vào vảy ngược, bị đánh mấy lần cũng không dám ho he một tiếng. Nhưng sau khi chạy trốn ra ngoài nhìn lại, thứ Tạ Liên đang dùng để đánh hắn lại chính là cái chổi hắn thường dùng, mặt lập tức xám xịt: “Huynh cũng không cần sỉ nhục ta thế chứ?!”

Tạ Liên gằn giọng: “Cút!”

Y tung cái chổi lao vút tới, Mộ Tình bị quét trúng, miễn cưỡng né qua nhưng trên mặt vẫn lưu lại một vết máu. Hắn đưa tay lên sờ sờ, nhìn máu đỏ nhiễm trên tay, âm tình bất định, một lát sau mới nói: “...... Được. Ta đi.”

Tạ Liên cả người run bần bật, cúi gằm người xuống thật sâu. Mộ Tình đi được vài bước, xong vẫn đem bao gạo đặt xuống đất, buông lời: “Ta đi thật đây.”

Tạ Liên mạnh mẽ ngẩng đầu, Mộ Tình nhìn thấy ánh mắt của y, cuống họng giật giật, cũng chẳng lưu lại mà phất tay áo rời đi.

Trong phòng Phong Tín vừa rồi sợ ngây người lúc này mới chạy ra: “Điện hạ! Hắn vừa nói bậy nói bạ cái gì thế? Đánh cướp đến cùng là sao?”

Tạ Liên tay đỡ lấy trán: “...... Đừng hỏi nữa, Phong Tín, xin đệ đừng hỏi nữa mà.”

Phong Tín nói: “Không đâu, ta chắc chắn sẽ không tin…..có lẽ ta đã hiểu......”

Tạ Liên quát to một tiếng, che lỗ tai lại trốn vào trong phòng, giam cầm chính mình.

Phong Tín thật sự tin chắc y tuyệt đối không làm ra những chuyện như vậy. Nhưng cũng bởi vì cái….dạng này, mới nát bét hết tình hình hiện tại!

Tạ Liên muốn trực tiếp đào tẩu, chạy trốn tới một nơi không ai biết, nhưng sau khi nhớ lại những lời từ miệng bạch vô tướng, y không dám đi quá xa, chỉ có thể tự nhốt mình ở trong phòng. Bất luận Phong Tín cùng Vương Hậu gọi thế nào y cũng không đi ra.

Mãi đến hai ngày sau, Tạ Liên mới cảm thấy bình tĩnh hơn chút, lần thứ hai Phong Tín gọi cửa, lúc này y mới ra ngoài. Phong Tín cầm một cái đĩa, một cái bát, đứng ở cửa nói: “Đây là hoàng hậu bệ hạ ban cho huynh, căn dặn ta nhất định phải đưa tới tận tay.

Bên trong cái bát kia trôi nổi thứ màu xanh màu tím, khiến người nhìn kinh hoảng. Phong Tín lại nói: “Điện hạ nếu sợ nguy hiểm đến tính mạng, thì ta có thể giúp huynh giải quyết, ta sẽ không nói cho hoàng hậu bệ hạ đâu, ha ha.”

Có thể thấy, Phong Tín trong lòng vẫn luôn muốn truy hỏi đánh cướp đến cùng là sao, nhưng lại sợ Tạ Liên nhốt mình lần nữa, đành mạnh mẽ ấn xuống, làm bộ không phải dáng vẻ đi dò hỏi, giả vờ ung dung. Nhưng hắn lại không am hiểu chuyện đùa giỡn, bắt chuyện cười thật khô khan, thực là làm người ta lúng túng.

Thành thật mà nói, mùi vị cơm nước mẫu hậu y làm đáng sợ kinh hoàng, nhưng vì số lần xuống bếp ngày càng nhiều, thái độ cũng để tâm, nên mỗi lúc một tiến bộ. Tạ Liên cũng chưa từng xuống bếp, nhưng cơm y làm hương vị không khác biệt mấy, xem ra, chỉ có thể giải thích là thiên phú dị bẩm rồi. Mặc dù như thế, Tạ Liên vẫn nhận lấy cái đĩa cái bát, ngồi xuống cạnh bàn thành thật mà ăn. Trong lúc ăn cũng chẳng cảm thấy bất cứ hương vị gì.

Đúng là may mắn trong bất hạnh. Tuy đêm hôm ấy y cho rằng xong đời rồi, phụ vương nhất định sẽ biết, nhưng căn cứ vào tình huống mấy ngày nay xem ra phụ vương mẫu hậu tựa hồ chưa biết chuyện gì xảy ra. Bằng không lấy tính khí của quốc chủ, chỉ sợ đã sớm mắng y té tát rồi. Chắc Phong Tín cũng chưa nói cho bọn họ, nên tạm thời có thể yên tâm một chút.

Nghĩ tới đây, Phong Tín bỗng nhiên đứng dậy, Tạ Liên thức tỉnh, hỏi: “Đệ làm gì?”

Phong Tín cầm cung, nói: “Đến giờ đi ra ngoài làm xiếc rồi.”

Tạ Liên cũng đứng dậy: “Ta cũng đi với.”

Chần chờ chốc lát, Phong Tín nói: “Quên đi, huynh vẫn nên nghỉ ngơi thêm.”

Tuy rằng Phong Tín không có truy hỏi, thì cả người Tạ Liên vẫn khó chịu, bản thân y luôn cảm thấy rằng, sau khi Phong Tín biết chuyện liền giữa hai người có một bức tường vô hình cách trở, có thứ gì đó không thể quay lại như xưa, Phong Tín mỗi một câu nói mỗi một ánh mắt đều mang hàm ý khác, là đánh giá tra xét. Tạ Liên lắc lắc đầu, thở dài: “Nói thật với đệ, ta hiện tại không có tâm tư tu luyện.”

Cái này Phong Tín cũng đã liệu đến, chỉ là cúi đầu không biết nên nói gì. Tạ Liên lại nói: “Đã như vậy, ngồi bất động ở trong phòng không bằng đi ra ngoài làm xiếc, chí ít còn có thể kiếm chút tiền, không đến nỗi như kẻ......”

Không đến nỗi như kẻ tàn phế.

Chẳng biết vì sao, hai chữ cuối cùng này y chẳng thể nói ra. Đại khái là bởi vì trong lòng thật sự có cảm giác mình đã là phế nhân, cho nên mới không dám thổ lộ.

Phong Tín còn chưa yên tâm: “Ta một mình cũng có thể làm được, Điện hạ hai ngày nay rồi mới ăn được một bữa, vẫn là nên nghỉ ngơi thêm đi.”

Nghe hắn nói như vậy, Tạ Liên nhanh chóng muốn chứng minh bản thân không có việc gì, xoay người soi gương nói: “Không sao, ta sửa sang một chút xong......”

Y vốn là muốn sửa sang lại gương mặt đầu tóc, ít nhất đừng có thành tên ăn mày bù rù điên rồ, ai ngờ, nhìn vào trong gương lại thấy một hình ảnh kinh dị khác.

Trong gương, không hề có mặt y —— bởi vì phản chiếu khuôn mặt kia, thình lình hiện ra cái mặt nạ nửa khóc nửa cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.