Thiên Quỹ

Chương 25



Viện điều dưỡng Khang Di nằm ở ngoại ô phía Đông của thành phố A, bề ngoài rất phù hợp với tiêu chuẩn ‘quí tộc’, canh gác cũng rất nghiêm ngặt, may mắn là Tiết Tư Thương đã liên lạc với ông chủ Lưu nên sớm có được sự cho phép vào thăm Lưu phu nhân, Mạnh Tĩnh Nguyên tuy rằng bị rước lấy ánh nhìn chằm chằm đầy hoài nghi của bảo vệ nhưng cuối cũng vẫn được đi vào.

Bên trong viện điều dưỡng có phân thành các khu, Lưu phu nhân Lý Tinh Lâm nằm ở khu bảo vệ đặc biệt, là một trong số ít khu vực có đầy đủ thiết bị nhất có thể đảm bảo cho người sống đời sống thực vật có thể tồn tại lâu dài, mỗi một người bệnh đều có phòng bệnh riêng biệt cùng một y tá riêng. Đoàn người Mạnh Tĩnh Nguyên đi theo y tá đến phòng bệnh thì nửa đường bị một quản lí cấp cao đi giày tây cản lại, người đó mang theo gương mặt tươi cười chuyện nghiệp cực kì lễ phép mời mọi người đi theo một hướng khác:

“Thật xin lỗi, bác sĩ đang làm kiểm tra định kì cho Lưu phu nhân, mời các vị sang bên này nghỉ ngơi chờ đợi một lát có được không?”

Thái độ lễ phép cùng nụ cười ấm áp đều không chê vào đâu được, nhưng cố tình lại gặp phải toàn kẻ quái thai, Đường Mộng Kiệt tấn công đầu tiên:

“A, hơi thở của ông vô cùng không ổn, ông đang nói dối đúng không, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Tiếng thét kinh hãi truyền đến qua microphone trước đó vẫn còn vang vọng bên tai, Kiều Mịch to gan phỏng đoán:

“Lưu phu nhân bị hại?”

Nụ cười của quản lí cấp cao gần như không giữ nổi nữa mà đông cứng lại, nhưng vì công tác cũng chỉ có thể cố gắng làm tiếp, ông ta cố gắng tỏ ra lễ phép ôn hòa trả lời:

“Mời các vị đến phòng khách nghỉ ngơi trước đã.”

Dứt lời thì có hai tên bảo vệ tiến đến từ phía sau muốn ‘mời’ người đi, chỉ là tay còn chưa chạm được đến người thì đã bị Mạnh thiếu gia am hiểu ‘lao động chân tay’ quật ngã dưới đất. Mắt thấy hành động cực kì thô lỗ này của lưu manh, y tá thét chói tai rụt vào trong góc run rẩy, quản lí cấp cao thì xanh cả mặt.

Mắt nhìn hai tên đã nằm im, Kiều Mịch cảm thấy bạo lực không tốt, anh hi vọng có thể tận lực giải quyết vấn đề trong hòa bình nên vội vàng mở miệng nhắc nhở người cuối cùng mà hai chân vẫn còn có thể đứng thẳng:

“Đừng giãy dụa vô ích, Mạnh thiếu gia rất giỏi đánh nhau, dẫn đường đi.”

Đường Mộng Kiệt cười khanh khách:

“Tiểu Kiều, cậu xác định đây không phải là đe dọa chứ? Rất có khí thế nha.”

Kiều Mịch hoang mang cực độ:

“Tôi chỉ đang phân tích lợi hại.”

Quản lí cấp cao kinh hãi không thôi nhìn qua nhìn lại ba người, mắt thấy lưu manh bừng bừng sát khí kia bẻ ngón tay kêu răng rắc đầy ý uy hiếp, mà hai người còn lại thì bình tĩnh đến mức người bình thường không thể so sánh, thậm chí còn có thể quẳng xuống đoạn đối thoại tàn nhẫn kia thì có thể thấy cũng không phải là vật trong ao. Bởi vì cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nên quản lí cấp cao quyết định cực nhanh, giữa vứt bỏ công việc và vứt bỏ nửa cái mạng thì đã lựa chọn vế trước:

“Mời đi bên này.”

