Ninh Giác Phi đi ra bằng cửa hông của phủ công chúa, rồi lập tức hòa vào bóng đêm, quay về phủ mình.
Hắn không kinh động bất cứ ai, leo tường mà vào, kéo Liệt Hỏa ra khỏi cửa, xoay người lên ngựa, phi như điên.
Kế đô tuy có tường thành nhưng đêm không đóng cổng, buổi tối chỉ có 3 mặt cửa bị đóng lại, cửa nam vẫn mở rộng. Binh sĩ thủ vệ ở đây thấy một con ngựa chạy như bay đến đều ngưng mắt, nương theo ánh đuốc nhìn lại, ngựa là Liệt hỏa, người là Thần Uy đại tướng quân. Lúc này thấy hắn phi ngựa đến, tưởng rằng có quân vụ khẩn cấp, vội vã nghiêng người dàn hai hàng trước cổng, cúi chào cho đi.
Ninh Giác Phi không như bình thường dừng lại hoàn lễ, tốc độ không giảm, phi như bay ra ngoài.
Đầu mùa xuân Bắc quốc trời vẫn còn lạnh, gió đêm thảo nguyên đập vào mặt, lạnh thấu cả xương.
Ninh Giác Phi mờ mịt không nhận biết gì xung quanh, chỉ để mặc Liệt hỏa lao về phía trước, cách Kế đô càng ngày càng xa.
Trong lòng hắn nặng trịch, tựa như có một ngọn núi nào đó đè nặng, làm hắn đau đến không chịu nổi. Máu nóng trong lòng cũng ào ào chảy ra, nóng hổi. Trong cổ mơ hồ có chút ngọt ngọt, một ngụm máu này không nhổ ra được, nghẹn lại trong tim, đè đến hắn không thể nổi.
Chẳng biết chạy bao lâu, Ninh Giác Phi hoàn toàn phân biệt được phương hướng nhưng cũng chẳng thèm để ý tới.
Liệt Hỏa dường như cũng cảm nhận được nội tâm trầm thống của hắn, sau khi phi nhanh hơn trăm dặm thì bắt đầu chạy chậm lại.
Dù mông lung Ninh Giác Phi vẫn còn chút lý trí, không để Liệt Hỏa mệt mỏi quá độ. Vì vậy máy móc mà giật cương, dừng lại trên thảo nguyên.
Bốn phía vắng lặng, trên đầu là chòm sao Bắc Đẩu quen thuộc, chính là Cán chùm sao Bắc Đẩu chỉ hướng đông, trời đất vào xuân. Lúc này, hắn nhớ về một năm trước, nhớ về cảnh tượng đã thấy ở ngoài Yến Bình Quan. Sau đó, gặp được Vân Thâm.
Trong đầu hai chữ “Vân Thâm” vừa lóe ra, lòng hắn lại đau.
Trước đây, hắn ở Lâm Truy chịu những nhục nhã, dằn vặt tàn nhẫn không thuộc về mình, đều không cảm thấy sao. Ở trong lòng hắn, đó chỉ là những trận cực hình, địch nhân dùng hình phạt gì đều không liên quan đến tình cảm, chịu qua được là dũng sĩ, có thể ngạo nghễ đứng trước đời, nhịn không quá đó là hèn nhát, ngoan ngoãn đầu hàng cũng được. Đối với những chuyện này, hắn không để trong lòng, cũng chẳng thấy gì là xấu hổ, càng không xem nó là nhục nhã suốt đời. Hắn cắn răng mà sống qua nó, thành công mà thoát đi, ở trong lòng hắn, mỗi một lần nhớ tới, hắn chỉ vì bản thân mà hãnh diện, tự hào, và xem thường, khinh miệt với bọn mặt người dạ thú Nam Sở.
Thế nhưng, tối nay, trong lúc ở đình viện đó, hắn cảm thấy cả đời mình chưa từng đau đớn, nhục nhã đến thế bao giờ. Những lời ấy như một thanh đao, cắm sâu vào phần yếu đuối nhất trong tim hắn, đau xót đến tàn khốc lan khắp thân thể, làm thân thể hắn mỗi một tấc da đều như bị thiêu trên lửa đỏ.
