Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 1 - Chương 16



Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Từ đó về sau, Du Hổ thường thường lên núi, lần nào Ninh Giác Phi cũng né tránh gặp mặt. Hắn cũng phiền việc tìm cớ này cớ nọ nên chỉ còn cách ở trong sơn lâm cả ngày, tới tối mịt với về, về là về ngay phòng mình. Đến lúc này, Kinh Vô Song tự nhiên biết hắn xác thực không muốn gặp Du Hổ, liền không đề cập tới việc này nữa.

Rất nhanh, Tết đã tới.

Đêm 30, sơn trại giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng. Toàn bộ sơn trại tụ vào đại đường, xé thịt ăn, uống rượu nồng, không cần quy củ, người người tùy ý, có người hưng khởi liền hát vang một đoạn, nhảy một điệu vũ, có người đùa vài đường kiếm, dợt một bài quyền, từ chạng vạng thẳng đến đêm khuya, trong trại đều là một mảnh hoan ca.

Ninh Giác Phi ngồi ở bên hông sảnh, mỉm cười, có người kính rượu hắn, hắn liền uống, có người đứng lên biểu diễn, hắn cũng vỗ tay, cả người như dỡ xuống một tầng phòng bị, có vẻ rất hài lòng.

Kinh Vô Song ngồi ở ghế trên, thỉnh thoảng liếc hắn một cái, khẽ mỉm cười.

Tới đêm khuya, Yến Bình Quan bỗng nhiên phóng pháo hoa, pháo hoa nở rộ chiếu sáng cả góc trời, chiếu tỏ một mảnh vui mừng hạnh phúc.

Kinh Vô Song bưng rượu, đi tới trước mặt Ninh Giác Phi. Ninh Giác Phi định đứng lên, Kinh Vô Song đè vai hắn, sau đó ngồi vào bên cạnh, hai người cụng chén, rồi hào sảng uống sạch.

Hiện tại, thái độ Ninh Giác Phi với anh đã tự nhiên vô cùng, không còn tránh né như lúc đầu.

Kinh Vô Song cầm lấy vò rượu trên bàn, rót cho hắn một chén, bỗng nhiên nhàn nhạt nói: “Trong triều phái Cảnh vương đến đây uỷ lạo quân đội, ngày hôm qua đã đến.”

Ninh Giác Phi nhìn rượu trong suốt chậm rãi rót vào chén sứ thô, hắn chỉ “A” lên một tiếng.

Kinh Vô Song cảm khái: “Cảnh vương là cháu ngoại trai của Du Hổ, phái Cảnh vương đi uỷ lạo quân đội hiển nhiên là lung lạc Du gia, xem ra Võ vương xác thực muốn động thủ rồi.”

Ninh Giác Phi nhàn nhạt hỏi: “Đại ca, huynh hận triều đình không?”

Kinh Vô Song vẫn bình đạm rót rượu cho mình rồi mới tiếp lời: “Hận, nhưng huynh càng hận hoàng đế Bắc Kế, Đạm Thai Mục.”

“Vậy nên huynh thủ ở đây, trợ Du tướng quân trấn thủ Yến Bắc thất quận?” Ninh Giác Phi mỉm cười nhìn về phía anh. “Cho dù hoàng đế Nam Sở hạ lệnh giết cả nhà huynh.”

Kinh Vô Song nghe hắn nói ra lời này nhưng cũng không lấy làm kinh sợ. Anh nhìn rượu trong chén, một hồi lại ngẩng đầu lên, cười với Ninh Giác Phi: “Phải. Huynh thủ ở chỗ này, một là để bảo vệ Du Hổ với muội muội, hai là để giết thát tử (1) Bắc Kế. Huynh muốn cho bọn chúng biết, cho dù bọn chúng dùng kế giết chết phụ thân huynh, chúng cũng không bước được vào Thiết Yến Bắc nửa bước.” Trong giọng nói anh nhàn nhạt hững hờ mà chứa một hận ý lãnh liệt.

Ninh Giác Phi không nói thêm gì, chỉ bưng lấy chén rượu, chạm nhẹ vào chén anh rồi uống.

Trong mắt Kinh Vô Song liền có một tia ấm áp.

Qua mấy ngày, Thiết Hổ cùng phu nhân lại tới sơn trại, Ninh Giác Phi vẫn tránh không gặp.

Lần này, bởi vì có Cảnh vương tại Yến Bình Quan, Thiết Hổ e sợ bản thân có điều sơ sót, nên chỉ ở lại vài canh giờ rồi về ngay.

Ninh Giác Phi đợi đến giờ cơm tối mới trở lại trại. Kinh Vô Song một mực chờ tại cửa trại, thấy hắn đạp tuyết mà quay về bỗng nhiên đưa tay ôm lấy hắn.

