Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 1 - Chương 68



Ninh Giác Phi dẫn đầu Ưng quân xuất hiện trước mặt trận quân Nam Sở, hắn lưu loát rút Ưng đao, đao vạch một đường sáng loáng trên không trung rồi chỉ về phía trước.

Hai vạn Ưng quân lập tức thay đổi đội hình, chia làm hai cánh, song song nhau tiến về ‘Bình Di Vạn Toàn trận’ tấn công.

Binh sĩ Nam Sở vội vàng giương cung cài tên, đều bị Ưng quân vung đao chém phăng.

Thế tới của Bắc Kế vừa mãnh vừa nhanh, như thái sơn áp đỉnh khiến nhóm quân Nam Sở tiên phong đón địch bị áp lực rất lớn. Bọn họ cắn răng vừa bắn ra một đợt mưa tên thì địch nhân đã xông tới ngay trước mắt.

Vừa vào chiến trận, Ninh Giác Phi liền vung đao chém ngã không biết bao nhiêu binh lính Nam Sở. Những món vũ khí bình thường trên tay binh sĩ không chịu nổi một chiêu của Ưng đao. Nhưng hắn xuất đao cực kỳ có chừng mực, vung tay chém gãy binh khí đối phương rồi thuận thế để đao theo quán tính chém vào thân thể người, như vậy chỉ làm đối phương mất đi sức chiến đấu, không đến nỗi mất mạng. Ninh Giác Phi một đường xung phong liều chết, phía sau hắn, binh lính Nam Sở ngã xuống mặt đất mà hét thảm, chiến hữu những binh sĩ này nghe tiếng, thực sự không đành lòng, vội vàng chạy đi cứu hộ. Vì vậy một chiêu của Ninh Giác Phi liền giảm được gấp 2, thậm chí gấp 3 sức chiến đấu của Nam Sở, khiến trận pháp đối phương rối loạn.

Tướng sĩ Ưng quân đều là do hắn dạy dỗ, xuất đao thu đao cực kỳ thỏa đáng, tuy thế như chẻ tre nhưng rất ít khi chém chết địch nhân, Ưng quân quét đến đâu, nơi đó người bị thương nằm đầy đất, quân địch chỉ cảm thấy ai oán nhưng hận thì rất ít.

Du Hổ nhìn thấy Ninh Giác Phi đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, con mắt đỏ vằn cả lên, trường đao trong tay vung lên, xuyên ngang qua trận, muốn cản hắn lại.

Ninh Giác Phi không dây dưa với Du Hổ, thúc ngựa tả xung hữu đột, xông thẳng tâm trận.

Cùng lúc đó, mấy tiểu đội hắn đặc biệt huấn luyện cũng chia nhau xông vào mắt xích của trận. Nhìn bên ngoài, những chỗ này không khác gì những nơi khác trong trận nhưng nhưng bọn hắn càng đi vào, sự chống cự càng mạnh, hiển nhiên binh sĩ Nam Sở đang hợp lực bảo vệ những nơi hiểm yếu.

Đội trưởng của các tiểu đội này đều là tinh anh trong Ưng quân, vừa thấy thế liền đoán được mình đã tìm đúng nơi, không ai còn lo kìm chế sức nữa mà buông tay đại sát, cấp tốc tiến vào.

Đúng lúc này, hơn vạn chiến sĩ Ưng quân bị vây ở Thanh Phong lĩnh cũng vọt xuống. Bọn họ căn cứ chỉ huy của kèn lệnh, từ trung tâm xông ra, lao thẳng rồi hòa vào hai đội Ưng quân trong trận. Đao trên tay chém xuống, ngựa dưới thân như tên bắn, miệng thét to xung trận, như sói tru hổ gầm, làm lòng người run rẩy.

Nội ngoại giáp công như vậy, quân tâm Nam Sở đại loạn.

Hai vạn Ưng quân cứu viện thấy chiến hữu lao xuống tiếp viện thì ý chí sục sôi, càng thêm hưng phấn, họ vừa theo chiến thuật của Ninh Giác Phi mà tiến vừa thét vang, có người còn cao giọng cười to, nghe không giống bọn họ đang ở trên sa trường giết địch mà giống như bạn bè so tài trong lễ đua ngựa.

Ninh Giác Phi mặc hắc y, cưỡi ngựa như lửa, Ưng đao như nước, gương mặt tái nhợt lại mang theo sát khí lãnh liệt, khiến người người run sợ. Hắn xung trận như bay, rất nhanh mở một đường máu xuyên thẳng vào tâm trận.

