Hắn điềm tĩnh nói: “Vân Thâm, ta rất cảm kích sự yêu mến của ngươi đối với ta, nhưng đây là bảo đao tổ truyền của Vân gia ngươi, là thanh đao tỷ tỷ ngươi đã dùng, hiện tại nên nằm trong tay ngươi.”
Vân Thâm cười khẽ: “Giác Phi, tỷ đệ ta rất khác nhau, tỷ tỷ ta giống phụ thân, từ nhỏ đã thích cưỡi ngựa múa đao, tư thế oai hùng hiên ngang, mười bảy tuổi liền theo phụ thân ta rong ruổi chiến trường, đấu tranh anh dũng, bậc nữ nhi không thu đấng mày râu, khuynh đảo không ít nam nhi. Ta lại giống mẫu thân, tiên thiên thể nhược, không phải người có tư chất học võ, lại thích đọc sách, suy ngẫm. Khi còn bé ta cũng bị phụ thân bắt luyện đao pháp nhưng tiến bộ rất chậm, hơn nữa thường làm cho có lệ rồi chuồn vào thư phòng đọc sách. Phụ thân thương ta từ nhỏ không có mẫu thân nên không đành lòng trách nặng, đại tỷ tỷ thay thế mẫu thân dạy cho ta cầm kỳ thi họa mà mẫu thân đã từng dạy cho tỷ tỷ, tỷ ta còn nói, nếu như mẫu thân còn sống, nhất định rất vui mừng.” Nói đến đây, y dần dần đắm chìm trong ký ức trên mặt là một nụ cười thoảng nhẹ.
Ninh Giác Phi an tĩnh mà nghe, trong lòng tràn đầy thương tiếc.
Vân Thâm thản nhiên nói tiếp: “Sau đó, năm ta mười tuổi, Nam Sở có phái sứ đoàn đến đây, sứ thần kia là đại tài tử nổi danh Nam Sở, ông ta trước triều châm chọc Bắc Kế ta là quốc gia man di, tỷ tỷ ta biết tin, giận tím mặt, ngày thứ hai liền mang ta vào triều, cùng ông ta thi đối, vẽ tranh, viết chữ, chơi cờ, đánh đàn, càng đấu ông ta càng chật vật. Sứ thần Nam Sở đó cam bái hạ phong, trước khi đi còn tới bái phỏng ta, cùng ta đàm thơ luận đạo, rất hợp ý nhau, cuối cùng cầm tiêu hợp tấu một khúc rồi mới rời đi. Đáng tiếc, không quá hai năm sau, có người nói vị sứ thần nọ ở trước triều Nam Sở phản đối chiến tranh, kiến nghị nam bắc đàm phán, giải quyết tranh chấp, sau bị người hộ tống sứ thần cắn cho một phát, nói ông ta cấu kết với Vân gia ta, ý đồ bán nước. Không lâu sau, người bọ liền bị cách chức hạ ngục, rồi bị nghiêm hình bức cung, cuối cùng bệnh chết trong ngục.”
Ninh Giác Phi nhẹ nhàng lắc đầu, thực sự là “Thà giết lầm ba ngàn còn hơn buông tha một kẻ”, quốc gia như vậy không suy vong, vậy thì thật không phải với đạo lý rồi.
Vân Thâm nhìn về phía hắn, cười có chút trẻ con: “Năm ấy trên triều, ta tài kinh tứ tọa, lấy thi từ ca phú cầm kỳ thư họa đánh bại sứ thần Nam Sở khiến tiên hoàng vỗ tay cười to, nói với cả triều văn võ rằng, không nghĩ tới Bắc Kế ta dĩ nhiên có một tài tử thiếu niên, thực sự là hiếm có, thiên thần ban tặng. Ngài còn nói với phụ thân ta, nhi tử ngươi không giống ngươi, là nhân tài để làm tể tướng, để nó học hành cho tốt, tương lai làm quốc sư Bắc Kế, trợ con ta thống nhất thiên hạ. Từ đó về sau, ta liền danh chính ngôn thuận học hành, không cần luyện công. Sau đó, phụ thân chết trận, tỷ tỷ luôn ở bên ông, ưng đao này, phụ thân liền truyền cho tỷ tỷ ta.”
