Ninh Giác Phi chăm chú nhìn vào Du Huyền Chi, ánh mắt kiên định nhắn nhủ quyết tâm của hắn. Trên tay hắn còn có một bùa hộ mệnh là cánh cửa phú quý của Du thị.
Từ khi hắn ra khỏi cửa đến nay, Du Huyền Chi luôn nhìn vào Thuần Vu Hàn trong tay hắn, trong lòng ông luân chuyển biết bao ý nghĩ nhưng không ý nào có thể bình an đoạt lại ngoại tôn của ông. Ngay từ đầu còn ôm một đường hy vọng, chờ Ninh Giác Phi dưới áp lực vây công mà thối lui, nhưng chính ông cũng biết đó là khả năng này không lớn. Hiện tại, ông không muốn hi sinh Thuần Vu Hàn, điều đó đối với Du gia mà nói, xác thực là cái giá quá đắt. Nhưng ông cũng không dám tự ra quyết định, ông chờ Thuần Vu Càn ra lệnh.
Thuần Vu Càn nhìn Ninh Giác Phi, nhãn thần phức tạp. Đến tận bây giờ, y vẫn còn mong một tia hy vọng, y không muốn giết người trước mặt này. Thế nhưng, người này đã tỏ thái độ rõ ràng, đối địch với y. Đó là thêm cánh cho cọp, hắn muốn giết cọp, buộc phải hủy đôi cánh đó.
Để cho Vân Thâm cùng Ninh Giác Phi chạy, hay để cho Thuần Vu Hàn “Vì nước hy sinh thân mình”, trong hai lựa chọn đó, y không chút do dự lựa chọn điều sau. Thế nhưng, phụ hoàng còn chưa truyền ngôi cho y, thế lực Du gia tuyệt đối không thể khinh thường, thế lực tiền thái tử tuy rằng đã bị đập chết nhưng cũng có thể chỉ tạm ẩn núp, nếu y không để ý tính mạng Thuần Vu Hàn, hạ lệnh tiến công, như vậy sau này chỉ sợ có người vu hãm, nói y diệt trừ huynh đệ, sợ Du gia bảo Cảnh vương tranh vị với y, nên y mới mượn đao giết người. Phụ hoàng lúc đó mà làm căng, mượn lực Du gia, phế đi chức thái tử của y, truyền ngôi cho Thuần Vu Triều. Thuần vương là con của hoàng hậu, so với y càng danh chính ngôn thuận hơn.
Thế nhưng, muốn y bỏ qua cơ hội trời khó cho này thì sao đành, nhất là Vân Thâm cùng Ninh Giác Phi, y thật sự không cam lòng.
Đang do dự, hậu viện Quốc Tân Quán bỗng nhiên bốc khói đen. Điều này thật kỳ lạ, nhất là khi khói thổi thẳng tắp bay lên, bay thẳng trời cao, gió thổi không tan.
Trong đám người Nam Sở chỉ có người trấn thủ biên quan như Du Huyền Chi nhìn thấy mới biết, thần sắc ông đại biến: “Khói báo động.”
Lúc này, Ngự tiền Kiêu Kỵ vệ đã đem Vân Thâm kéo dài tới trước ngựa Thuần Vu Càn, để lại một đường máu đỏ tươi trên mặt đất. Thuần Vu Càn trừng y, bên môi Vân Thâm tuôn ra một dòng máu đỏ tươi nhưng mặt lại mang nụ cười rất khoái trá.
Sau một lát, trong ngoài thành song song có khói đen bay lên.
Có người cả kinh: “Trong cung hỏa họa rồi.”
“Ngoại thành cũng có người phóng hỏa.”
“Thuần Vu Càn, thực sự là hảo mưu kế a.” Vân Thâm cười to. “Thừa cơ khởi sự trong cung, thừa loạn giết phụ hoàng ngươi, thuận tiện giết hoàng hậu, Đức phi, sau đó đổ lên người chúng ta, ngươi có thể thuận lý thành chương mà sớm đăng cơ rồi nhỉ?”
Lời vừa nói ra, không ít ánh mắt nghi hoặc âm thầm nhìn về phía Thuần Vu Càn.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Thuần Vu Càn bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh run: “Du đại nhân, ở đây giao cho ngươi, ta lập tức dẫn Ngự tiền Kiêu Kỵ vệ tiến cung. Trác Kiên, ngươi đi truyền thống lĩnh cấm quân Tôn Đình, để hắn lập tức dẫn người tiến cung, cần vương hộ giá.”