Trong tâm trận có một người, tay dùng cờ ngũ sắc chỉ huy, ra hiệu cho trận pháp chuyển động, vây công địch nhân. Nếu trận bố trí vội vàng, ở nơi này chỉ có một người đứng yên ở đó, để trận pháp gắn bó chặt chẽ với tình hình. Nhưng lúc này, bốn phía người này đều có binh sĩ liều mạng bảo vệ.

Du Hổ thấy Ninh Giác Phi lao thẳng tới mắt trận thì sợ hãi không ngớt, đá mạnh bụng ngựa, xông lên chặn.

Ninh Giác Phi vung đao, Ưng đao giương lên, trường thương những binh sĩ bảo vệ bên cạnh đều bị chặt gãy, nhân lúc binh sĩ còn sững sờ, hắn hướng về phía cột gỗ giữa mắt trận mà chém.

Vô số ánh mắt nhìn tuyệt thế bảo đao này lăng không chém tới, như tiếng gió rít giữa đồng không mông quạnh, cây cột gỗ thô to vẫn sừng sững ở nơi nào.

Trong lúc tất cả còn đang kinh ngạc, Ninh Giác Phi bỗng đưa chân đá mạnh vào cột gỗ.

“Rắc rắc”, cột gỗ chậm rãi nghiêng sang một bên rồi ngã xuống dưới tiếng kinh hô của binh sĩ Nam Sở. Người đứng trên cột gỗ từ trên cao rơi xuống, thất khiếu chảy máu, rồi tắt thở.

Mắt trận đã mù, trận pháp lập tức chết, quân đại loạn.

Ninh Giác Phi thúc mã như ánh chớp, đánh chém thoát ra. Ưng quân như ngầm hiểu, lập tức tập trung, tụ tập lại phía sau Ninh Giác Phi.

Ba vạn Ưng quân tụ cùng một chỗ, thuần một màu hắc y hắc mã, hắc khí lan tỏa, âm u như địa ngục, khí thế dọa người.

Ninh Giác Phi ghìm ngựa trước sườn núi, phía sau là đại kỳ bay phấp phới. Dung nhan như ngọc mở một nụ cười thắng lợi, cất cao giọng: “Du Hổ, quân ta đã công phá Yến Bắc thất quận, Kiếm môn quan cũng sắp tới tay, đại thế Nam Sở đã mất, ngươi nên buông khí giới đầu hàng, ta liền tha cho ngươi một mạng.”

Lời vừa nói ra, mấy vạn binh sĩ Nam Sở hai mặt nhìn nhau, trong lòng hoảng loạn, lặng ngắt như tờ.

Du Hổ giận dữ, quát lớn: “Ninh Giác Phi, tiện nhân vô sỉ, chớ có nói bậy. Ngươi trước làm con hát, sau làm kỹ nam, hiện tại lại bò ổ chăn quân thần Bắc Kế, mại quốc cầu vinh lại còn mặt mũi mà càn rỡ sao. Yến Bắc thất quận cùng Kiếm môn quan phòng thủ kiên cố, hùng quan như sắt, sao có thể bị man di vô sỉ ngươi công phá?”

Vừa nghe Du Hổ vũ nhục đại tướng quân mà bản thân kính trọng ngưỡng mộ, kỵ binh Bắc Kế rống giận nâng đao, muốn xông lên giết hắn.

Sát khí đại thịnh, binh sĩ Nam Sở câm như hến.

Ninh Giác Phi chẳng thèm giận mà cười to: “Du Hổ, Ninh Giác Phi ta là loại người gì, thế nhân tự có công luận. Ngươi ỷ vào miệng nhanh lưỡi dài mà làm gì? Nếu Yến Bắc chưa phá, thì làm sao đại quân Bắc Kế ta có thể xuất hiện trước mặt ngươi?”

Du Hổ nghẹn lời, không tìm ra lời nào để bắt bẻ, đành nói: “Chẳng qua là kế tiểu nhân, vụng trộm tiến vào biên quan mà thôi.”

Cách nói này quả thực chẳng thuyết phục được một đứa con nít, binh lính Nam Sở đã tin 8 phần lời Giác Phi nói, quân tâm tuyệt vọng, sĩ khí hạ xuống.

Ninh Giác Phi gặp thời cơ, vung đao ra lệnh: “Xông lên.”

Ưng quân từ lâu đã không còn kiên nhẫn nữa, trong lòng cực hận Du Hổ, nghe Giác Phi ra lệnh liền như bài sơn đảo hải, thét dài xung phong. Lúc này bọn họ áp dụng chiến thuật của trọng giáp kỵ binh, dàn hàng ngang, cùng nhau lao xuống quân Nam Sở.