Ninh Giác Phi có chút kinh ngạc nhưng không giãy ra.

Hai người họ cao xấp xỉ nhau, Ninh Giác Phi chỉ là gầy gầy một chút. Lúc này Kinh Vô Song ôm hắn càng lúc càng siết chặt. Ninh Giác Phi cảm nhận được hơi thở của anh phả vào tai mình, gấp gáp, không khỏi kinh ngạc.

Hai người cứ thế lẳng lặng đứng ở cửa trại. Một lát, Kinh Vô Song mới thả tay, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy thương tiếc bảo vệ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc bên hai má hắn.

Ninh Giác Phi hỏi: “Đại ca, sao vậy?”

Lúc này Kinh Vô Song mới như tỉnh mộng, thoải mái cười: “Không có gì. Hiền đệ, cho dù thế nào, đệ vĩnh viễn là đệ đệ của huynh.”

Ninh Giác Phi cảm động vô cùng, nhưng cũng không dám thuận miệng đáp bừa. Hắn chỉ đưa tay ra, nắm lấy tay Kinh Vô Song, thấp giọng kêu: “Đại ca.”

Kinh Vô Song kéo tay hắn, rất tự nhiên cùng hắn đi vào trại.

Màn đêm buông xuống, Yến Bắc thất quận liền bị thiết kỵ Bắc Kế tập kích.

Đây là lần tập kích quy mô lớn nhất từ hai năm nay. Bắc Kế định toàn bộ xuất kích, song song triển khai tiến công Yến Bắc thất quận.

Kinh Vô Song đứng ở đỉnh núi, nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt dưới chân núi, nói với Ninh Giác Phi: “Ba tháng trước, Võ vương phóng hỏa Tây Vũ tại Kiếm môn quan, thiêu hủy đồng cỏ của chúng, làm cho bọn chúng nguyên khí đại thương, đánh vỡ cân đối thực lực Tây Vũ và Bắc Kế. Trước đây, Bắc Kế bận tâm uy hiếp phía tây, không dám thả lỏng cùng ta đại chiến, hôm nay chúng thấy cơ hội, tự nhiên sẽ lợi dụng, chỉ sợ toàn lực xâm phạm phía nam.”

Ninh Giác Phi không nói một tiếng gật đầu.

Kinh Vô Song thành khẩn nói: “Hiền đệ, huynh phải lập tức suất lĩnh huynh đệ trong trại đi trợ giúp Yến Bình Quan, chuyện trong sơn trại giao cho đệ.”

Ninh Giác Phi có chút do dự rồi lại nói: “Được, huynh cứ yên tâm mà đi.”

Kinh Vô Song vỗ vỗ vai hắn rồi phiêu nhiên mà ra đi.

Ninh Giác Phi từ trên cao nhìn kỵ binh Bắc Kế như thủy triều vọt tới, trong thiên quân vạn mã không ngờ còn có vài chiếc xe thang mây và máy phá thành.

Khi hắn nhập ngũ có theo học học viện chỉ huy quân sự, học qua các cuộc chiến đấu nổi danh trong lịch sử, đối với vũ khí thời cổ đại rất thích thú, cũng thu thập qua không ít mô hình binh nhân và vũ khí. Lúc này thấy vài chiếc cơ khí cao cao ấy, hắn không khỏi lo cho Kinh Vô Song.

Để tay lên ngực tự vấn, nếu Nam Sở vong, hắn nửa điểm cũng không thương tiếc, nhưng lúc phá thành, người đầu tiên lọt vào cướp bóc chính là bách tính Yến Bắc thất quận. Hắn nhìn tình hình chiến đấu căng thẳng ngoài kia, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu: “Hưng, bách tính khổ. Vong, bách tính khổ.”

Công thành chiến giằng co sáu ngày sáu đêm, Du Hổ hình như rất quen thuộc chiến thuật quân đội Bắc Kế, đúng là binh tới ta chặng, nước tới ta lấp, khiến thiết kỵ Bắc Kế không cách nào công phá được Yến Bình Quan.

Từ khi Kinh Vô Song dẫn người xuống núi, Ninh Giác Phi liền phân bố lại những huynh đệ còn lưu thủ trại. Từ chân núi đến đỉnh núi, hắn bố trí các trạm canh gác càng thêm hợp lý, sau đó rành rọt nói lại, nếu bị tấn công, làm thế nào bằng tốc độ nhanh nhất báo tin về, nơi nào phòng thủ, nơi nào triệt trước, nơi nào đoạn hậu, làm sao chống trả, tất cả đều trình bày rõ ràng, dễ hiểu.

