Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 1 - Chương 54



Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Kinh Vô Song ở Phi Hồ khẩu ngồi không chờ mấy ngày, cứ ở đó công thành mãi mà chẳng được, lại không thấy đại quân Nam Sở tiếp viện. Mấy tiểu đội anh phái ra đi tra xét thì một đi không trở lại. Tình thế càng ngày càng không ổn, anh đứng ngồi không yên trong doanh trướng.

Triệu Luân vốn hào khí muôn vàn, vẫn không đem Bắc Kế để vào mắt, đối với Ninh Giác Phi cũng không có gì kính nể, lúc này cũng có chút kiên trì không được.

“Tướng quân, chúng ta triệt thôi.” Y thăm dò.

Kinh Vô Song cũng có ý này. Anh đi ra khỏi trướng, nhìn tường thành cháy xém, trên mặt thành là những vệt máu loang dài cùng vết tích công phá, lại nhìn Ưng kỳ phấp phới trên đầu tường, rốt cục hạ quyết tâm, lệnh toàn quân rút lui, cùng hội hợp với trung quân.

Quân đội của anh được huấn luyện kỹ càng, không hề hỗn loạn mà từng đội từng đội chỉnh tề xếp trận, chậm rãi rời khỏi chiến trường.

Quân coi giữ Phi Hồ khẩu nhìn quân đội Nam Sở bỏ đi, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Kinh Vô Song suất quân khó khăn lắm mới đi được hơn ba mươi dặm thì nghe tiếng kèn lệnh từ bốn phương tám hướng vang lên, trống trận Phi Hồ khẩu cùng hòa vang. Quân nhân Nam Sở biến sắc, nhìn nhau hoảng sợ.

Kinh Vô Song ngồi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy nơi xa xa là từng cuộn bụi mù tung cao, vô số kỵ binh phi đến phía anh, một người thân mặc hắc y, khăn đen che mặt, toàn thân giáp sáng loáng lóe ra ánh sáng quỷ dị. Trong đại quân cờ bay phần phật, là Ưng kỳ dương nanh múa vuốt cùng một chữ “Ninh” phóng khoáng, khiến nhân tâm Nam Sở kinh hãi.

Cùng lúc đó, bốn cổng lớn Phi Hồ khẩu mở rộng, 5 vạn kỵ binh như thủy triều tuôn ra, ép sát hậu phương quân Nam Sở.

Thiên quân vạn mã từ bốn phương ào đến, một hồng mã rực rỡ bắt mắt giữa vạn quân, dáng người trên ngựa tuấn mỹ phi phàm, thân hắc sắc, tay trường đao, cực kỳ uy vũ.

Kinh Vô Song nhìn hắn, nắm chặt trường thương trong tay: “Kết Bình Di Vạn Toàn trận.” Lính liên lạc bên anh lập tức phất cờ lệnh, chỉ huy toàn quân bày trận.

Ninh Giác Phi thấy quân đội Nam Sở từng đội từng đội như con thoi trên khung dệt, thoăn thoắt qua lại, nhanh chóng bày ra trận thế, tựa như trận này có chứa bí mật nào đó bên trong. Hắn không nhìn được thuật ngũ hành bát quái của quân địch, chỉ thấy nơi này là bình nguyên, phe mình có mười vạn thiết kỵ, lại thêm một vạn Ưng quân và Nhạn Kỵ, đối phó mười vạn bộ binh của địch, đừng nói tới đánh, dù có vây cũng có thể vây chết họ.

Hắn kéo cương ngựa, đang muốn mở miệng nói, vài mũi tên dài liền phá không bay tới.

Triệu Luân vừa thấy Ninh Giác Phi liền giận dữ, y giương cài tên nhanh như chớp, bắn về phía hắn.

Kinh Vô Song thấy y tự ý hành động như thế nhưng không kịp cản lại, không khỏi tức giận trừng y.

