Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 2 - Chương 4



Đại mạc vắng lặng, mặt trời lặn dần xuống sông dài.

Kiếp trước, Ninh Giác Phi gặp không ít cảnh đẹp như thế, thế nhưng từ khi đến thế giới này, đến tận hôm nay, hắn mới một lần nữa cảm nhận được cảnh đẹp tráng lệ này.

Vân Thâm giục ngựa đi bên cạnh hắn, nhìn mặt trời lặn trên sông cách đó không xa, từng cột khói từ phía trước cuồn cuộn bốc lên, bỗng nói: “Đó là khói báo động.”

“Phải.” Ninh Giác Phi mỉm cười. “Độc Cô đại ca luôn phái người theo ngươi, có nguy hiểm sẽ gửi tín hiệu về, thế nên lúc ấy chúng ta mới đúng lúc chạy tới.”

“Ngươi gọi hoàng đế Tây Vũ là đại ca?” Ánh mắt y chăm chăm nhìn vào y. “Lúc nào các ngươi thành huynh đệ vậy?”

“Chuyện này đã lâu rồi, chúng ta không đánh không thành bạn.” Ninh Giác Phi cười nói. “Thực ra từ trận bão tuyết lần trước, nếu ta không phải là huynh đệ của hắn, hắn đã không đơn giản tin tưởng ta mà bãi binh hưu chiến, cùng ta hợp tác cứu người.”

“À, là như thế này sao.” Vân Thâm gật đầu, bỗng nhiên thở dài. “Giác Phi, ngươi giận ta, ta có thể hiểu, dù sao chuyện lúc nhỏ ta cùng Chiêu Vân công chúa có hôn ước, ta không nói rõ ràng với ngươi, quả thực là ta sai. Thế nhưng, nếu ngươi muốn rời khỏi ta, không muốn vào Lâm Truy cũng có thể quay về Kế đô mà. Ở đó có phủ đệ của ngươi, có nhà của ngươi, vì sao ngươi không trở về, mà lại đi đến đây? Ngươi muốn bỏ ta lại, thiên sơn độc hành? Đừng mơ, trừ khi ta chết đi, bằng không ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới nó. Cho dù là thiên sơn vạn thủy, ta cũng sẽ đồng hành cùng ngươi.” Nói đến đây, y nói như đinh đóng cột, như kiếm chém vào đá, mạnh mẽ, kiên định.

“Ta…” Lần thứ hai Ninh Giác Phi bị y nói đến á khẩu, nhưng lòng thì lại ấm áp khôn xiết. Hắn nhìn mặt trời lặn, dịu dàng nói: “Vân Thâm, ta không giống ngươi nghĩ nhiều, nghĩ sâu như vậy. Lúc đó chỉ cảm thấy, Nam Sở và Bắc Kế ta đều đã đi qua, chỉ còn có Tây Vũ chưa từng đến, thế nên mới đến đây chơi một chút, nhìn thử phong cảnh, phong tục dân tộc nơi này ra sao. Độc Cô đại ca rất tốt với ta, bách tính ở đây cũng rất thân thiện, ta sống tự do tự tại, nên tạm thời chưa muốn đi. Chỉ là như vậy thôi, không phải như ngươi tưởng đâu.”

Vân Thâm nghe đến đó, phiền muộn trong lòng nhất thời giảm bớt rất nhiều. Ánh mắt y cũng trở nên nhu hòa như nước, chậm rãi vươn về phía người bên cạnh, vui sướng hiện rõ trên nét mặt, làm cho người ta cảm thấy gió xuân đang thổi về, vui vẻ cùng với y.

Hai người đều là người thông minh số một số hai cả một quốc gia, hùng tài đại lược không người sánh bằng, nhưng quá khứ lại trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, rơi vào lưới tình nhiễu nhương, không thể nhìn rõ chân tướng sự việc, hiện tại, hai tháng qua đi, một người hàng đêm lẻ loi tĩnh mịch, một người mong nhớ ngày đêm, những chuyện xưa từng chút hiện ra, khiến họ từng bước tìm ra manh mối, mở lối cho quan hệ cả hai. Hôm nay, tha hương gặp lại, xung quanh là hoang mạc vô biên nhưng trong lòng cả hai lại bừng bừng sức sống.

Lúc này, võ quan Tây Vũ dẫn quân trở về, báo cáo với Ninh Giác Phi: “Ninh tướng quân, mã tặc đều bị chúng ta giết chết.”

“Tốt lắm.” Ninh Giác Phi quay đầu thân thiết hỏi. “Các huynh đệ có thương vong gì không?”

Vị võ quan kia nghe hắn gọi binh sĩ của mình là huynh đệ thì vinh hạnh, cảm động vô cùng, cao giọng đáp: “Chỉ có vài người bị thương nhẹ, không có thương vong.”

