Thiên Sát Cô Tinh - Hoát Hoát

Chương 1



#1

Sau tang lễ của tiểu Hầu gia, ta lẻ loi một mình đứng giữa phủ đệ hoang vắng, bất giác thở dài.

Giờ đây, cái danh hiệu “Thiên sát cô tinh” kia lại bắt đầu bị mọi người truyền miệng, tất cả mọi người nhìn thấy ta đều tránh ta như rắn rết.

Hầu phủ to lớn như thế, bây giờ chỉ còn lại ta cùng với mấy nô bộc lớn tuổi.

Những nô bộc khác bởi vì sợ hãi thanh danh của ta, tất cả đều lựa chọn rời đi.

Vốn là tân chủ nhân của Hầu phủ, lẽ ra ta nên cảm thấy vui vẻ mới phải.

Dù sao nữ nhi của một thương nhân có thể gả cho tiểu Hầu gia chiến công hiển hách, cũng coi như là may mắn đi.

Chỉ là kẻ thù của Hầu phủ quá nhiều, chưa được mấy ngày, ta liền bị ám sát.

Đêm hôm đó, ta đang ngồi ở trước bàn xem sổ sách, đột nhiên có mấy tên hắc y nhân phá cửa sổ xông vào.

Bọn họ cầm một bức họa, cẩn thận nhìn ta vài lần rồi xác định mục tiêu: “Chính là nàng, đây là nữ nhân đã khắc ch cả nhà Hầu gia!”

Ta sợ tới mức hỏi: “Các ngươi là ai?”

Hắc y nhân rút k//iếm, cười lạnh: “Ngươi không cần biết, dù có kêu vỡ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu!”

Ta lui về phía sau, đồng thời hoảng sợ hét lên: “Vỡ họng! Vỡ họng!”

Hắc y nhân sửng sốt: “…”

Đây là thời điểm thích hợp để vui đùa sao?

Ta đá đổ cái bàn đá, chặn đường đi của bọn họ. Như vậy có thể trì hoàn được một chút, để cho lão bộc ở ngoài phủ có thời gian đến hỗ trợ.

Hầu phủ xuất thân quân võ thế gia, ngay cả nô bộc cũng rất có bản lĩnh.

Lý bá che chắn trước mặt ta rồi nói: “Phu nhân chạy mau, chỗ này giao cho ta!”

Ta vội vàng bỏ chạy, nhưng Lý bá không thể đánh bại hết bọn chúng và có một tên thích khách đã đuổi theo ta.

Khi cảm nhận được lưỡi đao đang phóng tới, ta đổ mồ hôi lạnh, bối rối chạy vào từ đường.

Từ đường tối tăm, không có lấy một ngọn đèn, chỉ có bài vị dưới ánh trăng, trông rất thê lương và quái dị.

“Bỏ cuộc đi, ngươi không còn chỗ nào để trốn nữa đâu.”

Trong bóng tối, giọng nói lạnh lùng của thích khách vang lên, ta đứng ở từ đường, quay lưng về phía hắn, chỉ có thể khóc lóc trước bài vị của tiểu Hầu gia, cầu xin sự giúp đỡ.

“Hức hức, phu quân ơi, thiếp sợ quá, xin chàng phù hộ cho thiếp!”

Thích khách cười lạnh, trêu tức ta: “Ha ha, ngươi cảm thấy người ch rồi có thể cứu được ngươi sao? Còn không bằng quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ ta sẽ khiến ngươi bớt đau khổ hơn!”

Ta nghe thấy tiếng bước chân của hắn đang đến gần, trong lòng tràn ngập sợ hãi, từ bóng dáng của hắn, ta có thể nhìn thấy thanh đ//ao sắp vung xuống kia.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta nắm chặt bài vị của tiểu Hầu gia, đột nhiên xoay người.

Ta mặc dù chỉ là nữ nhi của một thương gia, lại chưa từng quán xuyến chuyện nhà, nhưng ta biết, đồ vật đắt tiền sẽ đáng tin cậy hơn.

Ta đã đặc biệt chọn lấy bài vị của tiểu Hầu gia, khẳng định là đồ tốt, bên trong được gia cố bằng kim loại, vô cùng rắn chắc, lại còn rất nặng.

Bang ---

Thích khách hoàn toàn không ngờ sẽ bị một cái bài vị phản kích, lập tức bị hất văng, đập vào khung cửa, lăn lộn trong đau đớn.