Ninh Giác Phi ở lại trong trại sắp hai tháng, trước đây chẳng bao giờ hỏi đến sự vụ trong trại, lúc này vừa tiếp quản liền quản lý rõ ràng ngay ngắn khiến cho những hán tử ở đây nửa mừng nửa lo. Trước đây, bọn họ đều là quân nhân đi theo Kinh Vô Song, tự nhiên hiểu ý nghĩa những bố trí này của Giác Phi, đó quả thật là chiến thuật phòng thủ cực cao minh.

Ninh Giác Phi cũng hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt của họ, nhưng vẫn không chịu mở miệng xuống núi tương trợ Yến Bình Quan, chỉ là ngày ngày đứng ở đỉnh cự thạch, xa xa mà nhìn tình hình chiến đấu. Đối với phòng – công thành chiến kiểu này, hắn rất có hứng thú.

Kiên trì tới mười lăm tháng giêng, mấy bộ xe thang mây và máy phá thành trong quân Bắc Kế đều bị Du Hổ thiêu hủy hết. Kỵ binh địch nhân vô kế khả thi như thủy triều bại lui.

Ninh Giác Phi nhìn thấy thế, trong lòng lập tức toát ra một câu: Kế dụ địch.

Tiếp theo cửa thành Yến Bình Quan mở rộng, một đội binh sĩ cưỡi ngựa liền xông ra ngoài.

Ninh Giác Phi lắc đầu, xem ra Du Hổ này vẫn chưa được. Loại tình huống này căn bản không nên ra khỏi thành truy kích.

Không lâu sau, lại có một tốp nhân mã từ cửa thành lao ra, đuổi theo xa xa.

Ninh Giác Phi nghi hoặc đứng lên, Du Hổ làm cái quỷ gì?

Đợi tới hoàng hôn, trợ thủ của Kinh Vô Song, Lục Nghiễm vội vã chạy về trại, vừa thở vừa nói với Ninh Giác Phi: “Điền huynh đệ, Kinh đại ca thỉnh ngươi đến Yến Bình Quan một chuyến, có việc gấp cần thỉnh ngươi tương trợ.”

Ninh Giác Phi không nói một lời, xoay người vào phòng lấy bộ y phục ngụy trang, mã tấu từ lâu đã mang theo bên người. Hắn ra cửa trại, xoay người lên lưng “Liệt Hỏa”, phi một đường.

Ở đây cách Yến Bình Quan chỉ có ba mươi dặm, “Liệt Hỏa” bốn vó tung bay, không được hai khắc đã vào thành.

Kinh Vô Song đã phái người đang chờ hắn ở gần cổng thành, thấy hắn đến liền đưa vào phủ tướng quân.

Ở đây rất an tĩnh, không hề có không khí bất an, kinh hoảng, người người đều tự làm việc của mình. Ninh Giác Phi được đưa vào thư phòng thì thấy Kinh Vô Song cùng vài binh sĩ đầy máu đang nói chuyện với nhau.

Thấy hắn trong thời gian ngắn như vậy chạy đến, Kinh Vô Song rất hài lòng, cười gật đầu với hắn: “Hiền đệ, có chuyện muốn mời đệ hỗ trợ.”

“Huynh cứ nói.” Ninh Giác Phi rất lãnh tĩnh.

Kinh Vô Song thở dài: “Cảnh vương tuổi trẻ, tính còn trẻ con, tham công sốt ruột, địch nhân vừa lui đã tự ý khai thành truy kích. Lúc đó, Du tướng quân không ở trên thành, nghe tin liền đuổi theo. Hiện tại, bọn họ đang bị đại quân địch nhân vây ở trên Bạch Sơn cách đây hai trăm dặm hơn, nguy hiểm vô cùng.”

Ninh Giác Phi chỉ nhìn anh, chờ anh nói hết.

Kinh Vô Song thành khẩn nói tiếp: ” Ban đầu, huynh cũng không muốn hiền đệ vướng vào chuyện chiến sự này. Nhưng, sự tình đang nguy cấp, huynh chỉ còn cách nhờ hiền đệ giúp huynh thủ thành, huynh sẽ dẫn người ra ngoài cứu họ.”

Ninh Giác Phi nhìn anh một hồi rồi nói: “Huynh am hiểu thủ thành.”

Kinh Vô Song cũng rất trấn định, nghe vậy cười nói: “Huynh cũng am hiểu tiến công.”

“Đây là chính diện giao phong phải không?” Ninh Giác Phi nhàn nhạt đáp. “Binh lực của huynh ở đây so với địch nhân thì sao?”

