Tạ Liên bây giờ có thể tưởng tượng ra lúc hắn hỏi cái này thì đang nhướng mi thế nào, khóe miệng nhếch ra sao, hoàn toàn biết rõ.
Hoa Thành lại nói: "Còn nữa, ta nhớ không nhầm thì ca ca vẫn còn thiếu ta không ít pháp lực chưa trả?"
Tạ Liên cẩn thận nói: "Không nhầm. "
Hoa Thành nói: "Vậy ca ca nghĩ ra cách trả lại cho ta chưa?"
"..." Tạ Liên nói, "Cũng chưa..."
Hoa Thành tựa hồ đang cười, nói: "Huynh nếu chưa nghĩ ra, vậy không bằng để ta tự quyết đi? Chuyện lần này giải quyết xong, được nghỉ rồi, ca ca sẽ từ từ trả hết cho ta, được không?"
Tạ Liên một mặt đối lời với hắn, mặt khác lại có tật giật mình mà không ngừng quay sang nhìn Quân Ngô, luống cuống đáp: "Hả, ừ..."
Từng bước một dẫn dụ y đến nước này, có được câu trả lời mong muốn, Hoa Thành rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, tạm thời bỏ qua cho y, nói: "Cho nên? Khó có khi ca ca lại tự tìm ta thông linh, cuối cùng là có chuyện gì?"
Quân Ngô nhìn chằm chằm Tạ Liên.
Hắn để Tạ Liên và Hoa Thành thông linh, chính là để Hoa Thành yên tâm, khiến cho hắn khó phát hiện ra chỗ kì quoái, thành thật đợi tại hạ giới, Tạ Liên dĩ nhiên biết hắn muốn nghe mình đáp lại như thế nào, chậm rãi nói: "Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là sợ ở đây lâu quá làm đệ lo lắng. "
Hoa Thành nói: "Ca ca, không phải vừa nãy huynh mới nói huynh vừa mới rời khỏi chưa tới một canh giờ, như thế nào lại sợ ta lo lắng?"
Tạ Liên quả thực bị hắn xoay tới xoay lui đến nỗi muốn hôn mê, vừa đau đầu lại có chút buồn cười.
Bỗng nhiên, Hoa Thành nói: "Ta biết rồi. "
Tạ Liên hô hấp gián đoạn, nói: "Đệ biết cái gì?"
Bên kia tựa hồ cười nhẹ vài tiếng. Lập tức, Hoa Thành chậm rãi nói: "Ca ca, chẳng lẽ huynh mới rời khỏi ta không bao lâu, lại liền nhớ ta đến vậy?"
"..."
Mấy câu trước hắn còn có ngụ ý che giấu, còn câu này là nói huỵch toẹt ra luôn rồi, không cần biết ra sao thì y cũng không thể tiếp tục giả bộ bình thường được nữa. Quân Ngô liếc xuống thăm dò, mặt Tạ Liên có chút đỏ, một lát sau, y thấp giọng nói: "... Ừm. "
Hoa Thành cũng trầm giọng nói: "Ta cũng thế. Thật là muốn lập tức bay lên đó mang huynh đi. "
Tâm Tạ Liên hơi nóng lên, theo đó tim cũng như đang treo trước gió, hai mắt y nhìn Quân Ngô chằm chằm.
Nếu như Hoa Thành thật sự muốn đến Tiên Kinh, thì y nên đối hắn làm thế nào? Quân Ngô sẽ đối phó hắn ra sao?
Tạ Liên đè nén tâm tư, tận lực giả bộ tự nhiên, nói: "Vẫn là thôi đi. Thượng Thiên Đình hiện tại đã loạn lắm rồi, đệ mà đến thật, ta sợ bọn họ đều bị dọa cho giật mình. Chờ khi sự việc bớt căng thẳng đã."
Hoa Thành lười biếng đáp: "Ta hiểu mà, ca ca, ta sẽ không đi lên hù dọa bọn chúng. Ta chính là chán ghét loại ánh sáng chói muốn mù mắt của Tiên Kinh bon họ, hơn nữa vòng người này vẫn còn cần ta ở lại trấn thủ, ta sẽ ngoan ngoãn đợi tại ca ca trở về chỗ này. "
Tạ Liên cũng không biết là nên thở dài hay là lau mồ hôi, nói: "Tốt. Ngoan lắm. "
Hoa Thành nói: "Nhưng mà, nếu như ta ngoan, ca ca cũng không thể trở về tay không. Ta muốn được huynh đãi một bữa. "
Tạ Liên đáp: "Nhất định, nhất định. "
Hai người tùy tùy tiện tiện, mơ mơ hồ hồ nói thêm vài câu, vương vấn không dứt được, mãi mới từ biệt, lúc này mới kết thúc thông linh.
Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra một hơi, Quân Ngô nói: "Xem ra, Tiên Lạc ở dưới hạ giới có cuộc sống rất thú vị. "
Tạ Liên cũng không biết nên đáp cái gì. Hắn vỗ vỗ vai Tạ Liên, xoay người muốn ra khỏi Tiên Lạc cung, Tạ Liên ở hắn phía sau kêu lên: "Đế quân!"
Quân Ngô dừng lại. Tạ Liên nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Là đế quân? Hay... chính là thứ đó?."
Lúc trước y hoài nghi quốc sư cùng Bạch Vô Tướng có quan hệ gì đó, liền đã có chút khó có thể tiếp nhận được rồi. Mà nếu Quân Ngô cùng Bạch Vô Tướng thật sự có liên hệ, y có cảm giác cả người đều sẽ điên đảo.
Quân Ngô, đệ nhất Võ Thần tới tam giới, chính là kẻ y bội phục nhất!
Quân Ngô không trả lời hắn, đi thẳng ra ngoài. Để lại Tạ Liên một thân một mình, một bên suy tư tìm sách lược đối phó, một bên toàn thân mỏi mệt, đi vào sâu trong Tiên Lạc cung.
Tiên Lạc cung dù đã biến thành một chiếc lồng giam, nhưng cũng là một chiếc lồng giam hoa lệ, sau điện còn có cả bể tắm bạch ngọc. Đã trải qua nhiều ngày Tạ Liên phải liên tiếp đối đầu với bạch quỷ, đi vào Đồng Lô, lăn lê bò lết, đến tận bây giờ, cả thể xác và tinh thần đều mệt rã, dù sao hiện tại cũng không đi được bước tiếp theo, không bằng cứ tắm gội trước, tự khiến mình thanh tỉnh một chút.
Rũ bỏ trang phục, ngâm mình trong làn nước ấm áp, Tạ Liên tựa vào bạch ngọc cạnh hồ, thất thần mà gấp quần áo. Bỗng nhiên, từ trong ngực áo lăn ra hai vật nhỏ, phát ra âm vang thanh thúy. Tạ Liên tập trung quan sát, là hai viên xúc xắc đáng yêu.
Y đem kia hai viên xúc xắc cầm lấy, giữ chặt trong lòng bàn tay, nhớ tới Hoa Thành từng nói với y: "Nếu huynh muốn gặp ta, bất kể huynh ném ra số mấy, đều có thể gặp được."
Kỳ thật, y cùng Hoa Thành thông linh có vài chỗ vô cùng mất tự nhiên, có lẽ Hoa Thành cũng thấy được. Nhưng là Hoa Thành dù thấy được điểm không thích hợp, hắn cũng sẽ không thể lên đây được. Bởi vì, Tiên Kinh vốn đã ngăn cách với trần gian, lại bị khống chế dưới tay Quân Ngô.
Tuy rằng biết rõ tình huống trước mắt, y tính toán ném ra hai viên 6 điểm, đoán chừng cũng là không thể thấy được Hoa Thành, nhưng Tạ Liên vẫn thử. Nhanh như chớp, xúc xắc ở trên thành bể tắm ngọc thạch lăn lăn, vận may cũng như cũ, hai viên một điểm, quả nhiên vẫn không có động tĩnh gì.
Tạ Liên thở dài, xoay trở về, đang muốn đem cả mặt cùng thân thể vùi vào trong nước, bỗng nhiên, y nghe được một âm thanh: "Ca ca."
Y bỗng nhiên lập tức đứng dậy, làm mặt hồ xáo động, nước tràn ra khỏi thành bạch ngọc "Tam Lang?"
Chẳng lẽ thật sự là gọi được Hoa Thành tới???
Nhưng mà, nhìn quanh bốn phía, y lại không thấy được bất luận kẻ nào khác. Chính là mới vừa rồi, âm thanh kia tuyệt đối không thể do y quá mức mong đợi mà sinh ra ảo giác được. Tạ Liên nghe thấy trái tim mình đập tình thịnh điên cuồng, lại nghe thấy một giọng nói: "Thái Tử điện hạ!"
"......"
Tạ Liên lúc này mới phát hiện, thanh âm kia, cư nhiên lại từ y trong miệng vọng lại!