Ninh Giác Phi vung đao trảm, chặt đứt mấy mũi tên bắn đến. Vừa nhìn đầu mũi tên đặc biệt như thế, hắn liền biết chính người này là kẻ đã bắn hắn bị thương ngoài Yến Bình Quan.

Kinh Vô Song nhìn trọng giáp kỵ binh của địch như từng cơn sóng vọt về phía mình, từng đợt từng đợt xen kẽ nhau, càng lúc càng nhanh, anh biết, trận chiến này không thể tránh được, chỉ có thể liều chết chiến đấu mà thôi.

Bình Di Vạn Toàn trận là trận pháp của phụ thân anh, Tảo Bắc tướng quân, Kinh Thái Thương sáng chế ra dựa theo thuật ngũ hành bát quái chuyên đối phó kỵ binh Bắc Kế, một khi trận bày ra thì biến hóa muôn phương, nhưng phải có thời gian bày binh bố trận, lợi dụng địa thế. Lúc này bày trận quá gấp, lại ở chỗ bình nguyên, nơi thuận lợi cho kỵ binh, không có lợi cho bộ binh phòng thủ. Mà nhất là lần này cách tấn công của trọng giáp kỵ binh Bắc Kế đã hoàn toàn khác xưa, bởi vậy trận pháp thần kỳ kia cũng chỉ có thể trì hoãn tốc độ của địch nhưng không thể ngăn cản.

Quân Nam Sở di chuyển như thoi trong trận, cung thủ không ngừng xạ kích, binh lính dùng thương dài xông ra ngoài trận, ám sát kỵ binh nhưng đối mặt với trọng giáp của Bắc Kế thì không ăn thua gì.

Cường cung của Xuyên Vân Tiễn – Triệu Luân lại to hơn bình thường, bên người lúc nào cũng phải có vài tùy tùng đi theo giúp y mang hơn ngàn mũi tên, để tùy ý bắn, không thể hết ngang. Y bắn ba mũi tên cùng lúc, chín mũi tên liên hoàn, mỗi mũi đều là đầu bịt sắt luyện, xuyên thấu mọi thứ, đúng là có thể xuyên thủng trọng giáp trên người địch. Kỵ binh Bắc Kế xung phong dẫn đầu không ngừng trúng tên rớt ngựa. Binh lính Nam Sở vốn bị thế quân Bắc Kế làm cho chấn động nhưng lúc này thấy thế, chí khí đại chấn, quân binh ào ào xông tới trước.

Ninh Giác Phi thu hết tình thế chiến trường vào trong mắt, rồi đem ánh mắt nhìn về phía Triệu Luân. Một lát sau, hắn lấy chân thúc ngựa, lao thẳng vào trận.

Cả người lẫn ngựa Ninh Giác Phi đều không mang áo giáp, tên, nổ, trường thương của Nam Sở đều ào ào đổ về phía hắn.

Một chiêu “Phong Cuồng Vũ Sậu” vừa ra, Ninh Giác Phi chém đứt đoạn tất cả binh khí. Liệt Hỏa thế đi vững vàng, binh lính Nam Sở không ngăn được, đều bị hất ra.

Ninh Giác Phi phá trận mà vào, thẳng đến Xuyên Vân Tiễn – Triệu Luân.

Triệu Luân đối mặt với thế tiếng công mạnh mẽ của hắn, mặt vẫn không đổi sắc, bình tĩnh giương cung, ba mũi tên cùng bắn, hàng loạt tên bay ra, trong chớp mắt, mười mũi tên đã xé gió mà lao như mưa đến chỗ Ninh Giác Phi.

Ninh Giác Phi huy đao, đem tất cả tên bay đến chém gãy, một người một ngựa như cuồng phong ào thẳng đến chỗ Triệu Luân.

Kinh Vô Song trông thấy thế từ xa, trường thương ra trận, hạ ngay mười tên kỵ binh Bắc Kế gần bên, giục ngựa thẳng đến chỗ Triệu Luân tiếp cứu.