Ninh Giác Phi nghe xong cũng đã hiểu, nhưng chỉ nhìn y, không nói gì.
Thái độ Vân Thâm rất thành khẩn: “Giác Phi, tuyệt thế bảo đao hiện nay ở trong tay ta tựa như hùng ưng bị nhốt, suốt đời ta chỉ sợ không rút nó khỏi vỏ. Bảo vật thế gian đều có linh tính cả, bảo mã như thế, bảo đao cũng như thế. Bây giờ, ưng đao suốt ngày chỉ treo trên vách, nó cũng rất cô đơn. Giao nó vào trong tay ngươi, để nó cùng ngươi tung hoành thiên hạ, vậy mới không phụ nó.”
Ninh Giác Phi rất cảm động nhưng vẫn chưa nhận: “Cho dù thế nào, đây cũng là bảo vật tổ truyền của Vân gia ngươi, sao có thể đơn giản tặng người ngoài? Ngươi làm như vậy, chẳng phải khiến Vân gia chê cười sao?”
Vân Thâm lại cười nói: “Tặng cho ngươi, đao này cũng đâu phải lưu lạc vào tay ngoại nhân chứ. Tương lai, ta sẽ chọn mấy đứa trẻ thông minh dũng cảm trong Vân tộc làm con thừa tự, ngươi dạy bọn chúng võ công, ta dạy bọn chúng học hành, chờ khi chúng ta già rồi, ngươi lại đem ưng đao truyền cho chúng, đây không phải vẫn là Vân gia chúng ta sao?”
Ninh Giác Phi nghe thế dần dần lộ ra nét cười. Đây chính là hẹn thề ‘Thiên trường địa cửu’ sao?
Hắn suy nghĩ một hồi rồi đưa tay tiếp nhận ưng đao, để lên trên bàn, sau đó ngồi xuống cạnh bàn, nét mặt trịnh trọng: “Vân Thâm, ngươi đã tới, ta có chuyện muốn nói.”
Vân Thâm liền đi qua, cách bàn, ngồi đối diện hắn.
Ninh Giác Phi thu lại tiếu ý, nghiêm túc hỏi: “Vân Thâm, Bắc Kế tổng cộng có bao nhiêu tướng lĩnh?”
Vân Thâm lập tức biết ý trong lời của hắn, nụ cười cũng rút dần, nghiêm túc trả lời: “Bắc Kế ta lập quốc hơn hai trăm năm, trải qua chiến sự, không ít tướng lĩnh chết trận sa trường. Theo tổ chế, nước ta có tứ vương tứ tướng, tứ vương là Hổ, Báo, Ưng, Lang. Lúc phụ thân ta còn sống thì ông là Ưng vương, dưới có Thần Uy, Thiên Uy, Võ Uy, Viễn Uy tứ đại tướng quân. Mười hai năm trước, nước ta cùng Tây Vũ, Nam Sở đại chiến, chiến sự giằng co hai năm, kết quả tam bại câu thương, hơn mười vị đại tướng của ba nước đều vong trận, phụ thân ta cùng tam vương, tứ tướng đều chết trận sa trường. Nhưng nhờ sự hy sinh của họ, trong cuộc chiến đó chúng ta có được chút thắng lợi, lãnh thổ mở về tây ngàn dặm, mở về nam thẳng đến Yến Bắc thất quận, khiến cho Nam Sở hàng năm tiến cống, từ đó về sau trở thành đại quốc. Mười năm nay, chúng ta đều chú ý lựa chọn nhân tài, lễ đua ngựa hàng năm, chúng ta cũng chú ý những dũng sĩ cưỡi ngựa, bắn tên, luận võ giỏi, đưa họ vào quân đội, đặc biệt chú ý bồi dưỡng. Thế nhưng, người thảo nguyên dù cường