Đạt được mục đích rồi thì Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không ra tay nữa, ba người đi theo quản lí cấp cao nhanh chóng đến gần phòng bệnh của Lý Tinh Lâm, nhưng càng đến gần thì thứ mùi ngửi được trong mũi càng nồng hơn, ba người cùng nhíu mày lại, dù sao thì mùi đó cũng quá quen thuộc, là máu.

“Xảy ra chuyện gì?”

Đường Mộng Kiệt trách cứ.

Sắc mặt của quản lí cấp cao càng tái nhợt hơn, thái dương rịn ra một tầng mồ hôi mỏng phản xạ lại ánh sáng, ông ta lắp bắp không trả lời được.

Rất nhanh, vốn không cần nhắc nhở thì họ cũng biết phòng bệnh của Lý Tinh Lâm ở đằng trước, dù sao ở giữa khung cảnh trắng tinh như thế này thì màu máu đỏ sẽ càng đặc biệt chói mắt.

Đẩy cánh cửa trắng dính đầy dấu ra máu ra thì chỉ thấy mấy người bảo vệ đang vây quanh một nam y tá đanh run rẩy rúc trong góc phòng, sắc mặt cực kì không tốt. Giường bệnh – nếu như trên đời này có giường bệnh phủ chăn ga màu đỏ máu thì trên giường bệnh bị máu tươi xối ướt đẫm có một nữ bệnh nhân đang yên lặng nằm đó, bà ta thon gầy tái nhợt, toàn thân cắm đầy ống dẫn lại xuất hiện nhiều vết thương, bộ quần áo của người bệnh cùng dần được nhuộm thành màu đỏ chói mắt, kết hợp với gương mặt thanh nhàn an tường như ngủ say càng có vẻ cái chết cách bà ta rất xa, như thể bà thật sự chỉ đang ngủ, hoàn toàn không biết sắc đỏ chói mắt kia đã kéo tính mạng bà ta ra khỏi thể xác này.

Nếu như bà ta thực sự không biết… Nhưng tiếng kêu thảm thiết kia nói ra đáp án không giống, có lẽ bà ta còn không có cả khả năng bộc lộ sự đau khổ.

“Chuyện gì xảy ra đây? Trả lời tôi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên lạnh giọng chất vấn quản lí cấp cao vẫn đứng thẳng bất động đằng kia, trong giọng nói mang theo sự cưỡng bức không cho phép cãi lại.

Đại khái là bị khí thế của Mạnh Tĩnh Nguyên đè ép, quản lí cấp cao tuy không muốn nhưng vẫn kể lại những gì mình biết:

“Sau khi chúng tôi phát hiện ra thì Lưu phu nhân đã chết, là Hà Quí Bình… người chăm sóc đặc biệt của Lưu phu nhân, là gã cầm dao phẫu thuật đâm chết Lưu phu nhân. Không biết có phải là bị kích thích quá mức hay không, tinh thần của gã xuất hiện dấu hiệu bất thường, cho dù hỏi cũng không ra được.”

“Bất thường?”

Đường Mộng Kiệt vươn tay vào trong áo khoác lấy thứ gì đó, miệng thì thào:

“Tôi sẽ thu sự kinh hãi miễn phí cho gã, ừm ừm, hi vọng gã là một manh mối có ích, bằng không nhất định phải rút hết mấy cái móng tay của gã, lấy mấy trăm cc máu của gã rồi đánh gãy mấy cái xương của gã đền cho tôi.”

Rất nhanh, một bình thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu đen đặc dính được đưa đến bên miệng Hà Quí Bình rồi chất nhầy nhanh chóng được rót vào, Đường Mộng Kiệt thô lỗ bịt miệng Hà Quí Bình lại, ép gã nuốt hết chất nhầy kinh khủng kia, chỉ nghe thấy cổ họng ‘ực ực’ mấy tiếng rồi bốn phía vang lên tiếng hôn khan.

Kiều Mịch cảm khái:

“Hương vị dường như không được tốt lắm.”

“Đương nhiên, nhưng công hiệu của nó lại rất tốt, mất mười con sên, bốn cái đuôi chuột, sáu con bọ hung cùng một dúm lông của quỉ ăn xác mới điều chế được, mùi vị không được tốt nhưng nó có thể giải trừ bất cứ tình trạng không tỉnh táo nào, là thứ đồ tốt mà người đi du lịch nhất định phải chuẩn bị đó.”