Hắn cởi mặt nạ, phun ra một ngụm m//áu, vẻ mặt không tin được, giọng nói có vài phần run rẩy:

“Ngươi, cái bài vị này của ngươi làm bằng gì? Chẳng lẽ là dùng sắt sao?”

Mà ta thì ôm chặt bài vị, khóc không thành tiếng: “Hức hức, phu quân ơi, ta biết chàng trên trời linh thiêng, sẽ bảo vệ được ta mà!”

Thích khách nhìn ta, trên mặt lộ ra biểu cảm phức tạp. Hắn còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy bài vị của tiểu Hầu gia đột nhiên ---

Không đúng, vàng ẩn bên trong đã lộ ra, tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Biểu cảm của tên thích khách tràn đầy sự sợ hãi.

Hắn không ngờ ta lại hào phóng như vậy, chuẩn bị cho phu quân của mình một tấm bài vị vừa khiêm tốn lại vừa ý nghĩa như thế.

Nhưng tên thích khách này bản lĩnh cao cường, hắn đau đớn bò dậy từ mặt đất, vẫn còn muốn tiếp tục đuổi theo ta.

Ta vừa khóc vừa kêu: “Đừng! Đừng mà!” Rồi ôm chặt lấy bài vị muốn chạy trốn, “Phu quân, cứu thiếp –”

Nhưng bài vị thật sự rất nặng, ta ôm không nổi, thở hổn hển.

“Khó… Khó thở quá… Bài vị này nặng quá, phu quân…”

“Đúng là vì tiền mà không cần đến tính mạng!”

Giọng nói của hắn làm ta giật mình, ta khựng lại một bước, bài vị tuột khỏi tay bay ra.

Bài vị như con bò rừng mất cương lao ra ngoài, trực tiếp đâm thẳng vào cột đình.

Vết nứt từ cột nhà lan lên mái nhà, bụi bắt đầu rơi xuống.

Rắc.

Cột nhà bắt đầu gãy đổ, bức tường cũng bắt đầu sụp đổ, ta và thích khách đều sững sờ.

“Không!”

Nhìn thấy từ đường lung lay sắp đổ, ta là người đầu tiên phản ứng lại, bắt đầu cố gắng hết sức giữ chặt bài vị.

“Không được! Phu quân của ta!”

Thích khách xông lên nắm lấy ta, “Đừng có làm loạn nữa, từ đường sắp đổ rồi!”

“Ta không đi!” ta nước mắt lưng tròng, “Ngươi không nhìn ra ta yêu chàng đến thế sao?”

“Nhìn ra rồi.” Trên mặt thích khách hiện lên vẻ bất lực, “Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này!”

Lúc này, Lý bá và những tên hắc y nhân khác cũng đánh tới, tình hình càng lúc càng tồi tệ.

Lý bá vô lực lớn tiếng gọi ta: “Phu nhân, mau chạy!”

Chạy? Ngay cả một võ lâm cao thủ như Lý bá cũng bất lực, một nữ tử yếu đuối như ta làm sao có thể tự bảo vệ mình?

Hai mắt đẫm lệ, ta nhìn quanh tứ phía, trước có thích khách, sau có hắc y nhân truy đuổi, dường như số mệnh đêm nay đã được định.

Trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, ta nắm chặt bài vị, quyết định vĩnh biệt cõi đời.

“Phu quân, nếu như trời định như vậy, vậy ta nguyện đi cùng chàng!”

“Không, phu nhân!” Lý bá nước mắt lưng tròng, ngay cả khi hôn mê, vẫn cố gắng gọi ta, “Vì đứa bé trong bụng, ngài phải nghĩ cách!”

Đột nhiên, thanh ki/ếm của thích khách rơi xuống đất, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào ta, không khí trong chốc lát trở nên ngưng trọng.

“Đứa bé?”

Một tên hắc y nhân đột nhiên sáng mắt lên, “Ý gì đây, chẳng lẽ ta......”

Người bên cạnh vội vàng ngắt lời hắn, bầu không khí trở nên lúng túng.

Mặc dù lòng ta rối bời, nhưng ta cảm thấy giọng nói của tên hắc y nhân kia rất giống với bà bà trong ký ức của ta.

Mọi người nhìn nhau, những bước chân đuổi bắt cũng vì thế mà dừng lại.