Ninh Giác Phi khí thế như hồng, cách Triệu Luân còn chưa đầy ba trượng liền huy đao chém xuống. Ngay lập tức, Liệt Hỏa vọt tới trước ngựa Triệu Luân, há miệng cắn vào ngựa y.

Triệu Luân không ngờ Ninh Giác Phi sẽ đến mau như vậy, tay trái vẫn còn giơ cung, tay phải đã vội vàng rút kiếm bên hông, ngay cả cung kiếm cùng đỡ đao của hắn.

Đao thế Ninh Giác Phi không đổi, như thái sơn áp đỉnh, chém thẳng xuống.

Ưng đao thế như chẻ tre, không một tiếng động chém đứt dây cung, trường kiếm bằng sắt luyện, chạm vào da thịt Triệu Luân, từ vai phải xẻ nghiêng một đường xuống bụng, thiếu chút nữa chém Triệu Luân đứt rời thành hai mảnh, máu tươi phun ra như suối.

Triệu Luân kêu thảm một tiếng, ngã ngựa chết ngay.

Binh lính Nam Sở bốn phía thấy một màn kinh hoàng như vậy, sĩ khí rã rời.

Vài tùy tùng của Triệu Luân thấy thế, nhất thời thất thanh gào thét, có kẻ muốn nhào ra liều mạng với Ninh Giác Phi, có kẻ ôm thấy thi thể Triệu Luân mà khóc thảm.

Ninh Giác Phi không ra tay nặng như vậy nữa, chỉ là sống đao đánh ngất vài tên. Mặc dù không ngừng có binh lính Nam Sở xông lên nhưng cũng không làm được gì, Giác Phi chỉ cần ra một chiêu liền dễ dàng chém gãy binh khí của họ. Dần dần, quân Nam Sở sợ Ưng đao sắt bén vừa sợ khí thế bức người của hắn, run rẩy không còn dám xông lên nữa.

Kinh Vô Song ngàn lần không ngờ tới, Ninh Giác Phi chỉ cần một chiêu đã lấy mạng Triệu Luân, nhất thời mắt anh trừng lớn như muốn nứt ra, thét: “Ninh Giác Phi, ác tặc vô sỉ.” Anh như muốn lấy mạng Ninh Giác Phi mà phóng qua, lại bị thiết kỵ Bắc Kế trọng trọng xông tới, nhất thời không thể tiếp cận Ninh Giác Phi được.

Ninh Giác Phi nghe tiếng thét, quay đầu nhìn anh. Lúc này, Kinh Vô Song thân trúng ba mũi tên, nhưng vẫn dũng mãnh như thường, trường thương trong tay tựa như rồng lượn, uy mãnh không gì sánh được, liên tiếp hất trọng giáp kỵ binh Bắc Kế xuống ngựa, Nhạn Kỵ không có áo giáp bảo hộ cùng Ưng quân cũng không ngừng bị hạ dưới trường thương của anh.

Cách Kinh Vô Song không xa là Lục Nghiễm tay cầm song giản (1), cả người đẫm máu, đang quát to xông trận, không hề sợ hãi.

Ninh Giác Phi nhìn chung quanh một vòng, thấy được không ít gương mặt quen thuộc, những người này đều là huynh đệ lúc hắn còn ở sơn trại. Lúc này, tên bay như châu chấu phá lúa, binh giáp như hổ đói vồ mồi, mỗi người bọn họ đều là trong thế hiểm nguy nhưng không ai e sợ, mắt hắn đảo đến ai, người đó đều trừng trừng nhìn lại hắn. Những đôi mắt chất chứa đầy thống hận, chẳng còn chút tình nghĩa ngày xưa nữa.

Hắn than nhẹ một tiếng, rồi phóng ngựa lao đi, truyền lệnh biến trận.

Kèn lệnh vang lênh, trận thiết giáp của Bắc Kế bỗng nhiên buông lỏng.