Ninh Giác Phi phóng ngựa tới trước, lao thẳng về phía Du Hổ, trên mặt là một nụ cười ý vị thâm trường.

Du Hổ dự định cùng hắn quyết chiến, vừa thấy tiếu ý bên môi kia trong lòng liền rùng mình, nghĩ đi nghĩ lại, vạn nhất Kiếm môn quan đúng như lời hắn nói, đã bị phá thì hậu quả thật không dám tưởng. Tuy nói Nam Sở đã kết minh cùng Tây Vũ nhưng man di há có thể tin được? Độc Cô Cập tàn nhẫn như sói, giả dối như cáo, không thể tin được… Nghĩ như vậy, lòng Du Hổ cũng bắt đầu kinh hoảng, không dám ham chiến. Nhưng cường địch đang xông tới, sao đại tướng như Du Hổ có thể dễ dàng lui bước.

Nhiều năm nay, quân của Du Hổ chiến đấu với Bắc Kế cùng Tây Vũ đã quen, đối mặt với địch nhân nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy vẫn còn cắn răng chịu được, tất cả vẫn giương cung cài tên, hay nâng thương nghênh chiến. Quân coi giữ Toại thành lại chưa từng đao thật thương thật lên chiến trường, mấy ngày nay tuy cũng tham gia chiến đấu, nhưng đều do hai quân Du – Kinh xung phong chặn địch, bọn họ chỉ hỗ trợ thêm mà thôi, nên không sợ. Lúc này để bọn họ đón địch từ chính diện, hơn nữa còn phải đối địch với Liệt Hỏa tướng quân và Ưng quân mà người ta vừa nghe tên đã sợ đến mất mật thì quả thật lực bất tòng tâm, trong lòng mọi người ai cũng run sợ. Lúc này một đám mây đen ào ào lướt đến, vung đao chém xuống, cao giọng quát to, như quỷ thần địa ngục khiến bọn họ kinh hồn táng đảm, không còn ý chí chiến đấu, ai đó thét lên một tiếng, mọi người quay đầu bỏ chạy.

Quân tiên phong vừa lui, hậu quân càng không thể xông lên, ai nấy chạy tán loạn. Tướng lĩnh ước thúc quân lính không được, chém mấy người đào binh cũng là vô dụng, đành bất lực hô: “Du tướng quân, làm sao bây giờ?”

Du Hổ thấy đại thế đã mất, hắn quyết định ngay tức khắc, giương đao hô to: “Ninh Giác Phi, ngươi nếu có gan thì theo ta đến ngoài Kiếm môn quan tử chiến một phen.”

Ninh Giác Phi đã tính tới chuyện này nên cười to, cũng giả làm một kẻ vũ phu lỗ mãng, cao giọng đáp lại: “Có gì không được? Nhất định ta phải cho ngươi bại tâm phục khẩu phục.”

Du Hổ nghe thế, lòng mừng thầm, miệng lại hừ lạnh: “Hiện nay thắng bại chưa phân, ngươi đừng có ở đó mà lớn lối.” Nói xong, hắn giục ngựa vừa đi.

Ninh Giác Phi không cho hắn có thời gian suy nghĩ, lập tức thúc ngựa đuổi theo. Ưng quân lúc này chia làm 2 phần, một vạn đuổi theo, một vạn khác ở lại xử lý chiến trường.

Vân Dương sớm được Giác Phi dặn dò, lập tức tìm Vân Đinh, đem kế hoạch hành động kể ra rõ ràng, sau đó để Vân Đinh thi hành ngay lập tức.

Phó tướng, tham tướng Du Hổ hạ lệnh, phái người đến các quân doanh gần Toại thành điều binh chặn địch, rồi phái người báo tin cho Kinh Vô Song, sau đó sai khoái mã báo tin về Lâm Truy, cầu tiếp viện.

Ninh Giác Phi chỉ cười nhạt cũng không ngăn cản tướng lĩnh cùng thám mã hốt hoảng rời khỏi. Hắn muốn họ làm như vậy, để khắp nơi trên đất Nam Sở đều biết biên quan tây bắc đã báo nguy rồi, dời lực chú ý của họ ra khỏi Yến Bình Quan, yểm hộ hành động bên kia. Hắn đã quyết định làm cho tròn kế hoạch, không để Du Hổ có thời gian mà thở.