Hắn khom người, ngã ra bãi cỏ mới mọc.
Trong bóng đêm lạnh lẽo, những mầm xanh nho nhỏ quanh người Giác Phi như tỏa ra hơi thở của sự sống, chúng tựa như nhận được sự thống khổ của hắn, không tiếng động mà an ủi hắn.
Liệt Hỏa chậm rãi đến gần, đầu ngựa cúi xuống mặt hắn, nhẹ nhàng mà cọ cọ, hơi thở ấm áp phun lên má hắn, tựa như vỗ về, xoa dịu.
Giác Phi nhìn Liệt hỏa, nhẹ nhàng ôm lấy cổ nó, lẩm bẩm: “Liệt Hỏa, Liệt Hỏa, ta còn có ngươi, ta vẫn chưa trắng tay phải không?”
Liệt Hỏa hí nhỏ một cái, đạp đạp móng trước, tựa như khẳng định.
Hắn cười khổ, thả cổ nó ra, giang rộng tay chân nằm thẳng xuống nhìn trời đêm thưa thớt.
Đại não trống rỗng, cứ như vậy đờ ra, căm lặng.
Gió lạnh lướt qua thảo nguyên, xẹt qua thân thể hắn, chạy về phía chân trời.
Ánh rạng đông từ từ hiện lên, tựa như gửi cho thảo nguyên hơi thở ấm áp.
Một vài con vật đã bắt đầu bò ra kiếm ăn. Từng con chim nhỏ hăng hái lướt qua bầu trời, chiêm chiếp kêu từ phương xa.
Ninh Giác Phi quay đầu nhìn mặt trời đỏ rực thong thả trèo lên khỏi đường chân trời.
Sau đó, hào quang rực rỡ, chiếu sáng thiên không rồi lại nhường chỗ lui đi cho mây đen thế chỗ, giờ đây, mỗi cụm mây đen như được viền vàng bao xung quanh.
Thân người Liệt Hỏa trong ánh triều dương càng thêm đỏ rực. Nó đang ăn cỏ cũng phải ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang lên. Đột nhiên, Liệt hỏa ngửa đầu hí vang, chạy quanh trên thảo nguyên, hưng phấn dào dạt.
Ninh Giác Phi nhìn nó, khóe miệng dần dần xuất hiện tiếu ý cay đắng.
Vân Thâm, nguyện vọng của ngươi, ta đã hiểu, tấm lòng của ngươi ta đã biết. Ngươi là quốc sư tốt, một lòng vì nước vì dân, không tiếc hy sinh bản thân, ta tin tưởng ngươi sẽ cai quản quốc gia rất tốt. Ngươi cứ yên tâm, ngươi đã phải trả một cái giá lớn đến vậy, ta nhất định thực hiện cho được tâm nguyện của ngươi, trả cho ngươi một giang sơn cẩm tú.
Chỉ là, ngươi không cần ủy khuất bản thân mà ở bên ta nữa, giữa chúng ta không cần hư tình giả ý như vậy. Ngươi vũ nhục cảm tình của ta cũng là vũ nhục chính ngươi. Ở trong lòng ngươi, rốt cuộc ngươi xem ta là người như thế nào?
Được rồi, hiện tại tất cả đều kết thúc. Ngươi cũng không cần đau khổ, hy vọng ngươi có thể vui vẻ, trở lại cuộc sống trước đây.
Nghĩ đến đây, Ninh Giác Phi tâm bình khí hòa mà ngồi dậy, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, trong mắt lại hiện lên sự lạnh nhạt hờ hững trước kia khi ở Nam Sở.
Thẳng đến lúc này, hắn mới cảm thấy toàn thân lạnh như rơi vào hầm băng, tay chân cứng ngắc, hành động trắc trở.
Hắn chậm rãi hoạt động một hồi mới dần dần đỡ hơn. Huýt một tiếng dài, gọi Liệt Hỏa đang vui vẻ chạy ở nơi xa về, xoay người lên ngựa, bắt đầu nhận rõ phương hướng, tìm đường trở lại.
Thẳng đến buổi chiều, hắn mới trở lại Kế đô.
