Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 1 - Chương 58



Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Từ đó trở đi, mỗi ngày Ninh Giác Phi đều ở trong cung nghị sự rồi đến phủ Thần Uy đại tướng quân của mình thăm Giang Tòng Loan, có đôi khi nghe y gảy đàn, pha trà, có đôi khi nhàn tản tâm sự, nói những chuyện như cảnh hoa nở ở Giang Nam, khí trời Giang Bắc, thỉnh thoảng nói đến tình hình của Giang Nguyệt Ban, sau lại thấy hắn có vẻ hờ hững với những chuyện này thì không nhắc tới nữa.

Từ nhỏ Giang Tòng Loan đã học những ngón nghề nhàn hạ thoải mái, lúc này đều lấy ra sử dụng, tạo thành một phen cảnh trí đẹp đẽ.

Vân Thâm đối với hành động của Ninh Giác Phi tất nhiên là rõ như lòng bàn tay nhưng chưa từng ngăn cản. Ninh Giác Phi lúc đến thăm Giang Tòng Loan thì luôn giữ lễ nghĩa, ngay cả nói chuyện cũng rất ít, mà Tòng Loan cũng hiểu chuyện nên Vân Thâm cũng không cần ngăn cản.

Lúc này, toàn dân Bắc Kế càng thêm căm hận Nam Sở, Giang Tòng Loan cũng biết thế nên rất ít ra ngoài, tránh khỏi hiểu lầm không nên có. Ninh Giác Phi sợ y cả ngày ở trong nhà một mình cô đơn nên thường đến Tướng quân phủ ăn cơm tối với y, sau đó mới trở về phủ Vân Thâm.

Vân Thâm phải tiếp sứ thần Nam Sở nên dậy sớm về trễ rất thường xuyên, với hành tung đi lại của Giác Phi cũng không hỏi gì.

Ngay lúc Ninh Giác Phi âm thầm tập kết quân đội, chuẩn bị dẫn đại quân nam hạ thì Giang Tòng Loan đột nhiên hỏi: “Giác Phi, nếu như có một việc, tất cả những gì ngươi thấy chỉ là giả dối, vậy ngươi muốn biết sự thực hay muốn tiếp tục bị lừa dối?”

Ninh Giác Phi cho rằng trong lòng y có chuyện gì đang băn khoăn chưa quyết được nên hỏi ý mình, vì thế lập tức đáp: “Đương nhiên là biết sự thực.”

Giang Tòng Loan nâng chén trà, chậm rãi uống một ngụm, như bâng quơ hỏi: “Nếu như sự thực rất thương tâm?”

“Vậy cũng phải biết.” Ninh Giác Phi trả lời rõ ràng. “Bị lừa dối càng thương tâm hơn.”

Giang Tòng Loan nở nụ cười, thấy xung quanh không có ai, cũng không do dự mà nhìn thẳng vào hắn: “Giác Phi, buổi tối ngày mai ngươi tới chỗ ta ăn được không?”

Ninh Giác Phi cười gật đầu: “Được chứ, mấy bữa nay ngày nào ta không qua đây.”

“Ừ. Thế nhưng mai là một ngày đặc biệt, ta sợ ngươi không đến.” Giang Tòng Loan cười, một đôi đào hoa hơi xếch, tràn ngập mê hoặc.

Ninh Giác Phi buồn cười nhưng không nói gì chọc ghẹo y, sợ y mẫn cảm lại miên man suy nghĩ, nên đành đơn giản gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta nhất định đến.”

Hôm sau, Ninh Giác Phi, Vân Thâm ở trong cung cùng Đạm Thai Mục định ra ngày tiến công chính thức, năm mươi vạn đại quân Bắc Kế sẽ phân ra từng nhóm, bí mật xuống phía nam, tập kết tại cứ điểm bí mật, ngày một tháng ba chính thức xuất kích.

Mọi việc thương lượng xong, ba người mới thở dài một hơi.

Đạm Thai Mục đột nhiên nhìn về phía Ninh Giác Phi, cười hỏi: “Nghe nói ngươi có một người bạn mới đến chơi.”

“Đúng vậy, là bạn cũ ở Lâm Truy.” Ninh Giác Phi ăn ngay nói thật.

