Khi đại quân Tây Vũ ở tuyến tây bắt đầu cùng Thiên Uy, Võ Uy hai đạo quân của Bắc Kế đối chiến kịch liệt thì Kinh Vô Song đã dẫn quân đến Phi Hồ khẩu.
Đó là một thành trấn rất lớn, quy mô bằng phân nửa Lâm Truy, bảy phần Kế đô. Có người nói người xây dựng nên thành là hai người thợ săn, bọn họ là bạn tốt của nhau, một lần đi săn thì đã gặp phải một con chồn bạc có đôi cánh bên sườn. Vì vậy, cả hai cùng đuổi theo, nhưng con chồn bạc lại biến mất ở nơi này. Hai người cho là thần linh biến thành, cố ý đưa bọn họ tới đây nên tuân theo thần dụ, định cư ở đây, sau đó dần thành thôn xóm rồi phát triển thành một thành lớn như bây giờ.
Phi Hồ khẩu vốn là một quốc gia độc lập nhưng thế đơn lực bạc, bởi vậy phòng hộ nghiêm mật vô cùng, không chỉ tường thành cực cao cực dày mà giáp tường còn có hai phần trong ngoài. Năm ấy, Bắc Kế phải mất hai năm vây công mới có thể nhét được Phi Hồ khẩu vào bản đồ của quốc gia mình. Quân dân trong thành cực kỳ cường hãn, đến tận khi lương thực cạn hết, lúa gạo không còn trong nửa năm mới không chịu đựng nổi mà mở thành đầu hàng.
Công thành thủ thành vốn là cường hạng của quân đội Nam Sở, Kinh Vô Song suất mười vạn đại quân vây thành xong, lòng tin cũng tăng lên. Tuy rằng máy phá thành, xe công thành đều ở trung quân, ở đây anh không có phương tiện nhưng trên đường đi có làm gấp 10 cái thang mây, thế nên vẫn ra lệnh cho quân đội tiến công.
Dưới thành nhất thời vạn tiễn tung bay, mấy tướng lĩnh bên Kinh Vô Song tiễn pháp như thần, bắn chết không ít binh sĩ Bắc Kế. Lập tức, binh lính Nam Sở dùng thang mây công thành.
Còn trên thành từ lâu đã bày sẵn trận đón địch, thấy quân Nam Sở như thủy triều công thành cũng kiên cường bắn tên chống lại. Chờ binh lính Nam Sở đến dưới tường thành, quân trên thành liền lăn đá tảng, đổ dầu sôi, ném mồi lửa, dưới thành trong khoảnh khắc đã thành biển lửa, quân sĩ Nam Sở bị thiêu vô cùng thê thảm.
Kinh Vô Song lập tức hạ lệnh thu binh.
Cứ đánh đánh đỡ đỡ như vậy mãi, hai bên dường như không hề nóng vội. Quân coi giữ Phi Hồ khẩu vẫn khá bình thản, mỗi ngày lính tới thì chặn, nước tới đắp đê, căn bản không ai có ý cầu viện. Kinh Vô Song nhất thời cảnh giác, lúc này phái phi mã, tra xét vị trí trung quân cùng tình hình Bắc Kế.
Lúc Du Huyền Chi nhận được phi mã truyền thư của Kinh Vô Song thì ông đã tới được sơn lĩnh, đang đi trên bình nguyên. So sánh miêu tả của Kinh Vô Song với tình huống hiện nay, ông hoàn toàn tán thành kế hoạch hành động mới của anh, lệnh truyền các quân đổi hướng, thẳng đến Phi Hồ khẩu.
Đồng lúc ấy, quân đội khác vẫn còn đang rề rề tiến bước. Bọn họ bị khinh kỵ Bắc Kế đánh thả đánh thả suốt cả đoạn đường như vậy, mười ngày mà chỉ đi được năm mươi dặm. Lúc này quân vẫn còn kẹt lại ở rừng núi Yến Bắc, không thể theo kế hoạch hội hợp với Kinh Vô Song.