“Rất tốt.” Ninh Giác Phi khen. “Chúng ta nên đi thôi, tìm một nơi hạ trại, nghỉ ngơi cho khỏe.”

Võ quan lập tức nói: “Hơn mười dặm về phía tây bắc có một ốc đảo, là nơi ở của tộc Oát Ni, chúng ta có thể qua đó ở một đêm.”

“Được, đi đến đó thôi.” Ninh Giác Phi gật đầu.

Những chiến sĩ Ưng quân giả dạng theo bảo vệ Vân Thâm cũng phóng ngựa đến bên hắn, hưng phấn mà kêu “Tướng quân”.

Ninh Giác Phi vừa nhìn trang phục của họ là hiểu ngay nên không nói nhiều, chỉ cười gật đầu với họ một cái, ôn hòa nói: “Mọi người khổ cực rồi.”

Hắn chỉ nói một câu nhẹ nhàng như thế, nhưng những hán tử thiết huyết này đều cảm thấy kích động không gì sánh được, hành lễ với hắn: “Có thể tìm được tướng quân, chúng ta rất vui mừng, không hề khổ cực.”

“Được rồi.” Ninh Giác Phi vui vẻ cười nói. “Chúng ta đi thôi.”

Đoàn người một đường thẳng về phía tây, đi qua những cồn cát trùng điệp không dứt, đến tận khi trời bắt đầu tối mới đến được ốc đảo nho nhỏ kia.

Oát Ni tộc chỉ là một bộ tộc nhỏ, đứng hàng dưới chót trong ba mươi bảy dân tộc ở Tây Vũ, tính tình bọn họ ôn hòa, không thích tranh đấu, cho nên khi bị tộc khác xâm lấn thì thường bại lui, cuối cùng lựa chọn buông tha bãi cỏ, đi xa đến đại mạc, tránh trong ốc đảo ra xời thảo nguyên.

Sa mạc sát phía tây bắc Tây Vũ có một ngọn núi chắn những trận bão cát tràn về nơi này, chân núi có một mạch suối ngầm, lâu lâu sẽ có gió thổi các loại mầm thực vật đến chỗ này. Được suối ngầm tiêu tưới, rễ cây xuyên qua lớp cát, bám sâu vào lớp đất. Dần dần, ở đây liền xuất hiện một ốc đảo nho nhỏ.

Từ khi người Oát Ni tộc đến đây liền quyết định định cư tại chỗ này. Bọn họ trồng các loại cây ăn quả, thổ đậu, khoai lang, chăn một ít ngựa, dê, sau đó trong gian nan sống sót qua thời gian. Từ nay về sau không còn ngoại lai xâm lấn, cuộc sống cả tộc tuy không giàu có nhưng lại an tâm, bình thản.

Ở đây có rất ít người ngoài bước chân đến, thỉnh thoảng cũng có khách thương tá túc một đêm, bọn Ninh Giác Phi chính là đội quân đầu tiên bước chân lên ốc đảo này. Bọn họ vừa mới xuất hiện, ốc đảo liền loạn cả lên.

Bộ tộc này quả thật rất nhỏ, tổng cộng không được năm trăm người, hiện tại tất cả đều chạy ra ngoài, đứng sát biên giới ốc đảo, nhìn những kỵ binh vũ trang hạng nặng phi ngựa càng ngày càng gần đến đây, cả tộc thất sắc.

Trẻ con không hiểu chuyện mang vẻ mặt hiếu kỳ nhìn ngó còn người già và phụ nữ thì vô cùng sợ hãi, thanh niên trai tráng trong tộc đều chạy đi lấy vũ khí, chuẩn bị liều mạng.

Đối với động tĩnh ở đây, Ninh Giác Phi và Vân Thâm đều nhạy cảm phát hiện ra. Vân Thâm còn không hiểu nguyên nhân, Ninh Giác Phi đã hạ lệnh: “Dừng lại, đóng quân tại chỗ, không được đi thêm.”

Võ quan nọ rất buồn bực: “Ninh tướng quân, phía trước chính là ốc đảo, hoàn cảnh nơi đó tốt hơn so với đại mạc.”

“Ngươi không thấy bọn họ đang sợ sao?” Ninh Giác Phi trách cứ nhìn về phía võ quan. “Dù sao cũng không thể quấy rầy bách tính. Quân đội của ngươi không thể cắm trại ở đại mạc sao? Bên ta thì có thể.” Nói đến đây, hắn ra hiệu cho phía sau.

Hơn mười chiến sĩ Ưng quân đi theo liền lập tức xoay người xuống ngựa, kiểm tra địa thế bốn phía rồi tìm một nơi cản gió, bắt đầu dựng trướng bồng.