hãn dũng mãnh nhưng đại thể chỉ là dựa vào tâm huyết, hơn người thường ở vài phần cậy mạnh mà thôi. Nước ta hiện có vài hãn tướng, đánh trận thì có thể lấy một địch trăm, có thể giữa vạn quân tràm tướng đoạt kỳ, nhưng cũng là hữu dũng vô mưu, càng không có ánh mắt hay mưu lược sâu xa. Tình huống Tây Vũ cũng không khác chúng ta là bao, không đáng nhắc đến. Mà ở Nam Sở, tướng lĩnh có thể dẫn binh chiến đấu quả thật cực nhỏ, nhưng mỗi người đều quỷ kế đa đoan, nhất là Kinh gia tướng, quả thực khắc tinh Bắc Kế. Lúc đầu, phụ thân ta cùng tiên hoàng bày kế, khiến hoàng đế Nam Sở trảm cả nhà Kinh gia, vốn tưởng rằng đã diệt được họa lớn, không ngờ lại để chạy thoát Kinh Vô Song. Hai năm gần đây chúng ta mới biết được, Du Hổ trấn thủ Yến Bắc thất quận vững vàng như thế là vì có Kinh Vô Song âm thầm tương trợ, đem Yến Bắc biến thành tường đồng vách sắt, khiến đại quân Bắc Kế ta không công phá được. Lần này nếu không phải Kinh Vô Song đối với ngươi lưu tình, chúng ta chỉ sợ không về được.” Nói đến đây, y mỉm cười với Ninh Giác Phi.
Ninh Giác Phi nghe rất tỉ mỉ nên giờ đã hiểu vì sao hoàng đế cùng quan lớn ba nước đều hết sức muốn lung lạc hắn, thì ra là do ít nhân tài.
Kỳ thực, từ khi trở lại Kế đô, hắn đã hiểu, việc gia nhập Bắc Kế đã trở thành chuyện đã định. Vì thế hắn cũng đã cân nhắc rất nhiều lần, chỉ là khúc mắc chưa giải, do dự bất định. Từ khi Đại Lạt Ma A Già đến chữa cho hắn, hắn liền mở rộng lòng, tâm cũng đã trong như nước, sáng như gương, mọi chuyện càng thêm rõ ràng.
Hắn nghiêm túc nhìn Vân Thâm, nói rõ từng chữ: “Vân Thâm, ta có thể thêm vào Bắc Kế, trợ ngươi hoàn thành tâm nguyện nhưng ngươi phải chấp nhận vài điều kiện của ta.”
Vân Thâm lập tức chấp nhận: “Ngươi nói đi, dù là gì, ta cũng đều chấp nhận.”
Ninh Giác Phi lại nói: “Những điều kiện này, chỉ mình ngươi chấp nhận thì không được, ta cần bệ hạ chính miệng hứa mới được.”
“Được. Giác Phi, ngươi chờ một chút, ta sẽ trở lại ngay.” Vân Thâm nói rồi ra khỏi cửa ngay.
Nửa nén nhang sau, Đạm Thai Mục liền cùng y đi vào.
Thân hình Đạm Thai Mục cao to cường tráng, khí độ trầm ổn, bất nộ tự uy. Lúc này hắn không mặc hoàng bào, chỉ mặc một bộ phục sức Bắc Kế, áo ngắn, quần dài, giày ủng, lại tỏa ra một loại khí khái vương giả. Hôm nay, Vân Thâm nói Ninh Giác Phi muốn gia nhập Bắc Kế, Đạm Thai Mục liền tự mình vào Quốc sư phủ nghe điều kiện của Giác Phi.
Gia nhân trong phủ đã thu dọn chiếc ghế bị chém làm hai nửa, thay vào đó một chiếc ghế khác, đưa trà và điểm tâm lên.
