Độc Cô Cập đem trọng binh vây Minh đô và vùng phụ cận, sàng lọc kiểm tra tỉ mỉ, thế nhưng hai ngày nay vẫn nhất vô sở hoạch.
Ninh Giác Phi và Vân Thâm cũng từng đi gặp thiếu niên bị bắt kia một lần, nhưng vừa thấy mặt cậu đã chửi ầm cả lên, không nói được gì. Ninh Giác Phi phân phó cho những người trong coi, cứ trị thương cho cậu, không được cắt xén thức ăn, không dùng cực hình, không được ngược đãi. Những người đó đã có ý chỉ của Độc Cô Cập nên liên thanh tuân lệnh.
Độc Cô Yển trở về thành dưỡng thương, ở tạm trong phủ Ninh Giác Phi, y rất ít khi đến Minh đô cho nên ở đây không có phủ đệ. Trước đây Độc Cô Yển cũng thường ở lại phủ đệ này, nay dù có bọn Ninh Giác Phi ở đây nhưng y cũng không lấy làm phiền, phủ cũng rộng, ở thêm vài người cũng không sao.
Sau khi trở về từ nơi giam giữ thiếu niên, Ninh Giác Phi không còn ra ngoài nữa, ngoại trừ chăm sóc Vân Thâm, thăm Độc Cô Yển ra, hắn luôn ở bên cạnh ái mã Liệt Hỏa của mình.
Tâm trạng Liệt Hỏa không tốt, không muốn ăn. Ninh Giác Phi vắt hết óc tìm món ngon cho nó, như món yến mạch trộn với trứng gà. Nếu là trước đây, Liệt Hỏa sẽ hưng phấn lao thẳng đến máng ăn, thở phì phì, ăn một hơi hết sạch, còn bây giờ, nó chỉ ăn vài cọng, rồi mệt mỏi đứng ngây ra.
Ninh Giác Phi luôn đứng canh ở cửa chuồng, không ngừng vuốt ve nó, an ủi, dùng đôi tay nhắn nhủ lòng mình.
Liệt Hỏa vừa thấy hắn sẽ dán sát lại, không muốn xa rời, dụi dụi vào vai hắn, Ninh Giác Phi ôm lấy cổ nó, mỉm cười khích lệ.
Ba ngày sau, tâm trạng của Liệt Hỏa dần tốt lên. Ninh Giác Phi rất vui mừng, kéo nó đến luyện võ trường phía sau, cùng nó chơi đùa, để nó nhanh trở lại trạng thái uy vũ, mạnh mẽ như ngày xưa.
Liệt Hỏa không mang yên cương, như ngựa hoang chạy trên võ trường, dù sao cũng là trong phủ, không giống thảo nguyên nên nó cũng không phi nước đại mà chỉ linh hoạt né trái tránh phải, đùa giỡn với Ninh Giác Phi.
Ninh Giác Phi mặc áo ngắn màu trắng bạc, quần dài, giầy da, đùa giỡn với Liệt Hỏa, Liệt Hỏa lấy hắn làm mục tiêu, muốn đuổi theo hắn, hắn sẽ né trái tránh phải, muốn tránh thoát Liệt Hỏa.
Một người một ngựa cứ chạy chạy trốn trốn như thế, chơi rất lâu, ngay cả không khí cũng phải nóng lên vì vui sướng.
Hôm nay trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng, Vân Thâm ngủ tới trưa thì tỉnh lại, liền ra ngoài phòng ngủ, đi dạo chung quanh.
Có hạ nhân trong phủ tưởng rằng y tìm Giác Phi nên chủ động nói với y: “Ninh tướng quân đang ở luyện võ trường phía sau.”
Vân Thâm khách sáo nói lời cảm ơn rồi chậm rãi đi bộ qua đó.
Vừa vào cửa võ trường đã thấy một người một ngựa đang nô đùa giữa sân, tuấn mã màu lửa đỏ mạnh mẽ dị thường, thanh niên màu bạc nhân thân mẫn tiệp, cả hai như đang đấu với nhau hoặc đang chơi đùa với nhau.
Vân Thâm đứng một chỗ, mỉm cười nhìn bọn họ, im lặng.
Ninh Giác Phi chơi đến mướt mồ hôi, rồi cũng dừng lại, ôm lấy cổ Liệt Hỏa, cười nói: “Được rồi, không chơi nữa, nghỉ chút thôi.”
Liệt Hỏa vui sướng hí dài một hồi.
Ninh Giác Phi buông nó ra, xoay người muốn đi thì liền nhìn thấy Vân Thâm, mấy ngày trước cứ phiền muộn, cuối cùng hôm nay tâm tình hắn cũng tốt lên nhiều nên cười cười đi qua, rất tự nhiên ôm lấy thắt lưng Vân Thâm, thân thiết hỏi: “Sao lại một mình ra đây?”
