Linh quang mãnh liệt rọi sáng lên chúng oán linh, từng tảng lớn lần lượt tan thành mây khói, xé toạc biển mây, bạch giáp võ thần cầm kiếm đi ra!
Quả thật là Quân Ngô. Mọi người giống như vừa nhìn thấy phụ mẫu tái sinh, dồn dập reo lên: “A!!! Đế Quân!!!” Chỉ thiếu điều nước mắt chảy ròng ròng. Quân Ngô mang theo gió và ánh sáng, ung dung thong thả đáp xuống đất, miệng nói: “Đừng hốt hoảng, đừng hốt hoảng. Chư vị, không có chuyện gì chứ?”
Bốn người trong kiếm trận mau chóng giải tán, hóa trở về bản thân. Bùi Minh nói: “Đế Quân, ngài không phải đang trấn thủ Tiên Kinh ư? Thế nào lại đích thân đến đây?”
Quân Ngô đáp: “Nghe Vũ Sư thông linh báo tin, kết giới núi Đồng Lô đã bị phá, tình thế nguy cấp, ta liền chạy đến.”
Mọi người quay đầu lại nhìn tới, thấy Vũ Sư vẫn đang cưỡi trên trâu đen, tất cả thầm ồ lên thì ra là như vậy. Nếu kết giới bị phá, vậy chắc hẳn thông linh thuật có thể dùng được. Nhưng bởi vì lúc ấy máu nóng trong đầu mọi người nhất thời dâng cao, đều muốn trước tiên phải đem thứ trên kia đánh xuống trước, cơ hồ không có ai nhớ tới chuyện thông linh. Tạ Liên tiến lên một bước, nói: “Đế Quân, là Bạch Vô Tướng. Hắn quay lại rồi.”
Quân Ngô khẽ gật đầu, nói: “Ta cũng đoán được hắn sẽ bám dai không dứt.”
Tạ Liên nói: “Tên này xuất quỷ nhập thần. Ngài vừa đến, cũng không biết hắn lẻn trốn đi đâu rồi.”
Quân Ngô lên tiếng chấn an: “Không đáng ngại. Trước tiên xử trí những oán linh kia trước, xong đi tìm hắn.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, trên đó mây đen lăn lộn, sắp dần bị Quân Ngô rọi sáng quét sạch hết rồi. Bùi Minh nói: “Vì lẽ đó nên lần này quỷ vương xuất thế bị cản trở?”
Tạ Liên nói: “Coi như là thế đi, dù sao cũng là thứ này phá tan Đồng Lô chứ chẳng phải ai khác.”
Ánh mắt mọi người lại cùng nhau nhìn về một phía. Sau khi hết bị thao túng, tượng thần khổng lồ này nằm ngoan ngoãn trên mặt đất, nó được tinh điêu tế mài, ngã xuống liền như một ngọn núi nhỏ. Tạ Liên đứng gần sát nó, nhấc tay sờ sờ gò má bằng đá lạnh lẽo, quay sang hỏi Hoa Thành: “Tam Lang, phải làm thế nào với nó bây giờ?”
Hoa Thành tựa hồ đang đăm chiêu, nghe y đặt câu hỏi lập tức phục hồi tinh thần lại, đáp: “Ca ca không cần lo lắng. Trước tiên phải tu sửa lại, nên tạm thời cứ để nó ở chỗ này đi.”
Tạ Liên nói: “Có thể sửa được sao?”
Hoa Thành nói: “Đương nhiên là được, chỉ cần có nguyên thạch ở Đồng Lô thôi. Ta nhất định sẽ sửa nó, giúp nó đứng lên như trước.”
Tạ Liên nói: “Vậy hay là đặt ở đây trước đi. Hiện tại ở bên kia Đồng Lô núi lửa đang bạo phát, không biết tới lúc nào mới an toàn trở lại.”
Đúng vào lúc này, trong không trung oán linh xoáy động thành một cơn gió lốc, đánh ập về bên này. Mọi người không hề biết có dị biến, định thần nhìn kĩ nơi đây, hình như phát hiện ra thần điện Ô Dung vùi trong đất lúc trước.
Nguyên bản những oán linh này không tránh nổi linh quang cực mạnh, sớm muộn cũng sẽ tan thành mây khói, nhưng bỗng nhiên lượng lớn oán linh lại chui tọt vào thần điện, tựa như bị hút hết sạch vậy, biến mất không còn một bóng. Mộ Tình ngạc nhiên hô: “Xảy ra chuyện gì?”
