Ninh Giác Phi còn tưởng rằng là Vân Thâm nhưng người này vừa bước vào hai bước hắn liền phát hiện ra không phải. Tuy rằng hành động người này rất nhẹ nhàng nhưng nhĩ lực đã được huấn luyện nghiêm ngặt của hắn vẫn nhạy cảm nghe ra, người này không phải Vân Thâm, cũng không phải ai trong sứ đoàn Bắc Kế, lại càng không là người hầu trong Quốc Tân Quán.
Tâm niệm chuyển như thiểm điện, hắn quyết định lấy tĩnh chế động. Vì vậy Ninh Giác Phi vẫn giả bộ ngủ, hai mắt hí một chút, nhìn người nọ.
Tối nay không trăng, nhưng sao trời sáng lạn, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ đủ cho hắn thấy động tĩnh trong phòng.
Người này mặc hắc y, đội mũ bảo hộ, dáng tương đối thấp, nhưng vóc người khỏe mạnh.
Thân ảnh này, đã có một tháng, ngày nào hắn cũng gặp người này trong đêm tối.
Ông ta là tiền hữu tướng Chương Kỷ của Nam Sở.
Sự nhạy cảm vượt qua người thường của Ninh Giác Phi cảm nhận ra ông không có sát khí trên người, hiển nhiên, ông ta không đến giết hắn mà là có ý khác. Mặc dù vậy, toàn thân hắn vẫn căng thẳng, đề phòng nghiêm mật, tùy thời xuất thủ.
Chương Kỷ đứng trước người hắn, yên lặng nhìn hắn chốc lát, có chút do dự nhưng vẫn kêu: “Ninh công tử, Ninh công tử.”
Ninh Giác Phi liền mở mắt, chậm rãi ngồi dậy.
Chương Kỷ cởi bỏ mặt nạ trên đầu, ánh mắt nhìn hắn: “Ninh công tử.”
Thanh âm Ninh Giác Phi cũng rất nhẹ, nhưng rất lạnh: “Chương đại nhân, nếu ngài muốn gặp Ninh mỗ, kêu người truyền lời là được, tự tiện lẻn vào lúc đêm khuya như vậy, hình như có chút không phải.”
Chương Kỷ cười khổ: “Ninh công tử đừng pha trò Chương mỗ nữa, hôm nay lão phu sớm đã bị cách chức, xưng cái gì đại nhân nữa.”
Ninh Giác Phi bất vi sở động, nhàn nhạt đáp: “Vậy nên gọi là Chương lão gia nhỉ?”
Chương Kỷ thở dài: “Ninh công tử, lão phu đến đây là vì có chuyện muốn thương lượng với công tử. Việc này đối với hai ta đều có lợi, càng liên quan đến sống còn của sứ đoàn Bắc Kế.”
Ninh Giác Phi nghĩ sơ một chốc rồi khoác áo xuống giường: “Nếu như thế, Chương đại nhân mời ngồi rồi nói.”
Chương Kỷ thấy hắn thần tình bình tĩnh, không chút tức giận, lòng cũng nhẹ xuống, liền cùng hắn ngồi vào bàn.
Ninh Giác Phi khó hiểu mà hỏi thăm: “Chương đại nhân, sứ đoàn Bắc Kế vừa đến, Quốc Tân Quán này chẳng biết có bao nhiêu cơ sở ngầm, ngài vì sao lại mạo hiểm như vậy?”
Chương Kỷ mỉm cười: “Gia mẫu cùng mẫu thân của Hoàng hậu nương nương là thân tỷ muội, tổ tiên đại đại là danh môn vọng tộc đệ nhất đẳng Nam Sở, thụ đại căn thâm, sao có thể dễ dàng hủy diệt trong một sớm một chiều? Lão phu tuy rằng bị Võ vương và Du Huyền Chi làm hại, bị bãi chức quan nhưng thế lực ở trong triều vẫn còn không nhỏ. Người phụ trách giám thị tối nay ở đây là người trước đây ta phái nằm vùng chỗ Võ Vương, muốn chuyển những người khác đi, đưa ta đến đây, cũng không phải khó.”
Ninh Giác Phi gật đầu: “Thì ra là thế, trách không được ta nghe nói Chương đại nhân đã bị cách chức, giờ lại êm đẹp ở chỗ này.”
