Phủ thái tử Thuần Vu Càn chính là phủ của nguyên thái tử Thuần Vu Kích năm xưa, khi Giác Phi theo Vân Thâm và Tần Hân cưỡi ngựa đi tới trước cửa phủ thì bên trong đã náo nhiệt từ lâu. Những đại thần mặc quan phục chính thức từ trên xe ngựa bình ổn bước xuống, ôm quyền thi lễ với nhau và nhiệt tình bắt chuyện, cùng nhau vào phủ.
Ba người Vân Thâm cũng xuống xe, cùng kỵ binh Bắc Kế mang theo ngựa vào, người nhà phủ thái tử định đi lại dắt ngựa cho họ nhưng bị họ giả vờ không nghe hiểu tiếng Nam Sở mà cự tuyệt.
Một trong những quản sự phủ thái tử đã nhìn thấy họ nên cười cười chạy đến, khách khí nói ngưỡng mộ mấy câu rồi nghênh đón họ vào phủ.
Trong phủ khắp nơi giăng đèn kết hoa, ồn ào sôi nổi, hành lang gấp khúc tinh xảo, xuyên qua mặt nước, trong hồ nước to lớn, sen đang nở rộ, bên bờ dương liễu xanh mướt, ngoại trừ hoàng cung ra, ở đây chỉ sợ là phủ đệ phú quý nhất thiên hạ chứ không chơi.
Sắc mặt Ninh Giác Phi có chút âm trầm. Con đường này hắn đã từng đi qua vài lần, mỗi lần đều đi mà vào, khiêng mà ra. Nhìn cảnh sắc nơi này, mũi hắn dường như nghe được mùi máu tươi trên người mình vào lúc ấy. Hắn hít một hơi thật sâu, khống chế tình cảm bản thân, trong mắt hàn quang không ngừng chớp lóe.
Đi qua hành lang gấp khúc, đi qua hoa kính, họ đến chính sảnh.
Thuần Vu Càn đang ở cửa đón khách, nhìn thấy bọn họ nhất thời vui mừng cười cười, chắp tay thi lễ: “Vân đại nhân, Tần đại nhân, Giác Phi, đa tạ, hân hạnh được đón tiếp các vị, đa tạ.”
Hai tùy tùng đi theo sau Vân Thâm lập tức dâng danh sách quà tặng.
Thuần Vu Càn chiếu theo quy củ tiếp nhận rồi nhìn sơ một chút, sau đó đưa cho tổng quản phía sau, cười ha ha: “Vân đại nhân đa lễ như vậy. Thật là khách khí quá.”
Vân Thâm thành khẩn ôm quyền hành lễ: “Thái tử điện hạ, một ít lễ mọn, xin vui lòng nhận cho.”
“Nào dám? Nào dám? Lễ vật như thế quả thật quá nhiều rồi, tiểu khuyển nào nhận nổi?” Thuần Vu Càn một bên cười khiêm tốn một bên theo bọn họ vào.
Trong viện vốn mở rộng dựng một sân khấu, có mấy thiếu niên nhìn qua còn rất nhỏ tuổi đang diễn tuồng.
Phía dưới là bàn gỗ tử đàn đã ngồi gần đầy người.
Đợi đến khi các thiếu niên lui xuống sau hậu trường, một vai hề liền xuất hiện, nói chêm chọc cười rồi ca một đoạn mua vui cho quan khách.
Khi bọn người Vân Thâm vừa vào, vai hề đang đắc ý ca đến phần cuối: “Ta là kẻ chưng không hư, nấu không nát, đập không bẹp, xào không hỏng, là miếng đậu phụ một đồng một miếng nổi danh. Thế hệ sau cứ ai kêu ngươi bới chẳng tới, bổ chẳng xong, cởi chẳng ra, đốn chẳng rụng, chỉ chậm rãi khoác lên người hắn tầng tầng lớp lớp. Ta xem là nguyệt Lương Viên (1), uống là rượu Đông Kinh (2), thích là hoa Lâm Truy, leo là liễu Chương Đài (3). Ta cũng biết cờ vây, đá cầu, đuổi bắt, biết ca múa, biết thổi sáo, biết ngâm thơ. Ngươi dù là đá rụng răng ta, vặt méo miệng ta, đá què chân ta, đánh gãy tay ta, hoặc trời giáng bệnh nặng cho ta, thì ta vẫn không chịu hưu ngươi. Trừ khi là Diêm vương tự mình tới gọi, thần quỷ đến dẫn đường, tam hồn quy địa phủ, thất phách tang minh u, thiên chứng giám, trong lúc đó ta vẫn không bôn đào yên hoa lộ (4).”