Võ tướng to lớn bên cạnh y lớn tiếng đáp: “Tuân lệnh.” sau đó, quất roi, chạy vội.
Vân Thâm cười nói: “Đúng vậy, động tác cần phải mau, ngàn vạn lần đừng cho người nào đó lấy cái tên hộ giá mà bức vua thoái vị nha.”
Kiêu Kỵ vệ đang giữ y giận dữ, nện một quyền vào bụng y.
Vân Thâm kêu lên một tiếng đau đớn, theo bản năng cong ngươi lại, phun ra một búng máu, trên mặt vẫn mang tiếu ý như trước.
Ninh Giác Phi vừa nhìn thấy vậy, cánh tay siết lại. Thuần Vu Hàn lập tức kêu đau thật ta.
Sắc mặt Du Huyền Chi đại biến, không chút nghĩ ngợi liền cả giận nói: “Ninh Giác Phi, ngươi dừng tay.”
Thuần Vu Càn thấy phương hướng hoàng cung khói đặc cuồn cuộn lòng nóng như lửa đốt, lớn tiếng: “Du đại nhân, ở đây do ngươi toàn quyền chỉ huy, ngươi có thể tuỳ cơ ứng biến, không cần thỉnh chỉ.” Nói xong, phóng ngựa liền đi.
Binh sĩ Nam Sở vây xung quanh họ, có hơn phân nửa đi theo phía sau Thuần Vu Càn.
Theo tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân dần dần đi xa, ở đây ở đây khôi phục bình tĩnh kỳ lạ.
Du Huyền Chi nhìn chăm chú Thuần Vu Hàn đau đến chảy cả nước mắt, trong lòng mâu thuẫn trọng trọng.
Lúc này, trong quân Bắc Kế bỗng nhiên nổi lên luồn khói báo động thứ hai.
Khói đen đặc bay lên trời, bên trong thành Lâm Truy, Phi Hoa lâu cao chín tầng lầu cũng hỏa diễm vút cao.
Vân Thâm nhàn nhạt nói: “Du Huyền Chi, ở đây ta lại dùng khói báo động một lần nữa, dũng sĩ Bắc Kế từ lâu mai phục tại bên trong thành Lâm Truy sẽ lập tức phát động tập kích, huyết tẩy Lâm Truy.”
Không chỉ Du Huyền Chi, ất cả mọi người ở đây thần sắc đại biến. Phần lớn bọn họ đều có người nhà, thân hữu ở trong thành, nghe thế không khỏi lo lắng.
Tần Hân cũng nói: “Chiến sĩ Bắc Kế của ta đều có thể lấy một chọi mười, lấy một chọi trăm, nếu tử chiến, thế nào cũng giết được ngàn người vạn người của các ngươi, chết cũng không tiếc.”
Kỵ sĩ Bắc Kế kết thành chiến trận, mặc dù không nói chuyện, nhưng khí thế như hồng.
Ninh Giác Phi chỉ nhìn Du Huyền Chi, lạnh lùng thốt: “Du đại nhân, ta biết Du gia ngươi trung liệt, tất nhiên là lấy quốc sự làm trọng. Ngươi có thể không để ý sinh tử Cảnh vương gia, hạ lệnh tiến công. Thế nhưng, nếu không giết được ta, cừu nhân của ta phần lớn đều ở trong thành, vương công quý tộc đều là mục tiêu của ta. Ngươi nên nghĩ lại đi. Kiên trì của ta hữu hạn, ta chỉ đếm đến năm. Năm tiếng vừa dứt, nếu ngươi khư khư cố chấp, hôm nay Lâm Truy liền máu chảy thành sông.”
Nói xong, hắn thẳng thắn lưu loát hô: “Một.”
Du Huyền Chi do dự mà nhìn Thuần Vu Hàn.
Tiểu vương gia luôn luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa nước mắt, khóc ròng: “Ngoại công, cứu ta.”
Ninh Giác Phi lại đếm tiếp: “Hai.”
Du Huyền Chi có chút mờ mịt mà nhìn mọi người. Nhiều quan lại lảng tránh ánh mắt của ông, bộ hạ ông thì tâm ý nhất trí, ám chỉ ông “thả người, cứu Cảnh vương.”