Trung quân Du Huyền Chi suất lĩnh có hai mươi vạn, xe ngựa, lương thảo, đồ quân nhu với dân phu còn ở phía sau, quân thực tế chỉ có mười lăm vạn. Tuy là cấp tốc tiến quân nhưng bộ quân nhiều, chạy một ngày đêm cũng chỉ đi được hơn năm mươi dặm, người người đều gần kiệt sức.
Du Huyền Chi nhìn đại bình nguyên bằng phẳng xung quanh, trong lòng sinh cảnh giác, hạ lệnh đại quân tạm đóng tại chỗ này, rải chông sắt, cho kỵ binh tuần tra vòng ngoài, chú ý tình thế địch.
Một đêm yên tĩnh, quân Nam Sở tuy rằng lòng lo sợ bất an nhưng phe mình người đông thế mạnh, lại thêm bất an nên rất nhanh đã ngủ.
Ánh bình minh vừa ló dạng, mọi người bị tiếng kèn lệnh đánh thức, nhổ trại đi tiếp.
Bỗng nhiên có tiếng thét sợ hãi từ trong doanh truyền ra, làm cho người ta dựng cả tóc gáy, một tiếng thét vừa dứt, một tiếng la khác lại xuất hiện, mười vạn quân đều biến sắc, hai mắt nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tướng lĩnh nghe tiếng cấp tốc chạy đến thì mới hay binh lính trong hai doanh trướng đều đã chết, mỗi người đều là một đao mất mạng, ngay cả khi chết vẫn giữ tư thế khi đang ngủ, hiển nhiên, họ bị giết lúc đang ngủ.
Vài tiếng kêu nữa xuất hiện, tin tức lan khắp quân, một tham tướng và thiên tướng cũng bị ám sát trong trướng, đều là một đao cắt đứt yết hầu, máu chảy đầy đất.
Địch nhân xuất quỷ nhập thần như vậy, thực là làm cho quân Nam Sở sợ xanh mặt, rồi mọi người lại vùi đầu làm việc, không ai dám nói một câu sợ hãi.
Du Huyền Chi nghe phó tướng báo lại tình hình thì mặt tối đen như mực. Địch nhân âm hiểm ác độc như vậy thật là khác xa ấn tượng trước kia của ông đối với quân đội Bắc Kế. Thế nhưng, chẳng thể vì binh sĩ hai trướng, hai tướng lĩnh bị giết mà bản thân sợ hãi lui binh được. Nếu làm thế, anh danh một đời của ông cũng chấm dứt, hơn nữa tướng chưa đánh đã chạy, còn dám ngẩng mặt nhìn đời sao? Du gia từ nay về sau cũng sẽ xong đời.
Nhìn địa đồ một chút, nơi đây cách Phi Hồ khẩu còn đến hai trăm dặm hơn, ông hạ lệnh, người chết vùi lấp ngay tại chỗ, toàn quân tiếp tục đi.
Ngày hôm ấy, toàn quân Nam Sở đều ngây ngấy lo sợ, một ngày trời chỉ đi được hơn ba mươi dặm. Hạ trại tại chỗ, mọi người không ai dám ngủ say, tất cả đều miễn cưỡng mà ngủ, thật là một đêm kinh hãi. Một đêm ấy không bị đánh lén nhưng mọi người không ai ngủ được, tinh thần rũ liệt, động tác cũng bắt đầu chậm chạp
Khác với những ngày trước, lúc này thảo nguyên không có ánh mắt trời, khí trời âm u. Đại quân Nam Sở vừa đi chưa được một canh giờ cuồng phong đã gào thét, nhất thời cát bay đá chạy, quất thẳng vào mặt, đau xót vô cùng, không ai mở mắt ra được, chỉ có thể cúi đầu, ngược gió mà đi.
Thật vất vả đi đến gần Lô Cô lĩnh, gió thổi bị núi che, sức yếu bớt, mười vạn đại quân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chân tay giờ đã bủn rủn, cả người vô lực, chỉ chờ nguyên soái hạ lệnh nghỉ ngơi.
Du Huyền Chi ngồi trên lưng ngựa, nhìn phía trước núi non trùng điệp, trong lòng cũng cảm thấy khác lạ, ông có một dự cảm không rõ, đang muốn hạ lệnh cho thám mã tra xét thì kèn lệnh từ nơi nào đó vang lên “U u”.