“Ngươi, ngươi nói, ngươi có thai?” tên thích khách bên cạnh run rẩy hỏi.

Ta không còn tâm trạng để ý đến họ nữa, đây không phải là điều hiển nhiên sao?

Dù sao thì, hiện giờ Hầu phủ chỉ còn lại mình ta, hoàng thất vẫn chưa động đến tài sản của Hầu phủ, rõ ràng là vì cân nhắc đến thân phận của ta.

Nếu đứa bé này là con trai, vậy nó có thể là hy vọng tương lai của Hầu phủ, là người thừa kế của Hầu gia.

Trên mặt thích khách lộ ra vẻ do dự, động tác của hắn đột nhiên trở nên vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận cứu ta ra khỏi từ đường sắp đổ.

Ta có chút bối rối, tại sao hắn lại ân cần như vậy vào lúc này?

Từ đường cuối cùng cũng sụp đổ, biến thành một đống đổ nát. Những tên hắc y nhân đứng ngây người tại chỗ, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

“Ôi tổ tông ơi——” một tên hắc y nhân gần như gào thét lên, sắc mặt tái mét.

Người bên cạnh vội vàng tiến lên, dùng sức ấn chặt hắn, dường như đang nhắc nhở hắn phải chú ý đến sự hiện diện của ta.

Ta không khỏi hơi nghi ngờ, đây không phải là từ đường của Hầu phủ à? Tại sao hắn lại kích động như vậy?

Thích khách đặt ta xuống, đột nhiên ôm bụng ho dữ dội.

“Thật xui xẻo, bị cái bài vị kia làm cho bị thương nặng, ta cảm thấy mình sắp không trụ được nữa rồi!”

Ta có chút kinh ngạc: “Đừng giả vờ nữa, ta đâu có đánh ngươi mạnh như vậy.”

Nhưng hắn dường như không quan tâm đến sự phản bác của ta, tiếp tục giả vờ đau đớn. Một tên hắc y nhân nhanh chóng tiến lại gần, vẻ mặt căng thẳng.

“Đại ca, người cố gắng lên! Hầu phủ thật là sâu không lường được, lại có thể làm chúng ta bị thương!”

Người đó trừng mắt nhìn ta: “Ngươi đừng tưởng lần này có thể trốn thoát, chúng ta sẽ quay lại! Đi thôi, các huynh đệ!”

#2

Sáng hôm đó, ta chợt tỉnh dậy sau giấc mơ.

“Phu quân, phu quân của ta!”

Ta vội vàng kiểm tra tấm bài vị bên cạnh giường, mọi thứ vẫn ổn, ta mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Tiểu Hoàn nghe thấy tiếng động, bèn đi vào giúp ta sửa sang lại, rồi đưa cho ta một chén nước.

“Phu nhân, ngài hiện tại thấy thế nào rồi?"

Ta xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi choáng váng của mình: “Đầu ta vẫn còn hơi choáng váng.”

"Vậy ta lập tức đi mời thái y." Tiểu Hoàn xoay người chuẩn bị rời đi, ta chợt nghĩ tới điều gì, liền nắm chặt lấy nàng tay áo.

"Chờ một chút, Lý bá thế nào?"

Tiểu Hoàn đáp: “Lý thúc tối hôm qua bị thương ở thắt lưng, bây giờ vẫn còn nằm trên giường.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, bảo nàng nhanh chóng đi tìm thái y.

Hiện tại ở Hầu phủ không có y sư thường trú nào, hoàng thượng biết ta lẻ loi một mình, nên đặc biệt cho phép Ôn thái y ở lại Hầu phủ để chăm sóc ta.

Một lúc sau, Tiểu Hoàn quay lại cùng với Ôn thái y, còn có một vị nữ tử đoan trang đội khăn che mặt.

"Phu nhân, đây là cháu gái của ta, Hoan Hoan." Ôn thái y giới thiệu.

“Xin chào phu nhân.” Giọng Hoan Hoan có chút nghèn nghẹt, như thể nàng cố ý hạ giọng vậy.

"Mặc dù nó còn trẻ, nhưng y thuật của nó cũng rất tốt." Ôn thái y nói thêm: "Xét đến phu nhân là nữ nhi, có chút bất tiện, ta bảo nó đến giúp đỡ, hy vọng phu nhân sẽ không ghét bỏ."