Kinh Vô Song lập tức phát hiện, tận dụng thời cơ, vung trường thương, mang quân chiến đấu mở đường máu thoát thân, chạy về hướng tây nam.

Ninh Giác Phi để cho Kinh Vô Song, Lục Nghiễm cùng khoảng chừng phân nửa quân Nam Sở chạy xong liền hạ lệnh vây kín. Những binh lính Nam Sở còn lại biết thế sự đã rồi, quân Bắc Kế hô to: “Buông vũ khí, hết thảy không giết.” Vì vậy ý chí chiến đấu cũng tan, tất cả đều đầu hàng.

Kinh Vô Song dẫn 4 vạn tàn binh ngày đêm hành quân, ý đồ hội hợp với đại quân của Du Huyền Chi, thế nhưng tới nơi thì ngoài ý muốn lại chỉ thấy những lá cờ trận tàn tạ phơi thây, vết máu khô, binh khí gãy rời, trong lòng từng cơn gió lạnh thổi qua, chỉ nhìn anh cũng biết đội quân này đã dữ nhiều lành ít. Lúc này anh không còn gì để do dự, dẫn quân quay lại Yến Bắc.

Mặt khác quân đội lục lộ Nam Sở bị khinh kỵ Bắc Kế quấy rối không ngớt, trong lòng sợ hãi, một đường đều kết trận mà đi, đêm đến đào hào tránh địch, tốc độ đi rất chậm, lúc này mới đi được hơn trăm dặm.

Sau khi Du Huyền Chi một thân một mình cưỡi ngựa trốn về Yến Bình Quan, lập tức truyền lệnh cho quân đội toàn bộ rút về trong quan, tướng sĩ Nam Sở như được đại xá, tốc độ quay đầu trở về nhanh còn hơn khi đi.

Chờ Kinh Vô Song dẫn mấy vạn binh về lại Yến Bình Quan thì Du Huyền Chi không thể tin được hai mắt mình. Với thực lực quân đội của Ninh Giác Phi, chính ông dẫn theo 15 vạn binh còn bị tiêu diệt hoàn toàn thế mà Kinh Vô Song chỉ có 10 vạn binh lại có khả năng bình yên trốn thoát sao? Tuy rằng hạ lệnh mở cổng cho quân binh Kinh Vô Song tiến vào nhưng trong lòng ông lại có một mầm mống ngơ ngờ nảy nở.

Năm ngày sau, trọng binh Bắc Kế tiến sát chân thành nhưng chưa tiến công, dường như chỉ định thị uy. Trước thất quận Yến Bắc quan là Ưng kỳ mang chữ “Ninh” cao cao phất phới, sự sợ hãi lan đi trong quân Nam Sở, các binh lính truyền tai nhau tên Ninh Giác Phi.

Trận chiến tranh Nam Sở phát động chưa đầy hai tháng đã lọt vào thảm bại, hao binh tổn tướng, gần 20 vạn binh sĩ chết, thương hoặc thành tù binh, tin này truyền về kinh đô, Lâm Truy rúng động, tiếng than dậy trời Nam Sở.

Chương Kỷ lập tức làm khó dễ, mãnh liệt công kích chiến thuật của Du Huyền Chi, chỉ trích ông làm hao binh tổn tướng, thảm bại mà về, không chỉ mất mặt triều đình mà còn làm dao động nền tảng quốc gia, mất đi dân tâm, yêu cầu cách chức tra hỏi. Sau đó, Chương Kỷ chủ trương thay đổi sách lược quốc gia, giảng hòa với Bắc Kế, hợp lực tấn công Tây Vũ.

Trong triều lập tức chia làm hai phái, lần lượt công kích nhau.

Đảng phái Chương Kỷ ngoại trừ nghiêm khắc chất vấn sách lược tiến quân của Du Huyền Chi còn có người hoài nghi Kinh Vô Song, không ít văn thần tự xưng là cẩm tâm tú khẩu chỉ giỏi gật gù đọc thơ, bình văn trình tấu về mối quan hệ giữa anh với Ninh Giác Phi, nghi ngờ lòng trung thành của anh với quốc gia.