Ninh Giác Phi lại đếm: “Ba.”
Thanh âm hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như một mũi tên, đâm thẳng vào lòng người Nam Sở.
Vân Thâm uể oải trên mặt đất, không ngừng ho ra máu nhưng tiếu ý càng lúc càng đậm.
Trong mắt Ninh Giác Phi tất cả đều là sát khí, lãnh liệt: “Bốn.”
Du Huyền Chi cắn răng một cái: “Được, ta thả Vân Thâm, tha cho bọn ngươi. Ngươi phải cam đoan, gian tế Bắc Kế bên trong thành Lâm Truy không được thương tổn Nam Sở ta, vừa ra thành Lâm Truy liền thả Cảnh vương.”
Ninh Giác Phi nghiêm mặt, đáp: “Chỉ cần các ngươi thả Vân Thâm để chúng ta đi, ta cam đoan họ sẽ không làm gì Lâm Truy. Về phần Cảnh vương, ta phải mang đi, đến Yến Bình Quan giao cho Hộ Quốc tướng quân, Kinh Vô Song của các ngươi. Ngươi yên tâm, ta cam đoan tuyệt không tổn thương cậu ta.”
“Không được.” Du Huyền Chi trách mắng. “Loại tiểu nhân vô sỉ như ngươi, cả nước cũng bán, ta lấy gì tin.”
Ninh Giác Phi đạm đạm nhất tiếu: “Ngươi chỉ có thể tin ta. Ninh mỗ tuy là một tên bình dân nhưng nói là làm, một lời nói một gói vàng.”
Du Huyền Chi tức giận nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ rất nhanh nhưng vô kế khả thi.
Ninh Giác Phi đem mũi đao nhấn xuống, một đường máu chảy từ cổ Thuần Vu Hàn.
Thuần Vu Hàn chỉ cảm thấy yết hầu bén nhọn đau đớn, không khỏi hồn phi phách tán, lớn tiếng kêu la: “Không, không, không, ta không muốn chết, ngoại công, cứu ta.”
Du Huyền Chi thở dài một tiếng, rốt cục thỏa hiệp. ông nhìn về phía ngự tiền Kiêu Kỵ vệ đang nắm giữ Vân Thâm, trầm giọng ra lệnh: “Thả y.”
Tên Kiêu Kỵ vệ kia rất không cam lòng, thô lỗ ném Vân Thâm xuống đất.
Một kỵ binh Bắc Kế xông lên cúi người ôm lấy Vân Thâm.
Ninh Giác Phi không chậm một giây, lớn tiếng nói: “Lên ngựa, đi.”
Nói xong hắn lại nhớ tới Kiều Nghĩa, vội vã nói với binh sĩ đang giữ gã: “Thả ra.”
Binh sĩ Bắc Kế kính phục Ninh Giác Phi vô cùng, lập tức nghe lệnh thả người, đẩy gã ra phía trước, xoay người lên ngựa của mình.
Mọi người đang lên ngựa thì mắt Kiều Nghĩa như muốn nứt ra, nhào lại: “Tặc tử, ta muốn giết ngươi.”
Ninh Giác Phi quả đoán ra một cước, đá gã ra ngoài nhưng không làm tổn thương gã. Hắn trịnh trọng nói: “Kiều tiên sinh, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tâm tính ngươi cương nghị, Ninh mỗ bội phục. Hôm nay, xung động của ngươi có thể dẫn đến tử vong của mấy ngàn người, xin ngươi hãy nghĩ lại. Nếu có duyên, tương lai chúng ta gặp trên chiến trường.”
Lúc này, người Bắc Kế đã lên ngựa.
Du Huyền Chi hạ lệnh binh sĩ Nam Sở thu hồi binh khí, tránh đường.
Ninh Giác Phi hét lớn một tiếng: “Đi.”
Ba trăm con ngựa liền cùng nhau liền xông ra ngoài.
Du Huyền Chi giục ngựa đuổi theo. Những người cưỡi ngựa khác cũng đuổi theo.
Kỵ binh Bắc Kế ôm Vân Thâm ngồi trên lưng ngựa cùng Ninh Giác Phi sóng vai mà đi để bọn họ nói chuyện với nhau.