Chương Kỷ cười lạnh một tiếng: “Cách chức thì có nhưng cũng chỉ giam vài ngày cho có mà thôi. Thân sinh nhi tử của Hoàng hậu nương nương không chỉ có một mình thái tử, còn có Thuần vương gia kia mà. Bộ tộc Hoàng hậu mặc dù bị phiền hà nhưng uy thế vẫn còn, sao có thể dễ dàng thanh tiễu.”
Ninh Giác Phi cũng hiểu ra, nhìn ông: “Vậy lần này Chương đại nhân tới đây tìm ta, là vì chuyện gì?”
Ánh mắt Chương Kỷ thâm u, nhìn hắn một hồi, nhẹ giọng cảm thán: “Tiểu Lâu, một năm rưỡi không gặp, ngươi thành đại nhân rồi.”
Thần sắc Ninh Giác Phi chưa đổi, lạnh nhạt đáp lại: “Đúng vậy, lúc đó không bị lão thái thái của đại nhân độc chết, rốt cuộc cũng sống tới bây giờ.”
Chương Kỷ vừa nghe thế liền căng thẳng, vội vã giải thích: “Tiểu Lâu, đó không phải là ý của ta, là mẫu thân ta thừa dịp ta xuất chinh mà bày ra. Bà ấy … aiii, cũng là vì người khác khiêu khích, nhất thời cấp nộ công tâm, mới làm như vậy. Mấy người thê thiếp trong nhà ta… đều là những phu nhân chỉ biết gây phiền hà cả, không hiểu chuyện. Gia mẫu tuổi già, chỉ có một mình ta là con trai, nhất thời yêu con mà sốt ruột, thống sát, cũng là thiên tính cho phép. Chẳng qua, sau đó bà đã thu tay, đưa ngươi trở về, cũng không đến nỗi tổn thương ngươi. Mong Tiểu Lâu không để bụng.”
Ninh Giác Phi bình tĩnh nói: “Phải, Chương lão thái thái xác thực là bởi vì yêu ngài, bảo vệ ngài nên mới giết ta. Từ đó về sau không trí ta vào chỗ tử lần nào, chỉ tống ta rời phủ. So với những người khác, ta còn phải cảm ơn bà.”
Chương Kỷ nghe đến đó, thở dài một hơi, cảm thán: “Tiểu Lâu, ngươi thực sự là đại nhân đại lượng. Kỳ thực, sau khi ta khải hoàn trở về, nghe nói việc này, liền bỏ mấy người thị thiếp tác quái, tìm ngươi nhưng ngươi đã rời khỏi Thúy Vân lâu. Mấy ngày nay, trong lòng ta…. kỳ thực vẫn nhớ thương ngươi.”
Ninh Giác Phi an tĩnh mà ngồi, thần tình trên mặt lặng yên như mặt giếng: “Chương đại nhân, ngài không phải đến ôn chuyện chứ nhỉ?”
“Đương nhiên không phải ôn chuyện.” Trong mắt Chương Kỷ hiện lên một loại tình cảm kỳ lạ. “Tiểu Lâu, năm ngoái đại quân đón đánh Tây Vũ trở về, bọn thị vệ trong Võ vương phủ lén đồn đại, nói người ở Kiếm môn quan đại triển thần uy, sát lui quân địch là ngươi, làm ta không thể tin được. Sau đó, Võ vương mượn cớ đuổi bắt Giang Nguyệt Ban, bịa đặt sự thực, gióng trống khua chiêng dán bố cáo toàn quốc, ta liền biết người nọ chính thật là ngươi, Võ vương làm vậy vì muốn bức ngươi ra mặt. Tiểu Lâu, lần đầu tiên ta thấy ngươi đã biết ngươi khí chất cao hoa, không giống như là kép hát bình thường. Ngươi đã cải danh hoán họ phải không? Chẳng biết ngươi là hậu nhân của vị danh tướng nào?”
Ninh Giác Phi trầm mặc, trong lòng lại tính toán, sau này câu hỏi như thế chắc chắn sẽ gặp không ít, xem ra cần viết cho bản thân một phần gia phổ rồi.
Chương Kỷ cho rằng hắn không muốn nói cho mình nghe, cũng không tiện truy vấn, đành lảng sang chuyện khác: “Ninh công tử, lão phu nhất thời kích động, đã quên hiện tại công tử là Ninh Giác Phi, thỉnh công tử chớ trách.”