Thành trì như trước, đường phố như trước, phòng ốc như trước, cây cối như trước, nụ cười của người dân cũng như trước chỉ có thế giới của hắn là thay đổi. Nhìn tất cả trước mắt, Ninh Giác Phi mới hiểu thế nào là cảnh còn người mất.
Hắn yên lặng giục ngựa chạy qua rừng người đông đúc, vả vờ như không thấy mọi người hai bên đường mỉm cười hành lễ, bắt chuyện, đi thẳng về Thần Uy Tướng quân phủ.
Tổng quản vội vã chạy đến đón, khom người đi theo hắn, bẩm báo: “Tướng quân, cả đêm ngài đi đâu vậy? Một chút tin tức cũng không có, làm hạ nhân lo quá. Vân đại nhân có đến xem ngài vài lần, rồi lại phái người sang hỏi, nói là ngài hồi phủ thì phái người báo cho Vân đại nhân hay. Ngài đây là…”
Ninh Giác Phi ngắt lời ông, hững hờ đáp: “Ta đi ra ngoài một lúc, không có chuyện gì. Ta mệt mỏi rồi, muốn nghỉ một hồi, không muốn bất cứ kẻ nào quấy rối. Mặt khác, ngươi đi thỉnh Giang công tử đến phòng ta một chuyến.”
“Tuân lệnh.”
Nói là phòng hắn nhưng chính hắn cũng không tìm ra, vẫn là vị tổng quản kia dẫn hắn về phòng.
Cho tới bây giờ, hắn chưa từng ở đây ngày nào, trong phòng tuy rằng sạch sẽ nhưng lại không có hơi người, có chút âm lãnh. Hắn rùng mình một cái, nhưng không nói gì, chỉ bảo tổng quản đi tìm người.
Khi Giang Tòng Loan theo tổng quản bước vào cửa phòng thì đã thấy Ninh Giác Phi ngồi bên cạnh bàn đã như biến thành người khác. Sắc mặt tái nhợt, cả người tiều tụy, ánh sáng trong mắt đã trở về thần thái liệt đạm mạc như ban đầu vào Thúy Vân lâu.
Vị thiếu niên tướng quân chỉ mới hai mươi tuổi đã danh chấn thiên hạ này tựa hồ đã trải qua rất nhiều tang thương.
Giang Tòng Loan chậm rãi đi qua, ngồi đối diện Ninh Giác Phi, ôn hòa mà hỏi: “Giác Phi, ngươi sao rồi?”
“Ta không sao.” Âm thanh Ninh Giác Phi rất nhẹ, lại có vẻ bình tĩnh: “Ngươi đã ăn chưa?”
Giang Tòng Loan nghe vậy rất kinh ngạc: “Giờ đã sắp đến giờ Thân rồi, trong phủ đã sẵn cơm trưa. Giác Phi, có phải từ tối qua đến giờ ngươi chưa ăn gì không?”
Ninh Giác Phi “a” một tiếng, hiển nhiên cũng không để ý: “Ta không đói bụng.”
Tổng quản nọ nghe thế, lập tức mang điểm tâm lên cho hắn, sau đó lập tức cho hâm lại thức ăn.
Ninh Giác Phi nỗ lực nhớ lại tên tổng quản nhưng nghĩ mãi không ra, chỉ ngờ ngợ nhớ ông là gia nô trong phủ Vân Thâm, hình như cũng họ Vân, lúc này tiện thể nói luôn: “Vân tổng quản, ngươi không cần làm thế. Ta cùng Giang công tử có chuyện cần nói, các ngươi lui ra đi. Còn nữa, lúc ta nói chuyện không thích có người ở bên cạnh quấy rối, nếu như ta không gọi mà có người đến gần đây trong phạm vi ba trượng thì ta sẽ đuổi tất cả mọi người trong phủ này, một người cũng không để lại.”
Vị tổng quản kia chưa từng thấy Ninh đại tướng quân luôn luôn ôn hòa đối đãi hạ nhân lại nghiêm nghị như vậy, nên liền khom người kinh sợ đáp: “Tuân lệnh, tướng quân yên tâm, ta nhất định tự mình canh gác bên ngoài, không cho bất cứ ai đến gần.”
“Được, ngươi đi đi.”
Tổng quản bất đắc dĩ, đành phải tuân lệnh lui ra ngoài.