Xem ra là muốn tìm việc làm cho cháu gái của mình. Ta gật đầu, nếu là do Ôn thái y đề cử, ta dĩ nhiên sẽ tin tưởng.

Ở nước Tấn, địa vị của phụ nữ không cao, nếu nàng đã có mục đích như thế, vậy ta cũng tình nguyện đưa tay tương trợ.

Hoan Hoan bước tới bắt mạch cho ta, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Sau khi Hoan Hoan bắt mạch, trong mắt nàng hiện lên sự nhẹ nhõm và hài lòng: “Phu nhân và đứa bé đều rất khỏe mạnh, chỉ là sắp tới cần chú ý ăn uống, phải ăn đồ thanh đạm. Nếu muốn ăn cái gì, hãy nhớ nói cho ta hoặc Ôn thái y biết.”

"Được." Ta đáp.

Tuy rằng nàng nói như vậy, nhưng tình trạng nôn nghén của ta thật sự rất nghiêm trọng, ngay cả món ăn mà ta yêu thích nhất ta cũng chẳng ngửi được.

Món duy nhất mà ta thèm nhất chính là bánh lê chua cho Vương Viên Viên làm.

Vương Viên Viên, tiểu cô của ta, không chỉ giỏi cầm nghệ, mà món bánh lê chua của nàng cũng là tuyệt mỹ.

Lần đầu tiên nếm thử món bánh lê chua của nàng, ta hoàn toàn bị chinh phục, hận không thể ngay lập tức học bí quyết của nàng, chỉ là nàng không chịu dạy.

Có lẽ bởi vì ta không đủ nho nhã, không phù hợp với tiêu chuẩn của cao môn quý tộc, cho nên nàng vẫn còn có chút e dè với ta.

Ta vốn cho rằng sau này còn rất nhiều thời gian để từ từ giao hảo, nào ngờ nàng đã đột ngột qua đời vào ngày hôm sau.

Nhìn thấy vẻ mặt u sầu của ta, Hoan Hoan có vẻ có chút bối rối: "Phu nhân, người sao vậy?"

Ta không khỏi rơi nước mắt.

"Tên của ngươi làm ta nhớ tới Viên Viên, ta rất nhớ nàng." Bánh lê chua nàng làm thật sự rất ngon.

Ta nắm tay Hoan Hoan, lòng đầy tiếc nuối.

Sớm biết như vậy, ta đã bắt nàng phải nói cho ta biết bí quyết làm bánh lê chua.

Hoan Hoan mở to hai mắt, trên mặt có chút kinh ngạc cùng một tia cảnh giác.

"Người chỉ vừa mới là thành viên của nhà này, Viên Viên tiểu thư qua đời, tại sao người lại nhớ nàng chứ?”

“Dù sao chúng ta đã là người một nhà.” Ta nhẹ nhàng nói.

Ta cảm thấy hơi tiếc vì nàng đã không cho ta biết bí quyết làm bánh lê chua.

“Đáng tiếc không thể ở bên nàng lâu hơn, nàng đã đi rồi.” Ta thở dài tiếc nuối, “Nếu nàng còn sống ---"

Vậy ta có thể ngày nào cũng được ăn chiếc bánh lê chua thơm ngon đó!

Nói đến đây, nước mắt ta không khỏi trào ra.

Nước mắt của ta có vẻ rất chân thành, thấy Hoan Hoan dường như cũng bị cảm động, nàng nắm chặt tay ta, trên mặt lộ ra những cảm xúc phức tạp.

“Vậy ra người nghĩ như vậy sao…”

Nàng dường như cảm nhận được điều gì đó, đứng yên không nói gì,

Ta chợt nhận ra, nàng nguyện ý đến đây chăm sóc ta, vậy ta cũng nên tỏ ý một chút.

Sáng sớm rời giường, ta không mang theo tiền.

Ta nên làm gì? Không thể nói để ta trở lại phòng lấy tiền được, quá thất lễ,=.

Ánh mắt ta không tự chủ được mà dừng trên chiếc vòng ở cổ tay.

Ta luôn hào phòng, vốn định dùng nó để lấy lòng Vương Viên Viên.,

Thật là trùng hợp!

"Hoan Hoan, ta vốn định đưa cái này cho Viên Viên, không ngờ nàng không có cơ hội nhận được." Ta đưa chiếc vòng tay cho Hoan Hoan, "Tuổi của hai người cũng xấp xỉ nhau, tên cũng tương tự, đúng là duyên phận, coi như đây là chút tâm ý của ta dành cho ngươi đi.”