Đạm Thai Mục gật đầu: “Đã là bạn bè thì hôm nay bàn chuyện xong, ngươi có thể đưa y ra ngoài dạo một vòng, đừng để người ta phải đợi.”

“Được, ta biết.” Ninh Giác Phi cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý: “Vậy, bệ hạ, thần cáo lui trước.” Nói xong, hắn ôm quyền chắp tay. Tới nay, hắn thực sự vẫn chưa thích ứng được với những lễ tiết cung đình này, may là Đạm Thai Mục cũng không thích thượng đại triều, bình thường đều là nghị sự ở ngự thư phòng, Ninh Giác Phi cũng đỡ phải quỳ lạy, khấu đầu,…

“Được.” Đạm Thai Mục gật đầu

Vân Thâm gọi hắn lại hỏi: “Giác Phi, hôm nay ngươi vẫn ăn trưa cùng Giang công tử à?”

“Đúng vậy. Có việc gì sao?” Ninh Giác Phi ôn hòa nhìn về phía hắn. “Nếu ngươi có chuyện gì quan trọng thì trễ một chút ta mới đến đó cũng được.”

Vân Thâm cười lắc đầu: “Không, ta chỉ hỏi chút thôi, công sự đã bàn xong, ngươi cũng nên dẫn y ra ngoài chơi một chút. Mấy ngày nay, y đều ở trong phủ, ngay cả cửa cũng không ra, chỉ sợ chán lắm rồi.”

Ninh Giác Phi nghe hai người họ đều quan tâm Giang Tòng Loan như vậy, không hề tỏ chút khó chịu nào, trong lòng cũng rất vui vẻ. Giang Tòng Loan cũng coi như đáng thương. Lần này tới đây rốt cục cũng là tị nạn nhỉ? Nếu như còn bị ghét bỏ, ngay cả hắn cũng cảm thấy xấu hổ. Lúc này thấy người Bắc Kế rộng rãi hào phóng như thế, thực là hợp với tính hắn.

Hắn nghĩ vậy, mỉm cười gật đầu với Vân Thâm, sau đó đi ra ngoài.

Lúc này mặt trời đã ngã về tây. Hắn ra khỏi cung, cưỡi Liệt Hỏa, trở về phủ Thần Uy tướng quân của mình. Giang Tòng Loan đứng trước của phòng y, vóc người thon dài dưới ánh tà dương khéo một chiếc bóng thật dài, hiện vẻ cô độc.

Ninh Giác Phi bước nhanh về phía y, thân thiết cười: “Tòng Loan, ta đã trở về. Ngươi chờ có lâu không?”

“Không. Dù sao ta cũng không có việc gì.” Giang Tòng Loan dịu dàng cười. “Ngươi có thể đến là tốt rồi, ta chỉ sợ ngươi không đến thôi.”

“Sao thế được? Ta nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến, trừ phi có chuyện gì bất ngờ xảy ra thôi.” Ninh Giác Phi hăng hái vô cùng. “A, giờ thì ngươi có thể nói rồi chưa? Hôm nay là ngày đặc biệt gì thế? Là sinh thần của ngươi?”

Giang Tòng Loan cười lắc đầu: “Chờ một lát đi. Chúng ta ăn cơm trước, sau đó ta dẫn ngươi đi xem cái này.”

“Được.” Ninh Giác Phi tự nhiên không ý kiến.

Hai người đơn giản ăn xong bữa, trò chuyện vui vẻ, người hầu xung quanh cũng không thấy họ có gì khác với thường ngày.

Cơm nước xong, trời cũng đã tối. Giang Tòng Loan đứng dậy: “Giác Phi, ngươi theo ta ra ngoài dạo một chút được không?”

“Được.” Ninh Giác Phi gật đầu. “Từ lúc ngươi đến Kế đô đến nay hình như chưa ra ngoài dạo lần nào thì phải?”

“Đúng vậy.” Giang Tòng Loan hơi cúi đầu. “Ngươi không ở đây, ta sợ khiến người khác hiểu lầm.”

Ninh Giác Phi cười nhìn y: “Ngươi quá cẩn thận rồi, nhưng vậy cũng tốt, miễn cho xảy ra chuyện gì phiền phức. Đến đây, ta cùng ngươi ra ngoài giải sầu, thăm thú Kế đô.”