Đó chính là giọng của chính y, chỉ là hơi nóng mờ mịt và không gian trống trải trong bạch ngọc cùng tiếng nước chảy bên cạnh ao, âm thanh nghe được không rõ ràng. Tạ Liên ngẩn ra trong chốc lát, lập tức sáng tỏ! Là di hồn đại pháp!
Tạ Liên vừa mừng vừa sợ, hỏi: "Phong Sư đại nhân?!"
Từ hắn trong miệng lại buột ra một âm thanh khác kích động nói không thôi: "Không sai, chính là ta! Ha ha ha ha, không thể tưởng được đi! Bổn Phong Sư, không, ta lại có pháp lực!!!"
Lúc trước từng nói qua, di hồn đại pháp không thường được sử dùng, hơn nữa tiêu tốn pháp lực, nhưng so thông linh thuật thì mạnh hơn rất nhiều, cho nên các pháp thuật ngăn cản thông thường đều sẽ không nghĩ đến việc ngăn chặn loại pháp thuật này. Khi đối phó với bạch thoại chân tiên, Sư Thanh Huyền là cùng Tạ Liên đã cùng sử dụng di hồn đại pháp. Sau khi Sư Thanh Huyền mất hết pháp lực, y cùng Tạ Liên bị thi pháp môn đạo đơn phương gây cách trở, không nghĩ tới là bây giờ, tại đây lại phát huy được công dụng. Tạ Liên nói: "Thanh Huyền, di hồn đại pháp cần rất nhiều pháp lực, ngươi từ chỗ nào có được?" Vừa dứt lời, y liền phản ứng được, còn có thể là từ chỗ nào mà lấy được pháp lực a?
Quả nhiên, Sư Thanh Huyền nói: "Nói ra thì rất dài! Ách, thật ra thì cũng không dài. Là vị Huyết Vũ Thám Hoa kia cho ta ăn mấy thứ đen đen, thần kỳ đến cực điểm! Ta ăn xong đột nhiên thần công tăng lên vi diệu! Tuy chỉ là tạm thời, nhưng cũng có thể dùng dư giả một khoảng thời gian, truyền chút lời này không thành vấn đề. Chỉ là hương vị thứ này thiệt kì quái, uệ uệ!"
"......"
Tạ Liên không nhịn được nhớ tới Bùi Minh ăn qua viên đường quỷ vị, nghĩ đến trong tay Hoa Thành hẳn là viên đường chứa pháp lực cao cấp. Y nói: "Vừa rồi hai tiếng "ca ca" kia là ai kêu?"
Sư Thanh Huyền nói: "Ta nha!"
Tạ Liên dở khóc dở cười, nói: "Ngươi sao lại tự nhiên gọi như vậy? Ta còn tưởng rằng......"
Sư Thanh Huyền nói: "Biết thừa, ngươi còn tưởng là Huyết Vũ Thám Hoa tới tìm ngươi chứ gì?"
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, Sư Thanh Huyền nói: "Chính là hắn bảo ta gọi ngươi như thế. Hắn nói phải gọi như vậy mới giúp ngươi an tâm hơn một chút."
Lời kia quả thực là không sai, mới vừa nghe thấy thanh âm "Ca ca", hắn tuy kinh sợ, nhưng lại càng thấy an tâm. Tạ Liên hỏi: "Hắn đang ở bên cạnh ngươi sao? Các ngươi hiện tại ở hoàng thành vẫn ổn chứ? Những oán linh đó không đột nhiên gây khó dễ đi?"
Sư Thanh Huyền nói: "Hoàng thành bên này vẫn tốt, cũng không còn nhiều oán linh phải diệt. Chỉ là vừa rồi ngươi cùng Huyết Vũ Thám Hoa thông linh xong, hắn một khắc trước còn cười hì hì không biết nói với ngươi cái gì, sau đó vừa dứt thông linh là mặt lại đột nhiên trầm lại hù đến chết ta, sau đó hắn kêu ta thử xem có thể hay không sử dụng di hồn đại pháp. A, đúng rồi, Thái Tử điện hạ, hắn nhờ ta truyền lời: "Điện hạ, trước hết hãy đem quần áo mặc vào cái đã." Thúc giục ta đến vài lần, chuyện này thì có gì phải chú ý đến vậy vậy chứ? Ở thượng thiên đình cũng sẽ không bị cảm lạnh."
"......"
Tạ Liên thiếu chút nữa là ngất xỉu, sét đánh không vội che tai liền thần tốc bắt lấy quần áo phủ lên thân, nói: "Hắn hắn hắn hắn, Tam Lang hắn, làm sao biết được vậy???"
