Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 4 - Chương 194



Tâm tình của y còn chìm đắm trong những tiếng thét chói tai của oán linh, nhất thời không bình tĩnh nổi, dưới lớp mặt nạ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hồn vía bay lên mây nói: “...... Đừng dùng hai chữ kia gọi ta.”

Mỗi lần nghe có người gọi y như vậy, giống như là đang nhắc nhở chuyện gì, khiến cho y đặc biệt buồn bực, kêu một tiếng thôi cũng khiến trong lòng cả kinh. Vô Danh lại nói: “Điện hạ vĩnh viễn là điện hạ.”

Tạ Liên xoay mặt nhìn. Đương nhiên không thể thấy được diện mạo thật của hắc y võ giả, chỉ dừng lại ở tấm mặt nạ trắng mà thôi. Đối phương nhìn y, cũng chỉ có thể nhìn thấy một lớp mặt nạ trắng bệch.

Y lạnh lùng cảnh cáo: “Gọi ta lần nữa liền cho ngươi hồn bay phách tán. Đừng tưởng rằng ngươi thật sự mạnh.”

Thiếu niên mặc áo đen kia cúi đầu không đáp. Tạ Liên tỉnh táo lại, nói: “Đi tra xét quanh vùng này, tìm kiếm địa điểm thiết lập trận pháp thích hợp nhất.”

Vô Danh “vâng” một tiếng.

Tạ Liên nhắm mắt lại, dừng trong chốc lát lại mở hai mắt ra, vẫn nhìn thấy Hắc Y Võ Giả liền cau mày: “Sao ngươi còn chưa đi?”

Hắc Y Võ Giả lại nói: “Địa điểm đã định, vậy thời gian thì sao?”

“Thời gian?”

“Đám vong hồn không thể chờ đợi thêm được nữa, nhất định phải giúp chúng nó tìm chủ thể để nguyền rủa, không thể kéo dài quá lâu.”

Đúng thực là không thể kéo dài quá lâu. Trầm mặc chốc lát, Tạ Liên mới đáp: “Ba ngày nữa.”

Vô Danh lại nói: “Tại sao lại ba ngày?”

Chẳng biết vì lí do gì, mỗi lần Tạ Liên đối thoại với hắn đều có chút phập phồng thấp thỏm, nói: “Ba ngày nữa là tới đêm trăng tròn, đến lúc đó phát động dịch mặt người uy lực tất sẽ tăng mạnh. Mà ngươi hỏi nhiều quá đấy. Cứ đi mau đi.”

Vô Danh gật đầu, vô thanh vô tức lui ra. Tạ Liên lần thứ hai nhắm hai mắt lại, che cái trán, hy vọng có thể giảm bớt trận đau đầu. Đúng vào lúc này, y nghe được vài tiếng cười nhạo lạnh lùng từ phía sau.

Vừa nghe đến tiếng cười lạnh quen thuộc, dòng máu khắp người Tạ Liên như đông hết lại. Y đột nhiên xoay người, quả nhiên, trên thần đài phía sau y có một người mang tấm mặt nạ vui buồn đang ngồi, hắn mặc tang phục trắng như bóng người tuyết, hai tay đang lung lay ống tay áo rộng, nhìn chằm chằm vào y.

Bạch Vô Tướng!

Tạ Liên rút kiếm đâm tới, Bạch y nhân kia lấy hai ngón tay kẹp mũi kiếm, một tiếng “keng” phát ra, sau đó than thở: “Đúng như ta dự liệu, dáng vẻ ấy, quả nhiên rất thích hợp ngươi.”

Nếu không lột bỏ mặt nạ, thì hai người này cơ hồ từ đầu đến chân giống nhau như đúc, một phen quấn đấu dai dẳng, hai Bạch Y Nhân giao chiến qua lại, người ngoài nhìn vào căn bản không phân biệt nổi người nào là người nào. Bạch Vô Tướng vừa ung dung tránh né mũi kiếm, vừa nói với Tạ Liên: “Thái tử điện hạ, ngươi đem cha mẹ chôn ở nơi cằn cỗi lạnh lẽo tha hương, không cảm thấy ủy khuất bọn họ sao?”