Hơn phân nửa binh lính Nam Sở đã như chim sợ cành cong, lúc này vừa nghe thấy tiếng kèn lệnh trầm thấp khiếp người như thế, lòng liền kinh hoàng, sợ đến run cả người, có người lén lút hết nhìn đông tới nhìn tây, ý đồ tìm đường chạy trốn.
Tiếng kèn vừa vang lên, từ Lô Cô lĩnh, tiếng móng ngựa nện trên đất ầm ầm như tiếng sấm. Sau đó, đại kỳ phấp phới, ba đạo nhân mã bay vọt ra, mau lẹ vây thành nửa hình cung trước đại quân Nam Sở.
Chỉ thấy kỵ binh Bắc Kế mỗi con ngựa đều khoác áo giáp, kỵ binh thì đầu mang khôi mão, mặt lạnh như băng, không giống con người bằng xương bằng thịt.
Du Huyền Chi nhìn thấy rất rõ, đại kỳ đang bay trong gió có hình phi ưng đang dang cánh và một chữ “Ninh” sống động khí thế, ông liền hiểu ra tất cả. Giờ đã trúng kế, lui đã không kịp nữa, ông chỉ còn cách hạ lệnh kết trận, ngăn địch.
Rất xa, trong trận thế của trọng giáp kỵ binh Bắc Kế, dưới ngọn cờ “Ninh”, một tuấn mã đỏ rực xuất hiện, Liệt Hỏa tướng quân Ninh Giác Phi ngồi tên lưng ngựa, thân mặt hắc y.
Hắn nhìn soái kỳ mang chữ “Du”, lòng không khỏi nở nụ cười, vung tay lên.
Lính truyền lệnh bên cạnh hắn giơ kèn sừng trâu lên, thổi ba tiếng.
Bảy vạn trọng giáp kỵ binh nghe kèn lệnh liền hành động, thúc ngựa vọt ra. Bọn họ lấy ba hàng làm một trận, tay nắm đao, búa, lao thẳng tới trong trận Nam Sở.
Quân Nam Sở vội vã bắn cung, nhưng không ai chỉ huy, bắn lung tung không chút uy lực. Những binh lính Nam Sở nhìn thấy đội quân áo mũ chỉnh tề lấy khí thế lôi đình vạn quân dũng mãnh tựa quái thú trong truyền thuyết xong về phía mình thì dù là tay lì lợm hay kẻ nhát gan, tay chân cũng đều xụi lơ. Binh sĩ lúc trước có anh dũng tới đâu, lúc này cũng mờ mịt, ngơ ngác, bó tay chịu trói.
Trận thứ nhất trọng giáp kỵ binh nhảy vào trong trận Nam Sở, gót sắt giày xéo, đao chém búa bổ, nhất thời máu thịt tung bay, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi. Thế đã hết, bọn họ liền ghìm ngựa lui ra phía sau, trận thứ hai vọt tới, lướt qua bọn họ, đánh về phía địch.
Cứ như vậy tuần hoàn, một trận tiến một trận lùi, một trận lên một trận lùi, quân Nam Sở đối mặt với trùng kích liên tục như vậy, dần dần mất đi sức chống đỡ, nhất thời tứ tán chạy loạn. Ưng quân cùng Nhạn Kỵ hai cánh liền phóng ngựa truy sát.
Lúc này, Du Huyền Chi liền biết đại thế đã mất.
Tuy rằng địch nhân hung mãnh, thuộc hạ của ông cũng không lùi bước, kiên trì liều mạng đến cùng với thiết kỵ Bắc Kế. Những tinh binh này đều là Du gia tướng của ông huấn luyện ra, nhưng, một số đã theo Du Hổ trấn thủ biên quan tây bắc, ông chỉ mang theo năm vạn người. Dưới sự khích lệ của năm vạn tử sĩ, trong quân còn có hơn vài vạn quân còn chưa đào tẩu, cố gắng chống đỡ. Thế nhưng, dưới sự tấn công dồn dập của bảy vạn trọng giáp kỵ binh, mười vạn người dù có liều chết mà đánh thì cũng khó bề thắng nổi.
