Ninh Giác Phi ôm siết lấy thắt lưng Vân Thâm, nằm đè lên người y. Đôi môi nóng rực của hắn nhẹ nhàng hôn lên môi, mắt, mũi, rồi cuối dùng dán lên môi y.
Hô hấp của hắn chứa đầy chất rượu nồng.
Từ khi Giác Phi ôm lấy y, thân thể Vân Thâm có chút cứng lại, lúc này mới chậm rãi thả lõng ra. Y đưa tay nhẹ nhàng vòng qua thân thể Ninh Giác Phi, hai tay ấm áp đặt lên tấm lưng vươn hơi lạnh của hắn.
Trên người Vân Thâm mặc trung y bằng lụa tỏa ra mùi thơm mát như cỏ xanh trên thảo nguyên. Ninh Giác Phi nằm lên y, tựa như chính hắn nằm lên thảo nguyên xanh mượt vào mùa xuân, dần dần, hắn say mê.
Hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập, môi lưỡi cả hai giao triền, dây dưa. Đôi môi mềm mại, đầu lưỡi rụt rè, càng dẫn dắt dục vọng của hắn.
Hắn gấp gáp vươn tay, lén vạt áo của người dưới thân.
Y phục trên người Vân Thâm là trường sam nhiều lớp dài tới mắt cá nhân, chỗ vạt áo là những chiếc nút tinh xảo như cánh chuồn chuồn, trong lúc gấp gáp hắn không biết cách nào để mở.
Lục lọi một hồi không mở được một chiếc nút nào, trời lại nửa đêm, không khí lạnh lẽo nơi phương bắc khiến Ninh Giác Phi rùng mình một cái, rốt cuộc, hắn cũng tỉnh lại. Chống người ngồi dậy, hắn nhìn người trước mắt, nhất thời sửng sờ.
Vân Thâm nhìn hắn, trong mắt là một mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Ninh Giác Phi nhìn y một hồi, thở dài một hơi rồi lại nằm sấp lên người y, hai tay lại lần nữa ôm chặt lấy, vùi mặt vào hõm vai y, rầu rĩ xin lỗi: “Xin lỗi, ta… điên mất rồi, ngươi đừng để ý…”
Vân Thâm khẽ cười, kéo kéo chăn lại, choàng qua tấm lưng trần của hắn, sau đó ôm lấy Giác Phi, nhẹ giọng hỏi: “Ta là ai?”
Ninh Giác Phi đáp lại rất rõ ràng: “Vân Thâm.”
Vân Thâm nhích lại gần, đem mặt mình chạm nhẹ vào trán hắn, dịu dàng nói: “Tốt rồi, chí ít, ngươi không nhìn ta thành người khác.”
Ninh Giác Phi bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, ôm chặt y hơn nữa, gương mặt cũng dần dần nóng lên. Một lát sau, hắn mới hỏi: “Ngươi không giận ta sao?”
Ninh Giác Phi có chút sững sờ, rồi rốt cuộc cũng đem sự xấu hổ của mình quẳng đi xa một chút. Hắn đứng lên, nằm sang bên cạnh Vân Thâm.
Ngọn đèn trong phòng từ lâu đã tắt, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào tận đây, trong phòng vẫn rất yên tĩnh.
Hai người lẳng lặng nhìn ánh trăng một hồi, không ai cất tiếng.
Một lát sau, Vân Thâm đột ngột nói: “Tay của ta.”
Ninh Giác Phi khó hiểu nhìn về phía y.
Vân Thâm giật giật cánh tay đang đặt dưới người hắn, cười: “Tay của ta, tê rồi.”
Lúc này Ninh Giác Phi mới phát hiện ra, nhanh chóng nâng thắt lưng để y rút tay ra.
Nhìn Vân Thâm chậm rãi xoa xoa cổ tay, Ninh Giác Phi hỏi: “Vân Thâm, ngươi thực sự không tức giận sao? Ta đáng ra… không nên thế…”
Vân Thâm nghiêng đầu nhìn hắn rồi đột ngột xoay người, chậm rãi đè lên người hắn.
Ninh Giác Phi gần như có thể cảm nhận được hương cỏ xanh trên y phục bạch sắc bay ra khi y xoay người, nhìn dung nhan mang tiếu ý của y càng lúc càng sát vào mình, trong lòng không có chút nào chán ghét cũng không có ý muốn cự tuyệt, chỉ có thân thiết, ấm áp.
Vân Thâm đè lên thân thể hắn, lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt hắn rồi hôn lên.