“Không thể sánh bằng.” Kinh Vô Song nói thật. “Hơn nữa, bọn chúng là kỵ binh, chúng ta thì phần lớn là bộ binh, triều đình vẫn kiên trì chiến thuật ‘Dĩ bộ chế kỵ”, ‘ ‘Dĩ tường chế kỵ”, ai~~, hết cách so với thiết kỵ của địch a.”

“Vậy huynh dự định cứu bọn họ bằng cách nào?” Ninh Giác Phi lẳng lặng hỏi.

Kinh Vô Song nhất thời nghẹn lời, đành nói: “Làm hết sức.”

Ninh Giác Phi không nói gì nữa, chỉ ngửa đầu nhìn trần nhà một chốc, trên mặt không chút biểu tình.

Kinh Vô Song nhìn hắn, cũng không nói được một lời.

Trời sắp tối. Có người vào châm đèn, bỏ thêm than vào chậu, sau đó châm thêm trà. Nhưng một loạt hành động đó cũng không ảnh hưởng gì đến Ninh Giác Phi. Hắn vẫn đứng đó, tư thế đó, tựa như hóa thành tượng đá.

Hai người họ vẫn không nói gì. Trong phòng rất an tĩnh, ngoại trừ chậu than thỉnh thoảng kêu đùng đùng ra, trong phòng phảng phát chỉ có tiếng hít thở của họ.

Rốt cục, Ninh Giác Phi cúi đầu cúi đầu, nhìn Kinh Vô Song, trong mắt trong suốt không gợn sóng, nói nhẹ: “Đệ không hiểu việc thủ thành, huynh nên thủ ở đây thì hơn, để đệ đi cứu bọn họ.”

Kinh Vô Song mừng rỡ nhìn qua, vươn tay ôm lấy hắn, cúi đầu ghé vào tai hắn: “Cảm tạ, cảm tạ.”

Ninh Giác Phi bình thản: “Đại ca còn khách khí với tiểu đệ làm gì? Cho đệ một tấm bản đồ, đệ lập tức xuất phát.”

Kinh Vô Song lập tức kéo hắn đến bàn, vừa vẽ lên giấy vừa nói với hắn, giới thiệu tỉ mỉ địa hình cùng tình huống ven đường. Chờ anh nói xong, vị binh sĩ kia lại chạy tới báo tin tình huống Du Hổ, Thuần Vu Hàn cho họ.

Ninh Giác Phi ngưng thần nghe, hỏi thêm vài vấn đề rồi nói với Kinh Vô Song: “Đại ca, vậy đệ phải đi đây.”

Kinh Vô Song vội vàng kéo hắn lại: “Đệ muốn dẫn bao nhiêu người đi? Huynh chuẩn bị ngay.”

“Không cần, đệ đi một mình.” Ninh Giác Phi mỉm cười nói.

Ở đây không ai có thể phối hợp cùng hắn, bọn họ căn bản không được huấn luyện đặc chủng, càng không nói đến huấn luyện giải cứu con tin, đi cũng chỉ vướng chân vướng tay, không dùng được việc gì.

Kinh Vô Song có chút lo lắng nhìn hắn: “Hiền đệ, đệ đi một mình… được không?”

“Được.” Ninh Giác Phi mạn bất kinh tâm đáp, nhưng lại làm cho người ta không tự chủ được mà tin lời của hắn, tin hắn có đủ sức mạnh để làm được.

Kinh Vô Song liền không nói thêm gì, chỉ đưa tiễn hắn ra khỏi cửa thành, không ngừng căn dặn: “Hiền đệ, đệ nhất định phải cẩn thận.”

Ninh Giác Phi gật đầu: “Được, đệ biết.” rồi liền lên ngựa.

Kinh Vô Song bỗng đưa tay ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Hứa với huynh, đệ nhất định sẽ trở về.”

Ninh Giác Phi chần chờ một chút rồi cũng đưa tay ôm hắn, nói rất nhẹ: “Đệ sẽ cố.”

Trong mắt Kinh Vô Song nóng lên, lệ trào khỏi mi, vội vã đem gương mặt vùi vào vai hắn, một lát sau mới buông ra, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười ấm áp khiến Ninh Giác Phi quen thuộc vô cùng.

Cửa thành nặng nề mở ra trong bóng đêm.

Ninh Giác Phi kẹp chặt bụng ngựa, ‘Liệt Hỏa’ hí lên một tiếng rồi lập tức như tên bắn lao ra ngoài.

___________

(1) Thát tử – hay là tat-ta: mọi rợ (người Trung Hoa cổ đại gọi từ tat-ta để chỉ dân du mục sống ở phương Bắc, nhưng ở thời đại xưa thì mang ý nghĩa khinh thường, thời nay thì chỉ một bộ tộc Tat- ta ở Mông Cổ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.