Ninh Giác Phi đáp rõ: “Chương đại nhân, ngài cứ dài dòng như thế, e là Vân Thâm sắp trở về. Ngài nếu không ngại Vân Thâm thấy, bản thân ta cũng không có vấn đề gì.”
Chương Kỷ hiểu rõ cười cười: “Ninh công tử, Vân Thâm đó trí kế thâm trầm, nhưng cũng to gan lớn mật. Tối nay chỉ sợ là gian tế Bắc Kế bọn họ phái đến nơi đây tìm y, nhất thời nửa khắc không về đâu.”
Ninh Giác Phi thấy ông thần tình chắc chắc, lòng cũng bội phục, hơi gật đầu, không nói gì thêm.
“Ta vẫn ngờ Bắc Kế và Tây Vũ nhất định có phái thám tử đến nước ta, nhất là thám tử ở Lâm Truy, mấy năm gần đây minh tra ngầm hỏi cũng biết chút ít về số lượng nhưng không tìm ra danh tính.” Chương Kỷ than thở. “Quốc sư Bắc Kế, Vân Thâm tuổi còn nhỏ, hoàng đế Đạm Thai Mục cũng còn trẻ nhưng hành sự cẩn thận, đa mưu túc trí, khiến lão phu bội phục.”
“Chương đại nhân hùng tài đại lược, thiện chiến vô cùng, không hề kém hơn họ.” Ninh Giác Phi rốt cục mỉm cười. “Nhớ rõ năm kia, đại nhân đang ở Yến Bình Quan bắn chết hoàng hậu Bắc Kế, khiến đại quân lui binh, Nam Sở cả nước vui mừng, tất cả đều ca tụng anh danh đại nhân.”
“Chương đại nhân quá khiêm nhượng.” Ninh Giác Phi lại cười nói. “Đáng tiếc Chương đại nhân hiện tại lại bị chính trị phiền hà, nhàn rỗi tại gia. Nam Sở coi như đã tự hủy trường thành của mình.”
Chương Kỷ từ khi bị cách chức, chẳng biết đã nghe qua bao lời ngọt nhạt, bị chọc giận cũng không ít nhưng tới giờ vẫn chưa nghe qua lời nào ấm lòng, nhất thời ông cảm thấy mình đã tìm ra tri kỷ: “Tiểu Lâu… khụ khụ, không, Ninh công tử quả nhiên là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê a. Hôm nay cường địch săn rình, Thuần Vu Càn lại mưu cầu danh lợi diệt trừ dị kỷ, vì bản thân mưu hướng thượng vị mà diệt trừ cản trở, cứ thế mà xem, Nam Sở tất phải vong, họa diệt vong ngay trước mắt.”
Ninh Giác Phi gật đầu, hỏi: “Vậy Chương đại nhân muốn ngăn cơn sóng dữ như thế nào?”
Thần sắc Chương Kỷ biến đổi, vẻ mặt nghiêm nghị: “Ninh công tử, ngày xưa lão phu tiếp công tử vào phủ, để cho công tử ở trong Trúc Phong hiên, không để ai quấy rối, lại không để cho phường tiểu nhân vũ nhục khi dễ công tử, chặn đứng… sở thích bất lương của tiền thái tử. Khi đó, trong lòng lão phu, thực thích công tử, cũng rất yêu quý công tử. Hiện tại, Ninh công tử đã thoát thai hoán cốt, chuyện quá khứ ta cũng không nhắc lại. Nhưng tìm căn nguyên nguồn gốc, làm hại Ninh công tử thảm thống như vậy đều là thái tử hiện giờ, Thuần Vu Càn. Đời có câu, đại trượng phu ân oán rõ ràng. Ninh công tử như muốn báo thâm cừu đại hận, lão phu nguyện trợ giúp một tay.”
Ninh Giác Phi vừa nghe thế, nhất thời trong lòng sáng như tuyết, miệng lại đạm nhiên: “Ta nếu giết Thuần Vu Càn, thành Lâm Truy lập tức đóng chặt bốn cổng, đuổi bắt hung thủ, sứ đoàn Bắc Kế sẽ bị vu oan giá họa, một người cũng thoát không được.”
Chương Kỷ mỉm cười như đã định liệu trước: “Ninh công tử quả nhiên mưu tính sâu xa, việc này rất có thể.”
