Buổi sáng đầu tiên của lễ đua ngựa là nghi thức nghênh tiếp Đại Lạt Ma cực kỳ long trọng.
Sáng sớm, mọi người đều đứng ở hai bên đường Lạt Ma sẽ đi qua, trong tay cầm đủ loại kiểu loại vật phẩm hiến tế, thần tình thành kính vô cùng.
Ninh Giác Phi rất hiếu kỳ, nghe Vân Thâm muốn hắn đứng ở bên cạnh y cũng không chối từ.
Mọi người phân theo tộc mà đứng, Vân Thâm mặc trang phục tộc trưởng, sau đó là các tộc nhân được xếp theo danh vọng cao thấp đứng cạnh, Ninh Giác Phi cũng không chú ý nhiều cái này.
Thám mã lục tục tới báo, nhóm người của Đại Lạt Ma đã đến nơi.
Một canh giờ sau, đội ngũ rốt cục tới nơi, phía trước không ngừng có người rải đầy giấy màu có vẽ đồ án hay phù chú liên quan đến tôn giáo, dưới ánh mặt trời, giấy màu chớp động mọi loại màu sắc rực rỡ.
Rất nhanh, tiếng tụng kinh trong chờ đợi của mọi người vang lên.
Đoàn ngựa hộ tống phi qua, tiếp theo đó là rất nhiều tăng lữ mang các loại mặt nạ quỷ, trong tay cầm vật dụng tôn giáo, hoa chân múa tay đi tới, sau đó là Đại Lạt Ma cưỡi con ngựa trắng chậm rãi đi qua. Đại Lạt Ma mặc áo cà sa kim sắc, râu tóc bạc trắng, trên mặt dung sắc bình tĩnh, trang nghiêm, trên trán ngựa trắng có một mảnh trang sức vàng hình cánh hoa sen tỏa ra khí tức trang nghiêm thần thánh.
Đợi ông tới gần, đoàn người tựa như thủy triều rào rào quỳ xuống, mọi loại xướng tụng đều dừng lại. Mọi người thành kính phủ phục trên mặt đất, dâng lên cho Lạt Ma tế phẩm.
Lạt Ma chậm rãi phất tay với mọi người, trên mặt mỉm cười hòa ái.
Ninh Giác Phi lại không quỳ xuống.
Hắn không tin bất kỳ tôn giáo gì.
Trong một biển người phủ phục quỳ xuống, hắn có vẻ bắt mắt vô cùng.
Dẫn đường của đoàn ngựa hộ tống rất tức giận, cho rằng hắn đại bất kính với Lạt Ma, gã dùng roi chỉ vào hắn, quát lớn. Ninh Giác Phi nghe không hiểu gã nói gì, suy nghĩ một chút rồi xoay người rời đi.
Vân Thâm quỳ trên mặt đất túm hắn một cái.
Ninh Giác Phi cúi đầu nhìn đôi mắt khẩn cầu của y thì thành khẩn đáp: “Ta không tin vào thần thánh của các ngươi, nếu như ta cũng quỳ bái, đó là lừa dối thần linh của các ngươi, cũng là không tôn trọng chính bản thân ta. Vậy mới thật là khinh nhờn tín ngưỡng các ngươi. Ta rời đi, làm người đứng xem là được rồi.”
Vân Thâm chưa từng nghe một quan niệm lạ lùng như vậy, người chung quanh y cũng kinh hãi giật mình.
Trong một không gian vắng vẻ, thanh âm của hắn rõ ràng vô cùng.
Trong lúc hắn nói, Đại Lạt Ma đã đi đến gần đó, nghe vậy dừng ngựa, nhìn hắn, trong mắt chớp động ánh sáng lạ thường.
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi hợp tay thành chữ thập làm lễ với ông, biểu thị kính ý, sau đó có ý muốn đi.
Đại Lạt Ma lại nói: “Tiên sinh vốn không phải người thường, tự có sự phi thường. Bái hay không bái, đều là tự nguyện, không cần miễn cưỡng. Tiên sinh đã trải qua tử vong, cũng biết rõ thống khổ luân hồi. Tiên sinh nếu có thể trì lục độ, bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tiến, thiền định, bàn nhược, liền có thể tinh lọc ngũ uẩn, viên mãn trí tuệ, thoát nỗi khổ luân hồi, tới cảnh giới niết bàn bất sinh bất diệt.”
Lúc này người tụ tập ở đây có đến mười vạn người mà lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió thổi qua đem những lời nói của Lạt Ma truyền đi xa.
