Đạm Thai Mục nghe xong, sắc mặt có chút ngưng trọng, quay đầu nhìn thảo nguyên xanh ngắt, thở hắt: “Thuần Vu Càn này đích thật là một nhân vật tài giỏi, thủ đoạn thực sự là cao. Y trước tiên thu mua Độc Cô Cập để đối phó ta, sau đó trừ đi thái tử, cục diện chính trị tuy rằng rung chuyển nhưng Tây Vũ cùng Bắc Kế ta đang có chiến sự, không thể làm gì bất lợi với Nam Sở. Hắc hắc, rất giỏi. Tốt tốt lắm, rất thú vị.” Nói đến đây, hắn bật cười ha ha.
Vân Thâm cũng ôn hòa cười: “Lần này động tác của y vừa nhanh vừa chuẩn vừa độc, nhưng có Du gia ủng hộ cho y như một lời cam kết vững chắc. Theo tin mật báo, Võ vương suất lĩnh ngự tiền Kiêu Kỵ vệ cùng cấm quân ào vào thái tử phủ, lấy ra một lượng lớn binh khí, chứng thực tội danh thái tử mưu phản, trong vòng một ngày lập tức đem toàn bộ đảng thái tử nhốt vào ngục, ngay cả một người cũng không sót. Sau đó y thay người của y vào các vị trí đó, cả triều văn võ giờ đều là người của Võ vương, ha ha, đều là phái chủ chiến, huyết khí phương cương a.”
Đạm Thai Mục cười gật đầu: “Đúng, thú vị. Nam Sở nếu chỉ toàn bộ một bọn sợ chết thì ta cũng không thấy vui đâu.”
Vân Thâm cố ý vô ý nhìn Ninh Giác Phi, cười nói: “Võ vương còn lật lại bản án xưa, nói là cần bình oan giải tội, trong đó có vụ án Tảo Bắc tướng quân, Kinh Thái Thương thông đồng với địch phản quốc. Con côi của Kinh Thái Thương, Kinh Vô Song cũng được triệu hồi Lâm Truy, vì hiệp trợ Du Hổ trấn thủ Yến Bắc thất quận có công nên được phong làm Hộ Quốc tướng quân, ban thưởng Tướng quân phủ, vinh sủng thù thậm. Du Hổ cũng được phong làm Định Quốc tướng quân, phu nhân thành nhất phẩm cáo mệnh.”
Đạm Thai Mục đưa tay chậm rãi đảo qua môi, suy tư một lát rồi cười nói: “Giác Phi, ta thấy Võ vương ý không ở trong lời a.”
Ninh Giác Phi lại mạn bất kinh tâm cười: “Lúc rời khỏi Yến Bình Quan ta đã tiên liệu đến rồi.”
Đạm Thai Mục ngẩn ra rồi lập tức vương tay nắm vai hắn, vừa vỗ vừa cười: “Tốt tốt lắm, quả nhiên liệu sự như thần.”
“Xem ra Võ vương đã tính sai rồi a.” Vân Thâm nhìn Ninh Giác Phi, trên mặt tiếu ý dịu dàng. “Lần này Võ vương tận lực làm việc, ta xem không chỉ muốn trọng chấn Nam Sở mà còn chí tại thiên hạ nữa.”
“Phải.” Đạm Thai Mục rút tay bá vai Ninh Giác Phi lại, thoáng có chút suy tư. “Lần này Võ vương một lưới bắt hết đảng thái tử, có Thuần vương cùng Cảnh vương trợ giúp cho y, Đức phi trong cung chỉ sợ cũng đứng bên phe hắn. Xem ra, hiện tại Võ vương đã độc bá triều chính rồi.”
“Đúng vậy, nhìn hành động của y, Thuần Vu Hoành chỉ sợ đã hết thời rồi.” Vân Thâm cảm khái.
Đạm Thai Mục sang sảng cười: “Giác Phi, nói thật. Triều đình Hán nhân thực sự là phiền phức, lục đục với nhau mãi, làm người ta đau cả đầu, giang sơn tươi tốt lại bị bọn họ làm cho loạn thất bát tao cả.”