Giang Tòng Loan cười gật đầu, cùng hắn nhàn nhã ra khỏi cửa.

Vốn Ninh Giác Phi dự định mang Giang Tòng Loan đến mấy chỗ như tửu quán náo nhiệt một chút nhưng Giang Tòng Loan lại rẽ sang một lối nhỏ khác.

Ninh Giác Phi khó hiểu nhìn về phía y: “Ngươi muốn đi đâu vậy?”

Giang Tòng Loan quay đầu cười: “Ta đã nói sẽ dẫn ngươi đi xem một thứ. Giác Phi, ngươi tin tưởng ta chứ?”

“Đương nhiên.” Ninh Giác Phi vốn là lớn gan, không tin y có thể đơn thân độc mã vào Kế đô phá rối, vì vậy liền đi theo y.

Giang Tòng Loan đi rất nhanh nhưng dù sao y cũng là người thường, Ninh Giác Phi không cần cố sức cũng đuổi kịp y.

Hai người nhanh chóng đi đến khu vực hoàng cung. Giang Tòng Loan dường như rất quen thuộc đường nhỏ ở đây, trực tiếp quẹo vào một hẻm vắng, đi sát tường, vòng qua lối tắt, sau đó đến một cửa nhỏ gần tường cao. Tựa hồ là cửa sau của một phủ đệ quyền quý nào đó, cửa chuyên cho hạ nhân đi, hoàn toàn kín đáo vắng vẻ, không làm người khác chú ý.”

Giang Tòng Loan đưa tay gõ cửa hai cái, rồi lại gõ hai tiếng, ngừng, lại gõ ba tiếng.

Cửa liền mở.

Bên trong là một cô gái mặc trang phục cung nữ, nhìn Giang Tòng Loan rồi nhìn sang Ninh Giác Phi, sau đó nhanh nhẹn xoay người dẫn đường.

Ba người đều vô cùng cẩn thận, bước chân rất nhanh, chạm đất cũng rất nhẹ.

Không lâu sau, bọn họ đi qua một hành lang gấp khúc, xuyên lối tắt qua một đại thụ thật lớn, đi đến một đại hoa viên. Cung nữ kia dừng chân, chỉ tay về một phía.

Trong hoa viên có một ngôi đình trú nhỏ, bốn bề có cửa sổ vuông khắc hoa mở rộng, bên trong thắp đèn rất sáng. Trong đình có ba người ngồi, dường như đang dùng bữa. Ninh Giác Phi ngưng mắt nhìn qua, là Đạm Thai Mục cùng Vân Thâm, còn có một cô gái ở bên, nhìn trang phục của cô, xảo tiếu thiến hề, chính thị trưởng công chúa Bắc Kế, Đạm Thai Chiêu Vân.

Ninh Giác Phi cảm thấy việc này cũng chẳng có gì lạ, Vân Thâm cùng huynh muội Đạm Thai ăn với nhau một bữa cơm, rất bình thường mà. Hắn nghi hoặc nhìn về phía Giang Tòng Loan, muốn hỏi y chấp nhận mạo hiểm dẫn mình đến đây để làm gì.

Giang Tòng Loan dường như biết hắn đang nghĩ gì, mỉm cười, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Giác Phi, ngày hôm qua ta hỏi ngươi, ngươi muốn biết sự thật hay muốn tiếp tục bị giấu giếm, ngươi nói ngươi muốn biết sự thật. Bây giờ, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi muốn biết sự thật không?”

Ninh Giác Phi không chút nghĩ ngợi gật đầu, cường điệu: “Ta muốn biết tất cả sự thực mà không phải dối gạt hay những lời gièm pha.”

Giang Tòng Loan ghé vào tai hắn thổ khí như lan, mỉm cười: “Yên tâm, Giác Phi, ta lừa ai cũng sẽ không lừa ngươi, lại càng không mắt mở trừng trừng nhìn người khác lừa ngươi. Ta mang ngươi đến đây là để cho ngươi tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, để chính ngươi đánh giá, ta tuyệt đối không nói thêm gì.”

“Được.” Ninh Giác Phi nhìn về phía y. “Ngươi nói đi.”