Ninh Giác Phi ngưng thần nghe ngóng, xác nhận bốn phía đã không người, lúc này mới nhìn Giang Tòng Loan.
“Tòng Loan, ngươi hãy nói thật với ta.” Âm thanh Ninh Giác Phi ôn hòa, điềm đạm: “Ngươi là người của ai?”
Đôi mắt Giang Tòng Loan mở to, thấy hắn vẫn bình tĩnh như cũ, không có ý oán trách liền yên tâm. Trên mặt y là một nụ cười nhè nhẹ: “Tây Vũ hoàng đế.”
“Độc Cô Cập?” Ninh Giác Phi có chút kinh ngạc. Thật không nghĩ tới, một lão bản nam xướng quán nổi danh ở Lâm Truy lại là người Tây Vũ.
Giang Tòng Loan gật đầu, nhìn về phía cửa sổ. Dù trời đã đầu xuân nhưng trên cành mai trước cửa hãy còn đọng tuyết trắng. Ở đây phần lớn đều là mai vàng, từng đóa hoa vàng nhạt tỏa hương thơm ngọt lạnh, mùi hương theo gió bay xa. Trong nháy mắt, y nhắm mắt lại, dường như trở về quá khứ xa xôi, nét mặt tựa như ngẩn ngơ.
Ninh Giác Phi cũng không ép, lẳng lặng chờ y. Hắn vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo, ngồi trong căn phòng khuất sáng, gương mặt hắn có chút trắng.
Giang Tòng Loan chậm rãi nói: “Đó là chuyện từ mười năm trước. Khi đó, ta vừa mới bắt đầu tiếp khách không lâu, gặp hắn. Hắn cải trang thành thương nhân, đến Nam Sở du ngoạn. Khi đó hắn cũng chỉ 17, 18 tuổi nhưng giả trang rất lão luyện, y phục quý giá, chi tiền hào phóng, lại nói lưu loát tiếng Nam Sở, không ai có thể nhận ra hắn là người Tây Vũ.” Nói đến đây, y cười.
Giang Tòng Loan nhìn hoa mai, dịu dàng nói: “Khi đó, ta không làm ở Lâm Truy, là ở Giang Nam. Một ngày nọ, hắn đến chỗ ta chơi, gặp ta, từ nay về sau càng lúc càng mê đắm. Mỗi ngày, hắn đều đến tìm ta, ta không muốn tiếp các khách khác nữa, cũng may là hắn chi rất hào phóng nên lão bản vẫn nể mặt, không ép ta. Cứ thế hơn nửa năm, hắn mới rời đi, vừa đi liền bặt vô âm tín. Qua vài năm, ba nước đại chiến một hồi, Nam Sở tiêu điều, việc làm ăn của chúng ta cũng không dễ dàng. Lão bản đang muốn bán ta thì hắn bỗng nhiên tìm trở về, mua ta. Chúng ta triền miên hai tháng, sau đó, hắn nói cho ta biết thân phận của hắn, nói hắn là thái tử Tây Vũ, cần ta giúp hắn, hỏi ta có chịu hay không. Ta tự nhiên bằng lòng. Nam Sở đối xử với ta có tốt lành gì đâu? Căn bản không coi chúng ta là người. Phụ mẫu ta ngày đêm làm lụng mệt chết mệt sống, ngay cả con cũng không nuôi nổi, phải bán con đi. Bản thân ta đối với Nam Sở càng không có gì để lưu luyến cả. Hắn lấy tiền, đưa ta đến Lâm Truy mở một tiểu quan quán thật lớn. Ta… từ nhỏ đã bị bán vào thanh lâu, cũng không biết làm nghề gì khác. Hơn nữa, chỉ có làm nghề đó mới tiếp xúc được với những quan to trong triều, lúc họ say rượu, say tình, cũng dễ dụ họ nói ra… Hắn cũng nói, nếu có ngày ta gặp nguy hiểm, hắn nhất định không bỏ rơi ta, người của hắn sẽ bảo vệ ta rời Nam Sở, đưa ta trở về bên hắn.”
Ninh Giác Phi im lặng nghe, lúc này đột nhiên hỏi: “Cường ca kia, là người của hắn?”
“Phải.” Giang Tòng Loan gật đầu.