Tạ Liên thầm nghĩ không ổn, vội nói: “Là Bạch Vô Tướng! Hắn đang ở đó mở rút đất ngàn dăṃ, đưa tất cả những oán linh này đi ra!”
Quân Ngô vung tay lên, xốc đỉnh nóc thần điện, một miếng đất vùi lấp cũng bị lôi ra theo. Nhưng mà, bên trong ngoại trừ dấu vết đại trận, thì cái gì cũng không có. Phong Tín nói: “Hắn muốn làm gì?”
“Hắn bày bố trận sang chỗ nào rồi? Đưa đi đâu?!”
Nếu quay về quá khứ đưa lên Linh Văn điện. Không tới nửa nén hương sẽ điều tra được đó là chỗ nào, nhưng hiện tại mấy vị văn thần mới lên chẳng biết đâu vào đâu, tại lúc mấu chốt chẳng tìm nổi người, Phong Tín tức giận mắng: “Mẹ kiếp, bình thường thổi phồng chính mình cho lắm vào, tranh nhau ba hoa chích chòe xin ra mặt thể hiện cơ mà, hiện tại lúc nên thể hiện thì trốn đâu rồi?! Ta sẽ không nói ra cái câu, Linh Văn điện hiệu quả giảm sút đâu!”
Lúc này, thanh âm của Hoa Thành vang lên: “Ở Hoàng Thành.”
Mọi người chuyển hướng hắn, vừa vặn thấy Hoa Thành đem hai ngón tay thon dài từ trên huyệt thái dương hạ xuống, hắn tiếp tục nói: “Tên này đưa những thứ kia tới bảy, tám thành trì bất đồng, phương hướng khác nhau hoàn toàn. Trước mắt chỉ tra ra được duy nhất Hoàng Thành, bởi vì bên đó tà khí trong chớp mắt tăng vọt.”
...... Văn thần Tiên Kinh không hữu dụng, lại còn phải nhờ tới đầu lĩnh quỷ giới giúp bọn họ xác định phương vị (phương hướng và vị trí) tà vật lẩn trốn, mấy vị thần quan ở nơi đây khó tránh khỏi có chút mất thể diện. Nhưng trước mắt tình huống nguy cấp, cảm giác này chỉ thoáng cái liền qua. Mộ Tình nói: “Ý đồ của Bạch Y Họa Thế là quá rõ ràng rồi, tập trung đưa những thứ đó về nơi có nhiều người dân. Một khi dịch mặt người bạo phát phân tán sẽ cực nhanh, nhân khẩu hoàng thành nhiều nhất …, đương nhiên sẽ không bỏ qua.”
Bùi Minh tiếp lời: “Mau nhanh chóng xử lý đi, cấp bách, bằng không để lâu hậu quả khó mà lường nổi.”
Quân Ngô cũng đau đầu vì chuyện đám văn thần thay thế trên Linh Văn điện nên không nói gì, chuyển hướng Hoa Thành: “Các hạ có thể tra xét phương vị kỹ hơn không?”
Hoa Thành trả lời: “Hiện tại đang kiểm chứng bên trong phạm vi. Không bao lâu nữa. Dẫn Ngọc, ngươi tiếp nhận.”
Dẫn Ngọc vội đáp: “Vâng.”
Dẫn Ngọc ban đầu là bị Quân Ngô giáng chức xuống, tuy rằng Quân Ngô chỉ giải quyết việc chung, nhưng khi gặp Quân Ngô hắn vẫn còn căng thẳng, sau một hồi cùng thuộc hạ bên quỷ thị thông linh, lúc này mới cẩn thận báo ra phương vị cụ thể: “300 dặm phía Nam, 270 dặm phía Bắc......”
Quân Ngô lệnh cho Phong Tín: “Nam Dương, đệ đi phía nam.”
Phong Tín không lập tức làm theo mà do dự chốc lát. Tạ Liên đoán được hắn là muốn tìm mẹ con Kiếm Lan, đang muốn mở miệng thì Phong Tín đáp một tiếng, một mình đi tới một trận địa. Bùi Minh rất tự giác: “Phía Bắc ta đi?”
Quân Ngô nói: “Tất nhiên là ngươi đi.”