Y học theo động tác Ninh Giác Phi, hôn lên đôi mắt hơi chớp động, cái mũi cao thẳng rồi lướt đến đôi môi mềm mại của hắn. Trên môi, khô mát lại ấm mềm, mang theo hương rượu ngạt ngào và một chút hương trà nhàn nhạt.
Ninh Giác Phi không dám có một cử động nào, hắn chỉ ngẩn ra mà cảm nhận đầu lưỡi y nhẹ nhàng lướt qua răng mình, tựa như rắn quấn lấy đầu lưỡi mình rồi lại chui ra ngoài.
Vân Thâm ngẩng đầu lên nhìn hắn, mỉm cười hỏi lại: “Giác Phi, ta đối với ngươi như thế, ngươi có giận ta không?”
Ninh Giác Phi lập tức lắc đầu: “Không.”
Vân Thâm cười khẽ: “Được rồi, giờ chúng ta huề, có phải trong lòng ngươi giờ tốt hơn rồi không?”
Ninh Giác Phi lập tức gật đầu.
Vân Thâm nhìn hắn bỗng biến thành một cái đầu gỗ thành thật không khỏi buồn cười, cười vỗ vỗ hắn: “Ưm, bé ngoan, thật ngoan, vậy ngủ đi thôi.”
Câu nói đó làm đầu gỗ thành thật trong nháy mắt biến thành chú báo con.
Ninh Giác Phi dùng lực, xốc Vân Thâm xuống dưới, rồi lập tức đè y lên giường, hung hăng nói: “Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa? Ai là bé?”
Vân Thâm ngửa đầu cười rất chi phóng khoáng: “Được được rồi, ta sai rồi, ngươi không phải là bé, là người lớn rồi.” Những lời này chẳng khác nào đang dỗ dành một đứa bé đang giận dỗi muốn lớn lên.
Ninh Giác Phi vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn y một lát rồi lại không thể làm gì y, đành bất đắc dĩ lắc đầu, buông y ra.
Nằm xuống một lần nữa, hắn rốt cục cũng cảm thấy mệt mỏi như bài sơn đảo hải kéo tới, cũng không nháo sự nữa, nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Vân Thâm, ta ngủ. Ngươi cũng ngủ đi, ngày mai ngươi còn phải bận rộn công vụ…”
“Ừ.” Vân Thâm thay hắn ghém chăn, chần chừ một hồi, không đứng dậy mà ngủ luôn trong phòng.
Ngày thứ hai, khi Ninh Giác Phi ngủ dậy, mở mắt nhìn chòng chọc trần nhà thì đã là buổi trưa.
Trong phòng sáng sủa vô cùng lại không có một bóng người, nhưng Ninh Giác Phi luôn có cảm giác cái mùi hương cỏ xanh ấy cứ quẩn quanh chóp mũi mình, mãi không tan.
Áo ngủ bằng gấm bọc lấy thân thể xích lõa của hắn, thoải mái vô cùng, làm hắn nhớ tới cảm giác khi y phục của Vân Thâm dán sát lên người mình.
Ngơ ngác thêm một hồi lâu, hắn mới cảm thấy bụng đói kêu vang, vì vậy xoay người rời giường, mặc quần áo, rửa mặt chải đầu, tinh thần sáng láng đi vào nhà ăn.
Không ngờ Vân Thâm cũng đang ngồi bên bàn ăn, nhìn thấy hắn, không khỏi nở nụ cười: “Ngủ ngon không?”
Ninh Giác Phi rất tự nhiên gật đầu: “Ừ, ngủ ngon.” vừa nói vừa đi qua ngồi đối diện y.
Bọn nha hoàn mỉm cười dọn cơm nước.
Hôm nay Vân Thâm không mặc cẩm y như mọi khi, là một bộ bạch y có thêu hoa mai màu hồng nhạt, tao nhã xuất trần.
Hai người đang ăn cơm, Vân Thâm tự nhiên gắp thức ăn cho hắn: “Đây là thịt hưu bào mới săn được do người Vân tộc chúng ta vừa đem đến, ngươi nếm thử.”
Ninh Giác Phi liền gật đầu, bỏ vào miệng chậm rãi nhai, rồi cười: “Ừ, rất ngon.”
Vân Thâm cũng ăn một miếng, gật đầu: “Ừ, ngon, vậy ngươi ăn nhiều một chút.”
“Được.” Ninh Giác Phi đang ăn bỗng nhớ ra một chuyện: “Ta đại diện Vân tộc tham gia thi đấu, mọi người trong Vân tộc đồng ý à? Tộc trưởng có nói gì không?”