Trên chiến trường rộng lớn, đao quang kiếm ảnh, tên bay ngang dọc, tiếng binh khí va vào nhau, tiếng binh khí cắm vào da thịt, tiếng thét thảm thiết của người chết, tiếng ngựa hí vang, không dứt, đưa mắt nhìn, nơi nào cũng là thi thể, máu chảy thành sông.
Trong mắt Du Huyền Chi bừng lên lửa giận, ông nhìn thẳng vào hắc y nhân trên con ngựa đỏ, chân thúc vào bụng ngựa, tay nắm chặt đao, ông lao về phía hắn.
Ninh Giác Phi cũng phóng ngựa tiếp đòn, Ưng đao trong tay hàn quang vụt lóe.
Hai quân dù đang chiến đấu kịch liệt dường như lúc này lại cực kỳ ăn ý với nhau, tránh một con đường, để chủ tướng của mình một đường thông suốt.
Ngựa Du Huyền Chi cưỡi cũng là tuấn mã nhưng so ra vẫn kém Liệt hỏa. Ninh Giác Phi như một mũi tên, tốc độ càng lúc càng nhanh, bắn thẳng vào trong trận.
Tay trái hắn kéo cương, Liệt Hỏa dựng thẳng người, móng trước đạp mạnh vào cổ con ngựa của Du Huyền Chi, Ninh Giác Phi nghiêng người giương đao, chém xuống.
Du Huyền Chi dày dạn kinh nghiệm chiến trận, gặp nguy không hoảng, trên đùi dùng sức, hai tay chấp đao chém nghiêng.
Ngựa của ông theo hướng lực chân, nghiêng người tránh thoát cú đạp của Liệt Hỏa.
Đao phong hai bên hung hãn tương giao, một âm thanh như chặt đá chém sắt đinh tai nhức óc vang lên, thật lâu không dứt.
Binh khí Du Huyền Chi sử dụng tên là Xích Long đao, từ lâu đã uống máu người, thân đao ẩn hiện ánh đỏ, là một bảo đao có tiếng. Lúc này, hai thanh đao chạm vào nhau, không hề hư hao, hai người cũng yên lòng, rồi lập tức giục ngựa giương đao, triền đấu với nhau.
Đây là lần đầu tiên Ninh Giác Phi cùng chủ soái địch nhân chính thức đối chiến, trong lòng nhiệt huyết sục sôi, lại thêm có được đao quý, lần đầu đem ra sử dụng chính thức nên càng thêm hưng phấn, người đối diện đã từng hạ nhục hắn, lại còn là thống soái toàn quân Nam Sở, những điều này làm cho ý chí chiến đấu của hắn lại càng tăng. Hắn giục ngựa xoay quanh Du Huyền Chi, đao trong tay tung bay, chiêu chiêu trầm mãnh như núi, thức thức nhanh như chớp, trên chém người, dưới chém ngựa, chỉ có công không có thủ.
Du Huyền Chi mặc dù tuổi đã năm mươi nhưng đao quý chưa lão, vẫn còn chịu đựng được, hai tay nắm chặt đại đao, trái che phải tránh, gặp chiêu hóa chiêu, một bước cũng không lui.
Phó tướng, tham tướng, thiên tướng, tá lĩnh Nam Sở đều muốn tới hỗ trợ nhưng lại bị tướng lĩnh Bắc Kế chặn lại giữa đường, triền đấu không thôi.
Bọn họ đánh nửa canh giờ, binh lính Nam Sở đã tử thương hơn nửa, trọng giáp kỵ binh Bắc Kế đều vây quanh. Tướng lĩnh Nam Sở tâm hoảng ý loạn, chúng tướng Bắc Kế càng đánh càng hăng. Đấu thêm một chốc, chư tướng Nam Sở lần lượt thất thủ, thân chết té khỏi ngựa hoặc thụ thương bị bắt.