Giang Tòng Loan liếc nhìn ba người trong đình, âm thanh nhẹ mà rõ ràng: “Hôm nay là sinh thần mười sáu tuổi của Chiêu Vân công chúa. Mười năm trước, Ưng vương tiếng tăm lừng lẫy, chiến công rực rỡ, Vân Dực chết trận sa trường, oanh liệt hi sinh cho tổ quốc, để lại một trai một gái, cố hoàng đế Bắc Kế, Đạm Thai Khiên lập tức hạ chiếu, không chỉ phong tặng, khen ngợi mà còn đem tỷ tỷ Vân Thâm cho trưởng tử Đạm Thai Mục làm chính phi, tổ chức đính hôn cho Vân Thâm cùng với trưởng nữ Chiêu Vân công chúa.”

Nghe đến đây, Ninh Giác Phi như bị sét đánh, ngẩn cả người. Hắn cảm thấy việc này thực sự quá khó tin, ánh mắt nhìn Giang Tòng Loan không tự chủ được hướng về phía đình kia.

Giang Tòng Loan bình tĩnh nói tiếp: “Lúc đó Vân Thâm mười bốn, Chiêu Vân công chúa mới sáu tuổi. Đạm Thai Khiên đã nói, mười năm sau, khi Chiêu Vân đầy mười sáu tuổi liền để bọn họ thành thân.”

Ninh Giác Phi đứng ngây ra, hắn cảm thấy toàn thân rét run, không thể cử động.

“Việc này, rất nhiều cựu thần Bắc Kế đều biết, chỉ giấu một mình ngươi. Mười năm qua, Vân Thâm luôn giữ mình trong sạch, chưa dạo thanh lâu, cũng không nạp thiếp, một mực chờ Chiêu Vân lớn lên. Giác Phi, nếu như ngươi không đột nhiên xuất hiện, Bắc Kế trăm phương nghìn kế muốn có được ngươi nhưng ngươi cứng mềm gì cũng không chịu, chỉ trọng tình trọng nghĩa thì Vân Thâm tuyệt không hi sinh chính hắn.” Giọng nói Giang Tòng Loan vẫn rất nhẹ nhưng lời nói ra như từng hơi lạnh, thổi vào tai hắn, đâm vào lòng hắn. “Lẽ ra hôm nay hẳn là ngày đại hỉ của họ, Công chúa phủ cùng Quốc sư phủ sẽ giăng đèn kết hoa, hỉ khí ngập tràn, tổ chức một hôn sự long trọng. Thế nhưng, ngươi đã đến, chuyện này tất cả mọi người đều giả câm vờ điếc, không ai nhắc lại. Vân Thâm vì quốc gia y, hy sinh bản thân, hy sinh Chiêu Vân, thật không hỗ là đại thần vì nước vì dân, thật không hỗ là quốc sư tốt.”

Thì ra…. thì ra… đúng là hy sinh… thì ra y hai mươi tư vẫn là xử nam là vì thế… thì ra… thì ra… sự thật là thế…

Ninh Giác Phi xuất thần nhìn ba người kia, một lát sau, hắn cất tiếng: “Tòng Loan, ngươi về trước đi, tự ta sẽ đi điều tra. Việc này, ta cần phải rõ ràng.”

Giang Tòng Loan gật đầu: “Được, ta về phủ chờ ngươi. Giác Phi, dù có thế nào, ngươi ngàn vạn lần đừng xung động.” Nói đến đây, giọng nói của y tràn ngập lo lắng cùng thân thiết.

Ninh Giác Phi cắn răng, nhẹ nhàng gật đầu.

Giang Tòng Loan nhìn hắn lưu loát mà hòa vào trong bóng đêm, lúc này mới lặng yên theo đường cũ đi ra, chậm rãi trở về phủ Thần Uy đại tướng quân.

Ninh Giác Phi luôn luôn thích mặc hắc y, lúc này hắn đem vạt áo mắc vào đai lưng, nương theo bóng đêm phi thân ẩn vào rừng cây, cúi người rạp sát đất, vô thanh vô tức tiếp cận đình viện.