Du Hổ từ lâu đã bỏ lại bộ binh, chỉ còn lại mấy ngàn kỵ binh theo sau. Nhưng, ngoài Du Hổ ra, ngựa chiến của kỵ binh này kém xa tuấn mã Bắc Kế, dần dần bị tuột về phía sau. Rông ruổi hai ngày hai đêm, phía trước chỉ còn lại một mình Du Hổ.

Ninh Giác Phi cũng rất giữ lễ, trên đường nói khuyên vài lần, để cho Du Hổ dừng lại nghỉ ngơi, vệ sinh cũng tốt, ăn uống cũng được, hắn tuyệt không thừa cơ tập kích. Du Hổ lại hận hắn như mèo vờn chuột, nhưng việc lại liên quan đến vận mệnh quốc gia, thực sự không dám sơ suất, đành nghe theo hắn, ba canh giờ nghỉ một chút, ăn một chút, uống miếng nước, sau đó lại lên ngựa đi tiếp.

Ninh Giác Phi dẫn Ưng quân ung dung theo sát Du Hổ, dọc theo đường đi không gặp bất cứ trở ngại nào. Dù sao thì tốc độ của bọn họ quá nhanh, quan phủ ven đường cùng trú quân còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra thì cả bọn đã chạy qua mất rồi.

Cuối cùng, Ninh Giác Phi nhìn cảnh vật ven đường mà phán đoán họ đã đến gần Kiếm môn quan.

Dù Du Hổ cùng Ưng quân đều cưỡi bảo mã lương câu nhưng so ra vẫn còn kém Liệt Hỏa. Lúc này bôn ba nhiều ngày, ngựa chiến cũng bắt đầu kiệt sức, mà Liệt Hỏa thì vẫn khỏe khoắn như thường. Ninh Giác Phi vừa kẹp chặc bụng ngựa, Liệt Hỏa đã hưng phấn hí dài, vó càng thêm nhanh.

Du Hổ cả kinh nhưng không hiểu rốt cuộc Ninh Giác Phi muốn làm gì, đáp án duy nhất cho chuyện này chỉ có thể là hắn muốn tập kích Kiếm môn quan nhưng dẫn theo một vạn kỵ binh đã bôn ba đường dài như nỏ mạnh hết đà thì có thể làm được chuyện gì? Trái lo phải nghĩ mà vẫn không rõ, Du Hổ cũng không muốn tốn hao tâm sức nữa, đành phóng lao thì theo lao phi ngựa đuổi theo.

Dần dần, Kiếm môn quan hiện ra trước mắt, quân coi giữ đầu tường đã nhìn thấy hắn, nhất thời mừng rỡ, nhưng sau đó khi nhìn thấy truy binh phía sau hắn thì không khỏi sợ hãi, thổi kèn cảnh báo.

Quân coi giữ ở đây đều là tinh binh Du Hổ huấn luyện ra, trong một khoảng thời gian ngắn, đầu tường cùng bên ngoài cửa thành đã có binh lính chực sẵn, giương cung cài tên, giơ cao thương, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.

Lần thứ hai Ninh Giác Phi thúc ngựa. Từ một = cái đêm lòng đau như xé đó, trong lòng hắn đã phiền muộn rất lâu rồi, lúc này nỗi lòng uất nghẹn mắc ngang cổ họng ấy vừa lúc trút lên người Du Hổ.

Du Hổ cùng Ninh Giác Phi càng chạy càng nhanh, Ưng quân phía sau càng lúc càng xa. Trên tường thành, có người từng ở Yến Bình Quan nhận ra Ninh Giác Phi: “Liệt Hỏa tướng quân.”

“Sao hắn lại ở đây?”

“Lẽ nào Yến Bắc thất quận đã bị phá?”

Trong lòng mọi người dấy lên nghi ngờ, tinh thần dần dần lo lắng. Phó tướng hét lớn một tiếng “Chú ý yểm hộ tướng quân vào thành” mới khiến binh sĩ rùng mình, tập trung chú ý vào công việc.

Khó khăn lắm Ninh Giác Phi mới vào tầm bắn cung thì hắn đã phi ngựa chạy song song ép sát Du Hổ khiến binh lính trong thành không ai dám bắn.

Du Hổ hai tay vung đao, xoay người lại tật trảm.

Ninh Giác Phi cùng Du Huyền Chi đã từng đại chiến một hồi, đao pháp của phụ tử Du gia họ đều là đời đời truyền xuống, không khác nhau là mấy. Ninh Giác Phi đã tính toán sẵn, Ưng đao vung lên, chém thẳng về phía đao phong của Du Hổ. Một tiếng crắc vang lên, thân thể Du Hổ lung lay, nhưng cố chịu đựng.