Ninh Giác Phi là tay lão luyện, cùng Du Huyền Chi kịch chiến cả canh giờ là để tiêu hao sức lực của Du Huyền Chi nhưng cũng phải bội phục sức chịu đựng của ông. Dù vậy, cứ triền đấu thế này, thể lực Ninh Giác Phi liền chiếm ưu thế, đánh tới lúc này, hắn vẫn là chiêu chiêu cương mãnh, Du Huyền Chi lại bắt đầu xuống sức, xuất đao chậm hơn.
Ninh Giác Phi không cho ông cơ hội để thở, một đao chém xuống. Du Huyền Chi muốn giương đao ra đỡ nhưng mắt đã hoa, chuôi Ưng đao đã để ngay yết hầu ông, hàn khí lạnh lẽo chứa sát ý khiến da thịt ông rung lên.
Tướng sĩ Bắc Kế xung quanh lớn tiếng reo hò: “Tốt.”
Du Huyền Chi nhất thời cứng cả người. Ông thở từng ngụm từng ngụm, tay nắm đao run nhẹ. Ông đã mệt đến kiệt sức, ngay cả ngựa cũng bắt đầu ngồi không ổn.
Ninh Giác Phi thoải mái mà cười, đao trong tay vững như bàn thạch, vẫn thản nhiên như thường: “Du nguyên soái võ công cao cường, Ninh mỗ kính ông. Nay quân ông giờ đã toàn diệt, nhưng Ninh mỗ có thể võng khai nhất diện, thả ông rời đi, Du nguyên soái thấy thế nào?” Nói đến đây, hắn thu đao lại, ghìm ngựa lùi ra sau.
Du Huyền Chi nhìn bốn phía, quả nhiên trước mắt đều là quân địch, người cường ngựa tráng nhìn chằm chằm ông. Ngoại trừ những người đã tử thương ra, tù binh Nam Sở đều bị vây lại, có không ít binh sĩ Bắc Kế đang kiểm tra, cứu hộ người bị thương, cứu cả những binh sĩ Nam Sở.
Ninh Giác Phi nhìn mắt ông lộ ra vẻ nghi hoặc, liền mỉm cười: “Du nguyên soái xin yên tâm, ta một không ngược đãi tù binh, hai không bỏ mặc người bị thương, hay giết người bị thương để giảm gánh nặng. Người nhân nghĩa mới là kẻ vô địch, quân nhân Bắc Kế ta cũng không phải dã thú mà các người thường nói, ngược lại, là đại thần Nam Sở các ngươi thú tính đại phát, tuy rằng áo mũ chỉnh tề nhưng cầm thú không bằng.” Nói đến đây, môi hắn mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại lãnh liệt vô cùng.
Du Huyền Chi vừa nghe thế, mặt bắt đầu chuyển tím, trong lòng phừng phực lửa giận, trong miệng lại hừ lạnh: “Có một số kẻ sinh ra đã dơ bẩn thấp hèn, chẳng qua chỉ là món đồ chơi của người khác, đó mới thực sự là thua cả loài cầm thú.”
Ninh Giác Phi cười ha ha: “Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hồ (1)? Thế gian người người bình đẳng, làm gì có phân cao sang thấp hèn? Du Huyền Chi, ông tự xưng là xuất thân danh môn, lại là quốc trượng, thân phận cao quý, nhưng nếu ta giao ông cho những người khác coi như món đồ chơi thì ông có thể làm gì?” Nói đến đây, hắn đưa tay về phía những kỵ binh Bắc Kế xung quanh.
Trong quân Bắc Kế có rất nhiều người nghe không hiểu tiếng Nam Sở nên đều im lặng không nói, bất động như núi, khí thế bức nhân.
Du Huyền Chi giận dữ: “Ninh Giác Phi, ngươi có gan thì đơn độc đấu với ta một trận, quyết định sinh tử.”
Ninh Giác Phi cười giễu: “Đã đấu rồi, ông đã thua.”
Trong lòng Du Huyền Chi trở nên tuyệt vọng, xoay tay gác đao lên cổ mình, nghiêm trang nói: “Sĩ khả sát, bất khả nhục.”