Ninh Giác Phi bình tĩnh gật đầu: “Thế nên, nếu muốn giết, cũng phải chờ sứ đoàn Bắc Kế rời khỏi Lâm Truy, ta mới có thể làm.”
Trong lòng Chương Kỷ mừng thầm, trên mặt hiện lên một tia kính phục: “Ninh công tử nghĩ rất chu toàn, tất cả đều y như Ninh công tử nói, như cần lão phu hỗ trợ, xin cứ nói rõ.”
Ninh Giác Phi nghĩ sơ rồi nói: “Nếu chúng ta bị Thuần Vu Càn vây ở Lâm Truy, thỉnh Chương đại nhân âm thầm xuất thủ tương trợ, chẳng biết có được không?”
“Đương nhiên được.” Chương Kỷ thống khoái mà nhận lời. “Kỳ thực, lần này ta tới còn có một chuyện muốn nhờ. Ta biết Ninh công tử cùng quốc sư Bắc Kế giao tình phi thiển, thỉnh Ninh công tử vì lão phu và Vân đại nhân mà giật dây bắc cầu, giúp lão phu nói chuyện với y?”
“Tối nay không được sao?” Ninh Giác Phi nhìn ông. “Vân Thâm có lẽ sẽ trở về ngay thôi.”
Chương Kỷ lắc đầu: “Tối nay có chuyện, phản ứng Vân đại nhân khó có thể dự liệu. Xin Ninh công tử vì lão phu truyền lời, nói với y, Thuần Vu Càn và Tây Vũ giao hảo, đối địch với Bắc Kế, lão phu muốn cùng Bắc Kế kết làm minh hữu.”
Ninh Giác Phi không chút do dự đáp: “Được, ta nhất định chuyển lời.”
“Vậy làm phiền Ninh công tử.” Chương Kỷ đứng dậy. “Ngày mai ta sẽ phái người nghe câu trả lời của công tử.”
Ninh Giác Phi không nói lại lời nào, chỉ gật đầu. Hắn ngồi ở trên ghế, tự nhiên mà thẳng sống lưng, dung nhan trong bóng đêm vẫn như ngọc như ngà mà mang theo khí thế bất nộ tự uy.
Chương Kỷ lưu luyến nhìn hắn chốc lát rồi mang mặt nạ, lặng lẽ xuất môn.
Ninh Giác Phi đóng chặt cửa, rồi thong dong nằm trên giường, một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Vân Thâm mới khinh thủ khinh cước trở về.
Y cởi y phục, cẩn thận ngủ lại bên cạnh Ninh Giác Phi, nương ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào mà nhìn người bên cạnh, thấy hắn vẫn ngủ an tĩnh như thế, y đưa tay vòng qua thắt lưng hắn, ôm lấy hắn mà ngủ.
Sau đó, không có chuyện gì xảy ra nữa, Vân Thâm vẫn dậy sớm như thường, đi ra ngoài bận rộn viếng thăm khắp nơi. Ninh Giác Phi cũng không có thói quen nằm nướng, cũng theo y đứng dậy rửa mặt.
Vừa mới đánh răng rửa mặt xong, Thuần Vu Hàn liền rạo rực chạy vào, nói liên thanh: “Giác Phi, Giác Phi, ngươi gọi ta tới chơi, chúng ta đi chơi đi.”
Thấy cẩm y thiếu niên bị kích động kia, Ninh Giác Phi cũng chỉ mỉm cười, lôi kéo cậu cùng đi ăn sáng.
Thuần Vu Hàn hưng phấn khó hiểu, sáng sớm đã chạy lại đây nói dài nói ngắn, đem hết những hiểu biết của mình về thành Lâm Truy ra mà thao thao bất tuyệt, bao quát danh hoa nhà ai rốt cục nở, gánh hát nhà ai có kép đẹp, ai cùng ai vì tranh giành tình nhân mà đánh nhau, nói mãi nói miết tới nửa ngày.
Trong tay Ninh Giác Phi vẫn bưng chén trà, mặt vẫn tươi cười, thỉnh thoảng gật đầu, biểu thị đang nghe, trong lòng vẫn đánh giá tình thế.