Ninh Giác Phi hỏi tiếp: “Ngươi ẩn núp ở Lâm Truy lâu như vậy, đều bình yên vô sự, lần này là bởi vì ta mà phải đi?”
“Phải, nhưng cũng đáng giá.” Giang Tòng Loan quay đầu, nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy tiếu ý. “Tiểu Lâu… không, Giác Phi, lần đầu tiên ta thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi không giống người thường, không ngờ rằng sau này ngươi sẽ trở thành một đại tướng quân. Những hành động của ngươi ở Hàn Dương thành cùng Kiếm môn quan, thực sự là khiến Độc Cô Cập thưởng thức. Hắn nhắn tin cho ta, hỏi về chuyện của ngươi. Ta thật vất vả mới từ trong miệng thị vệ Võ vương biết được thì ra Ninh Giác Phi chính là… Độc Cô Cập biết được liền nghĩ đến Thuần Vu Càn sẽ cố lung lạc ngươi, hơn phân nửa sẽ muốn giết người, tiêu diệt hết những người biết quá khứ của ngươi. Bởi vậy, hắn bảo ta rời khỏi Lâm Truy ngay, thế nên ta mới có thời gian xử lý hết mọi chuyện mà đi kịp lúc.”
“Vậy ta hiểu rồi.” Ninh Giác Phi trầm tĩnh gật đầu. “Lần này, là Độc Cô Cập cho ngươi tới?”
“Phải. Hắn nói ngươi không muốn nhập Tây Vũ, muốn vì Bắc Kế hiệu lực thì cũng không sao, hắn tôn trọng ý kiến của ngươi, nhưng hắn không đành lòng nhìn ngươi chịu nhục, muốn ta vạch trần mặt nạ của Vân Thâm.” Khi nói đến những chuyện kinh tâm động phách như vậy, thái độ của Giang Tòng Loan vẫn dịu dàng như xưa, âm thanh không nhanh không chậm, khiến người dù nghe xong cũng vô cùng thoải mái.
Ninh Giác Phi quay đầu nhìn ra cửa sổ, cố gắng chịu đựng cảm giác choáng váng: “Vậy ta hiểu cả rồi. Nói cho ta biết sự thật, là tôn trọng ta. Tòng Loan, ta rất cảm ơn ngươi. Như vậy, sau này ngươi có dự tính gì không? Trở lại à? Nếu ngươi phải về, ta sẽ cho người hộ tống ngươi, không để ngươi gặp nguy hiểm gì.”
Giang Tòng Loan cúi đầu: “Giác Phi, ta muốn ở lại bên cạnh ngươi.”
Ninh Giác Phi có chút bất ngờ: “Là ý của Độc Cô Cập?”
“Không, là ý của ta.” Âm thanh Giang Tòng Loan càng nhỏ. “Ta không muốn trở lại, ta muốn ở bên ngươi.”
Ninh Giác Phi đang muốn nói cái gì nữa thì bỗng ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe.
Giang Tòng Loan chú ý tới nét mặt của hắn, nên không nói gì, lắng tai nghe ngóng một chút, nhưng không nghe thấy gì, nghi hoặc nhìn về phía Ninh Giác Phi.
Trên mặt Ninh Giác Phi bỗng nhiên xuất hiện sự mệt mỏi, cúi đầu nói với y: “Như vậy, ngươi về trước nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Có cái gì, ngày mai chúng ta lại nói.”
Giang Tòng Loan nhu thuận “Ừ” một tiếng rồi liền đứng dậy, ân cần nói: “Giác Phi, sắc mặt ngươi không tốt, nên nghỉ một chút, đừng tàn phá cơ thể mình.”
“Được, ta biết.” Ninh Giác Phi mỉm cười với y, rồi đứng dậy đưa y ra cửa.
Giang Tòng Loan vừa đi không xa, liền thấy Vân Thâm gấp rút bước đến, vì vậy mới hiểu hành động của Ninh Giác Phi. Hắn mỉm cười, quẹo vào lối khác, đi trở về phòng mình.
Vân Thâm nhìn bóng lưng y, sắc mặt có chút âm trầm nhưng không nói gì, gấp gáp đi vào phòng Ninh Giác Phi.