Bùi Minh gật gù, quay người đi được mấy bước, cảm giác Bùi Túc cũng bám theo liền quay đầu lại: “Thương thế của ngươi không tốt, độc cũng chưa hết, hay là theo Vũ Sư đại nhân trước đã.”
Bùi Minh thương hại mà vỗ vỗ vai hắn: “Ngắt câu đến giờ còn chưa nổi mà dám nói không trúng độc?” Nói xong, hơi nghiêng đầu, cùng Vũ Sư phía đối diện gật đầu thi lễ, sau tự mình rời đi. Quân Ngô nói tiếp: “Kỳ Anh đi phía tây đi. Nhớ kỹ không thể xằng bậy......”
Quyền Nhất Chân nghi hoặc hỏi lại: “Đi phía tây làm gì? Hiện tại đến cùng là đang làm gì?”
“......”
Cũng không thể trách hắn không hiểu chuyện gì xảy ra. Phỏng chừng dọc đường hắn còn chẳng hiểu tại sao mình bị đánh? Tại sao lại bị chôn ở trong vách tường? Tại sao lại bị biến thành lật đật? Tại sao lại hợp thành thanh kiếm? Quả thực không có lấy một khắc hiểu rõ tình hình. Thấy thế, Dẫn Ngọc thở dài, lên tiếng: “Để ta dẫn đệ ấy đi thôi. Trên đường giải thích là được rồi.” Ngoài Dẫn Ngọc ra, khéo chẳng còn người nào đủ kiên nhẫn với hắn nữa. Nghe xong câu này, Quyền Nhất Chân lập tức kêu to: “Được đó!”
Mộ Tình đợi nửa ngày cũng không đến lượt hắn, không nhịn được hỏi: “Đế Quân, còn ta?”
Quân Ngô ngược lại nhìn hắn một lúc, nhắc nhở: “Huyền Chân, đệ không phải đã quên chuyện gì rồi chứ.”
Mộ Tình nghi hoặc: “Chuyện gì?”
Quân Ngô nói: “Đệ vẫn đang bị giam giữ.”
“......”
Mặt Mộ Tình lập tức xanh mét. Hắn kì thật đã quên béng vụ này. Hơn nữa không riêng gì hắn, cơ hồ tất cả mọi người đều quên, chuyện Mộ Tình mang theo tà thuật chế tạo thai linh trốn ra khỏi Tiên Kinh, hiềm nghi trên người hắn còn chưa có rửa sạch đâu!
Quân Ngô nói: “Cũng không cần thiết, chờ lát nữa về Tiên Kinh, thời hạn giam giữ tăng lên.”
Mộ Tình sửng sốt: “...... Đế Quân, thật sự không phải ta!”
Quân Ngô nói: “Khi nào sự tình điều tra rõ, cháy nhà ra mặt chuột, tự nhiên sẽ thả đệ ra ngoài. Bằng không hiện tại để đệ đi loạn, còn ra thể thống gì.”
Mộ Tình hoàn toàn không cam lòng, nhưng không thể làm gì khác, chỉ thấp giọng đáp “vâng”.
Thấy Mộ Tình uất ức, Hoa Thành không thèm che giấu mà cười ha ha ra tiếng. Mộ Tình lườm hắn một cái, xong nhìn sang Tạ Liên bên cạnh, không biết nghĩ tới điều gì mà sắc mặt càng lúc càng xanh.
Những người còn lại, Vũ Sư thì chẳng phải võ thần, cũng không cậy mạnh, chỉ nói rõ nếu như cần đến, thì đánh một tiếng liền sẵn sàng hỗ trợ, xong yên lặng lui. Tạ Liên đương nhiên là người bị phân nhiều nhất, nhiệm vụ gian khổ nhất…Hoàng thành. Mà Quân Ngô thì phải lưu lại đối phó với ba ngọn núi quái, cùng với Bạch Vô Tướng rất có khả năng đang ở gần đây. Chia xong, Hoa Thành tung xúc sắc, mở rút đất ngàn dặm, Tạ Liên cùng hắn rời đi.
Hoàng thành về đêm khuya, phố lớn xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa cài then. Tạ Liên cùng Hoa Thành bước ra từ trong hẻm nhỏ, nhanh chân cất bước, ngó tìm bốn phía thứ không phải con người. Đi một đoạn, Tạ Liên đưa hai ngón tay lên chống vào huyệt thái dương, phát động thông linh thuật, nhẹ giọng gọi: “Đế Quân?”