Đầu Vân Thâm cũng chẳng thèm ngẩng lên: “Ta chính là tộc trưởng Vân tộc. Ta đã nói, tự nhiên không ai phản đối.”
“Di~~~! Ngươi là tộc trưởng?” Ninh Giác Phi cảm thấy ngoài ý muốn.
“Thì sao?” Lúc này Vân Thâm mới ngẩng đầu nhìn hắn.
Ninh Giác Phi nhãn châu xoay động, không khỏi bật cười: “Ta vẫn cho rằng…….. ha ha…. ta vẫn cho rằng tộc trưởng đều là lão nhân, chí ít cũng năm mươi tuổi rồi, không ngờ lại là trẻ vậy?”
Vân Thâm biết hắn trả thù chuyện đêm qua, cố ý hừ nói: “Lão nhân có gì tốt? Ngươi muốn gọi ta thúc thúc sao?”
Ninh Giác Phi hì hì: “Vậy cũng được, kính lão tôn hiền luôn luôn là Trung…., khụ khụ.. luôn luôn là mỹ đức của ta.” Nói thuận miệng, hắn thiếu chút nữa nói ra mấy từ “dân tộc Trung Hoa”.
Vân Thâm trừng hắn: “Nhìn cái gì nhìn, sặc rồi thấy chưa! Ăn cho đàng hoàng đi. Còn nữa, hiện giờ ngươi đã đại diện cho Vân tộc chúng ta, tự nhiên là tộc nhân của chúng ta, mọi việc đều phải nghe theo tộc trưởng đó, biết chưa? Bây giờ tộc trưởng nói cho ngươi, nhiệm vụ hàng đầu là ngươi là đi tham gia thi đấu, đoạt kim chương.”
“Dạ, dạ.” Ninh Giác Phi giả vờ kính cẩn nghe theo, gật đầu, sau một hồi lại cợt nhả như cũ. “Đoạt được kim chương thì có lợi gì không?”
Vân Thâm lại nghiêm trang hơn: “Đoạt kim chương phần thưởng là bãi cỏ tốt nhất phía nam Bắc Kế. Nó bởi sơn thế vững vàng, tứ quý như xuân, cây cối nước non đều đều dồi dào tươi tốt, là bãi cỏ tốt nhất. Hàng năm ai đoạt kim chương, tộc nhân là hắn sẽ được chăn thả trên bãi cỏ đó một năm, cho đến lễ đua ngựa năm sau mới phải giao lại đất.”
“À, vậy tộc nhân Vân tộc đều là dân du mục?”
“Cũng không phải.” Vân Thâm lắc đầu. “Tộc nhân của ta rất ít, nam nhân phần lớn đều ở trong quân, phụ nữ, trẻ con cùng lão nhân sinh hoạt tại ở đất phong của gia tộc.”
Ninh Giác Phi vừa nghe thế thì không hiểu: “Vậy ta tranh kim chương làm gì? Có tác dụng gì đâu, còn không bằng để người khác đoạt.”
Vân Thâm nghe xong, lườm hắn một cái bén ngót. Vài nha hoàn nhịn không được buồn cười. Đại nha hoàn Mai Tâm chuyên hầu hạ Vân Thâm chuyện bút mực không khỏi cười nói: “Ninh công tử, ngươi tranh được kim chương nếu không dùng đất thì có thể cho gia tộc khác thuê.”
“Thuê.” Ninh Giác Phi giống như nghe chuyện lạ, không hiểu ra sao. “Cho thuê thế nào?”
“Thí dụ như, ngươi nhượng cho người khác chăn thả, chờ sang năm, có thể đòi họ đưa một trăm con ngựa tốt, ba trăm con bò, một ngàn con dê, sản vật quý,…. gì cũng được, là thế đó.” Mai Tâm xảo tiếu thiến hề (1), dùng tay đếm đếm.
Ninh Giác Phi hít một hơi lạnh: “Muốn nhiều tới vậy sao?”
Mai Tâm sửng sốt rồi cười: “Đó là những cái bình thường nhất rồi, đâu nhiều nhặng gì? Đồng cỏ đó là Ninh công tử không biết thôi, chứ nếu để người ta chăn thả, một năm không biết nuôi ra bao nhiêu tuấn mã bò dê đâu. Những thứ ta nói vẫn chưa được một phần thu nhập của họ đâu.”
Ninh Giác Phi nghe thế, liên tục lắc đầu.