Ninh Giác Phi chậm rãi gật đầu. Chính khách mà, từ cổ chí kim đều là như vậy.
Đạm Thai Mục xoay người hướng về phía thành mà đi, Vân Thâm cùng Ninh Giác Phi cũng di theo. Đạm Thai Mục bỗng nhiên quay đầu hỏi Vân Thâm: “Ngươi nói Độc Cô Cập vì sao lại xưng đế vào lúc này?”
Vân Thâm suy nghĩ một lúc lâu mới lắc đầu: “Rất khó suy đoán. Ta có nghĩ mấy cái lý do nhưng đều không chắc.”
Đạm Thai Mục thật dài rồi cười: “Nếu như thế, vậy không thèm nghĩ nữa, thế nào cũng biết thôi. Aiiii, Giác Phi, qua mấy ngày nữa là lễ đua ngựa của chúng ta, rất náo nhiệt, ngươi cũng chuẩn bị đi, đến lúc đó tham gia thi đấu, đoạt kim chương.”
Ninh Giác Phi cười lắc đầu: “Dũng sĩ Bắc Kế rất nhiều, đâu đến phiên ta?”
Vài ngày gần đây, trong thành Kế đô khắp nơi đều tràn đầy bầu không khí hưng phấn, hắn cũng biết lễ đua ngựa sắp diễn ra. Đây là một trong những ngày lễ quan trọng nhất của người Bắc Kế, vô luận nam nữ lão ấu đều tham gia, có người vì bản tộc nhân phất cờ hò reo, có người xoa tay hăng hái thi đoạt kim chương.
Hắn còn thấy vài tiểu cô nương trong phủ vội vàng thêu túi tiền, vừa làm vừa nói chuyện với nhau, ca ca hát hát, cười khanh khách. Hình như lễ đua ngựa còn có vài tiết mục “Truy Cô nương” gì đó nữa, các cô nàng cũng chắc cũng chuẩn bị chọn người trong lòng nhỉ?
Bị bầu không khí sung sướng này tác động, tâm tình mấy ngày nay của hắn cũng tốt lên nhiều.
Đạm Thai Mục thấy hắn khiêm tốn như thế không khỏi cười nói: “Ngươi cũng là anh hùng số một số hai, các dũng sĩ ở đây của chúng ta đều muốn thi đấu với ngươi một trận.”
“Đúng vậy, Giác Phi đừng từ chối.” Vân Thâm ở một bên thêm vào. “Đến lúc đó ngươi đại diện Vân tộc ta xuất chiến, đoạt lấy kim chương.”
Đạm Thai Mục lập tức kêu lên: “Không được, Giác Phi phải đại diện cho gia tộc Đạm Thai ta chứ, hừ.”
Vân Thâm mặt trầm xuống, giả vờ giận: “Aiii, bệ hạ khi dễ Vân tộc ta thế đơn lực bạc sao? Dũng sĩ bộ tộc Đạm Thai có tới trăm người, tộc ta nhân đinh điêu linh, bệ hạ còn muốn tranh với ta sao?”
“Được được rồi.” Đạm Thai Mục lập tức nhấc tay đầu hàng. “Ta không tranh với ngươi nữa. Aiii, Giác Phi, nếu không ngươi cũng đừng giúp ai cả ha?”
Vân Thâm không khỏi nở nụ cười, bảo Ninh Giác Phi: “Đến lúc đó, Vân tộc chúng ta chỉ biết trông cậy vào ngươi thôi đó.”
Ninh Giác Phi sửng sốt một hồi rồi hỏi: “Lễ đua ngựa này thi cái gì để giành kim chương?”