Nhìn vai hề dáng dấp lười biến ca xong, bên dưới cười vang một mảnh.
Vân Thâm quay đầu cười nói với Tần Hân: “Tiết mục ngắn này có chút thú vị.”
Thấy ba người bọn họ tiến đến, giữa sân khấu náo nhiệt bỗng lặng đi. Những quan viên vừa mới được đề bạt trừng Vân Thâm và Tần Hân, mặt lộ vẻ không vui. Cựu thần thì có nhiều người nhìn về phía Ninh Giác Phi, nét mặt bất đồng, xem thường, chẳng đáng rồi lại cố nhiên, kiềm chế không được rồi lại không dám lỗ mãng, nhãn thần phiêu hốt không dám nhìn thẳng, giả bộ lơ đãng không thèm chú ý, nhất thời, bầu không khí có chút xấu hổ. Trên mặt Thuần Vu Hàn vẫn vui vẻ cười cười, định đứng dậy qua bắt chuyện nhưng bị Thuần Vu Triều ở bên cạnh túm lại, đành cố nén không nhúc nhích mà ánh mắt lại không rời khỏi Ninh Giác Phi một lần nào.
Ninh Giác Phi chậm rãi đi tới, ánh mắt lạnh lùng đảo qua tất cả. Hắn nhìn thấy ngoại trừ Tôn Minh Sưởng, Du Huyền Chi, Trương Vu Điền ra, chí ít còn có mười tám người quen mặt nữa. Vẻ mặt hắn vẫn đạm mạc, bất động thanh sắc, theo Vân Thâm đi.
Thuần Vu Càn tựa như không phát hiện điều gì cổ quái ở đây, cười cười dẫn bọn họ tới vị trí rồi thỉnh họ an tọa.
Vân Thâm khách sáo hai câu thì cũng tự nhiên ngồi xuống.
Ninh Giác Phi cũng ngồi xuống.
So sánh với bàn khác, chỗ họ rất quạnh quẽ, ngoại trừ lễ bộ thượng binh Trương Vu Điền theo lễ tiết mà nói đôi câu ra, những người khác không thèm bắt chuyện với họ. Ba người họ cũng bình chân như vại, uống trà, xem kịch.
Qua một lúc lâu, tổng quản báo khách nhân đều đã đến đông đủ, Thuần Vu Càn liền ra lệnh cho gánh hát bắt đầu diễn.
Tiết mục mở đầu là diễn võ, chỉ thấy người trên đài liên tục bay qua bay lại hoa cả mắt còn dưới đài thì vỗ tay gọi hay vang trời.
Sau đó không biết là ai mở lời: “Thế có gì là hay? Ngày xưa kép võ Ân Tiểu Lâu nổi danh đại giang nam bắc từng ở trên đài một hơi nâng cả trăm cân, không chỉ vậy hắn còn có thể lộn nhào trên một cái ghế đẩu nhỏ đặt trên một cái ghế khác để trên một cái bàn, nâng cả trăm cân xong mà nhảy từ ghế cao xuống đất, mặt không đỏ, hơi không hụt, thật là kinh hãi bốn phương, đến nay không người sánh được.”
Gã kia ở một chỗ nói sinh động như thật, người bên cạnh tấm tắc khen: “Thật vậy sao? Aiii, đáng tiếc, đáng tiếc, hắn chết trẻ quá, chúng ta thật không có phúc nhìn rồi.”
“Đúng vậy, tiếc thật…”
Trương Vu Điền có chút bất an mà liếc Ninh Giác Phi, nhưng không dám mở miệng nói gì.