Vân Thâm giãy giụa: “Giác Phi, phải nhanh, đi mau, trên đường đừng có ngừng, chạy đến biên quan.” Thanh âm y rất thấp, có vẻ khẩn cấp vô cùng.
Ninh Giác Phi lại nói: “Ngươi cứ gửi thư cho người của ngươi trước, đừng thương tổn bách tính thành Lâm Truy.”
Vân Thâm lập tức thấp giọng phân phó hai câu với binh sĩ Bắc Kế nọ. Người này lại lớn tiếng dùng tiếng Bắc Kế hô vài tiếng. Tiếp theo, một binh sĩ Bắc Kế khác lấy tù và thổi. Tiếng u u có tiết tấu lan khắp nơi, trầm thấp vần điệu, tựa như gió nơi đồng quê.
Rất nhanh, bọn họ chạy ra khỏi nội thành, gót sắt giẫm trên đường ngoại thành rộng lớn, như gió dữ mưa rào. Dọc theo đường đi, mọi người không ngừng kinh hô tránh ra. Người Bắc Kế cưỡi ngựa cao siêu, mặc dù tại phố xá sầm uất vẫn tránh được người như thường.
Bọn họ như gió lao ra cửa tây gần nhất, chạy ra đường lớn, khí thế không giảm, thẳng hướng bắc.
Du Huyền Chi suất lĩnh quân cũng không dừng lại, mau chóng đuổi theo. Thế nhưng, ngoại trừ số ít mấy người tướng lĩnh có ngựa tương đối tốt ra, ngựa của những người khác đã theo không được, dần dần rơi lại phía sau.
Ninh Giác Phi đem đao cất vào bên hông, một tay cầm cương, một tay nắm thắt lưng Thuần Vu Hàn. Hắn hỏi Vân Thâm: “Nam Sở có cái gì phương thức thông tin như bồ câu đưa thư không? Bọn họ có thể thông tri quân đội phía trước chặn chúng ta không?”
Vân Thâm thở hổn hển: “Nội địa không nhưng có thể thông tri biên quan bằng bồ câu đưa tin.”
“Được, nội địa không là được.” Tinh thần Ninh Giác Phi đại chấn, phóng ngựa rất nhanh.
Thuần Vu Hàn tựa ở trong lòng Ninh Giác Phi, im lặng rơi lệ không nháo.
Quan đạo Nam Sở sửa chữa rất tốt, rộng mở, bằng phẳng, thẳng đến biên quan. Bọn họ không nghỉ ngơi, dùng tốc độ cao nhất chạy về phía trước. Đi qua một thành lại một thành, lướt qua một thôn lại một thôn, dọc theo đường đi bỏ lại những ánh mắt kinh dị, hiếu kỳ ở phía sau.
Từ buổi tối chạy đến thẳng hừng đông, phía sau cũng không nhìn thấy truy binh nữa.
Từ giờ tý Du Huyền Chi đã kiệt sức, xuống ngựa nghỉ ngơi.
Lúc này, bọn họ đi vào núi, Ninh Giác Phi nói: “Chúng ta tìm chỗ nào bí mật, nghỉ ngơi một lát.”
Binh sĩ Bắc Kế đáp: “Tuân lệnh.” Quân Bắc Kế như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Ninh Giác Phi nhìn một chút xung quanh, rồi cỡi ngựa ra khỏi đường lớn, chậm rãi vòng vào núi, vào một rừng cây rồi xoay người xuống ngựa.
Người phía sau cũng ghìm ngựa.
Quân đội Bắc Kế cắm trại dã ngoại đã quen, luôn luôn huấn luyện tốt, lập tức phái ra trạm gác, người tìm nước, người lấy thuốc trị thương trị liệu cho người bị thương, người đi tìm thức ăn.
Vân Thâm đã hôn mê bất tỉnh, vô thanh vô tức nằm trên mặt đất.
Thuần Vu Hàn thì đang ngủ, khuôn mặt dưới ánh sao trong thật an tĩnh.
Ninh Giác Phi nhẹ nhàng thả cậu trên đất, rồi nhanh như bay đến bên Vân Thâm, coi thương thế của y.
Vân Thâm có mấy chỗ ngoại thương nhưng cũng không sâu, chỉ mất quá nhiều máu, chẳng qua, một quyền của Ngự tiền Kiêu Kỵ vệ kia lại rất mạnh, y gãy một cái xương sườn.