Bốn phía đình đều trồng hoa, trồng cỏ, chỉ có chỗ vào mới để một phiến đá chỉ đường. Ninh Giác Phi tránh khỏi chỗ nhiều người ra vào, từ hướng ngược lại lẫn vào biển hoa, nhanh nhẹn đến gần đình, rồi dán người vào vách tường của đình viện. Nơi này là góc chết của ngọn đèn, cho dù nhãn lực tốt cỡ nào thì trừ khi sát ngay trước mặt, không ai có thể phát hiện hắn.

Hắn thở thật chậm, thật nhẹ, không một tiếng động, ngưng thần yên lặng nghe động tĩnh trong đình.

Đạm Thai Chiêu Vân đang khóc.

Âm thanh Vân Thâm nghe rất thống khổ: “Chiêu Vân, xin lỗi.”

Âm thanh Đạm Thai Mục thật nặng nề: “Muội tử, đó là vì quốc gia, ngươi muốn trách thì trách vi huynh đây, đừng trách Vân Thâm.”

Đạm Thai Chiêu Vân nghe thế, càng khóc to hơn: “Hoàng huynh, vì sao? Vì sao ta phải hy sinh như vậy? Từ nhỏ ta cùng Vân Thâm đính hôn, vẫn ngóng trông ngày lớn lên, gả cho y. Vân Thâm, không phải ngươi cũng nghĩ vậy sao? Ngươi một mực chờ ta lớn lên, một mực chờ lấy ta. Ngươi… vì sao Ninh Giác Phi kia tới, chúng ta phải xa nhau? Lẽ nào chỉ có cách này mới giữ hắn lại được?”

Đạm Thai Mục thở dài: “Muội tử, lúc phụ hoàng hoăng thệ ngươi cũng đã lớn, biết chuyện tiếc nuối nhất trong đời của phụ hoàng, tận mắt thấy ta thề trước mặt ngài, nhất định phải lấy được giang sơn Nam Sở, khiến Bắc Kế ta quốc phú dân cường. Nếu như không có Ninh Giác Phi, chúng ta muốn hoàn thành nguyện vọng này thì gian nan ra sao, ngươi cũng hiểu. Yến Bắc thất quận chúng ta tấn công mãi không được, thì nói gì đến vạn lý non sông Nam Sở chứ. Lúc đầu ở Kiếm môn quan, Ninh Giác Phi một mình cưỡi ngựa đánh lui Độc Cô Cập, chúng ta đã bắt đầu chú ý đến hắn. Sau đó khi ở Yến Bình Quan, Ninh Giác Phi xuất quỷ nhập thần từ trọng trọng bao vây của ta cứu Cảnh vương cùng Du Hổ làm chúng ta càng thêm kinh sợ. Không chỉ chúng ta mà còn Tây Vũ, Nam Sở đều muốn chiêu dụ hắn. Nam Sở phái Kinh Vô Song mạo hiểm đến đây chính là muốn dùng tình kết nghĩa của hai người họ mà kéo hắn trở lại. Trước lễ đua ngựa, Giác Phi say khướt mà về, Vân Thâm phát hiện vật quý Độc Cô Cập thích nhất, cửu tuấn linh lung trong người hắn. Muội tử, ngươi không phải loại tiểu nữ nhi trốn ở khuê phòng chẳng biết thế sự, ngươi hẳn là biết, nếu như để một trong hai quốc gia kia có được Giác Phi thì Bắc Kế ta sẽ gặp nguy hiểm như thế nào. Trong lúc Giác Phi sống ở Kế đô, cái gì Vân Thâm cũng đã thử qua, tiền tài hắn không ham, mỹ nhân hắn không cần, vinh hoa phú quý hắn xem như cặn bã chỉ trọng có tình nghĩa. Ngươi nghĩ xem, còn ràng buộc nào sâu hơn cả tình nghĩa? Hắn thích Vân Thâm, vậy thì chỉ có y có thể hy sinh. Muội tử, ta cũng không sợ mà thành thật nói cho ngươi, nếu như người Giác Phi thích chính là ngươi, ta cũng sẽ đem ngươi gả cho hắn. Vân Thâm cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu chuyện đó xảy ra, y cũng không thể oán hận một câu.”