Đường Mộng Kiệt đắc ý xong thì lại trào nước mắt:

“Ai, lãng phí quá đi mất, mấy thứ nguyên liệu đó tìm cũng không dễ đâu.”

“Tôi không tán thưởng lắm công thức nấu ăn này.”

Kiều Mịch hơi nhíu mày rồi bổ sung:

“Những vật kia nghe đã biết là vượt tiêu chuẩn về kí sinh trùng và vi khuẩn, ăn nhiều không có ích cho thân thể.”

“…”

Đường Mộng Kiệt liếc mắt nhìn Kiều Mịch rồi quyết định không nói nhiều với người ngoài nghề hoàn toàn không thể hiểu được vẻ đẹp của thuật phù thủy này.

Thuốc được nhét xuống không bao lâu thì Hà Quí Bình quả nhiên đã không còn cuồng loạn nữa, hai mắt trước đó không có tiêu cự dần dần trong vắt lại, sau đó lại bị sự sợ hãi chiếm cứ:

“Tôi… Tôi đã giết người?”

Không đợi bất cứ ai trả lời, gã đã túm chặt tóc mình tự biện hộ:

“Không đúng, không phải lỗi của mình, mình không cố ý, không phải lỗi của mình… Là lỗi của bà ta, bà ta có tội.”

Đường Mộng Kiệt nhún vai rồi bước sang bên cạnh nhường lối, nói với Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Cậu đến đi, tôi không muốn lãng phí thêm tài nguyên và sức lực.”

Mạnh Tĩnh Nguyên bước hai ba bước lên phía trước, nhấc chân đạp lên vai của Hà Quí Bình ấn gã lên vách tường, không bận tâm đến việc đối phương đau đến mức sắc mặt trắng bệch thở dốc, bá đạo đặt câu hỏi:

“Trả lời ta, vì sao lại giết Lý Tinh Lâm?”

Kiều Mịch nhớ ra Mạnh Tĩnh Nguyên không hề chủ động đặt câu hỏi với Lưu Mẫn, có lẽ chính là sợ sẽ nhỡ tay giết mất nữ sinh yếu đuối người ta mất.

Đừng nói Hà Quí Bình, ngay cả mấy người đứng bên ngoài nhìn cũng bị sự hung ác này dọa hết hồn, nguyên một đám câm như hến không cả dám thở mạnh, Hà Quí Bình đối mặt trực tiếp đương nhiên là bị dọa đến mức ba hồn bảy vía cũng bay mất, nhưng linh dược của Đường Mộng Kiệt rõ ràng là đã giúp gã giữ được sự tỉnh táo, hai mắt có muốn nhắm lại cũng không được.

“Tôi… Tôi không… Phải.”

“Đừng nói bừa!”

“A! Bà ta hại chết em gái tôi, bà ta đáng chết, là chính cô ta nói tôi có thể giết chết bà ta để báo thù.”

“Ai là em gái mi? Ai kêu mi báo thù?”

“Hà Ngọc Phân… Mẫn Mẫn.”

“Hà Ngọc Phân?”

Kiều Mịch nhớ ra trong tư liệu mà cảnh sát Tạ mang đến lúc sáng đúng là có một người như vậy:

“Là một trong bảy người phụ nữ chết ở cao ốc Phương Thiên.”

“Mẫn Mẫn chắc không phải là Lưu Mẫn chứ?”

Đường Mộng Kiệt cảm thấy quái lại, nếu như đúng là sự thật thì kĩ thuật diễn của cô ta thật giỏi, có thể diễn sự tức giận ‘thật’ đến như thế, quả thực là không chê vào đâu được.

Ánh mắt của Hà Quí Bình trở nên mờ mịt, ngữ điệu cao dần, cực kì kích động:

“Mẫn Mẫn nói là Lý Tinh Lâm tác quái nên mới hại chết Ngọc Phân, Lý Tinh Lâm ganh ghét Ngọc Phân và ngài Lưu yêu nhau nên mới đẩy Ngọc Phân xuống lầu. Dựa vào cái gì! Bà ta dựa vào cái gì? Bà ta cũng chỉ là một phế vật nằm ở đây, quanh năm ăn uống ngủ nghỉ đều phải dựa vào bàn tay của người khác, dựa vào cái gì lại cướp đoạt hạnh phúc của em gái tôi, em gái tôi là một cô gái rất tốt, ô…”

Nói xong lời cuối cùng thì Hà Quí Bình đã vừa khóc vừa cười, nếu như không phải đã uống linh dược kia thì hiện giờ không biết đã điên như thế nào rồi.