Đạm Thai Mục ngồi xuống, trầm ổn mỉm cười: “Giác Phi, ngươi chấp nhận tương trợ Bắc Kế, Đạm Thai Mục ta vô cùng cảm kích, ngươi có điều gì cần cầu, cứ nói.”
Ninh Giác Phi biết họ cho rằng mình muốn vinh hoa phú quý cũng chỉ cười cười, bình tĩnh thong dong nói: “Một ngày ta vào triều làm quan, có phải sẽ được phong tướng quân?”
Đạm Thai Mục gật đầu: “Nước ta có tứ vương hiện còn đang trống vài vị chưa ai thay thế. Ta dự định phong ngươi là Báo vương, thống lĩnh binh mã toàn quốc.”
Ninh Giác Phi nghe được tứ vương chưa người thay thế, không khỏi kinh ngạc nhưng liền bỏ qua không hỏi sâu, chỉ nói: “Giác Phi mới vừa gia nhập, chưa có công trạng gì, lại được phong vương sợ khó khiến người tín phục, nên làm tướng cái đã.”
Đạm Thai Mục cùng Vân Thâm liếc mắt nhìn nhau: “Cũng tốt. Tứ đại tướng quân nước ta hiện có Thiên Uy tướng quân – Đạm Thai Đức Thấm, Vũ Uy tướng quân – Tiên Vu Ký, hai người này ngươi đều đã gặp rồi. Về phần Viễn Uy tướng quân đã chết trận mười năm trước ra thì người kế nhiệm giờ còn chưa lộ mặt, chưa ai biết đến, nhưng ngươi cũng đã biết ông ta rồi. Đó là Đại Đàn Sâm đang nằm vùng ở Nam Sở. Thần Uy tướng quân là người đứng đầu tứ tướng, vài năm nay vẫn chưa có ai có đủ năng lực để tiếp nhận. Giác Phi, ta phong ngươi làm Thần Uy tướng quân được chứ?”
Ninh Giác Phi lúc này gật đầu: “Như vậy rất tốt. Ta liền cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”
Đạm Thai Mục cùng Vân Thâm nghe thế, ai cũng đều lộ vẻ vui mừng.
Đạm Thai Mục cười cười, cực kỳ thành khẩn nói: “Đây là may mắn cho Bắc Kế ta, là phúc của vạn dân. Ninh tướng quân, ngươi còn yêu cầu gì, cứ nói ra.”
“Phải, ta còn có vài việc, nếu bệ hạ không thể đáp ứng, Giác Phi liền không thể làm tướng quân được.” Thái độ Ninh Giác Phi kiên quyết.
Vân Thâm ôn hòa nói: “Giác Phi, ngươi yên tâm, dù ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần nói ra, bệ hạ nhất định đáp ứng. Chỉ cần ngươi không phải muốn vương vị của bệ hạ, cái gì chúng ta đều có thể thương lượng.”
Ninh Giác Phi còn chưa trả lời, Đạm Thai Mục đã cười ha hả: “Vân Thâm a, ngươi thật là lo xa. Giác Phi ngay cả Ưng vương còn không muốn làm, thì làm gì có lòng nào mà làm hoàng đế?”
Vân Thâm lập tức đỏ mặt: “Phải, ta lại làm tiểu nhân rồi, Giác Phi ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
Ninh Giác Phi cười tủm tỉm: “Theo ý ta, hoàng đế là công việc khổ sai nhất trong thiên hạ này, không thú vị chút nào. Để một người lười như ta đi làm, ta nhất định chạy trối chết.”
Nghe hắn nói thế, ba người tâm ý tương thông liền cùng nhau cười sang sảng.
Một lát sau, Ninh Giác Phi mới nghiêm mặt nói: “Bệ hạ, Vân Thâm, ta chấp nhận nhậm chức Thần Uy tướng quân, thống soái quân đội, ta sẽ dùng phương pháp của ta huấn luyện ra một đội quân thép bách chiến bách thắng, cũng chấp nhận suất quân xuất chiến, trợ Bắc Kế lấy Nam Sở, khiến nam bắc nhất thống, thiên hạ đại trị.”