Ninh Giác Phi đưa tay bóc một hạt dưa trong đĩa, ngón tay dùng sức một chút, vỏ dưa nứt ra một khe nhỏ. Hắn lấy phần ruột, bỏ vỏ, ung dung đưa vào trong miệng, ánh mắt từ đó đến giờ chỉ nhìn trên sân khấu.
Tiết mục mở đầu kết thúc, một đào hát uyển chuyển đi ra, vung tay áo cất tiếng ca: “Hoa Giang Nam, nguyệt Lương Viên. Hoa chờ người mua, trăng chờ người xa. Hoa ỷ lan nở rộ tuyệt diễm, trăng nâng cốc hỏi phút đoàn viên. Trăng có tròn có khuyết, hoa có nở có tàn, nhân sinh ly biệt là tối khổ. Hoa tàn xuân ba tháng lại nở, trăng khuyết đêm Trung thu lại tròn, người chẳng biết thuở nào về?”
“Hay.” Dưới sân khấu tung hô.
Có người không có hảo ý cười: “Tiểu cô nương này ngon mắt nha.”
Người bên cạnh gã cũng ha ha cười, thanh âm tràn ngập ý dâm loạn.
Nghe mấy ngôn từ không sạch sẽ này, Vân Thâm nhấp một ngụm trà, bất động thanh sắc liếc Ninh Giác Phi một cái, trong mắt là một tia khinh miệt dành cho bọn kia.
Ninh Giác Phi từ lâu đã quen với những biểu hiện này của bọn vương công đại thần, nét mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Hai tiết mục nữa trôi qua, có vài quý tộc thích hát vài câu cũng lên hát góp vui, người phía dưới càng trầm trồ khen ngợi.
Ninh Giác Phi chán đến chết nên đứng dậy ra ngoài hít thở chút không khí.
Đi qua sân, tiếng ồn ào cũng nhỏ lại. Ninh Giác Phi thong thả dạo hoa viên, phía sau liền truyền đến một tiếng gọi: “Tiểu Lâu.”
Ninh Giác Phi dừng lại nhưng không xoay người.
Rất nhanh, thanh âm nọ liền tới gần: “Tiểu Lâu, thật là ngươi? Ta biết ngay là ngươi không chết mà, thật là nhớ chết ta rồi…”
Ninh Giác Phi nghe thấy âm thanh đang hưng phấn đến biến điệu ấy lần nữa thì tay trái như sấm chớp vươn qua, nắm ngay yết hầu gã nọ.
Gã nọ chỉ kịp “ư’ lên nửa tiếng rồi không nói được gì.
Lúc này, Ninh Giác Phi mới quay lại, ánh mắt như dao, tràn ngập sát khí.
Gã nọ là một nam nhân trung niên mặc phục sức quan văn nhị phẩm, mũ vuông cánh to, Ninh Giác Phi cũng không nhớ ra chức quan hay tên của gã nữa, chỉ nhớ rõ gương mặt gã, nhất là cặp mắt bừng bừng thú tính trong đêm khuya.
Người nọ hai tay gắng mở bàn tay đang nắm cổ mình ra nhưng lực của gã chỉ như châu chấu đá xe mà thôi. Bàn tay như gọng sắt kẹp chặt cổ họng, chỉ cần thêm chút sức, gã chắc chắn sẽ chết.
Ninh Giác Phi nhìn thân thể càng lúc càng rũ liệt của gã, đột nhiên thả tay.
Gã nọ thống thiết mà ho, ngã trên mặt đất.
Ninh Giác Phi hơi cúi người, gằng giọng: “Đại nhân, đây chỉ là cảnh cáo, nếu ngươi còn dám xuất hiện trong vòng ba thước xung quanh ta, ta sẽ thiến ngươi.”
Nói xong, hắn vươn tay phải, nắm lấy cành cây bên cạnh, dùng lực, ‘rắc’, cành cây to gấp đôi cổ họng gã nọ liền đứt đoạn khỏi thân.
Ninh Giác Phi nắm cành cây còn nguyên lá quăng vào người trước mặt, xoay người đi khỏi.