“Ở trong phòng lâu bức bí quá nên ra ngoài một chúng.” Vân Thâm cười nói: “Gia nhân nói ngươi ở đây nên ta tới xem một cái.”
“À, đi dạo giải sầu cũng tốt.” Ninh Giác Phi ôm lấy y, vui vẻ nói: “Rốt cục Liệt Hỏa cũng có tinh thần, chúng ta có thể khởi hành rồi.”
“Ừ.” Vân Thâm gật đầu. “Một hồi sau, Đạm Thai vương gia và Kinh tướng quân sẽ đến đây, sứ mệnh của sứ đoàn lần này rất đơn giản, chỉ là mời đặc phái viên Tây Vũ đi tham gia đại điển dời đô của nước ta. Hôm nay, trên triều họ đã chính thức trình quốc thư, hoàng đế Tây Vũ cũng đã chấp thuận tham gia, sứ mệnh của họ cũng đã hoàn thành, ở thêm nữa cũng là lãng phí thời gian, bởi vậy sứ đoàn quyết định mai sẽ khởi hành về nước. Bọn họ muốn đến đây hỏi ý kiến của chúng ta, xem chúng ta có còn sự tình gì cần giải quyết ở đây nữa không, nếu không có, mọi người cùng về.”
“Ta thấy không còn chuyện gì.” Ninh Giác Phi nói nhưng còn chút do dự. “Ta muốn mang theo thiếu niên kia về.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Vân Thâm gật đầu, “Trong lúc cấp thiết thẩm tra cũng không ra cái gì hữu dụng, cứ mang trở về Lâm Truy đã, chậm rãi làm. Nếu đồng đảng của hắn muốn cứu, nói không chừng còn có thể bắt được kẻ chủ mưu, vậy thì tốt quá, mà nếu không chúng ta cũng không cần bắt nạt một đứa trẻ.”
“Ừ, đúng vậy.” Ninh Giác Phi rất tán thán suy nghĩ của y. “Vậy ta đi nói với đại ca.”
“Ừ.” Vân Thâm cười cười với hắn, “Hoàng đế Tây Vũ có thể sẽ muốn ngươi ở lại ăn cơm chiều, chúng ta cũng sắp đi rồi. Ngươi cũng nên ở lại. Ở đây có ta và vương gia, Kinh tướng quân là được.”
“Được, vậy làm phiền ngươi vậy.” Ninh Giác Phi xoay người dắt Liệt Hỏa, đặt bộ yên cương, gắn bàn đạp, sau đó phóng về phía hoàng cung.
Độc Cô Cập nghe hắn nói phải về, thì rất tiếc nhưng cũng không cố giữ.
“Huynh đệ, đệ như rồng trên trời cao, hổ trên mặt đất, vốn không nên vùi sâu ở ao hồ, nằm rập trên thảo nguyên, phải đại triển hùng phong mới đúng.” Độc Cô Cập vỗ vỗ vai Ninh Giác Phi, “Chẳng qua, sau này nếu đại ca nhớ đệ, đệ nhất định phải đến thăm đại ca nghe chưa.”
“Không thành vấn đề.” Tính Ninh Giác Phi và tính Độc Cô Cập cũng khá giống nhau, ở chung cũng vui vẻ, “Đại ca, tương lai nếu có chuyện gì cần tiểu đệ hỗ trợ, cứ viết một bức thư là được, chỉ cần tiểu đệ có khả năng, phó thang đạo hỏa cũng không từ chối.”
“Tốt lắm, có mấy lời này của đệ, đại ca đã thỏa mãn lắm rồi.” Độc Cô Cập vui vẻ cười ha ha.
Sau đó, Ninh Giác Phi đề nghị muốn mang theo thiếu niên bị bắt về Bắc Kế, Độc Cô Cập có phần suy tư nhưng rồi cũng sảng khoái đồng ý. Người thích khách muốn giết là Ninh Giác Phi, Độc Cô Cập giữ thiếu niên cũng chẳng để làm gì chi bằng mượn nước đẩy thuyền, tặng cho Ninh Giác Phi và Vân Thâm một cái ân tình.
Ở trong cung dùng bữa với Độc Cô Cập xong, Ninh Giác Phi liền trở lại trong phủ, trời đã tối, Đạm Thai Tử Đình và Kinh Vô Song đã đi.
Vân Thâm nói với hắn: “Chúng ta đã bàn rồi, sáng ngày mai lên đường, mai bọn họ sẽ chiếu theo lễ chế, đi vào cung từ biệt hoàng đế.”
“Ừ, tốt.” Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, “Vậy mai ta phải đi Đạm phủ thăm Đạm Du Nhiên.”
“Đây là chuyện nên làm.” Vân Thâm thuận miệng nói, “Ta đi cùng với ngươi.”