Sứ đoàn Bắc Kế có thầy thuốc đi theo, đặc biệt am hiểu trị liệu ngoại thương, lúc này đã đem xương nối lại, sau dó băng bó cho y, động tác lưu loát.
Ninh Giác Phi cùng thầy thuốc nói đôi ba câu, xác thực Vân Thâm không có nguy hiểm sinh mệnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thuần Vu Hàn bị động tĩnh xung quanh làm giật mình tỉnh giấc, có chút mơ hồ ngồi dậy.
Ninh Giác Phi lập tức đến bên bảo vệ cho cậu.
Thuần Vu Hàn yên lặng nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, bỗng nhiên rơi lệ. Cậu đưa tay ra, thấp giọng nghẹn ngào: “Giác Phi, Giác Phi, vì sao ngươi lại đối với ta như vậy?”
Lần này Ninh Giác Phi không tránh, để tay cậu xoa lên mặt mình. Trước đây hắn luôn là người nghĩ cách cứu con tin, đời này lần đầu tiên bắt cóc con tin, không chỉ thế còn là một thiến niên nữa. Hắn nhìn vết máu đã khô trên cổ cậu, trong lòng có chút không đành lòng.
Thuần Vu Hàn thấy hắn không tức giận, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa, nhào vào lòng hắn, siết chặt lấy hắn: “Giác Phi, Giác Phi, ta thích ngươi, ngươi dẫn ta đi đi.”
Ninh Giác Phi ôm cậu, nghe tiếng khóc của cậu trong lòng mình, rốt cục thở dài: “Cảnh vương gia, ta thật không biết ngươi sao lại thích ta nữa.”
Thuần Vu Hàn rầu rĩ: “Lần đầu tiên ta … thấy ngươi… thì thích rồi…”
Thanh âm Ninh Giác Phi rất nhẹ rất nhẹ: “Cảnh vương gia … cậu còn trẻ lắm, người ta làm xong rồi thì liều mạng phủ nhận, còn cậu thì đem ra nói bô bô. Sau này đừng thế nữa, cẩn thận họa là từ ở miệng mà ra.”
Thuần Vu Hàn ngẩng đầu lên nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: “Ngươi quan tâm ta?”
Ninh Giác Phi khẳng định gật đầu. Đối với người trước mắt này, hắn thật sự không hận được.
Cho dù thế nào đi nữa, cậu ấy vẫn là đứa trẻ mà thôi.
Thuần Vu Hàn dường như sắp tan vỡ, khóc tới mờ mịt.
Ninh Giác Phi nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Cảnh vương gia, cậu cũng đừng khổ sở, chúng ta vốn không phải người một đường. Chỉ cần chúng ta bình an ra khỏi quan, ta sẽ không tổn thương cậu, tới Yến Bình Quan sẽ đem cậu giao cho Kinh Vô Song. Huynh ấy sẽ hộ tống cậu về Lâm Truy. Sau đó, cậu đừng mạo hiểm ra ngoài, tốt nhất ở Lâm Truy. Lần sau gặp lại, chúng ta chính là địch nhân, cậu nếu không hạ được quyết tâm giết ta, thì cũng đừng vì thế mà làm khó chính mình. Về phần thích, đó cũng chỉ như cậu thích chó con mèo con mà thôi. Qua một thời gian, chờ có người mới mà cậu thích, cậu sẽ quên ta thôi.”
Đối với chuyện này, Thuần Vu Hàn lại rất cố chấp. Cậu quật cường lắc đầu: “Không, ta vĩnh viễn không quên ngươi.”
“Cậu không phải thích mà đó là muốn chiếm hữu.” Ninh Giác Phi ách nhiên thất tiếu, nhẹ giọng nói: “Yêu không phải như thế. Yêu một người là vì hắn suy nghĩ, chỉ hy vọng hắn có thể vui sướng, mà không phải nghĩ đến chiếm hữu hắn cho mình. Nếu có một mũi tên bắn tới trước mặt hắn, cậu sẽ không chút nghĩ ngợi che cho hắn. Nếu rời khỏi cậu, hắn càng thêm vui sướng, cậu sẽ thả hắn đi. Đó mới là yêu. Cậu có thể làm được không?”