Vân Thâm nhìn Ninh Giác Phi, khóe môi mỉm cười như hiểu ý. Người nọ là tướng quân trời sinh, sao có thể vì không dẫn binh một thời gian mà quên cách chỉ huy cho được?

Võ quan Tây Vũ nghe Ninh Giác Phi nói như thế, nhìn lại những người mang dáng dấp bình dân mà hành động lại mau chóng, tác phong kỷ luật nghiêm minh, không khỏi có chút xấu hổ, lập tức lớn tiếng hạ lệnh: “Dừng chân, đóng quân tại chỗ.”

Một ngàn kỵ binh liền nhất tề xuống ngựa, trong bóng đêm dựng trướng bồng, nhiều người còn đơn giản trải một cái chăn chiên ra cát, rồi ngồi xuống lấy lương khô và túi nước ra, cứ vậy là xong một bữa.

Sa mạc cuối hạ đầu thu rất khô ráo, thỉnh thoảng có chút gió thổi qua nhưng không có mưa, cũng không lạnh, dù bọn họ cắm trại luôn ở đây cũng không có vấn đề gì đáng ngại.

Người trong ốc đảo nhìn bọn họ đóng quân ở xa xa, không khỏi có phần nghi hoặc.

Vân Thâm thiện hiểu ý người, lập tức phái một người hiểu tiếng Oát Ni qua nói rõ cho người trên ốc đảo, bọn họ chỉ đi ngang qua, ở lại một đêm, mọi người không cần kinh hoảng, cứ yên tâm nghĩ ngơi.

Người Oát Ni vốn hiền hòa, lương thiện, nghe thế cảm động không ngớt. Các thanh niên cũng buông vũ khí, người già và phụ nữ lấy đồ ăn trong nhà ra, để các thanh niên đưa qua cho quân đội, vài đứa trẻ cưỡi ngựa con, hưng phấn chạy tới, tỉ mỉ quan sát những quân nhân từ bên ngoài tới này.

Rất nhanh, tộc trưởng của bọn họ và mấy vị trưởng lão đã cưỡi ngựa lại đây, nhiệt tình hỏi: “Khách nhân tôn quý, xin hỏi các ngài từ đây đến?”

Võ quan lễ phép đáp: “Chúng ta từ Minh đô đến nghênh tiếp quý khách ở Bắc Kế.”

Tộc trưởng là một người đàn ông trung niên, đã từng đi đến Minh đô, tự nhiên biết Bắc Kế, liền cười gật đầu: “Nếu như thế, xin mời các ngài vào làng nghỉ tạm.”

Võ quan quay đầu nhìn về phía Ninh Giác Phi, đem ý của bọn họ chuyển đạt cho hắn.

Ninh Giác Phi liền lắc đầu, mỉm cười nói: “Không được, làng bọn họ nhỏ như vậy, còn chúng ta có hơn ngàn người, làm vậy sẽ quấy rối đến họ. Dù sao cũng chỉ ở một đêm, ở đây là được rồi. Chúng ta cảm ơn họ nhưng sẽ không vào làng. Ngươi cứ bảo họ yên tâm, chúng ta không có ác ý, chỉ là vô tình ngang qua thôi.”

Võ quan đem lời của hắn thành khẩn phiên dịch, tộc trưởng và các trưởng lão nghe xong, ai cũng mang bộ mặt thành khẩn, vừa nói vừa vung tay múa chân. Võ quan nghe xong còn nói hai câu, mấy người kia liền kích động không ngừng, liên tục khom mình hành lễ.

Ninh Giác Phi không hiểu ra sao, không khỏi quay đầu nhìn Vân Thâm một cái.

Trăng đã nhô lên cao, ánh bạc trải trên một thân bạch y khiến như chính Vân Thâm đang phát sáng, y an tĩnh đứng trên cát, ngưng thần nghe cuộc đối thoại, sau đó nhẹ giọng nói với Ninh Giác Phi: “Ngôn ngữ của bọn họ ta hiểu không nhiều lắm, hình như bọn họ đang giải thích, nửa tháng trước có một đám mã tặc đến chỗ bọn họ đánh cướp, làm rất nhiều người bị thương, cướp rất nhiều dê của họ, thế nên họ mới sợ chúng ta như thế. Vị tướng quân kia nói, hôm nay chúng ta đã giết sạch bọn mã tặc kia rồi, nói bọn họ cứ yên tâm. Bọn họ nghe xong liền kích động, nhất định mời chúng ta vào làng để cảm ơn. Vị tướng quân này cũng hiểu ý của ngươi, một mực khước từ.”

“À, vậy là tốt.” Ninh Giác Phi thoả mãn.