Bởi từ trước tới nay, Nam Sở luôn đi theo con đường trọng văn khinh võ nên võ tướng luôn luôn có địa vị thấp hơn văn thần, Du Huyền Chi cũng chỉ đành nuốt giận, các lời đồn đãi lan rộng càng làm ông tức tới nổ phổi. Đối với Kinh Vô Song, không phải ông không nghi ngờ nhưng con trai ông cưới em gái của Kinh Vô Song, mối quan hệ này không thể nào vứt bỏ được. Hơn nữa, dù thế nào Kinh Vô Song cũng xem như thuộc đảng phái của ông, nắm trong tay nguồn quân sức chiến đấu mạnh, tương lai, quan hệ giữa Kinh Vô Song với Ninh Giác Phi có thể sẽ trở nên hữu dụng. Vì thế, Du Huyền Chi cật lực bảo vệ Kinh Vô Song, tán dương Hộ Quốc tướng quân trí dũng song toàn, trước đại quân Bắc Kế vây công lâm nguy không hãi sợ, chiến đấu không lùi bước, dẫn quân mở đường máu trở về, bảo vệ mấy vạn quân tinh nhuệ của Nam Sở, thực sự công không thể không nhắc đến.

Thuần Vu Càn tạm thời không tỏ thái độ, nhưng trong lòng lại cực kỳ uể oải, đôi mắt lãnh liệt, ý cười châm chọc của Ninh Giác Phi lúc nào cũng hoảng động trước mắt y. Y không khiển trách Du Huyền Chi mà chỉ ra lệnh cho ông chỉnh đốn binh lực, thủ vững Yến Bắc thất quận, rồi quay về triều trình diện.

Ninh Giác Phi đánh một trận thành danh, không chỉ mỹ danh Liệt Hỏa tướng quân nổi tiếng mà ngay cả hai quân Thần Uy, Viễn Uy cũng được quân dân Bắc Kế thương yêu xưng là “Ninh gia quân”.

Ngay khi hai mươi vạn đại quân của hắn uy hiếp Nam Sở ở Yến Bắc thất quận thì đặc sứ từ Kế đô đã phi ngựa truyền tin, mang cho hắn thánh chỉ của Đạm Thai Mục và thư của Vân Thâm, cả hai đều nói chiến tuyến phía tây căng thẳng, muốn hắn tức tốc đến tăng viện.

Chiến lực đại quân Tây Vũ lúc đầu cũng đã tương xứng với Bắc Kế, hai đạo quân lấy dãy núi Dát Tư là chiến trường, đấu hơn mười ngày, tử thương hơn 10 vạn nhân mã.

Hai quân Thiên Uy cùng Võ Uy nghe tin chiến tuyến phía nam đại thắng, nhất thời sốt ruột cầu thắng, ý đồ muốn bao vây diệt sạch đại quân Tây Vũ nên không thực hiện theo sách lược chiến đấu mà Ninh Giác Phi kiến nghị lúc trước. Vì thế, lúc hai quân giao tranh, xắp xếp đội hình không tốt, dẫn đến kéo dài đội hình, đầu đuôi không thể trợ giúp cho nhau, quân binh rời rạc.

Độc Cô Cập thấy cơ hội tốt, dương đông kích tây, dụ hai đội tinh quân vào bẫy, tiện đà tập trung ưu thế binh lực, thuận lợi đột phá bảy sơn khẩu, thâm nhập vào biên cảnh Bắc Kế, cấp tốc thẳng tiến đến Kế đô.

Phòng tuyến tây cương bị đột phá, Đạm Thai Đức Thấm liền mang Thiên Uy quân đuổi theo, còn Tiên Vu Ký không dám bỏ biên cảnh, dẫn Võ Uy quân tiếp tục trấn thủ dãy núi Dát Tư.