Ninh Giác Phi nghe hiểu nửa phần đầu tiên, nửa phần sau không hiểu lắm, suy nghĩ một chút rồi lễ phép đáp: “Đa tạ đại sư giáo huấn. Từ lúc ta thành niên liền biết ‘ngã mệnh do ngã bất do thiên’ (1), sau đó trải qua tử vong, qua nỗi khổ địa ngục, hôm nay trở lại làm người tất quý trọng sự sống.”
Từ lúc hắn tòng quân năm mười tám tuổi, phụ thân thân là quân nhân từng nói với hắn: “Tướng tướng bản vô chủng, nam nhi đương tự cường.” (2) hắn ghi nhớ suốt đời, chẳng bao giờ sợ chết, cũng kiên quyết không làm tù binh, không đầu hàng, rất nhiều lần trải qua lằn ranh sinh tử, hắn đều dựa vào ý chí mà thoát khỏi khốn cảnh, bởi vậy lập được công huân hiển hách.
Đại Lạt Ma nghe xong, hai tay hợp thành chữ thập, mỉm cười nói: “Tiên sinh đã biết hiểu tiền kiếp, nếu có thể khai ngộ, nhất định có thể đắc đại đạo.”
Ninh Giác Phi cũng mỉm cười: “Đa tạ đại sư chỉ điểm.”
Đại Lạt Ma khẽ gật đầu với hắn rồi tiếp tục đi về phía trước, đoàn người rất nhanh đi theo vào Pháp Luân tự, ngôi chùa lớn nhất Kế đô.
Nghi thức liền kết thúc tại đây.
Mọi người đều tản ra, chuẩn bị ăn trưa, sau đó là thi đua ngựa và buổi chiều.
Vân Thâm nắm chặt tay Ninh Giác Phi, ngưng thần nhìn hắn, hỏi: “Giác Phi, lời Đại Lạt Ma nói là có ý gì? Ngươi… đã chết qua một lần? Biết nỗi khổ luân hồi?”
Lúc này Ninh Giác Phi cũng tự hiểu, những chuyện mình đã trải qua có thể nói là kinh thế hãi tục nên không giải thích gì, chỉ cười nói: “Thế nhân có ai không chết? Có ai không trải qua luân hồi?”
Vân Thâm không bằng lòng bỏ qua: “Thế nhưng, sao ngươi có thể biết? Sao có thể nhớ kỹ chuyện luân hồi?”
“Ta đã bay qua cầu Nại Hà nhưng không uống Mạnh Bà thang, đại quỷ tiểu quỷ cũng đều hết cách với ta.” Ninh Giác Phi nắm tay y, trong mắt là tiếu ý khoái trá. “Thế nên ta có ký ức kiếp trước.”
Vân Thâm cho rằng hắn nói giỡn với mình nên cũng cười cười: “Vậy kiếp trước ngươi là ai?”
Ninh Giác Phi hì hì: “Là đại tướng quân bách chiến bách thắng.”
Vân Thâm nghiêm trang nói: “Ta tin ngươi.”
Hai ngày gần đây, Vân Thâm từ sáng đến tối đều ở cùng hắn, lý do là sợ hắn lười biếng, giám sát hắn huấn luyện. Ninh Giác Phi liền không đi đại trướng của gia tộc Tiên Vu, cũng không nhìn thấy hồng mã Xích Long kia nữa, nhưng trong lòng cảm thấy bình thường, không lo lắng gì.
Buổi chiều, cuộc thi đua ngựa cự ly ngắn đã chuẩn bị xong, mọi người bắt đầu đứng vào vị trí, vừa thấy người đi thi đấu liền giơ tay kêu to, cười đùa không ngừng.
Ninh Giác Phi cưỡi “Liệt Hỏa” nổi bật trong đoàn người, càng khiến cho những lời xôn xao càng thêm lớn. Người người vừa nhìn liền biết Liệt Hỏa là thần tuấn, chỉ chăm chăm nhìn nó nên cũng không chú ý đến người cưỡi.
Bọn họ không có công cụ tính thời gian, người về đích trước tiên của tổ đua sẽ vào trận chung kết, từ đó định ra thứ hạng.
Ninh Giác Phi được hạng hai, hạng nhất là tam đệ Đạm Thai Đức Thấm của Đạm Thai Mục.