Sau một lát, Thuần Vu Càn ra khỏi viện, mắng gã đang nằm bẹp trên mặt đất: “Ngu xuẩn, thật mất mặt. Ân Tiểu Lâu đã chết từ lâu, hắn là Ninh Giác Phi, đâu phải người ngươi có thể chọc vào? Thực sự là ngu xuẩn hết chỗ nói.”
Gã nọ run run mà ho: “Dạ… dạ… thái tử điện hạ…. hạ quan ngu xuẩn… hạ quan hồ đồ…”
Thuần Vu Càn hừ lạnh: “Ta thấy ngươi thân thể không khỏe rồi, về phủ mà tĩnh dưỡng đi.” Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi.
Mặt gã nọ mặt xám như tro tàn, định cầu xin thêm vài lời nữa nhưng người phủ thái tử đã vực gã dậy, vừa đỡ vừa vác gã đi về phía cửa phủ.
Ninh Giác Phi đứng bên hồ một hồi liền cảm thấy có người đến gần, khí thế quen thuộc vô cùng, hắn bình tĩnh xoay người lại.
Thuần Vu Càn nhìn hắn chốc lát rồi nói: “Xin lỗi, gã đó điên rồi, như chó dại thôi, ngươi đừng để trong lòng.”
Ninh Giác Phi lạnh lùng nói: “Người như vậy, hôm nay, trong quý phủ của ngươi cũng không chỉ một hai người.”
Thuần Vu Càn có chút giật mình rồi lại khe khẽ thở dài: “Giác Phi, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, cho dù có kẻ đui mù nhìn lầm ngươi, chắc cũng không đến nỗi trở ngại đại cục chứ?”
Ninh Giác Phi nghiêng đầu nhìn mặt nước phẳng lặng trong hồ rồi đột nhiên cười lên: “Hiện tại, ta tin tưởng Giang Tòng Loan không ở trong tay ngươi rồi. Bằng không chắc chắn ngươi sẽ bắt y viết ra một cái danh sách, những người cần giết, những người cần bãi chức, chí ít, cũng không để cho những người như vậy xuất hiện trước mặt ta, tránh ta tức giận mà thay đổi ý đúng không?”
Thuần Vu Càn cũng nở nụ cười, gật đầu: “Phải, Giang Tòng Loan không ở trong tay ta, y biến mất rất kỳ hoặc. Ta nghĩ y biết thời biết thế, chạy vô tung vô ảnh, dù sao cũng coi như là đã đạt được mục đích, ta cũng không truy tra tường tận. Chỉ cần y không xuất hiện ở Lâm Truy, muốn ở chỗ nào mở cửa buôn bán, ta đều không quản.”
Ninh Giác Phi gật đầu, nụ cười lụi tắt, nhất thời trầm mặc.
Thuần Vu Càn nhẹ giọng: “Giác Phi, những chuyện xảy ra trong quá khứ của ngươi là do ta dựng nên nhưng dù sao cũng có tiền căn hậu quả. Huống hồ ngươi rốt cuộc cũng đã báo được thù. Ngươi cũng từng nhục ta, trong lòng ta chưa từng có ý niệm trách tội ngươi. Ngươi ta coi như đã huề nhau, từ đó bắt đầu lại, được không?”
Ninh Giác Phi lãnh đạm hỏi lại: “Từ đó bắt đầu? Từ lúc nào bắt đầu? Từ lúc ở quý phủ của ngươi hay từ lúc ở Thúy Vân lâu?”
Thuần Vu Càn ho nhẹ hai tiếng, thành khẩn nói: “Giác Phi, ngươi cần gì cố chấp như thế? Những chuyện quá khứ đã theo Ân Tiểu Lâu táng xuống mồ rồi. Ninh Giác Phi ở Kiếm môn quan đánh một trận thành danh, là anh hùng danh dương thiên hạ. Ngươi đã trải qua luân hồi, trong lòng đã vô trần, cần gì nhớ mãi đoạn thời gian ấy?”
Ninh Giác Phi cười khẽ: “Phải, trong lòng ta chẳng còn bận tâm nào nữa, vậy cần gì vào Nam Sở làm quan, bị lợi danh quấn thân, để tiểu nhân chọc tức?”