Quân Ngô đáp: “Chuyện gì vậy Tiên Lạc? Đến hoàng thành rồi sao?”
Tạ Liên nói: “Chúng ta đã đến. Ta có việc muốn nói với ngài.”
Quân Ngô lại hỏi: “Huyết Vũ Thám Hoa làm gì đệ sao?”
“......”
Hoa Thành tựa hồ cảm nhận được cái gì, hơi nhíu mày, Tạ Liên nói: “Không, đệ ấy không có làm gì ta. Là chuyện khác, vừa nãy nguy cấp chưa kịp nói.” Y thu lại vẻ mặt, “Đế Quân, ngài đối với sự phụ ta, còn có ấn tượng chứ?”
Nghe y nhắc đến người này, Quân Ngô dường như hơi kinh ngạc, sau giây lát, nói: “Ý đệ là quốc sư Tiên Lạc trước kia?”
Tạ Liên nói: “Đúng vậy, ngài hẳn là tiếp xúc với quốc sư không ít đi? Vậy ngài có phát hiện ra điểm cổ quái nào trên người quốc sư không?”
Pháp sự tế điển ở Tiên Lạc quốc đều do một tay quốc sư xử lý, quốc sư chính là cầu nối giữa phàm nhân và thần linh. Trầm mặc chốc lát, Quân Ngô đáp: “Có.”
Tạ Liên nín thở, hỏi: “...... Có chỗ nào cổ quái?”
“Tiên Lạc, đệ thật sự muốn nghe?”
“Muốn.”
“Mặc dù nghe xong sẽ thất vọng?”
Tạ Liên nhìn Hoa Thành một chút, nói: “Muốn.”
Một lúc lâu, Quân Ngô mới chậm rãi kể: “Vị sư phụ kia của đệ, nói cách khác là Tiên Lạc quốc sư, thật sự là nhân tài không được trọng dụng. Kiến thức cùng bản lĩnh của hắn, vượt xa sự tưởng tượng của đệ.”
Tạ Liên lẳng lặng nghe. Câu tiếp theo, đánh cho tâm y chìm xuống.
Quân Ngô tiếp tục nói: “Ta cho rằng, sự tồn tại của vị quốc sư kia với thời gian sống trên đời của ta, có khả năng không thua kém, thậm chí còn lớn hơn.”
“......”
Suy đoán của y đã được xác nhận một phần.
Nếu như tuổi tác thật sự của quốc sư lớn hơn Quân Ngô, như vậy, khả năng hắn là một trong tứ đại hộ pháp càng cao!
Tạ Liên không nhịn được nói: “Vậy sao từ trước tới giờ ngài chưa từng nhắc đến chuyện này?”
Quân Ngô đáp: “Bởi vì có một quãng thời gian rất dài, ta không thể xác định nổi.”
Tạ Liên nói: “Sau đó thì xác định bằng cách nào?”
Quân Ngô giải thích: “Sau khi Tiên Lạc diệt quốc, ta tìm tới hắn động thủ. Bây giờ nhìn lại, cuối cùng hắn vẫn là chạy trốn.”
“......”
Có thể chạy trốn từ trong tay Quân Ngô, ngoại trừ Bạch Vô Tướng, vẫn còn có vài người khác. Tạ Liên xưa nay luôn cho rằng quốc sư chạy trốn vì chiến loạn, không ngờ tới là vì Quân Ngô tự mình ra tay!
Tạ Liên nói: “Này...... Vậy ngài vì sao lại động thủ với quốc sư? Mà sau khi đã xác định, cũng không nói cho ta biết?”
“Hai vấn đề này của đệ, thực chất là một vấn đề.”
“Cái gì?”
“Ta đã nói, có thể nghe xong đệ sẽ cảm thấy thất vọng. Bất quá, với đệ hiện tại, coi như đối với người khác thất vọng, cũng vẫn chống đỡ được.”
Tạ Liên nhịp tim đập ngày càng cuồng loạn, không nhịn được tóm chặt lấy tay Hoa Thành. Hoa Thành cũng đưa tay còn lại đặt lên mu bàn tay của y.
Bên kia, Quân Ngô nói: “Bởi vì ta phát hiện, hắn hình như muốn từ trên người đệ, đánh thức một thứ gì đó."