Trước đó Ninh Giác Phi sắp xếp hai mươi vạn binh ở đây cũng là vì phòng chuyện này xảy ra. Lúc này, Đạm Thai Mục lưu lại mười vạn nhân mã phòng thủ Kế đô, còn bản thân thì tự mình dẫn mười vạn trọng giáp kỵ binh nghênh chiến.

Hai quân giao chiến ở đại thành Tát Xa, cách Tây Vũ hơn 700 dặm, cách Kế đô 1000 dặm.

Ninh Giác Phi nhận được thư xong liền bố trí nghi trận ở Yến Bắc thất quận, lưu lại mười vạn kỵ binh trấn giữ, phòng bất trắc, sau đó dẫn mười vạn đại quân ngày đêm bôn ba, chạy tới Tát Xa.

Du Huyền Chi và Kinh Vô Song thấy Bắc Kế lui binh đều cho rằng đây là kế dụ địch, tuy rằng Yến Bắc thất quận có tới 30 vạn nhân mã nhưng vẫn đóng chặt cổng thành, không dám xuất kích.

Lúc Ninh Giác Phi từ Tiệp Kính lướt qua Đoạn Hồn Cốc, đến thảo nguyên ngoài thành Tát Xa, đại quân Bắc Kế và Tây Vũ đang giao tranh kịch liệt.

Hơn mười vạn kỵ binh đang giao chiến với nhau, chiến sự thảm liệt, khắp nơi đều là thi thể, máu tươi thấm ướt cỏ dại, tiếng ngựa bị thương hí dài thảm liệt, tiếng binh khí chạm vào nhau, tiếng la xung trận của binh sĩ, hỗn độn, vọng khắp núi non.

Lúc này trời chiều ngã tây, hoàng hôn mênh mang, quân đội Đạm Thai Mục chỉ huy đang cùng địch nhân gấp 3 lần mình quyết chiến, dần dần không địch lại Độc Cô Cập, thắng thua chỉ còn là sớm muộn.

Ninh Giác Phi hạ lệnh mỗi người trong quân đốt hai cây đuốc, lập tức phi ngựa xông lên.

Giữa trời chiều, hai quân đang giao chiến kịch liệt bỗng nhìn thấy một đội nhân mã tay cầm đuốc, phi nhanh về phía này, những ngọn đuối cuồn cuộn như hỏa long uốn mình, thanh thế kinh người, ai cũng đều sững sờ.

Vài giây sau, lửa đỏ chiếu rọi trên Ưng kỳ, soi rõ một chữ “Ninh” uy mãnh bay lượn, binh sĩ Bắc Kế lập tức tung hô ầm ĩ: “Liệt Hỏa tướng quân tới.”

Quân Tây Vũ lại không biết viện quân này của Bắc Kế có tất cả bao nhiêu người, trong lòng có chút bối rối, thế trận cũng bắt đầu hỗn loạn.

Ninh Giác Phi đầu tàu gương mẫu dẫn Ưng quân và trọng giáp kỵ binh xong thẳng vào quân Tây Vũ. Độc Cô Cập chỉ huy đại quân cấp tốc bao vây. Ninh Giác Phi chín lần rơi vào trong trận, chín lần đều khôn ngoan thoát ra, Ưng đao vung lên, thế không thể đỡ.

Lúc này, phó tướng Đại Đàn Minh của Ninh Giác Phi theo quân lệnh của hắn, dẫn Nhạn kỵ hợp với quân của Đạm Thai Mục, rồi chia ra hai đường phản kích quân Tây Vũ.

Tướng quân đóng ở Tát Xa nghe thấy viện quân đã tới liền ra lệnh nổi trống bốn phương, mở thành tiếp ứng. Cư dân trong thành cũng hò hét trợ uy, dù là người già hay trẻ con ba tuổi cũng hưng phấn vô cùng.