Tâm Tạ Liên dần trầm xuống, gằn giọng: “Ngươi dám đụng đến thi thể phụ hoàng mẫu hậu ta? Ngươi phá huỷ thi thể của bọn họ?!”

Bạch Vô Tướng đáp: “Không, vừa vặn ngược lại. Ta hậu táng cho bọn họ giúp ngươi.”

Nghe vậy, Tạ Liên ngẩn ra, Bạch Vô Tướng lại nói: “Ta giúp ngươi đem bọn họ tới hoàng lăng Tiên Lạc, còn mặc cho bọn họ quần áo ngọc ngà quý hiếm, có thể bảo đảm thi thể ngàn năm không mục. Như vậy, lần sau ngươi có đến thăm, liền có thể nhìn thấy dung nhan như khi còn sống.” Hắn nói cho Tạ Liên biết vị trí và phương pháp tiến vào hoàng lăng, đáng lẽ điều này nên từ miệng quốc chủ cùng quốc sư truyền đạt tới Tạ Liên, nhưng bọn họ không kịp làm vậy, người thì đã chết, người thì rời đi. Tạ Liên vẫn nghi ngờ không thôi: “Sao ngươi biết cách tiến vào hoàng lăng Tiên Lạc?”

Bạch Vô Tướng mỉm cười: “Chỉ cần là chuyện liên quan tới thái tử điện hạ, ta không chỗ nào không biết.”

Tạ Liên mắng: “Ngươi biết cái rắm!”

Lúc câu chữ thô tục tuôn ra, y vẫn chưa quen miệng. Dường như Bạch Vô Tướng đã sớm thấu triệt ý nghĩ của Tạ Liên, đánh giá y chốc lát rồi ôn thanh nói: “Không có quan hệ. Bắt đầu từ bây giờ, sẽ không có thêm thứ gì ràng buộc ngươi nữa, cũng sẽ không có ai chờ mong ngươi, lại càng không có người biết ngươi là ai. Vì lẽ đó, ngươi có thể làm tất cả mọi chuyện mà ngươi muốn.”

Nghe xong câu này, trong lòng Tạ Liên tự dưng sinh ra một cảm giác kỳ quái.

Quái vật này tìm tới y là muốn làm gì?

Lấy lòng.

Đúng vậy. Tuy rằng nghe hơi buồn cười, nhưng chính trực giác Tạ Liên nói cho y biết, vật này tốt với y như thế, bất kể là hậu táng phụ hoàng mẫu hậu, hay là quan tâm an ủi, đều chỉ xuất phát từ mục đích này.

Hắn nhất định đang phi thường cao hứng, so với dĩ vãng còn cao hứng gấp bội. Giống như nhìn thấy Tạ Liên như vậy khiến hắn đặc biệt sung sướng, không tự chủ được liền nhu hòa thân thiết hẳn lên. Loại thân thiết này làm cho Tạ Liên bất chợt có chút cảm động muốn rơi nước mắt, nhưng ngay sau đó, vẫn là thấy buồn nôn nhiều hơn.

Tạ Liên lạnh giọng nói: “Ngươi đừng cao hứng quá sớm, đừng tưởng rằng ta sẽ cho phép ngươi ở lại trên đời này, đợi ta diệt Vĩnh An xong, sẽ chuẩn bị kỹ càng tới tìm ngươi tính sổ!”

Bạch Vô Tướng buông tay ra nói: “Nhiệt liệt hoan nghênh và tình nguyện. Dù cho ngươi muốn tới giết ta, ta cũng sẽ ở nơi này chờ. Chờ đến lúc nào đó ngươi thật sự đủ mạnh để giết ta là ngươi có thể xuất sư. Bất quá ——”

Tựa hồ nụ cười sau tấm mặt nạ kia thu liễm trở lại: “Ngươi, thật sự sẽ diệt Vĩnh An sao?”