“Yêu?” Thuần Vu Hàn nghi hoặc nhìn hắn. “Loại yêu mà ngươi nói… ta không hiểu.”
Ninh Giác Phi nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thuần Vu Hàn ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên nói: “Giác Phi, ngươi cười lên rất đẹp.”
Ninh Giác Phi lần thứ hai lắc đầu: “Nam Sở sơn thanh thủy tú, người đẹp hơn ta còn rất nhiều.”
Bọn họ đang nói chuyện, có kỵ binh Bắc Kế đem túi nước cùng thịt khô lại đưa cho hắn. Hắn mỉm cười nhận lấy, đưa cho Thuần Vu Hàn: “Nào, ăn chút gì đó, uống nước đi.”
Thuần Vu Hàn vừa khát vừa đói, cũng không khách khí, nhận lấy hớp một ngụm lớn sau đó cố sức nhai thịt khô, cũng không oán giận gì.
Kỵ binh Bắc Kế thấp giọng nói: “Ninh đại nhân, Vân đại nhân tỉnh lại rồi, thỉnh ngài qua xem.”
Ninh Giác Phi lập tức đứng dậy, nói với Thuần Vu Hàn: “Cậu ở chỗ này, đừng đi đâu.”
Thuần Vu Hàn nhìn nhìn kỵ binh Bắc Kế mặt lạnh băng nghiêm nghị đứng canh, nhỏ giọng nói: “Giác Phi, ngươi mau trở lại nha.”
Ninh Giác Phi cũng không quay đầu lại thẳng tới trước mặt Vân Thâm.
Sắc mặt Vân Thâm trắng bệch, nằm trên mặt đất, đầu gối trên y phục, trên người đắp một cái áo ngắn của kỵ binh Bắc Kế cởi ra, suy yếu vô cùng.
Ninh Giác Phi ngồi xổm xuống, thân thiết mà hỏi thăm: “Ngươi thế nào rồi?”
“Ta còn tốt.” Thanh âm Vân Thâm rất nhẹ. “Giác Phi, đi ngay, một khắc cũng không thể dừng.”
Ninh Giác Phi bình tĩnh đáp: “Ngựa mệt rồi, phải nghỉ thôi, bằng không không ra nổi biên quan.”
Vân Thâm lẳng lặng nhìn hắn, rõ ràng mà nói: “Giác Phi, ta đang giữ một vật, đặt ở chỗ ngươi. Ngươi phải đồng ý với ta, nếu lần này chúng ta không thể ra khỏi quan toàn bộ thì ngươi phải đi trước. Một mình ngươi tuyệt đối có năng lực đột phá vòng vây. Tới lúc cần thiết, chúng ta ngăn chặn địch, yểm hộ ngươi đi ra ngoài. Một ngày ngươi xuất quan thì lập tức ra roi thúc ngựa, chạy tới Kế đô, giúp ta đem vật này giao cho bệ hạ.”
Ninh Giác Phi không chút nghĩ ngợi đáp: “Vân Thâm, phải đi cùng nhau, ta không bỏ ngươi lại.”
Vân Thâm có chút nóng nảy: “Giác Phi, lòng ngươi đối với ta, ta hiểu. Nhưng chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong Bắc Kế ta, so với cá nhân ta càng thêm quan trọng vạn lần. Cho dù thế nào ngươi cũng phải giúp ta chuyện này, bằng không ta chết không nhắm mắt.”
Ninh Giác Phi cầm bàn tay lạnh lẽo của y, quát nhẹ: “Vân Thâm, có ta ở đây, ngươi sẽ không chết.”
Trong lòng Vân Thâm đang cấp bách, nỗ lực giơ tay, nắm tay hắn, đang muốn khuyên bảo. Nét mặt Ninh Giác Phi lại kiên quyết, hiển nhiên không định nghe theo.
Đúng lúc này, có người lặng lẽ chạy đến, bẩm với Vân Thâm: “Đại Đàn đại nhân đã cho người đưa ngựa tới.”
Vân Thâm đại hỉ: “Tốt quá, ngươi đi truyền lệnh ta, toàn thể lập tức lên ngựa, tiếp tục chạy, thẳng đến biên quan.”
Chờ người nọ truyền lệnh, Vân Thâm đảo mắt cười nói với Ninh Giác Phi: “Được, nghe lời ngươi, chúng ta cùng nhau đi.”