Vân Thâm liền giảng giải cho hắn những cuộc thi trong lễ đua ngựa, đương nhiên lấy đua ngựa là chính, ngoài ra còn có vật lộn, bắn tên, leo trèo, luận võ,…Chỉ riêng đua ngựa cũng đã mất ba ngày để thi, ngày đầu tiên là chạy nước rút, ngày thứ hai là vượt chướng ngại vật, ngày thứ ba là việt dã đường dài, phải chạy sáu mươi dặm đường. Ba hạng thi đấu cộng lại với nhau mà đứng nhất thì là dũng sĩ kim chương năm nay.
Ninh Giác Phi nghe xong cảm thấy không khó lắm, liền cười nói: “Ta có thể đi tham gia, nhưng nếu làm mất mặt Vân gia các ngươi thì ngươi đừng có trách ta.”
“Ha ha ha, ta tin vào khả năng của ngươi.” Vân Thâm cười vang. “Ngươi sẽ thắng.”
Ninh Giác Phi đang muốn khiêm tốn hai câu thì Đạm Thai Chiêu Vân giục ngựa chạy tới, kêu lên: “Hoàng huynh, Vân Thâm, Giác Phi, các ngươi thế nào ra đây chơi mà không gọi ta?”
Đạm Thai Mục cười nói: “Mỗi ngày Giác Phi đều dậy sớm chạy bộ, các ngươi không phải nói cảnh này nhìn rất hay à? Ta cũng tới nhìn một cái, ngươi cũng biết mà đâu cần ta gọi?”
“Ha, ta là nghe nói hoàng huynh đã trở về muốn chạy vào cung thăm rồi trở lại nhìn Giác Phi, ai biết hoàng huynh lại chạy tới đây. Ta biết rồi, ngươi nhất định muốn làm biếng, ném chính vụ cho Vân Thâm còn mình thì trốn đi chơi.” Đạm Thai Chiêu Vân cười nói, có vẻ tính trẻ con vô cùng.
Ba người nghe thế đều cười.
Đạm Thai Mục nhìn thoáng qua Ninh Giác Phi, cười nói: “Chiêu Vân, Giác Phi không bằng lòng thi cho gia tộc Đạm Thai ta, hắn muốn đại diện Vân tộc xuất chiến nè.”
“Thế sao? Tốt quá.” Chiêu Vân hoan hô. “Giác Phi, ngươi phải giáo huấn hai người ca ca của ta một trận đó. Bọn họ luôn khi dễ ta.”
Đạm Thai Mục than thở: “Ngươi không khi dễ hai người bọn họ là tốt rồi họ còn dám khi dễ ngươi sao?”
Vân Thâm cũng cười hì hì, dường như tán thành câu nói của Đạm Thai Mục.
Đạm Thai Chiêu Vân nhìn thấy y cười, bỗng nhiên đỏ mặt: “Ta không để ý tới các ngươi nữa, huynh đệ các ngươi bao che nhau, còn là hảo hán gì chứ?” Nói xong liền thúc ngựa chạy đi.
Vân Thâm nhìn bóng lưng đã chạy xa của Chiêu Vân, bỗng nhiên thở dài: “Chiêu Vân lớn rồi, biết ngượng rồi.”
Đạm Thai Mục xoa xoa cằm, suy tư nửa ngày đột nhiên hỏi: “Chiêu Vân thích Giác Phi phải không?”
Ninh Giác Phi vừa nghe giật mình cái độp, vội vã xua tay: “Không phải, không phải, Chiêu Vân thích Vân Thâm, ai nhìn không ra chứ?”
Vân Thâm kỳ quái nhìn về phía hắn: “Giác Phi, chắc ngươi nghĩ sai rồi? Ta cùng với Chiêu Vân lớn lên từ nhỏ cùng nhau, tựa như thân huynh muội, cô ấy sao có thể thích ca ca được?”
“Không phải đâu.” Ninh Giác Phi nói như đinh đóng cột. “Ta thấy ngươi nghĩ sai thì đúng hơn. Chiêu Vân với cùng ngươi là thanh mai trúc mã, ngươi trước giờ không suy nghĩ cẩn thận tình cảm giữa các ngươi nên không biết thôi. Ta là người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, cô ấy rõ ràng là thích ngươi.”