Thuần Vu Hàn nhìn thấy hắn mỉm cười, trong lòng lại nóng lên, ấm áp vô cùng. Tuy nói ở Yến Bình Quan từng bị Ninh Giác Phi hung hăng giáo huấn một lần, còn chút lo sợ nhưng hai ngày qua thấy hắn ôn hòa như thế, cậu đã quên ngay chuyện bị giáo huấn, nhiệt tình dính sát lại.
Ninh Giác Phi coi cũng không coi, đưa tay nắm vai cậu, đẩy cậu ra một chút nhưng không dùng nhiều lực.
Thuần Vu Hàn giật mình, thử thăm dò mà vươn tay, cầm cổ tay hắn, có chút sợ: “Giác Phi, ta thực sự rất thích ngươi, ngươi cũng thích ta, có phải không?”
Ninh Giác Phi buông tay, đứng dậy đi ra cửa.
Thuần Vu Hàn vội vã đi theo, liên thanh: “Giác Phi, ngươi nói chuyện đi nha.”
Ninh Giác Phi cười nói: “Hôm nay chúng ta ra ngoại thành ngao du.”
“Được a.” Thuần Vu Hàn lập tức nhảy nhót không ngớt.
Ninh Giác Phi đột nhiên hỏi: “Trên người ngươi có mang tiền không?”
Thuần Vu Hàn nghe vậy ngẩn ra, lập tức đưa tay vào ngực rờ sờ nửa ngày, sau đó xấu hổ nói: “Không.”
Ninh Giác Phi mỉm cười: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
Thuần Vu Hàn lại nói: “Ta không mang, nhưng bọn họ có mang nha.” Nói xong, cậu hùng hổ chạy đến bên cạnh viện, đưa tay vẫy vẫy mấy người tùy tùng.
Ninh Giác Phi nhanh chóng đến gần bọn họ, chợt nghe một người trong số đó nói: “Vương gia, Trần tổng quản phân phó chúng ta phải một tấc cũng không rời, theo sát ngài. Ngài cùng Ninh công tử muốn mua cái gì cũng được, chúng ta sẽ trả tiền. Nếu ngài không cho chúng ta theo, vạn nhất xảy ra sai lầm gì, Du đại nhân muốn đầu chúng ta là chuyện thường nhưng hoàng thượng cùng Đức nương nương nhất định rất thương tâm.”
Thuần Vu Hàn nghe tùy tùng nói đến phụ hoàng mẫu phi ngoại công thì không nói gì thêm nữa, chỉ quay đầu nhìn Ninh Giác Phi, lúng túng: “Giác Phi, bọn họ đòi theo ta.”
Ninh Giác Phi cũng nhạt nhạt đáp: “Vậy để họ theo là được.”
Thuần Vu Hàn lập tức mừng rỡ, quay đầu nói với tùy tùng: “Vậy các ngươi cứ theo, nhưng phải lui ra sau một chút, đừng quấy rối chúng ta.”
“Tuân lệnh.” Mấy người tùy tùng lập tức khom người đáp lời.
Thần tình Ninh Giác Phi bình thản, thủy chung nhàn nhạt, tựa như tản bộ mà đi ra nội thành, cảnh tượng phố phường phồn hoa liền xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tuy rằng trước đây hắn từng ở trong Lâm Truy mấy tháng nhưng căn bản chưa từng quen đất nơi này, lúc này nghe Thuần Vu Hàn giới thiệu, đi dạo chung quanh, sau đó lại leo lên Phi Hoa lâu cao chín tầng bên Lưu Hoa hồ. Đây là nơi cao nhất trong nội thành Lâm Truy, hắn đưa mắt nhìn chung quanh liền thấy hết rõ ràng tổng thể đường bốn phía đông tây nam bắc trong thành.
Chút bất tri bất giác, buổi trưa đã qua. Thuần Vu Hàn mệt tới đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển như trâu, rốt cục nhịn không được, kéo Ninh Giác Phi: “Nghỉ một chút đi nha? Ta đi hết nổi rồi.”
Ninh Giác Phi khí định thần nhàn nhìn về phía cậu cười: “Là ta không chú ý thời gian, làm ngươi mệt rồi. Giờ chúng ta nghỉ ngơi vậy, thuận tiện ăn một chút gì đó đi.”
Thuần Vu Hàn dựa vào tường, ngay cả thân thể đều mệt đến không đứng thẳng nổi, hữu khí vô lực nói: “Thôi đi, không đi đâu nữa, ăn ở đây luôn đi.”