Ninh Giác Phi biết tốc độ khởi động của Liệt Hỏa không phải nhanh nhất mà sở trường là chạy đường trường, hơn nữa phần quan trọng nhất trong thi đấu cũng là cuộc thi chạy đường dài sáu mươi dặm của ngày hôm sau. Thế nên hắn bình chân như vại ôm quyền chúc mừng Đạm Thai Đức Thấm rồi bình thản ra về.
Thi đấu vượt chướng ngại vật này hôm sau cũng có chút giống thi đấu đua ngựa ở Anh quốc, phải phóng qua tường cao dựng bằng cành cây, cộc gỗ thô, bơi nước, chạy qua sườn núi. Lần này Ninh Giác Phi hạng nhất. Hạng hai là tướng quân Tiên Vu Ký của gia tộc Tiên Vu.
Ninh Giác Phi nghe người này họ Tiên Vu không khỏi nhìn nhiều hai cái, sau đó liền cảm thấy quen mặt. Tiên Vu Ký cười nói ha ha: “Ninh huynh đệ, chờ thi đấu xong, chúng ta lại uống một trận cho đã.”
Ninh Giác Phi liền biết vị tướng quân này cũng là một trong số những người điên cuồng ăn uống đêm hôm đó, hắn cũng sang sảng cười nói: “Được.”
Chờ đến khi chia tay ra về, trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “Vị tướng nọ chắc chắn ra trận đánh với quân Tây Vũ, sao lại không biết được Độc Cô Cập?” Dù khó hiểu nhưng Ninh Giác Phi cũng không hỏi thăm.
Đời trước, Ninh Giác Phi chỉ là thích cưỡi ngựa, cũng từng cùng nhân viên công tác trong trường đua hỏi một số bí quyết tham gia thi đấu. Trong nhân viên cũng có vài người là vận động viên xuất ngũ, thậm chí có người từng giật dây kêu hắn tham gia thế vận hội Olympic. Những người đó không biết nghề nghiệp hắn là gì, mà hắn tất nhiên chẳng bao giờ tham gia thi đấu lần nào.
Lúc này lại được thi đấu trước vạn người, cảm giác quả thật là kích thích.
Ngày thứ ba thi đấu là chạy đường trường nên không phân tổ, thi một lần là quyết định thắng thua. Trận đua này có tới vạn con ngựa cùng đưa, hơn mười vạn khán giả mặc trang phục đẹp đẽ, đứng khắp cả đồi. Cờ của các bộ tộc đón gió lay động, nhuộm đẫm bầu không khí vui mừng. Người người ai cũng cười vui, thỉnh thoảng còn huýt sáo, lớn tiếng hô quát.
Ngựa ra thi đấu cũng được trang điểm rực rỡ, có ngựa đuôi được tết thành bím, có bờm ngựa được cắt chải thành răng cưa, có ngựa trên trán điểm đồ án bằng chu sa, hay khoác hồng trù, phi thường thú vị.
Ninh Giác Phi không trang điểm gì cho Liệt Hỏa, trước nó là cái dạng gì, bây giờ cũng là cái dạng đó. Còn Giác Phi thì mặc trang phục cưỡi ngựa của Vân tộc do Vân Thâm chuẩn bị cho hắn, bạch y thêu đồ đằng Vân tộc, một con thương ưng hắc sắc. Bộ trang phục Bắc Kế này khiến đôi mắt hắn càng thêm sáng sủa, gương mặt tuấn mỹ càng tăng thêm sức mạnh.
Mọi người chuẩn bị một chút, liền có một cây tên lệnh phá không mà lên, vạn tay thi đấu liền giơ roi thúc ngựa, phi như bay ra ngoài.
Trên thảo nguyên tiếng hoan hô, như dậy sấm, mọi người liều mạng phất tay, mũ, cờ, cao giọng hò hét.
Còn chưa chạy được nửa đoạn, Ninh Giác Phi liền dẫn đầu.
Liệt Hỏa hưng phấn đến cực điểm, tốc độ không giảm, trái lại còn càng lúc càng nhanh.
Người trên thảo nguyên nhìn thấy hồng sắc tuấn mã cùng bạch y thiếu niên thì ai cũng kêu to khen ngợi.
Ninh Giác Phi hết sức chăm chú cùng Liệt Hỏa hòa nhập nhất thể, như ngự phong mà phi, xuyên qua thảo nguyên, chạy về đích đầu tiên.
Tiếng hoan hô như sấm bên tai. Tinh kỳ bay lượng như sóng triều màu sắc. Mọi người nhảy cẩng lên, cao giọng hò reo, trên mặt ai cũng vui vẻ.