Thuần Vu Càn bị hắn phản vấn cứng họng nhưng vẫn cố nói: “Ngươi đã sống trên đời, sao có thể tránh được vạn trượng hồng trần? Sao không xuất thế vào đời, cứu dân khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, tạo thành nghiệp lớn, danh lưu sử xanh.”
“Danh lưu sử xanh?” Ninh Giác Phi nhìn y, lắc đầu cười: “Có lẽ một ngàn năm sau, đoạn lịch sử này đã sớm mai một rồi, ngay cả sách sử đều không tìm ra vết tích.”
Thuần Vu Càn nghe vậy cả kinh: “Thật sao?”
Ninh Giác Phi gật đầu: “Chí ít trong trí nhớ của ta, trong ba ngàn năm lịch sử còn ghi lại không hề có thời đại này.”
Thuần Vu Càn nghe xong, ngửa đầu nhìn về phía mây trắng trên bầu trời, nhất thời mờ mịt thất vọng. Một lát sau, y thở dài: “Có thể, lịch sử về thời đại này rồi cũng tiêu tan trong chiến hỏa.”
“Có lẽ vậy.” Ninh Giác Phi than nhẹ. “Các đời các triều, chuyện như vậy nhiều lắm.”
Thuần Vu Càn có chút bùi ngùi: “Đại trượng phu sinh ra trên đời, chung quy cũng nên làm gì đó, về phần hậu thế bình luận ra sao, có ghi chép hay không, đâu không phải chuyện ta có thể điều khiển được.”
Ninh Giác Phi nghe thế, trong lòng cũng có chút ý tán thưởng. Người này nếu không phải ngay từ đầu dùng những hành động tra tấn tàn nhẫn với hắn, tạo thành một đường ranh giới không thể vượt qua giữa cả hai thì chắc hắn đã chấp nhận nhập bọn với y, giúp y triển khai đại nghiệp, chinh phục sơn hà. Đáng tiếc, số phận đã là như vậy, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không trở thành bạn y được. Thế nhưng, làm địch thủ của người này, nhất định cũng rất kích thích nhỉ?
Thuần Vu Càn nhìn gương mặt trầm tư của hắn, trong lòng một mực nỗ lực ức chế xung động cuộn trào mãnh liệt trong lòng mình. Y thật sự rất muốn vươn tay qua, ôm lấy thiếu niên mỹ lệ mang đôi mắt trong trẻo mà u sầu này vào trong lòng.
Ninh Giác Phi lẳng lặng đứng bên hồ nước, trường sam thiên thanh sắc thêu tùng trúc mai, vạt áo nhè nhẹ bay bay trong gió càng làm tôn thêm vẻ phiêu dật xuất trần của hắn, khiến kẻ khác tâm động.
Thuần Vu Càn trầm trầm cất tiếng: “Giác Phi, Phật gia có nói, nhân sinh tứ khổ, tham sân si, sở cầu bất đắc, oán tăng hội, ái biệt ly (5). Trong tứ đại khổ đó, ta không muốn phải trải nghiệm bất kì cái nào.”
Ninh Giác Phi biết y đang nói cái gì, nghiêng đầu tránh ánh mắt nhiệt tình của y, hắn đạm đạm nói: “Không tham thì không si, vậy sẽ không còn khổ.”
Thuần Vu Càn tiến lên một bước, nhẹ giọng kêu: “Giác Phi…”
Đúng lúc này, tiếng kêu sung sướng của Thuần Vu Hàn cách đó không xa truyền đến: “Giác Phi, Giác Phi, sao ngươi lại chạy tới đây rồi? Ta tìm ngươi khắp nơi đó.”
Thuần Vu Càn ngừng bước, có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn vị ngũ đệ vô tư này của y.
Thuần Vu Hàn chạy lại đó, ôm lấy cánh tay Ninh Giác Phi vô cùng thân thiết kêu: “Ta tìm ngươi nửa ngày rồi, thì ra ngươi ở đây nói chuyện với đại ca.”
Ninh Giác Phi cũng không né tay cậu, chỉ nói: “Ừ, đã nói xong rồi, chúng ta đi xem kịch đi.”