Đạm Thai Chiêu Vân lúc nào cũng sang sảng, phóng khoáng, thế mà giờ đây giọng cười lanh lảnh như chuông bạc lúc này lại khóc đến ruột gan đứt đoạn, cô không ngừng gào hỏi: “Vì sao? Vì sao? Vân Thâm, lẽ nào chúng ta nhất định phải vì quốc gia hy sinh lớn đến như vậy? Ngươi nhất định phải trả giá đến như vậy? Chịu đựng nhục nhã như vậy?”

Vân Thâm vẫn không hé răng bây giờ mới cúi đầu nói: “Giác Phi là anh hùng cái thế, đối đãi tình thâm nghĩa trọng, đó không coi là nhục nhã.”

“Nhưng ngươi không yêu hắn.” Giọng Đạm Thai Chiêu Vân càng thêm bén nhọn.” Ngươi không yêu hắn mà lại phải cùng hắn làm cái chuyện đó, đó là điều nhục nhã nhất trên đời. Vân Thâm, ngươi yêu hắn sao? Ngươi dám lớn tiếng nói ra không? Ngươi yêu hắn sao?”

Vân Thâm lại im lặng.

Đạm Thai Mục thở dài: “Muội tử, ngươi đừng bức Vân Thâm. Mấy ngày nay… trong lòng y, cũng không dễ chịu.”

Đạm Thai Chiêu Vân tuyệt vọng khóc ròng: “Đáng giá sao? Đáng giá sao?”

Vân Thâm kiên định đáp: “Đáng giá. Chiêu Vân, đó là quốc gia của ngươi, bệ hạ là huynh trưởng ngươi. So với quốc gia hưng vong, tư tình cá nhân sao có thể quan trọng. Nếu thảo nguyên của chúng ta bị nước khác chiếm, nhân dân của chúng ta bị người khác nô dịch, đó mới thật sự là nhục nhã thật sự…”

Ninh Giác Phi đã không còn nghe nổi nữa. Mỗi chữ bọn họ nói ra, mỗi một tiếng khóc của Chiêu Vân đều như dao cứa vào lòng hắn. Giờ này khắc này, cả người hắn tựa như vạn tiễn xuyên tâm, trở thành một cái xác rỗng không hồn.

Bản năng khiến thân thể hắn yên lặng rời khỏi đó. Đợi đến khi lui về đến gốc đại thụ, hắn nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn.

Đạm Thai Chiêu Vân nằm trong lòng Vân Thâm, cả người run rẩy, đôi vai cũng rung động theo từng tiếng nấc.

Mà Vân Thâm, ôm lấy cô, vẻ mặt thống khổ cùng bất đắc dĩ.

Hết chương 58

Kaori: Chuyện đã là như vậy thì nên trách Vân Thâm hay không nên trách Vân Thâm đây? Nếu nói Nam Sở không từ thủ đoạn thì Bắc Kế có Đạm Thai Mục như vậy, Vân Thâm như vậy có được xem là quang minh chính đại không? Rốt cục, chỉ xét về thủ đoạn lung lạc Ninh Giác Phi thì hai bên cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.

Mai_kari :

“Ngươi dám lớn tiếng nói ra không? Ngươi yêu hắn sao?”

Vân Thâm lại im lặng.

Có đôi lúc sự im lặng chính là sự bắt nguồn của một quá trình ngược tâm dữ dội.

Dù biết sự thật sẽ thương tâm, nhưng bị che giấu lại càng thương tâm hơn.

Tình yêu tưởng chừng luôn trong tay, hóa ra chỉ là một màn kịch hoàn hảo.

Mọi người đều biết là kịch, chỉ mình mình nghĩ là thật.

Nỗi đau bị Bắc Kế lừa dối này còn hơn cả khi Giác Phi bị giằn vặt ở Nam Sở.

Đọc khúc cuối,

Giờ này khắc này, cả người hắn tựa như vạn tiễn xuyên tâm, trở thành một cái xác rỗng không hồn.

Thật sự có thể hiểu được cảm giác của Giác Phi lúc đó.

Vân Thâm, em không nói giúp gì cho anh rồi.

Anh đúng là quá « Thâm » !

-> Ai thích couple này thì chuẩn bị tinh thần đi nha, cảnh ngược chính thức bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.