Vân Thâm liên tục ho khan, một lát rồi nói: “Giác Phi, nhất định là ngươi lầm rồi. Đây… đây là chuyện tuyệt đối không thể.”
Ninh Giác Phi nhìn dáng dấp cuống cuồng của y, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ: “À, có phải ngươi không có tình cảm như vậy với Chiêu Vân?”
Vân Thâm lại ho khẽ vài cái, ánh mắt quét về phía Đạm Thai Mục.
Ninh Giác Phi lúc này mới nhận ra, sợ Đạm Thai Mục mất mặt không xuống đài được, đang nhanh chóng suy nghĩ gỡ rối cho Vân Thâm.
Đạm Thai Mục vẫn tâm bình khí hòa hỏi: “Giác Phi nhiêu tuổi rồi?”
Ninh Giác Phi sửng sốt, một lát mới nói: “Mười chín.”
“Ừmm, cũng không nhỏ nữa, chắc nên thành thân rồi ha? Ở Kế đô lâu như vậy, có thích cô nương nào không?”
“Không.” Ninh Giác Phi đáp kiên quyết vô cùng, làm cho không ai có thêm liên tưởng gì nữa.
Đạm Thai Mục gật đầu, một lần nữa lộ ra dáng cười hào sảng: “Vậy tới lễ đua ngựa xem thử đi. Đến lúc đó, có rất nhiều nhân vật quan trọng trong các bộ tộc trên thảo nguyên đến, cô nương cũng nhiều, còn có người tham gia thi đấu nữa. Giác Phi nếu như coi trọng cô nương nhà ai thì nói cho ta biết, ta chủ hôn thay ngươi.”
Ninh Giác Phi đạm đạm nhất tiếu: “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, cuộc đời này Giác Phi không định cưới vợ.”
Hắn đã sớm quyết định cuộc đời này vĩnh viễn không cưới ai. Hắn không muốn thương tổn cô nương nhà người ta. Trên đời không có tường không lọt gió, cho dù hắn trốn đến đâu, cuối cùng người cưới hắn cũng sẽ biết những chuyện xảy ra với hắn ở Nam Sở. Hắn có thể không ngại, có thể coi như bị một đám chó điên cắn mà thôi nhưng cô nương ấy làm sao chịu nổi? Rồi người đó sẽ làm gì, tự sát, nhẫn nhục, sầu não? Dù là thế nào cũng không phải là kết quả mà hắn muốn. Bởi vậy, từ lâu hắn đã quyết định, cả đời không cưới vợ.
Đạm Thai Mục có chút kinh ngạc nhưng không truy hỏi đành chuyển hướng câu chuyện: “Được rồi, dù sao tuổi ngươi cũng chưa lớn mấy, việc này tạm thời không nghĩ đến cũng được.”
Vân Thâm kéo tay Ninh Giác Phi: “Aiii, ngươi cũng đừng quên, đến lúc đó đại diện Vân tộc chúng ta, cần tăng cường luyện tập.”
Ninh Giác Phi liền gật đầu cười: “Được.”
Vài ngày sau, hắn quả nhiên nói được thì làm được, cả ngày đều luyện tập, thường thường tập đến mặt trời lặn mới về. Vân Thâm cũng tương đối bận rộn, luôn ở trong cung đến tối muộn mới hồi phủ. Thời gian hai người gặp mặt cũng rất ít. Mà Đạm Thai Chiêu Vân thì tuyệt tích ở Quốc sư phủ.
Còn hai ngày nữa là đến lễ đua ngựa, ngoài thành Kế đô là một đại dương trướng bồng, khắp nơi cờ đủ màu bay lượn, trên cờ đều có thêu đồ đằng của gia tộc hay của bộ lạc. Xa xa, từng đoàn từng đoàn ngựa thồ hàng từ bốn phương tám hướng đổ về, đều là tiên y nộ mã (quần áo rực rợ, ngựa đẹp, ngựa tốt), đẹp đẽ mà tụ về.