Mạnh Tĩnh Nguyên vốn không rảnh nghe một tên cuồng em gái tâm sự, cậu chỉ cần câu trả lời:

“Mẫn Mẫn có phải là con gái Lưu Mẫn của Lý Tinh Lâm không?”

“Lưu Mẫn?”

Vẻ mặt Hà Quí Bình trở nên hoang mang lắc lắc đầu:

“Lưu Mẫn đã hai mươi rồi, Mẫn Mẫn là một cô bé, cô ấy thường xuyên đến đây chơi, cô bé biết rất nhiều chuyện.”

“Cô bé?”

Đám người Mạnh Tĩnh Nguyên ba mặt nhìn nhau, đột nhiên nhớ đến đám quỉ hồn quậy phá trong cao ốc Phương Thiên, dù là bọn họ cũng đã quen nhìn thấy phong ba thì cũng bị bí ẩn biến hóa kì lạ này làm cho rùng mình.

“Chặn gã lại.”

Kiều Mịch đột nhiên nói với Mạnh Tĩnh Nguyên rồi sau đó ngồi xổm xuống gạt thứ gì đó mà Hà Quí Bình vừa chạm đến dưới vạt áo y tá.

Hành vi càn quấy thế này khiến người trong phòng đều trợn mắt há hốc miệng… Đây là muốn làm gì? Quấy rối?

Cuối cùng thì ngón tay thon gầy trắng bệch nhẹ nhàng kéo một sợi dây thừng được dệt rất mảnh ra, thuận tiện kéo theo luôn cả một cái gói to thô ráp có tạo hình bên ngoài vô cùng quen thuộc. Kiều Mịch không dám chạm trực tiếp vào cái gói nên quay người hỏi Mạnh Tĩnh Nguyên và Đường Mộng Kiệt vẻ mặt nghiêm trọng:

“Vật này là túi phù thủy hả?”

“Đúng, sao cậu tìm được?”

Đường Mộng Kiệt chủ động bước lên gạt bàn tay đang muốn ngăn cản của Hà Quí Bình, một tay giật cái túi phù thủy này xuống, ánh mắt vẫn lưu luyến trên người Kiều Mịch như cũ, vừa ngạc nhiên lại vừa hoài nghi:

“Chẳng lẽ lại là cảm giác?”

Kiều Mịch gật đầu, thực ra lúc mới đầu thì cảm giác của anh cũng không rõ ràng lắm, đại khái là bởi viện điều dưỡng này có âm khí rất nặng, anh không dám đoán bừa cho đến tận vừa rồi mới tập trung được mục tiêu:

“Sau khi anh rót cho gã thứ nước ăn không hề ngon kia thì vật này đặc biệt rõ ràng.”

Đường Mộng Kiệt nhướn mày rồi chậc chậc hai tiếng:

“Tiểu Kiều, cậu đúng là đứa bé kì tích. Để tôi xem trong túi phù thủy này có cái gì, ừm… Ồ ồ… Nguyên liệu không tệ… Ai da, trách không được, cái túi phù thủy này có tác dụng chính là thôi miên, chỉ cần ám hiệu nhiều lần trong lúc thực hiện thuật này là có thể đạt được mục đích. Hà Quí Bình, ai đưa cho anh vật này?”

Hà Quí Bình hoàn toàn không hiểu được Đường Mộng Kiệt đang nói cái gì, gã nhìn thẳng vào cái gói nhỏ kia lẩm bẩm:

“Bùa bình an Mẫn Mẫn tặng cho tôi.”

“Bùa bình an, ha ha, thật thú vị.”

Đường Mộng Kiệt cho một ngón tay vào trong túi quấy quấy:

“Bên trong bùa bình an có thả mắt người chết? Ai nha, tuy rằng thoạt nhìn nó giống như một quả nho khô.”