Ngạc nhiên thay, Hoan Hoan nhìn chiếc vòng vàng trong tay ta, đột nhiên lùi lại một bước, vẻ cảnh giác trong mắt cô ấy dường như đột nhiên biến mất.

"Người thật sự đã chuẩn bị quà cho ta sao? Tẩu... Phu nhân, ta... ta thực sự không biết phải nói gì..." Đôi mắt Hoan Hoan đầy kinh ngạc và day dứt, nàng như thể nhận ra gì đó, phấn khích đến mức gần như bật khóc, "Ta... ta thật ngu ngốc!"

Ta bối rối.

Chỉ là một chiếc vòng tay thôi, sao đứa trẻ này lại phản ứng dữ dội như vậy?

Ta chỉ có thể nghĩ rằng, có thể do gia cảnh của nàng không tốt, chưa từng thấy sự đời.

Sáng sớm hôm sau, ta ngạc nhiên thích thú khi thấy trên bàn có một đĩa bánh lê chua và nhiều loại điểm tâm khác.

"Ồ, phu nhân, người tỉnh rồi à?"

Tiểu Hoàn bưng điểm tâm lên, trên mặt mang theo nụ cười: "Hoan Hoan cô nương biết trong khoảng thời gian này người ăn uống không ngon miệng, cho nên cố ý chuẩn bị những món điểm tâm này cho người!"

“Bánh lê chua này…”

Như đoán trước câu hỏi của ta, Tiểu Hoàn cười nói: “Thật trùng hợp, lúc Hoan Hoan cô nương đang phụ bếp, vô tình tìm thấy công thức làm bánh lê chua do Viên Viên tiểu thư để lại!”

Ta nếm thử một miếng, ngẩng đầu kinh ngạc.

Hương vị này! Giống hệt như hương vị của Viên Viên làm!

#3

Kể từ ngày có Hoan Hoan, cảm giác thèm ăn của ta tăng lên rất nhiều, tình trạng nôn nghén cũng bớt đi, giấc ngủ cũng trở nên bình yên hơn.

Trước đây, ta thường đến từ đường để thăm viếng trước khi đi ngủ.

Nhưng kể từ lần tập kích đó, từ đường đã trở nên hoang tàn, ta chỉ có thể tạm thời tế bái trong căn phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ của mình.

Ta bước vào căn phòng nhỏ hẹp ở bên cạnh, nhìn thấy tấm bài vị sáng loáng trước mặt, khiến ta gần như không thể mở mắt.

Ta hết sức tôn kính những tấm bài vị của tổ tiên Hầu phủ, mỗi một tấm đều được bọc trong lá vàng.

Mặc dù từ đường đã bị phá hủy nhưng những tấm bài vị này vẫn còn đó.

Quỳ trên đệm, ta khép tay lại, trong lòng thầm nói:

“Tổ tiên Hầu phủ, xin phù hộ cho hài tử của con bình an chào đời.”

“Phu quân yêu quý, nếu chàng trên trời có linh thiêng, hy vọng chàng có thể bảo vệ con của chúng ta.”

“Mẫu thân, người thích trẻ con nhất, chắc chắn cũng sẽ phù hộ cho đứa bé…”

Ta lẩm bẩm một mình, ngọn nến trước mặt đã ch/áy hơn một nửa.

Trời cũng không còn sớm nữa, ta đang định đứng dậy thì lại vô tình đụng phải chiếc tủ bên cạnh.

“A.” Tuy không đau lắm nhưng vẫn khiến ta có chút bực bội, ta xoa xoa cánh tay, lẩm bẩm: “Từ đường cần phải được xây dựng lại càng sớm càng tốt, ở một nơi nhỏ bé như vậy, cho dù là qu/ỷ, chắc hẳn cũng sẽ rất oán giận bởi vì không có chỗ duỗi chân nhỉ.”

Vừa dứt lời, một tiếng cười khúc khích vang lên phía trên ta.

Ta ngạc nhiên ngước lên và nhìn thấy một đôi mắt hoa đào tuấn lãng.

Người đó che mặt, ngồi trên xà nhà, nhìn chằm chằm vào ta.

Đây không phải là tên thích khách ngày đó sao?

Ta hoảng hốt quay người sang chỗ khác

Ít nhất cũng phải cầm theo bài vị của phu quân trước khi chạy trốn!