Đêm đó, khắp nơi đốt lửa trại, tiếng hoan hô tiếng cười một tiếng to hơn một tiếng, không lúc nào dứt.
Trong thành Kế đô cũng vui vẻ vô cùng, có rất nhiều người có tộc nhân đóng ở ngoài thành, bọn họ thỉnh thoảng ra ngoại thành thăm người thân, ai ai cũng vui sướng.
Ninh Giác Phi cũng bị bọn họ làm cho vui sướng theo nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn tập chạy trên thảo nguyên.
Những người này đã quen sống nhiều năm trên thảo nguyên với kiếp sống du mục, cũng không giống người ở Kế đô, nhiều người biết nói tiếng Nam Sở. Phương ngôn của những người đến dự lễ Ninh Giác Phi nghe không hiểu lắm, trong lòng luôn có chút cảm giác phiền muộn, cô độc.
Kỳ thực, đời trước, bởi vì nhiệm vụ, Ninh Giác Phi cũng hiểu được mười một loại ngôn ngữ, trong đó bao quát một ít tiếng Urdu, Pashtu (1), chủ yếu là vì lúc đó tác chiến với phần tử khủng bố ở Trung Á nên mới học để sinh hoạt hay nói chuyện với người bản địa. Nhưng vài loại phương ngôn Bắc Kế lại không giống với ngôn ngữ hắn đã biết, nghe không hiểu gì mấy, khiến cho hắn có chút hậm hực.
Chẳng qua, tâm tình hắn vẫn rất bình tĩnh, tựa như ngày trước ở Mông Cổ, Tây Tạng, nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương nhưng hắn vẫn có thể nâng cốc ngôn hoan với người địa phương, trong lòng cũng không hề buồn gì.
Một ngày nọ, hắn vẫn phi ngựa trên thảo nguyên như xưa.
‘Liệt Hỏa’ càng chạy càng hăng.
Vài con chim nhỏ bay trên đầu hắn, líu ríu mà kêu, bay theo hắn.
Ninh Giác Phi không khỏi cười rộ lên.
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ xa truyền tới một tiếng ngựa hí, nghe tiếng có vẻ là một thần tuấn phi phàm.
‘Liệt Hỏa’ nghe thấy bỗng nhiên cũng hí dài một tiếng, tựa như điên lên, hưng phấn không hiểu mà phi về hướng ấy.
Ninh Giác Phi tưởng ghìm nó lại nhưng không có tác dụng. Hắn cũng không muốn dùng lực quá mạnh, thương tổn ‘Liệt Hỏa’, liền để cho nó phi về phía ấy.
Không lâu sau, phía trước lại truyền đến một tiếng ngựa hí như vậy nữa, ‘Liệt Hỏa’ ngày càng kích động, liên tục hí dài, lướt nhanh như gió.
Rất nhanh, Ninh Giác Phi liền thấy được một hồng mã phía xa xa, màu sắc cực kỳ giống ‘Liệt Hỏa’. Ngồi trên lưng ngựa là một người thân mặc hắc y, nghiêng đầu nhìn viễn phương, nhất thời Giác Phi thấy không rõ diện mục của người nọ.
‘Liệt Hỏa’ vui vẻ chạy về phía hồng mã ấy, trong chốc lát đã đứng cạnh nó, sau đó dừng dại.
Hai hồng mã thân đầu chạm nhau, ai ai dụi dụi, có vẻ vui mừng bất tận.
Ninh Giác Phi nhìn con ngựa ấy: “Diii? Con ngựa này… chúng nó là huynh đệ sao?”
Người trên ngựa quay đầu, cười nói: “Không, bọn nó là phụ tử.”
Ninh Giác Phi vừa nhìn, thất kinh: “Ngươi… sao ngươi lại ở đây?”
Người này lông mày rậm mắt to, khôi vĩ hùng dũng, là Tây Vũ hoàng đế vừa tuyên bố đăng cơ xưng đế, Độc Cô Cập.
________
(1) Urdu, Pashtu: là hai trong số những ngôn ngữ được dùng ở Afghanistan