Ninh Giác Phi nhìn cánh tay trái còn được treo trên cổ của y: “Ngươi vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thôi, ta đi một mình là được.”
Vân Thâm khẽ lắc đầu, nét mặt có chút đăm chiêu, “Ta muốn nhìn Đạm gia này một cái.”
“Không, bây giờ còn chưa hoài nghi, ta chỉ muốn xem một cái thôi.” Vân Thâm mỉm cười, “Có thể hắn quả thực chỉ là một thương nhân phú giáp một phương, không có gì đặc biệt, nhưng dù sao chăng nữa, Đạm Du Nhiên đã liều mình bảo vệ ta, không để ta bị thương tổn nặng nề, dù thế nào ta cũng phải đi cảm ơn một chuyến.”
“Ừ, vậy cũng phải.” Ninh Giác Phi luôn rất cảnh giác với một số việc và một số người, lại nghe y nói có chút nghi ngờ Đạm gia, nên cũng không phản đối.
Sự thực cao hơn tất cả, phải tận mắt thấy mới có thể ra được phán đoán chính xác, ở phương diện này, hắn ủng hộ Vân Thâm. Nếu không xúc phạm đến người khác, cũng có thể bảo vệ được bản thân, mọi việc cứ lớn gan mà suy đoán, sau đó cẩn thận tìm chứng cứ, vậy cũng không sai.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ đã rời giường, phái người đưa bái thiếp sang Đạm phủ cầu kiến, xem chủ nhân Đạm gia giờ nào rảnh rỗi, bọn họ sẽ đến thăm.
Vì muốn thể hiện tôn trọng, chuyện này do Tòng Loan tự mình đi, không lâu sau, y đã trở lại, thần sắc có chút kỳ dị, dường như gặp phải chuyện gì không ngờ tới.
Ninh Giác Phi thấy mặt y kỳ kỳ, vội vã hỏi: “Làm sao vậy? Bọn họ không muốn gặp chúng ta?”
“Không phải.” Giang Tòng Loan có chút kinh ngạc, “Bọn họ rất khách sáo, hạ nhân vào báo, quản gia liền ra ngay. Ta nói là các ngươi muốn gặp Đạm Du Nhiên công tử, ông ta hình như có chuyện gì khó nói, lại sợ ta nghĩ nhiều nên nói rằng, tam thiếu nhà bọn họ không biết vì chuyện gì mà cãi nhau với đại thiếu một trận ầm ĩ, sau đó trong đêm ôm vết thương chưa lành bỏ đi, đại thiếu gia nhà họ sáng nay mới biết chuyện, tức giận một trận, đã phái người đuổi theo. Cũng vì thế, quản gia nói, đại thiếu gia nhà họ không còn tâm tình tiếp khách nữa, mong chúng ta hiểu cho.”
Ninh Giác Phi và Vân Thâm vô cùng kinh ngạc, rõ ràng hôm ấy đại thiếu gia Đạm phủ rất che chở tam thiếu gia Đạm Du Nhiên, sao chớp mắt đã cãi nhau rồi, còn cãi đến mức bỏ nhà ra đi? Chẳng qua, đây là chuyện riêng nhà người ta, bọn họ là người ngoài, không tiện tìm tòi nghiên cứu, đành phải thôi.
Ngày hôm đó, mọi người đều bận rộn, ai cũng phải thu dọn hành trang, phủ đệ cũng phải trả lại cho Độc Cô Cập. Ninh Giác Phi căn dặn Giang Tòng Loan, toàn bộ tài sản trong phủ đều phải trả lại nguyên dạng, một món cũng không thể thiếu, còn nếu là đồ có sau khi Ninh Giác Phi đến phủ thì cũng phải để lại, không được mang theo. Giang Tòng Loan tất nhiên nghe lời hắn, một chút tài sản cũng không mang theo.
Sáng sớm ngày thứ hai, sứ đoàn Bắc Kế còn đông hơn khi tới bắt đầu khởi hành về nước.
Độc Cô Cập cùng Độc Cô Yển tiễn họ ra khỏi thành, đưa họ đến tận hai mươi dặm, chỉ đến khi Ninh Giác Phi yêu cầu mãi mới ghìm ngựa lại, lưu luyến chia tay với hắn, hẹn năm sau gặp lại trong lễ đua ngựa.
Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn trên đường, Độc Cô Cập phái một vạn thiết kỵ hộ tống.
Do đó, dọc theo đường đi không còn xuất hiện sự cố gì nữa, quan viên thành trấn ven đường đều nhiệt tình đón chào, ân cần đưa tiễn, sắp xếp chu đáo cẩn thận, bọn họ chậm rãi mà đi, không còn màn trời chiếu đất như trước nữa, càng không phải đề phòng nghiêm mật, hành trình khá dễ dàng.
Nửa tháng sau, sứ đoàn thuận lợi đến Kiếm môn quan.