"Điều đầu tiên ngươi nghĩ đến lại là tấm bài vị kia à?" Thích khách giận dữ nói, nhảy xuống và nắm chặt lấy vai ta.

Ta không có nơi nào để chạy nữa!

"Ngươi… ngươi làm việc cho ai?" Ta run rẩy hỏi, lau nước mắt nói: "Bọn họ trả cho ngươi bao nhiêu tiền? Ta sẽ trả cho ngươi gấp đôi.”

Trên môi thích khách hiện lên một nụ cười: "Xin lỗi, con người của ta rất có đạo đức nghề nghiệp, khi nhận việc rồi sẽ không phản bội. Hơn nữa ---"

Hắn mơ hồ liếc nhìn tấm bài vị: “Ở đây không phải có nhiều vàng như vậy sao? Đủ rồi.”

Ta trợn tròn mắt vì sốc, những gì hắn ấy nói cũng có lý thật!

Ta co người lại, òa khóc: “Vậy ngươi muốn như thế nào mới chịu buông tha cho ta? Nhân tiện nói một câu, cướp tài sản của người ch là không có đạo đức đâu.”

Tên thích khách im lặng và chỉ nhìn ta chằm chằm.

Ngay lúc ta tưởng hắn đang phân tâm thì hắn đột nhiên nói:

"Nhưng mà ngươi yên tâm, tuy rằng ta đã nhận việc rồi, nhưng ta có nguyên tắc của chính mình, ta không gi phụ nữ và trẻ em."

Ta ngạc nhiên hỏi: “Nhưng chẳng phải lần trước ngươi muốn gi ta sao?”

Chẳng lẽ bình thường ta quá tùy tiện, cho nên không giống nữ nhân?

“Bởi vì bây giờ ngươi đã là nữ tử có thai.” Tên thích khách kiên định nhìn ta, “Không chỉ là phụ nữ, mà còn là một người mẹ.”

Ta choáng váng một lúc, sau đó sờ bụng và chợt tỉnh ngộ.

Thật sự có chuyện như vậy!

Ta lại mở to mắt kinh ngạc, lời nói của hắn rất có lý!

Thấy ta tin như thế, tên thích khách không khỏi im lặng trong giây lát.

Sau đó hắn xoay người, hung hăng đánh một quyền vào tường.

“Thật là, tại sao ta lại nghĩ một người có chỉ số thông minh thấp như vậy lại có thể là gián điệp cơ chứ…”

“Ngươi tới đây làm gì?” Ta thận trọng hỏi: “Nếu ngươi không muốn gi ta, vậy tại sao đêm nay lại ở đây?”

Thích khách quay người hắng giọng: "Vì ta không gi ngươi nên nhiệm vụ đã thất bại. Bây giờ ta không thể quay về được nữa, ngươi giàu có như thế, thôi thì theo ngươi luôn vậy.”

Theo ta à?

“Ngươi phải hiểu rằng, muốn tìm được một hộ vệ có năng lực như ta không phải dễ.” Giọng điệu tên thích khách nghiêm túc, tựa hồ có chút khẩn trương.

Ta chớp mắt, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Tất nhiên ta biết những lời hắn nói có lý.

Ta đã từng nhìn thấy võ công của hắn trước đây, biết đi đâu tìm một người hộ vệ lợi hại như vậy chứ?

Hơn nữa, cả cái kinh thành này đều tránh ta như rắn rết, ai sẽ nguyện ý đi theo ta chứ?

Trải qua vụ ám s/át trước đó, ta không muốn gặp lại trường hợp tương tự nữa.

"Được." Ta liên tục gật đầu, "Chỉ cần ngươi có thể bảo vệ ta, tiền bạc không thành vấn đề. Đúng rồi, ngươi tên gì?"

Tên thích khách có vẻ nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng đi rất nhiều.

Hắn ta tựa lưng vào tường, dù khuôn mặt được che bằng một tấm vải nhưng cũng không thể che giấu được khí chất khó có thể bỏ qua.

"Gọi ta là Hoàng Hoa đi, phu nhân.”

Hoàng... Hoa?

Ta sửng sốt một lúc rồi quay lại nhìn tấm bài vị của tiểu Hầu gia.

Dòng chữ "Hầu vị tam Thế tử, Vương Hoa” đặc biệt hiện rõ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.