Tạ Liên thắc mắc: “Có ý gì?”

“Rõ ràng hiện tại ngươi có thể động thủ, tại sao lại muốn chờ sau ba ngày? Lẽ nào nước đã đến chân, lại do dự hay sao? Chẳng lẽ đến bước nước mất nhà tan rồi mà ngay cả báo thù quyết đoán cũng không có? Ta không phải lại thấy thái tử thất bại chứ?”

Hai chữ “thất bại” này, cực kỳ gai tai. Tạ Liên giơ kiếm bổ tới, lại bị đạp một cước, giẫm lật xuống mặt đất.

Không biết Bạch Vô Tướng đã đoạt hắc kiếm từ tay y thế nào, ngữ khí ôn nhu dễ gần đột ngột chuyển sang khinh bỉ: “Biết ngươi bây giờ giống cái gì không?”

Tạ Liên nắm lấy đôi giày trắng tuyết trên ngực, dù có dùng sức cỡ nào cũng chẳng di chuyển nổi, bị vững vàng đạp lên, không thể vươn mình dậy được. Bạch Vô Tướng hơi cúi người, nói tiếp: “Ngươi như một tiểu hài tử đang giận vậy. Ngươi căn bản không quyết đoán.”

Tạ Liên cả giận: “Ai nói ta không quyết đoán?!”

Bạch Vô Tướng nói: “Vậy bây giờ ngươi làm gì? Nguyền rủa? Chết hết, chết hết đi? Phụ hoàng, mẫu hậu, binh lính, quốc dân thờ ngươi như thần, thực sự là đáng thương! Lúc còn họ còn sống ngươi không bảo vệ được thì thôi đi, sao chết rồi mà ngươi cũng chẳng thề báo thù được vậy! Ngươi tên rác rưởi này!”

Dưới chân hắn hơi dùng sức, sau lớp mặt nạ buồn vui của Tạ Liên nhất thời tràn ra vài tia máu tươi, là từ trong cổ y tuôn ra.

Bạch Vô Tướng khoanh tay cầm kiếm, hắc ngọc tựa như mũi kiếm chống đỡ ở nơi cổ họng Tạ Liên, xẹt qua chú nguyền rủa, đánh thức một số hồi ức trong trí nhớ y.

Hắn nói: “Muốn ta giúp ngươi ôn lại tư vị bách kiếm xuyên tim hửm?”

Tạ Liên quá hoảng sợ mà nín thở, một cử động cũng không dám. Mà sau khi khiến y khiếp đảm, Bạch Vô Tướng lại lần nữa trở nên dễ gần.

Hắn dời chân, đem Tạ Liên sợ tới cứng đờ trên đất đỡ dậy, nắm cằm y quay sang một phía: “Nhìn, nhìn. Đây chính là dáng vẻ hiện tại của ngươi.”

Thứ hắn bắt Tạ Liên nhìn, là pho tượng đổ nát trên bệ thần hoang phế.

Hoa cùng kiếm trong tay thái tử sớm đã không cánh mà bay, nó bị lửa mạnh đốt cháy qua, rồi còn bị búa rìu chém vào, nửa người cháy đen, tàn khuyết không đầy đủ, vô cùng thê thảm. Đích thật là giống y hệt mẩu ký ức còn sót lại trong đầu Tạ Liên.

Bạch Vô Tướng nói: “Ngươi biến thành bộ dáng này đều do ai ban tặng? Ngươi cho rằng là ta sao?”

Đầu óc Tạ Liên phảng phất như được hắn cọ rửa manh mẽ qua một lần, lại thêm nhiều lần rót vào thứ mới, càng ngày càng u mê, càng ngày càng hoài nghi. Y ngay cả phẫn nộ cũng đã quên, mê muội nói: “...... Mục đích của ngươi rốt cuộc là gì? Đến cùng tại sao phải quấn quít lấy ta?”