Sư Thanh Huyền nói: "Là ta luôn bị hắn hỏi đi hỏi lại thấy rất phiền toái, cho nên ta đều đem mọi thứ bên nhìn thấy được, nghe thấy được ở bên này tất cả đều trực tiếp tức thời truyền cho hắn, ngươi làm gì, nói cái gì hắn đều biết hết. Chỉ là hắn không thể trực tiếp nói chuyện với ngươi hoặc là thao túng thân thể của ngươi thôi."
......
Phong Sư đại nhân à, ngươi cũng quá thoải mái rồi!!!
Sớm biết thế y đã không tắm gội!
Sư Thanh Huyền nói: "Thái Tử điện hạ, ta không nghĩ tới ngươi như vậy lại để ý loại chuyện như vậy, dù sao tất cả mọi người đều là nam nhân, huống chi cũng không Hoa Thành chủ thật sự nhìn thấy. Hơn nữa ta cũng không thấy được tí nào......"
Hắn thật sự quá sang sảng. (Sang sảng ở đây có thể hiểu là nói chuyện các loại thứ quá tự nhiên chăng?)Tạ Liên một tay đưa lên vỗ vỗ trán, nhanh tay đem quần áo mặc vào, nắm 2 viên xúc xắc đi ra sau điện, nhanh chóng đổi đề tài: "Tam Lang, ngươi như thế nào phát hiện ra điểm không đúng?"
Dừng một chút, Sư Thanh Huyền nói: "Huyết Vũ Thám Hoa nói, khi ngươi tự tìm hắn thông linh, hắn đã liền phát hiện. À, đây là Hoa Thành chủ muốn ta nói với ngươi: "Ca ca hay e lệ như vậy, không có đại sự xảy ra sao có thể chủ động đọc khẩu lệnh kia? ""
"......"
Quả nhiên là nguyên nhân này. Sư Thanh Huyền dường như đang nói chuyện với Hoa Thành: "Được được được được, ta không nói nhiều lời, ta nói chính sự." Lại hỏi, "Thái Tử điện hạ, hiện tại các ngươi ở bên kia rốt cuộc gặp phải tình huống gì? Đế quân không ở đó sao?"
Tạ Liên quả thực không biết nên nói từ đâu, nói: "Chính là bởi vì hắn ở đây, cho nên mọi thứ mới biến thành như vậy!"
Nói qua trọng điểm, Sư Thanh Huyền đã sợ ngây người: "Má ơi, má ơi, má ơi! Thái Tử điện hạ, ngươi thật sự không phải đang nói mớ chứ?! Đế quân, kia chính là đế quân á?!"
Tạ Liên nói: "Có phải là hắn ta hay không ta không thể xác định được. Tam Lang thấy thế nào?"
Giây sau, Sư Thanh Huyền đáp: "Huyết Vũ Thám Hoa thật ra không kinh ngạc, chỉ là nói, "không kỳ quái. Sớm đã xem hắn không vừa mắt"."
Tạ Liên không nhịn được mà bật cười, nói: "Đệ chẳng lẽ xem ai cũng đều không vừa mắt sao?"
Câu này là nói với Hoa Thành. Sư Thanh Huyền nói: "Hắn nói, "Đúng vậy, trừ ngươi." Ta nói Hoa Thành chủ, ngươi thế này là không đúng rồi, ta vẫn còn ở chỗ này đó! Ta nhìn cũng không vừa mắt ngươi sao??? Ta rốt cuộc là có chỗ nào xấu???"
Tạ Liên nói: "Được rồi, đều là nói giỡn thôi. Tóm lại hiện tại, Võ Thần đều bị hắn đánh ngã, các Thần Quan đều bị nhốt trong tư điện, toàn bộ Tiên Kinh bị ngăn cách với thế nhân bởi trời cao."
Sư Thanh Huyền nói: "Huyết Vũ Thám Hoa nói, muốn lên tới trời cao cũng không phải không có biện pháp, nhưng mà cần đến một người hỗ trợ."
Tạ Liên nói: "Ai?" Ngay sau đó, y lại quát: "Ai?!"
Một tiếng "Ai" kia, không phải là với Hoa Thành cùng Sư Thanh Huyền nói, mà là bởi vì, phía sau nơi hắn, truyền đến tiếng động dị thường.
Có người tới!
__________________
Là ai là ai???
Cái bản edit 211 mà mình có nó khó hiểu vãi nhít,chắc phải mần edit lại quá.Ngay cái chương 210 này đã có 1 số đoạn sặc mùi QT nên phải sửa lại chút:((