Giờ khắc này, máu cả người Ninh Giác Phi đều như sôi trào. Khi Liệt hỏa băng qua sợi dây vàng đánh dấu thì hắn không kiềm được mà nắm tay phải thành quyền, mãnh lực chém xuống, đem lực lượng toàn thân như muốn phá hư bạch y trên người, tỏa ra tinh thần cường đại.
Liệt Hỏa cũng là ngẩng cao đầu, móng trước dựng lên, trong mõm hí dài đắc thắng.
Một bức tranh trành đầy lực lượng và mỹ cảm đẩy không khí buổi đấu lên đến đỉnh điểm. Hơn mười vạn người điên cuồng mà kêu to, chạy đến bên hắn.
Lúc này, những con ngựa đến sau cũng chạy qua điểm kết thúc, Ninh Giác Phi dẫn Liệt Hỏa tránh sang một bên, nhìn những con ngựa chạy tới, trên mặt ai cũng mang sự hưng phấn.
Vân Thâm chen lại bên hắn, đưa tay cho hắn: “Giác Phi, ngươi thực sự là xuất sắc đến cực điểm.”
Ninh Giác Phi nhảy xuống ngựa, cầm tay y, cười nói: “Là Liệt Hỏa xuất sắc.”
Vân Thâm nhìn hồng mã hưng phấn mà phì phì ra mũi, cười gật đầu: “Đúng vậy, Liệt Hỏa rất ưu tú.”
Toàn bộ cuộc đua kết thúc, có đoạn thời gian để người thi đấu đưa ra khiếu nại, nhưng Ninh Giác Phi không có hành vi nào sai luật, thực sự chiến thắng bằng thực lực nên ai cũng vui lòng nghe theo, không ai tranh chấp.
Buổi chiều, Đạm Thai Mục liền đem tiêu chí kim chương – bộ yên ngựa bằng vàng ròng ban cho Ninh Giác Phi, tuyên bố đồng cỏ tốt nhất năm nay thuộc về Vân tộc.
Toàn Vân tộc không đến vạn người, so với các bộ tộc Đạm Thai, Tiên Vu, Đại Đàn,… có hơn mười vạn người thì quả thật nhỏ tới thương cảm.
Nhưng dù người ít thì cũng cần chúc mừng thắng lợi. Không chỉ như thế, tối nay, toàn bộ người tham gia lễ đua ngựa đều cuồng hoan, vừa múa vừa hát, mọi người bưng bát rượu lôi kéo người khác uống, bất luận là người quen hay không quen, cũng bất luận nam nữ già trẻ, thật là phóng khoáng đến dọa người.
Đêm nay Ninh Giác Phi là tâm điểm của mọi người, bị chuốc rượu đến rối tinh rối mù, chỉ chốc lát sau liền thua không còn manh giáp, lảo đảo đi ra ngoài, tìm chỗ mà ói.
Vân Thâm thân là tộc trưởng, nhất thời bị tộc nhân vây quanh không chú ý tới hắn, liền để hắn đi một mình.
Ninh Giác Phi ói xong đang đứng thở dốc thì trong bóng đêm xuất hiện một người đưa túi nước cho hắn, một thanh âm mông lung thân thiết: “Súc miệng đi.”
Ninh Giác Phi nhận lấy túi nước, uống vài hớp rồi nhổ ra, sau đó vóc một chút nước rửa mặt, lúc này mới thanh tỉnh một chốc.
Ninh Giác Phi mơ mơ màng màng nói: “Cảm tạ.” Hắn cực lực mở mắt, muốn nhìn rõ người này.
Xa xa là lửa trại hừng hực khiến ở đây càng thêm tối tăm. Hắn chỉ nhìn được một bóng người tôi tối, nhưng lại không thấy rõ ai.
Người nọ dường như biết hắn đang nghĩ gì, đưa tay ôm hắn vào lòng.
Ninh Giác Phi theo bản năng muốn tránh ra nhưng đột nhiên dừng lại.
“Đại ca?” Hắn không tin nổi hỏi nhỏ.
Thanh âm Kinh Vô Song truyền đến tai hắn: “Hiền đệ, là huynh.”
Torng lòng Ninh Giác Phi vẫn còn mờ mịt: “Đại ca? Huynh… sao… lại ở đây?”
“Huynh đến nhìn đệ.” Kinh Vô Song nhẹ giọng nói.