“Được nha.” Thuần Vu Hàn lập tức gật đầu. “A~~~ phải rồi, quốc sư Bắc Kế mới tới cũng hiểu biết kịch đó, Tôn đại nhân thỉnh y viết một đoạn kịch hát ngay tại chỗ, y chấp nhận rồi. Giờ đang viết đó, chắc sắp hát rồi. Tới lúc chúng ta qua chắc còn kịp nghe.”
Ninh Giác Phi vừa nghe thế thì nổi lên hiếu kỳ, mỉm cười chắp tay với Thuần Vu Càn rồi bỏ đi theo Thuần Vu Hàn.
Thuần Vu Càn nhìn bóng lưng của hắn, sắc mặt âm trầm vô cùng, trong mắt lóe ra quang mang khốc liệt, quyết tuyệt.
Du Huyền Chi nguyên bản ở xa xa nhìn, đi lại chỗ y, hỏi: “Thái tử điện hạ, như thế nào?”
Thuần Vu Càn chậm rãi lắc đầu: “Chỉ sợ hắn không nhận tình của chúng ta.”
Du Huyền Chi nhìn bóng lưng Ninh Giác Phi và Thuần Vu Hàn biến mất trong cửa viện, mặt banh như dây đàn, trầm giọng nói: “Thực sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, không biết điều. Điện hạ thấy chúng ta chừng nào động thủ thì được?”
Thuần Vu Càn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bọn họ không phải vẫn còn ở đây mấy ngày sao? Mai ngươi bắt đầu bố trí, muốn bắt người cũng phải bí mật mà bắt, đừng đả thảo kinh xà. Chờ đến khi sứ đoàn Bắc Kế khởi hành, nếu Ninh Giác Phi cũng muốn đi theo thì động thủ cũng không muộn.”
“Tuân lệnh.” Du Huyền Chi khom người, sau đó theo Thuần Vu Càn vào viện nghe hát.
Ninh Giác Phi thong dong bước đến gần chỗ náo nhiệt trong viện, ai ai cũng hào hứng hí hửng.
Thuần Vu Hàn lóc chóc, vội vàng tìm người hỏi chuyện gì.
Thanh niên nhân kia đại khái cũng là nhị thế tổ, ánh mắt rất trực tiếp, vô tâm cười hì hì: “Bọn họ ồn ào đòi quốc sư Bắc Kế kia tự mình hát, y cũng đã nhận lời rồi. Yaaa, ngài xem, còn đòi trống với hồ cầm nữa, sắp hát rồi.”
Thuần Vu Hàn ‘diiii’ một tiếng: “Không ngờ mọi rợ bắc địa cũng biết hát kịch của chúng ta nữa?”
Ninh Giác Phi nghe những lời này quả thật quá chói tai, nhưng không tiện phản bác, liền trở về chỗ cũ mà ngồi.
Tần Hân cười với hắn: “Vân đại nhân sắp lên sân khấu hát một khúc, ta cũng là lần đầu tiên nghe đại nhân hát nha, hôm nay quả thật có phúc.”
Ninh Giác Phi cười gật đầu, đem ánh mắt nhìn về phía sân khấu.
Hôm nay Vân Thâm mặc trường sam nam bắc kết hợp do tự y thiết kế càng làm tôn thêm vẻ phong lưu phóng khoáng, nhất cử nhất động như thường. Y tay cầm một chiếc quạt giấy, khoan thai bước lên sân khấu, đọc vài câu bạch, tựa như “Điền viên tốt, nhàn nhã sống”, thanh âm y thanh thuần, ý nhị mười phần. Sau đó trống nổi ba tiếng, tiếng đàn cất lên.