Quân dân Bắc Kế khí thế đại thịnh, Độc Cô Cập xem xét thời thế lập tức hạ lệnh toàn quân lui lại phía sau. Quân Tây Vũ mặc dù thua nhưng không loạn, vạn tên tề phát, bắn trấn thế trận, chậm rãi lui ra.

Ninh Giác Phi hạ lệnh thu binh, không đuổi theo mà để quân lính nghỉ dưỡng một đêm.

Đạm Thai Mục vốn vũ dũng hơn người, mặc dù đích thân xung trận nhưng chưa bị thương. Lúc Ninh Giác Phi chỉ huy chăm sóc thương binh thì Đạm Thai Mục cũng đang ủy lạo quân dân Tát Xa, hai người lúc này mới gặp nhau.

Trên người Ninh Giác Phi có hơn mười chỗ bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm, lúc này đã băng bó xong xuôi. Đạm Thai Mục quan tâm hỏi thăm: “Ninh tướng quân, thương thế của ngươi sao rồi?”

Ninh Giác Phi theo quy củ mà quỳ một chút hành lễ, sau đó đứng dậy cười: “Trầy chút da, không sao.”

Đạm Thai Mục vui mừng nhìn hắn, cảm thán: “Nếu không phải Ninh tướng quân tới nhanh, chiến sự hôm nay chẳng biết hươu chết về tay ai.”

Ninh Giác Phi chắp tay: “Bệ hạ quá khen, đó là chức trách của tại hạ.”

Đạm Thai Mục thành khẩn hỏi: “Ninh tướng quân, ngươi thấy bước tiếp theo chúng ta nên phản kích Nam Sở hay truy kích Tây Vũ.”

“Tự nhiên là phải truy kích Tây Vũ.” Ninh Giác Phi không chút do dự. “Hiện tại Nam Sở như chó rơi xuống nước, đánh hay không cũng không phải việc gấp. Còn Tây Vũ là uy hiếp lớn với nước ta, hôm nay dù thua nhưng sĩ khí không bị ảnh hưởng, quân ta nên thừa thắng tấn công, trục xuất quân Tây Vũ khỏi lãnh thổ.”

“Được.” Đạm Thai Mục vỗ đùi, hưng phấn vô cùng. “Vậy đi, Ninh tướng quân, mấy ngày liền ngươi đều tác chiến mệt mỏi, tạm thời nghỉ ngơi cho khỏe, ta dẫn quân đuổi theo.”

Ninh Giác Phi mỉm cười: “Bệ hạ nói đùa. Thỉnh bệ hạ lập tức quay về Kế đô, tọa trấn kinh thành, đó mới là thượng sách. Về phần chiến tranh, đó là chuyện của chúng ta.”

Đạm Thai Mục còn muốn nói gì nữa nhưng Ninh Giác Phi lại nói tiếp: “Xin bệ hạ yên tâm, chuyện khác Giác Phi chưa biết có làm tốt hay không nhưng chiến tranh thì đã đánh đến hai đời rồi, ngày mai ta liền dẫn quân truy kích, nhất định phải trục xuất Độc Cô Cập khỏi biên giới, bảo vệ an toàn cho Bắc Kế.”

Lúc này Đạm Thai Mục mới không biện luận gì với hắn, chỉ đành gật đầu: “Vậy được rồi, cứ theo lời tướng quân. Chỉ là, tướng quân là bảo vật của Bắc Kế ta, chiến sự mặc dù nguy hiểm nhưng cũng phải bảo trọng.”

Ninh Giác Phi cười: “Tuân lệnh, đa tạ bệ hạ.”

Hết chương 54

Kaori: Khúc Giác Phi đối đầu với Kinh Vô Song hơi bị ngắn. Dù biết là đang chiến tranh căng thẳng mà miêu tả tâm trạng nhiều quá thì thành ra dài dòng nhưng thật sự rất mong chờ cái giây phút đó. Kaori thấy hơi hụt hẫng.

Chương này tự dưng nợ lại đến qua Tết mới trả, xin lỗi mọi người nhé:p

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.