Bạch Vô Tướng đáp: “Ta từng nói, ta tới để dạy dỗ. Nhân tiện dạy cho ngươi chuyện thứ ba, chính là: nếu như không thể cứu vớt chúng sinh, vậy chỉ đành diệt chúng sinh. Đem tất cả đạp ở dưới chân, bọn họ mới có thể bái phục ngươi!”

Hắn nói xong câu này, đầu Tạ Liên bỗng đau đến mức muốn nổ tung, hai tay ôm đầu la to.

Là những oán linh kia!

Vô số tiếng rít gào khóc than từ chúng oán linh vang lên trong đầu, Tạ Liên đau đến hận không thể lăn lộn trên mặt đất. Bạch Vô Tướng đang nở nụ cười, ôn thanh nói: “Chúng nó sắp không chờ được nữa rồi. Sau ba ngày, nếu như ngươi không thể phát động dịch mặt người, không thể cho chúng nguyền rủa, chắc chắn sẽ quay sanh cắn ngược lại ngươi. Ngươi có biết, khi đó, ngươi sẽ biến thành ra sao không?”

Tạ Liên có cảm giác thanh hắc kiếm lạnh lẽo bị nhét trở lại trong tay mình, sau đó một thanh âm ghé vào lỗ tai mà nói: “Ngươi không có cơ hội quay đầu lại…”

Đợi đến khi trận đau đầu chậm rãi rút đi, Tạ Liên mới buông tay mở mắt ra, trong miếu thái tử rách nát, chỉ còn lại một mình mình, bạch y nhân kia đã sớm biến mất.

Không biết rõ đã trải qua bao lâu, bên ngoài bóng đêm đã sớm giáng xuống, trong miếu thái tử tối tăm mờ mịt. Tạ Liên trong lòng hơi động, ý thức được một chuyện.

Kỳ hạn ba ngày, đã qua một ngày.

Lúc này, trong miếu giữa màn đêm đen kịt, tựa hồ có một vệt trắng chợt lóe lên.

Quỷ thần xui khiến, Tạ Liên nghiêng đầu, sau khi thấy rõ thứ màu trắng kia, đồng tử bên dưới mặt nạ co rút kịch liệt.

Y một phát túm lấy thứ kia: “Chuyện này...... Thế nào lại có hoa ở đây?”

Đó là một đóa hoa nho nhỏ trắng tươi, được đặt ở trên tay trái tượng thần cháy đen tàn khuyết, có vẻ đặc biệt trắng nõn như tuyết, cũng đặc biệt thê lương. Nhìn qua, tựa như một vị thần vì bảo vệ hoa nhỏ, mới rơi vào tình trạmg vết thương đầy người.

Tạ Liên cũng không biết tại sao mình nhìn thấy cảnh này lại nổi giận đùng đùng, quát lên: “Quỷ hồn, đi ra!”

Không lâu sau, một Hắc Y Võ Giả đeo bội đao quả nhiên xuất hiện. Hắn còn chưa nói gì, Tạ Liên đã hỏi; “Hoa này là sao? Ai làm? Ngươi làm?”

Vô Danh hơi cúi đầu, ánh mắt dừng ở đóa hoa bị tay Tạ Liên bóp chặt, như đang thoi thóp hơi tàn, cuối cùng thấp giọng đáp: “Không phải ta.”

“Vậy vật này là ai để lên?!”

“Vì sao Điện hạ nhìn thấy hoa này lại buồn bực đến vậy?”

Tạ Liên sắc mặt càng trầm, đem đóa hoa kia ném xuống đất, tức giận: “...... Loại trò đùa quái đản kiểu này, khiến người căm ghét.”

Vô Danh lại nói: “Tại sao Điện hạ lại cảm thấy đó là trò đùa quái đản? Có thể ở đây, thật sự còn tín đồ thờ phụng ngài"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.