Đạm Thai Mục và Vân Thâm vui mừng, lắng nghe.
Thần sắc Ninh Giác Phi càng thêm nghiêm túc, gương mặt hắn mặc dù cực kỳ tuấn mỹ trẻ tuổi nhưng trong mắt lại toát ra quang hoa thành thục ổn trọng tạo thành một sự uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự được. Thanh âm hắn dù trong trẻo dễ nghe nhưng ngữ khí lại rất thận trọng: “Bệ hạ, gây dựng sự nghiệp khó, giữ vững sự nghiệp lại càng khó hơn, muốn có được Nam Sở không khó nhưng muốn vạn dân Nam Sở cam tâm tình nguyện quy thuận cũng không phải là chuyện dễ. Binh pháp có câu, công tâm vi thượng, công thành vi hạ. Kiếp trước, khi ta tác chiến, thứ am hiểu nhất cũng thích sử dụng nhất là trảm thủ, chiến thuật xuất phát từ nội tâm, tận lực tránh thương tổn bình dân. Cho dù là địch, thì cũng chỉ giết kẻ đầu đảng, tòng phạm vì bị ép buộc đi theo cũng không động đến. Muốn bách chiến bách thắng, không chỉ dựa vào anh hùng mà còn dựa vào sách lược. Yêu cầu của ta chỉ có thế.”
Đạm Thai Mục và Vân Thâm động lòng, càng nghe càng kinh hỉ. Đạm Thai Mục thở dài: “Nghe quân nói một buổi, hơn đọc sách mười năm, thỉnh ngươi nói tiếp.”
Ninh Giác Phi ngồi ổn trên ghế, rõ ràng nói: “Ta đối với quân đội ta suất lĩnh có yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, không chỉ là kỹ năng tác chiến, rèn luyện hàng ngày mà còn cả kỷ luật. Chiến tranh luôn luôn có chết chóc, đây là không thể tránh được, ta cũng không xem nhẹ chuyện này. Thế nhưng sau khi chiến tranh xong, tuyệt không thể dung túng binh sĩ. Yêu cầu của ta chính là, một- không thương tổn bách tính; hai- không ngược đãi tù binh, ba- không cho phép gian dâm, bốn- không được phép cướp bóc của dân. Một ngày công phá được Nam Sở, đi đến đâu cũng không thể tơ hào chút gì, nếu không giết bất luận tội. Kiếp trước, Ninh Giác Phi trì quân nghiêm cẩn, thiết diện vô tư, ai vi phạm kỷ luật, ta mặt kệ kẻ đó là hoàng thân hay quốc thích, nhất định trừng phạt nghiêm khắc, dù là Thiên Vương cũng không thể ngăn được ta.” Buổi nói chuyện này, hắn nói rất rõ ràng, chắc chắn như đinh đóng cột.
Đạm Thai Mục nghe đến mi phi sắc vũ, Vân Thâm liên tiếp gật đầu. Chờ hắn nói xong, Đạm Thai Mục hỏi: “Còn nữa không?”
“Còn.” Ninh Giác Phi trịnh trọng nhìn hắn, “Yêu cầu của ta nhằm vào toàn quân Bắc Kế, không chỉ mình quân đội ta suất lĩnh. Toàn bộ tướng sĩ Bắc Kế đều phải làm được. Nếu cứ giống như trước có người gian dâm, cướp của, lạm sát kẻ vô tội, hay tàn sát dân lành, quân đội như thế, quốc gia như thế liền không xứng có được thiên hạ. Bệ hạ, Vân Thâm, ta nói trước những lời khó nghe này, sau này nếu có sự tình này phát sinh, Giác Phi chắc chắn tru diệt kẻ đầu mưu, rồi phản Bắc Kế, tương trợ người khác, đến lúc đó đừng trách Giác Phi giở mặt vô tình.” Lời hắn nói ra, nặng ngàn cân mà hữu lực vô cùng, vang vọng như tiếng chuông.