Vân Thâm mỉm cười cất tiếng: “Thời gian trăm năm như mộng điệp, quay đầu lại chuyện cũ sao nén tiếng thở than. Hôm nay xuân đến, minh triều hoa tàn, phạt chén rượu trong đêm khuya nến tắt. Nhớ tiền triều bao chuyện khuyết đầy, giờ đã thành bùn đất ở nơi nao. Không người ngư tiều thôi tán chuyện, mộ hoang giờ không đoạn bi thương, chẳng kể sang hèn. Lần theo chân hồ và hang thỏ, biết bao hào kiệt sinh ra. Vạc ba chân nếu mất một thì sao? Mệnh ư? Trời dạy giàu đừng xa xỉ, không có ai ngàn ngày đều tốt cả. Thấy người trước mặt tâm ngạnh như sắt, lại phụ lòng cảnh sắc gấm hoa. Trước mắt mặt trời đỏ lại ngã về tây, bệnh tật như xe xuống núi. Hừng đông thanh trần như tuyết trắng, giường trên và hài cũng biệt ly. Đừng cười chim gáy xây ổ vụng, hồ lô đầy bồ vẫn giả bộ ngây ngô.
Lợi danh tận, thị phi tẫn, hồng trần không đến tận bên nhà, cây che sân, núi xanh đắp thêm đầu tường thiếu, rào trúc nhà tranh.
Dế cất tiếng trong cảnh lặng yên, gà gáy vạn sự không bao giờ ngơi nghỉ. Tranh danh lợi năm nào mới hết? Bài binh chi chit, bố trận trùng trùng, tranh đoạt liên miên.
Đồng cả xanh Bùi Lục, gốm sứ Bạch Liên, chào mùa thu hoạch: trên đường hái hoa cúc, lấy sương nấu cua tím, ủ rượu đốt lá đỏ, đời người thì hữu hạn, mấy người đến ngôi cao.
Ngoan đồng kia hãy nhớ cho kỹ: Bắc Hải chờ ngươi đến, xa Đạo Đông mà say.” Hát đến đây, y nhẹ nhàng vẽ một đường cong bằng cánh quạt, cười nhìn về phía Ninh Giác Phi.
Ninh Giác Phi cũng cười, cao giọng kêu một tiếng “Hay”, rồi lập tức vỗ tay.
___________
(1) Lương Viên nguyệt: Trăng ở Lương Viên, Lương Viên (Trung văn giản thể: 梁园区; bính âm: Liángyuán Qū) hiện tại là một khu thuộc địa cấp thị Thương Khâu, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.
(2) Đông Kinh (東京) là một từ Hán-Việt có nghĩa là “kinh đô tại phía Đông” và thường được dùng cho:
Khai Phong (Trung Quốc): Thời kỳ Bắc Tống là Đông Kinh. Năm 1153 nhà Kim đổi thành Nam Kinh.
Phủ Hưng Khánh (Trung Quốc) là Đông Kinh của nhà Tây Hạ. Nay là Ngân Xuyên, Ninh Hạ.
Đông Kinh (Hậu Kim): Đông Kinh của Hậu Kim (thời kỳ Nỗ Nhĩ Cáp Xích).
Liêu Dương (Trung Quốc): Đông Kinh của nhà Liêu, đầu thời nhà Kim gọi là Nam Kinh, năm 1153 lại đổi thành Đông Kinh.
(3) Chương Đài: Tên một con đường ở thành Trường An (Trung Quốc) thời Đường, nơi có nhiều lầu xanh.
(4) Yên hoa lộ: con đường ngày đầu xuân, hoa vừa nở rộ, có nghĩa sẽ con đường mới rộng mở và tốt đẹp hơn.
(5) Tham sân si: tam độc, là nguyên nhân chính gây nên cái khổ của con người.
Sở cầu bất đắc khổ, Oán tăng hội khổ, Ái biệt ly khổ, Ngũ thụ uẩn khổ: mong muốn mà không đạt được là khổ, ghét thù nhau mà phải sống gần nhau là khổ, yêu thương nhau mà phải xa lìa là khổ, năm giác quan bị vật chất che mờ và mê muội theo nó là khổ.
Kaori: Có ai thích Thuần Vu Càn không? Ta thấy Thuần Vu Càn cũng được lắm đó chứ. Tiếc là ….
Mai_kari: T không có thích TVC, cũng chẳng thích nổi ai trong cái nước Nam Sở đó. Cầm thú đội lốt quân tử không.
Kaori: Ở một khía cạnh nào đó, tính cách của Thuần Vu Càn cũng rất được mà o_o
P/s: Mấy cái phần hát hò kịch cọt trong chương này kinh dị quá ToT.