Vân Thâm nhìn hắn: “Nếu như là ngươi, ngươi muốn bao nhiêu?”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút: “Ta không muốn gì cả, để bãi cỏ miễn phí cho mọi người. Ta hy vọng nhà ai cũng có cơm ăn.” Cuộc sống của du mục hắn cũng biết, có rất nhiều người sống rất khổ, đặc biệt là bắt đầu mùa đông, tuyết rơi xuống, thảo nguyên chết đói không ít ngựa dê.
Mai Tâm cảm thấy ngoài ý muốn cảm động nhìn hắn: “Tâm địa Ninh công tử quả là tốt.”
Vân Thâm nhìn hắn một lát rồi nói: “Giác Phi, kỳ thực dựa vào năng lực của ngươi, ngươi dù có nói muốn toàn bộ thiên hạ thì người khác cũng không dám cho rằng ngươi cuồng vọng. Thế nhưng ngươi ngay cả một món đồ cũng không chịu nhận bừa, đây mới là điều đáng quý nhất. Đừng nói ngươi không giống người Nam Sở, ngươi không giống tất cả mọi người.”
Ninh Giác Phi bị y khen như thế, cũng có chút xấu hổ, cười cười: “Ta đâu tốt như ngươi nói vậy. Ta chỉ là tương đối lười, không muốn nghĩ nhiều, hơn nữa, giờ ta ở chỗ ngươi, có ăn có mặc, ta nói những lời như thế hình như có chút dối trá đó chứ.”
Đại tiểu nha hoàn xung quanh nghe thế, đều che miệng cười trộm.
Vân Thâm cũng nhịn không được cười ra tiếng: “Ngươi lười? Nếu như ngươi lười thì ta chẳng thấy người nào siêng hơn ngươi nữa.”
“Ngươi mỗi ngày đều tiến cung từ khi trời còn chưa sáng, thường thường bận rộn đến tối mới về, về việc chịu khó, ta có là gì.”
“Ta là không còn cách nào khác, là chức trách, phải làm. Còn ngươi thì sao? Không ai ép ngươi, không ai yêu cầu, nhưng ngươi vẫn kiên trì mỗi ngày đều dạy sớm cưỡi ngựa, chạy bộ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, đó mới là nghị lực chân chính.”
“Ta… chỉ là thói quen thôi, mỗi ngày không làm thấy khó chịu.”
“Thói quen tốt.” Vân Thâm cười cười. Một lát sau, y mạn bất kinh tâm hỏi: “Ngày hôm qua, ngươi đi đâu mà uống nhiều rượu vậy?”
Ninh Giác Phi thuận miệng đáp: “Chỗ gia tộc Tiên Vu.”
Vân Thâm dùng muỗng múc một chút canh, nếm một chút rồi nói:” Canh uyên ương cũng ngon đó, ngươi nếm thử.”
“Ừ.” Ninh Giác Phi cũng múc một muỗng mà uống.
Vân Thâm nhìn hắn, suy nghĩ thật lâu, trong mắt tràn đầy mâu thuẫn, qua một lát, y rốt cục cũng không hỏi gì, chỉ ôn hòa nói: “Say rượu hại thân, sau này đừng uống nhiều. Thảo nguyên có bẫy thợ săn, có sói, có khi còn cả rắn độc mãnh thú, lâu lâu đột nhiên lại có mưa rào, nguy hiểm rất nhiều. Đêm qua ngươi uống say quá, nếu không phải Liệt Hỏa biết đường về, nói không chừng ngươi đã chết trên thảo nguyên rồi.”
_________________
(1) Xảo tiếu thiến hề – 巧笑倩兮: cười rất đẹp, đẹp nhất là bên khóe miệng có duyên.
Xuất xứ từ Kinh Thi – Vệ Phong – Thạc Nhân, ca ngợi nàng thê tử của Vệ Trang Công (卫庄公), Trang Khương ( 庄姜), toàn bộ thiên có bốn chương, mỗi chương 7 câu, mỗi câu bảy chữ. Chương thứ 3 miêu tả vẻ đẹp thanh tao của nàng Trang Khương
碩人
手如柔荑,
膚如凝脂。
領如蝤蠐,
齒如瓠犀。
螓首蛾眉,
巧笑倩兮,
美目盼兮
Thạc nhân
Thủ như nhu đề,
Phu như ngưng chi,
Lãnh như tù tề,
Xỉ như hồ tê,
Tần thủ nga my.
Xảo tiếu thiến hề!
Mỹ mục phiến (phán) hề!
Dịch nghĩa:
Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.