Vân Thâm nhìn hắn, hai mắt sáng tỏ, xúc động thở dài: “Mạnh Tử viết: ‘Cổ chi nhân đắc chí, trạch gia ư dân; bất đắc chí, tu thân hiện ư thế. Cùng, tắc độc thiện kỳ thân. Đạt, tắc kiêm thiện thiên hạ. (Người xưa khi đắc chí mà làm quan thì ban bố ân trạch khắp nhân dân. Khi ẩn dật thì bền chí tu thân cho danh tiếng rạng tỏ với đời. Nghèo thì một mình tu dưỡng tâm tính, hiển đạt thì cải thiện cả thiên hạ). Giác Phi ngươi dù chưa từng đọc sách thánh hiền, mỗi lời mỗi hành động đều y theo chuẩn mực thánh nhân, quả là quân tử thành tâm thành ý.”
Nét mặt Đạm Thai Mục trở nên đoan trang, nghiêm cẩn, rõ ràng đáp: “Giác Phi, những việc ngươi nói, tất cả đều vì Bắc Kế mà suy nghĩ, thật là bí quyết khai sáng thiên thu đại nghiệp, Đạm Thai chỉ có cảm kích ngươi mà thôi, ta sẽ tự mình hạ chiếu, thông lệnh toàn quốc, chỉnh nghiêm quân kỷ, người vi phạm, trảm không tha.”
Từ ngày Ninh Giác Phi biết Đạm Thai Mục và Vân Thâm đến nay, họ chưa từng ở trước mặt hắn xưng “Trẫm”, “Bổn quốc sư”, những vương tử, cách cách, tướng quân khác cũng đều thân thiết mà “ta”, “ngươi” với hắn, Còn những vương tôn quý tộc Nam Sở thì luôn miệng “Bản vương”, “Bản quan” thế này thế kia, đến tận lúc này, Đạm Thai Mục vẫn nhu cũ, thành khẩn và tôn trọng hắn.
Đạm Thai Mục vừa dứt lời, Vân Thâm liền nói: “Giác Phi, ngươi cứ yên tâm. Kỷ luật nghiêm minh, trọng chấn quốc gia, thế của Nam Sở đã tan, chúng ta đều hiểu. Một ngày Nam Sở nằm trong bản đồ Bắc Kế, chúng ta sẽ xem vạn dân thiên hạ bình đẳng, tuyệt không giẫm lên vết xe đổ.”
Ninh Giác Phi nghe họ nói xong, cũng không nhiều lời thêm. Hắn trịnh trọng đứng dậy, bước đến trước mặt Đạm Thai Mục, khẽ nâng vạt áo, quỳ xuống: “Ninh Giác Phi tham kiến bệ hạ.”
Đạm Thai Mục và Vân Thâm đều không ngờ hắn sẽ làm vậy, Đạm Thai Mục bật người nâng hắn dậy, siết chặt tay hắn, cười vang: “Đạm Thai có thể được Giác Phi tương trợ, như được hùng binh trăm vạn, từ nay về sau không còn âu lo gì nữa.”
Trong mắt Vân Thâm tràn đầy vui sướng, lấy ưng đao trên bàn đưa cho Ninh Giác Phi, chậm rãi nói: “Bảo đao tặng anh hùng. Giác Phi, đao này từ khi được rèn thành liền một mực trong tay danh tướng, giờ này ngày này, nó là của ngươi. Ta đã dâng hương khấn với phụ thân, ưng đao đã định tân chủ, nhất định sẽ thành nghiệp lớn. Phụ thân dưới cửu tuyền tất cũng vui mừng.”
Ninh Giác Phi đưa tay cầm lấy ưng đao, nắm chặt trong tay, cười nói với Vân Thâm: “Được, thỉnh lệnh tôn yên tâm, Giác Phi tất không phụ mỹ danh của bảo đao.”