Mạnh Tĩnh Nguyên bỗng dưng quay mặt sang nói với Kiều Mịch:

“Gọi điện thoại cho đồ ngốc Tạ, kêu hắn đến giải quyết mọi chuyện.”

“Ừ.”

Kiều Mịch lấy điện thoại di động ra vội vàng gọi điện cho cảnh sát Tạ.

“Này Mạnh thiếu gia, kêu đám Hắc Khuyển với Tiết Tư Thương đi tóm Lưu Mẫn đi, bất kể thế nào thì cô ta cũng có một chút liên quan với Mẫn Mẫn kia, không thể dứt khoát buông tha như thế.”

Đường Mộng Kiệt có ý tốt nhắc nhở lại nhận được một tiếng hừ lạnh khinh thường của Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Chỉ dựa vào khả năng phản ứng này của anh thì quả nhiên không được việc gì, tôi đã sớm kêu Hắc Khuyển hành động rồi.”

“Này, cậu bớt mỉa mai tôi một lần thì chết được à?”

Đường Mộng Kiệt nghiến răng, đang muốn tiếp tục tranh cãi lại giống như cảm nhận được thứ gì đó rồi chợt biến sắc:

“Không xong, Tiểu Lục bị phá rồi, ả khốn Lưu Mẫn kia!”

Kiều Mịch nhớ đến con mắt màu xanh lục trên cánh cửa kia, thấy dáng vẻ tức giận của Đường Mộng Kiệt thì chắc giờ đang bị đùa giỡn thê thảm, vội an ủi:

“Đừng nóng vội, cô ta vừa mới ra tay, Hắc Khuyển chạy rất nhanh nên chắc có thể tóm được cô ta.”

“Chưa chắc.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cau chặt mày, quai hàm nghiến chặt:

“Đối thủ tinh thông thuật phù thủy phương Tây sẽ gây bất lợi cho Hắc Khuyển.”

“Vậy à.”

Kiều Mịch không có ý gì khác mà chỉ hi vọng Hắc Khuyển có thể bình an, bởi vì nó là một con chó lớn rất đáng yêu, cũng là một thành viên ở trong viện.

“Vậy chúng ta nên làm gì đây?”

“Đi gọi hồn Lý Tinh Lâm.”

Mạnh Tĩnh Nguyên buông Hà Quí Bình trong tay ra, kêu bảo vệ của viện điều dưỡng bảo vệ gã rồi quay lại mang theo Kiều Mịch đi ra ngoài:

“Linh hồn của bà ta không ở đây cũng không có dấu hiện bị dẫn hồn đi nên chắc chắn còn ở nhân gian.”

“Cậu biết gọi hồn?”

“Phép thuật đơn giản đều biết, nhưng cần một ít nguyên liệu.”

Mạnh Tĩnh Nguyên vừa nói vừa đặt Kiều Mịch trong ngực xuống hành lang:

“Ra bên ngoài, chấp nhận một lần đi.”

“Cái… Ư!”

Kiều Mịch còn chưa hiểu rõ thì miệng lại bị ăn, khi miệng lưỡi bị nhiệt tình mút vào rồi quấy đảo thì Kiều Mịch cảm thấy thân thể nóng dần giống như bị đặt vào trong ***g hấp, một vài thứ không tốt bị hút ra, cảm giác hơi không khỏe ban đầu cũng biến mất. Đúng vậy, viện điều dưỡng này không phù hợp với Kiều Mịch, nơi này quá nhiều sự tuyệt vọng đều dính lên người anh, nhưng vì việc quan trọng nên anh đương nhiên không thể yêu cầu Mạnh thiếu gia ‘ăn’ một bữa, không thể ngờ được tên nhóc trẻ tuổi nóng nảy này thậm chí còn phát hiện ra được khiến Kiều Mịch cảm thấy khá là uất ức.

Mạnh thiếu gia… Quả nhiên là một đứa trẻ tốt.

Kiều Mịch an tâm nhắm mắt lại để mặc người trẻ tuổi đòi hỏi vô độ.

Sự nhiệt tình không thèm nhìn khung cảnh thật khiến người ngoài phải ghé mắt nhìn, Đường Mộng Kiệt bịt mắt quay sang chỗ khác liên tục rủa thầm: Con mẹ nó nhi đồng không được nhìn, con mẹ nó 18+.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.