Chỉ một chốc, ngựa của cả hai đã phi đến trước cổng thành nửa dặm.

Du Hổ không ngừng vung đao chém, nhưng vì Ninh Giác Phi ngay sát bên cạnh nên chiêu nào cũng bị hóa giải, lực chém bắt đầu rơi xuống hạ phong.

Thân thể Ninh Giác Phi linh hoạt tránh né, nụ cười vẫn giữ mãi trên môi, một chiêu Long Phi Cửu Thiên vừa ra, thế đao chém nghiêng, chém chân, chém thắt lưng, chém vào vai, rồi lướt đến cổ, động tác lưu loát như một.

Du Hổ giương đao đỡ, ngăn được một đao trên đùi, lại dùng đao chặn lại một đao ở thắt lưng, nhưng vai lại bị chém một nhát, ánh đao chớp động, chỗ yết hầu cảm thấy đao phong lướt qua. Đang trong lúc căng thẳng, Du Hổ liều mình, theo bản năng cầm cán đao, gõ mạnh về phía Giác Phi.

Ninh Giác Phi đao ý chưa hết, kéo dài triền miên, quấn lấy Du Hổ không để hắn thoát ra.

Trong lúc đó triền đấu, ngựa hai người đã chạy đến dưới cổng thành, Du Hổ vẫn chưa tuyệt vọng, dưới chân phát lực, thúc ngựa phi nhanh, muốn dẫn Ninh Giác Phi vào thành mà vây công.

Ninh Giác Phi biết dụng ý của Du Hổ, ánh đao lấp lóe, chém xuống phía trước chặn đường Du Hổ.

Du Hổ không chút nghĩ ngợi, theo bản năng giật cương ngựa, triền đấu với Ninh Giác Phi.

Ngay lúc này, bộ binh từ cửa thành xông tới, nhìn hai người chiến đấu kịch liệt, chiêu chiêu như điện, đao ảnh tung bay, khiến người khác hoa mắt, tuấn mã vờn quanh, cắn xé nhau không dừng, mà không biết làm sao hỗ trợ.

Một khoảng dừng ngắn ngủi ấy đủ để Ưng quân bị bỏ lại phía sau chạy tới.

Lúc này Du Hổ mới tỉnh mộng, quát lớn: “Bắn cung, chặn địch, đóng cửa thành.”

Phó tướng, tham tướng của hắn cũng gầm lên hạ lệnh: “Bắn cung, bắn cung.”

Một tiếng kêu đó khiến Du Hổ phân tâm, đao trên tay chậm lại.

Ninh Giác Phi lập tức dùng một chiêu “Thạch phá thiên kinh (Long trời lở đất)”, đao chém từ trên xuống, lực như xẻ núi.

Ninh Giác Phi ra chiêu rất nhanh, Du Hổ không còn biết làm gì hơn là giương đao ra đỡ chính diện.

Crắc một tiếng, bảo đao trong tay Du Hổ gãy làm hai, Ưng đao trên tay Ninh Giác Phi lại vẫn còn nguyên vẹn.

Lúc ấy, Du Hổ sững cả người, Ninh Giác Phi thừa cơ, từ trên ngựa nhào qua, ôm lấy Du Hổ lăn xuống đất.

Binh sĩ Nam Sở lớn tiếng kinh hô, nhất thời lại không biết phải làm gì để trợ giúp.

Lưng Du Hổ nặng nề đập xuống đất lại thêm lực của Ninh Giác Phi đánh tới khiến cho ngũ tạng lục phủ Du Hổ như bị người ta dùng tay nhào nặn, đau đến hừ ra tiếng, trước mắt tối sầm lại không thể động đậy được.

Ninh Giác Phi vừa rơi xuống đất liền lập tức nhỏm dậy, tay trái bắt lấy Du Hổ, đè cả người hắn vào tường, tay phải vung đao, hướng về phía cổ hắn mà chém.

Quân Nam Sở kêu lên sợ hãi, vài ngọn trường thương bắt đầu đâm về phía Ninh Giác Phi.

Ninh Giác Phi vung tay lên, nhẹ nhàng chém gãy tất cả trường thương. Hắn, một thân hắc y, mặt như bạch ngọc, đôi mắt sâu thẳm tỏa ra khí thế kiên định đến bức nhân, đao trong tay mang theo hơi thở tử vong khiến người người khiếp sợ.

Dù ra tay chặt đứt trường thương, nhưng hắn không thuận thế chém giết, chỉ xoay tay, đưa đao gác ở cổ Du Hổ. Ninh Giác Phi ngẩng đầu, lớn tiếng quát:

“Mở thành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.