Nét mặt Ninh Giác Phi trở lại bình tĩnh như ban đầu, mỉm cười: “Du nguyên soái an tâm chớ nóng, Ninh mỗ không muốn giết ông, cũng không muốn nhục ông, ta đã nói sẽ thả ông đi, thì tất sẽ thả.”
Du Huyền Chi tất nhiên không tin hắn sẽ tốt bụng như thế, cho rằng hắn chỉ vờ thả để bắt, mèo vờn chuột với mình. Ông chỉ còn cách căm tức trừng hắn, không nói gì.
Ninh Giác Phi vung tay lên, kỵ binh Bắc Kế kỷ luật nghiêm minh lập tức tránh đường ra.
Ninh Giác Phi cười dùng tay làm động tác ‘thỉnh’ Du Huyền Chi: “Du nguyên soái, ông đi đi.”
Du Huyền Chi không động, lãnh đạm hỏi: “Ninh Giác Phi, ngươi lại có âm mưu quỷ kế gì nữa? Ta sẽ không mắc mưu của ngươi đâu.”
Ninh Giác Phi cười to. Dung nhan tuấn mỹ của hắn dưới sắc trời âm u tựa như ánh nắng xán lạn, cả người đều tản ra quang mang chói mắt, hỏa hồng sắc bảo mã trang bị thần tuấn phi phàm, tựa như thần, khiến nhân thần run sợ.
Sau một tiếng cười dài vui vẻ hào sảng, hắn cất cao giọng: “Du nguyên soái, Du đại nhân, ông có can đảm chết mà không có can đảm đi sao? Bây giờ ta cho ông cơ hội, ông không muốn đi thì cứ một đao cắt cổ là được.”
Du Huyền Chi nghe đến đó biết đây là cơ hội có thể tận dụng, mặc dù chẳng biết Ninh Giác Phi phát điên kiểu gì, nhưng xác thực hắn muốn thả ông. Nghĩ đến đây, ông không còn nghi ngờ nữa, buông đao, điều khiển cương, phóng ngựa chạy.
Ninh Giác Phi nhìn ông ào ào chạy đi như thế, hắn vẫn cười dài, cực kỳ khoái trá.
Đại Đàn Minh giục ngựa đi tới bên người hắn, khó hiểu mà hỏi: “Tướng quân, thực sự thả ông ta đi sao?”
Ninh Giác Phi cười gật đầu: “Ông ta mang hơn mười vạn quân toàn bộ bị diệt, bản thân lại cưỡi ngựa mà quay về, trong triều Nam Sở sao bằng lòng tha cho ông ta, để xem ông ta nhẫn nhục như thế nào, những người trong triều đó còn nhiều trò hơn chúng ta.”
Ở trong lòng hắn, đó chỉ là một nguyên nhân. Lần này Du Huyền Chi đại bại, thanh danh ở Nam Sở nhất định mất hết, không giết ông ta cũng không gây nguy hại gì cho Bắc Kế, nhưng nếu giết ông ta thì Nam Sở sẽ phái một tân thống soái lĩnh quân mà họ không biết tới, chỉ sợ không dễ đối phó, hơn nữa Du Hổ cùng Kinh Vô Song cũng không thể lựa chọn đầu hàng, nhất định họ sẽ cùng Bắc Kế quyết nhất tử chiến, hai vị danh tướng này rất có kinh nghiệm trong việc đối phó với kỵ binh của dân du mục. Đến lúc đó, quân đội Bắc Kế sẽ có thêm nhiều tổn thương, thế nên hắn quyết định thả Du Huyền Chi đi. Những suy tính này, tự nhiên không cần nói với người khác.
Đại Đàn Minh nghe hắn nói vậy, lập tức hiểu ý, ngửa đầu cười ha hả.
Kỵ binh Bắc Kế xung quanh thấy hai vị tướng quân cười hài lòng đến vậy, cũng nở nụ cười.
Hết chương 53
(1) Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hồ: Vương hầu tướng tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống.
Kaori: Trận chiến đầu tiên Ninh Giác Phi thắng rồi! Dù biết chắc rằng Giác Phi sẽ thắng nhưng cách miêu tả trận chiến cũng rất phấn khích ha?