“Thế nhưng…” Ninh Giác Phi mặc cho anh ôm, lòng loạn vô cùng. “Quá nguy hiểm.”
Kinh Vô Song cười nhẹ: “Không có gì. Huynh đang đi công vụ, chính đại quang minh mà đến đây.”
“Thế sao?” Ninh Giác Phi vẫn cảm thấy không tin nổi.
“Phải.” Kinh Vô Song cảm thấy người hắn vì say mà không chút sức lực, vì vậy đỡ hắn ngồi xuống.
Cỏ ở đây rất êm, vì vậy Ninh Giác Phi thẳng thắng nằm xuống, lúc này mới cảm thấy đầu óc vốn quay vòng vòng giờ đỡ hơn nhiều.
Kinh Vô Song nằm bên cạnh hắn, giải thích: “Nam Sở hằng năm đáp ứng quyên cho Bắc Kế mười vạn lượng bạc, mười vạn súc lụa. Năm kia và năm ngoái, nước ta liên tục gặp nạn lũ lụt và châu chấu nên rất nhiều địa phương không có thu hoạch, thuế triều đình không có nên chỉ đưa cho Bắc Kế ba tòa thành, khiến Bắc Kế mượn cớ nam xâm. Lần này, Bắc Kế đáp ứng đình chiến nhưng muốn chúng ta phải cống nạp như minh ước ngày xưa. Thế nên, triều đình phái ta đi sứ, hộ tống cống phẩm đến Kế đô. Từ xưa, quan hệ ngoại giao hai bên đều không tốt thường động binh đao nhưng có quy ước không chém sứ, giờ tất nhiên họ sẽ không làm gì ta. Hiện tại, đệ yên tâm chưa?”
“À, đệ cũng biết đại ca không phải là loại người lỗ mãng mà.” Giờ Ninh Giác Phi mới hiểu được. “Vậy đệ cũng an tâm.”
Kinh Vô Song cười khổ: “Vì những cống phẩm này, triều đình hằng năm đánh thuế cao khiến dân chúng lầm than. Những y phục ngươi mặt trên người, còn những đồ dùng của quý tộc Bắc Kế mặc, đều dùng lụa Nam Sở làm ra. Chúng ta thân là võ tướng lại phải nhìn triều đình khúm núm với bọn người Hồ, sống phụ thuộc, thật là nhục mà.”
Ninh Giác Phi không cảm thấy người Hồ có cái gì không tốt nhưng lúc này không biết làm sao khuyên bảo quan niệm đã thâm căn cố đế của Kinh Vô Song, đành hời hợt khuyên: “Quân nhân xem phục tòng mệnh lệnh là thiên chức, triều đình muốn như vậy, đại ca cũng là bất lực.”
Lúc này, có vài người đi tìm hắn, vừa đi vừa kêu.
“Ninh đại ca…”
“Ninh huynh đệ…”
“Giác Phi ca ca…”
Ninh Giác Phi ngồi dậy, nhanh chóng nói: “Đại ca, huynh mau đi đi. Huynh là người Nam Sở, để họ thấy thì bất tiện lắm.”
“Huynh biết.” Kinh Vô Song lãnh tĩnh. “Huynh đệ, ta ở Hoàng Gia dịch quán, ngày mai đệ tới thăm huynh đi, chúng ta tụ lại một hồi.”
“Được.” Ninh Giác Phi đồng ý với anh rồi đứng dậy, đi về phía những người tìm hắn, ngăn trở họ thấy Kinh Vô Song.
Mọi người cười cười vây quanh hắn, thất chủy bát thiệt hỏi hắn đã đi đâu.
Hắn mỉm cười nói: “Ta say nên đi lạc đường.”
Mọi người cười ha ha, vây quanh hắn trở về đại trướng Vân tộc.
Vân Thâm đang ngồi ở chủ vị, ánh lửa hắt lên gương mặt khiến nụ cười của y mang theo một loại mê hoặc kỳ lạ. Y nhìn Ninh Giác Phi đang lảo đảo say, bước cao bước thấp mà trở về, không khỏi bật cười: “Giác Phi, lại uống say à? Chưa bị sói ăn thịt sao?”
____________________
(1) Ngã mệnh do ngã bất do thiên: Mạng ta do ta định, không do trời định.
(2)Tướng tướng bản vô chủng, nam nhi đương tự cường: các vị tướng không phải sinh ra đã thành, kẻ nam nhi phải tự lực tự cường