Vân Thâm dịu dàng nhìn hắn, cúi đầu nói tiếp: “Giác Phi, ngươi mới hai mươi tuổi, chẳng lẽ cả đời định sống như thế này?”

Ninh Giác Phi ngẩn ra, nghiêng đầu suy nghĩ, có chút chần chờ mới nói: “Có lẽ vậy, ta có thể tìm một bãi có, thử học chăn ngựa như thế nào.”

Vân Thâm nhìn cử chỉ rất trẻ con kia của hắn, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu: “Giác Phi, ta còn nhớ ngươi từng nói, những chuyện khác ngươi không giỏi, chỉ có chiến tranh là đã đánh tới hai đời, nên chẳng lạ lẫm gì. Mỗi người làm việc đều tốt khoe xấu chê, sao ngươi lại buông tha chuyện ngươi am hiểu, đi học một điều ngươi chưa từng làm bao giờ chứ?”

“Đổi một cách sống khác ấy mà, cũng không phải là không làm được.” Dưới ánh trăng, Ninh Giác Phi thản nhiên nói. “Ta ghét nhất là đấu đá quan trường, càng không có dã tâm tranh giành quyền thế. Nếu như ta thực sự đi làm thiên hạ binh mã đại nguyên soái kia, tay cầm trọng binh, khẳng định sẽ có rất nhiều người đứng ngồi không yên. Chuyện giảo thố tử, tẩu cẩu phanh, cao điểu tận, lương cung tàng, địch quốc diệt, mưu thần vong (1) là đạo lý thiên cổ. Ta tránh đi xa cũng là muốn làm cho những người đó yên tâm, có thể đem toàn bộ tinh lực dồn vào xây dựng sau chiến tranh, để bách tính sớm sống an bình.”

Vân Thâm khe khẽ thở dài: “Hoàng thượng cũng ngờ rằng ngươi nghĩ như vậy, bệ hạ cũng hiểu ngươi. Lúc ta đệ đơn từ quan, nói muốn đi tìm ngươi, bệ hạ không đồng ý cho ta từ quan hoàn toàn, chỉ cho phép ta tạm thời rời khỏi. Ngài nhờ ta nói với ngươi, lúc trước, bệ hạ giao quân đội cho ngươi, chính là toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi. Bây giờ, niềm tin ấy vẫn như cũ bất biến. Trong lòng hoàng thượng, ngươi không chỉ là công thần khai quốc, trụ cột kình thiên của Bắc Kế, mà còn là huynh đệ tay chân của bệ hạ. Bệ hạ cũng không phải hôn quân, sẽ không làm chuyện có mới nới cũ này, huống chi, thiên hạ sơ định, không ít địa phương phát sinh phản loạn, chư quốc ngoại cảnh lúc nào cũng có thể xâm phạm, tứ hải còn chưa thái bình. Hoàng thượng nhờ ta chuyển một câu cho ngươi: ‘Thương sinh thiên hạ còn chờ Giác Phi’, hy vọng ngươi có thể trở lại.”

Ninh Giác Phi chuyên chú lắng nghe, ngưng thần nhìn y, nét mặt bình tĩnh vô cùng.

Vân Thâm nhìn hắn, ngừng một chút rồi nở nụ cười: “Nếu như ngươi không bằng lòng, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ta với ngươi đi cùng nhau. Ngươi muốn nuôi ngựa, ta thay ngươi cắt cỏ, ngươi muốn làm cướp, ta thay ngươi canh chừng, ngươi muốn giết người, ta thay ngươi mài đao, ngươi muốn ngao du thiên sơn vạn thủy, ta với ngươi nắm tay cùng đi. Ngày ấy, khi chúng ta cùng với nhau, dù không thề non hẹn biển nhưng ở trong lòng ta đã sớm hạ quyết tâm, phải cùng ngươi nắm tay trăm năm, bất ly bất khí. Bây giờ, có gió mát làm mai, trăng sáng làm chứng, ngươi có muốn chúng ta bái thiên địa, thề nguyền với nhau?”

Ninh Giác Phi bị y nói đến nhiệt huyết sôi trào, cầm tay y, cười nói: “Không cần. Thiên địa chúng ta đã sớm lạy rồi, khi đó gió mát làm mai, trời sao làm chứng, mưa sao là khách của chúng ta.”

Vân Thâm lập tức nhớ tới cái đêm đầu tiên bọn họ ở cùng với nhau, gương mặt không khỏi đỏ lên, trong lòng thì ngọt lịm. Cảm nhận bàn tay nóng rực, nặng trĩu cầm lấy tay mình, y nhẹ nhàng đáp lại: “Đêm hôm đó, còn có tất cả ngày đêm sau này, ta vĩnh viễn đều không quên.”

Ninh Giác Phi không nhịn được, kéo y qua, ôm sát vào lòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.