Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 2 - Chương 45



Ninh Giác Phi vẫn muốn làm đầu tàu gương mẫu, Vân Dương cũng đã dặn trước với mười huynh đệ trong quân, thừa dịp hắn không chú ý, mọi người ào lên, kéo hắn ra phía sau, bản thân mình xông ra trước. Ninh Giác Phi rất bất đắc dĩ, cũng chỉ đành giám sát chặt chẽ, để ngừa vạn nhất.

Đoàn người gian nan không gì sánh được đi được khoảng hai canh giờ mới loáng thoáng thấy ánh đèn bên cửa sổ của đồn biên phòng sơn khẩu. Ninh Giác Phi hạ lệnh cho mọi người dừng lại, tỉ mỉ quan sát một hồi rồi cùng Vân Dương lặng lẽ đi qua, ép người vào vách tường đá, chậm rãi đứng thẳng lên.

Cửa sổ bằng gỗ, tuy rằng đóng chặt nhưng chung quy vẫn có khe, cho nên mới lộ ra ánh đèn. Ninh Giác Phi xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào, cố gắng nghe những gì người trong nhà nói.

Đồn biên phòng có hai tầng, lầu hai hẳn là nơi bọn lính ngủ, lầu một hơn phân nửa để làm việc và ăn uống, lúc này, có tám người đang nghiêng ngả ngồi bên bàn, vừa uống rượu ăn thịt vừa thoải mái tán chuyện.

Trên xà nhà treo một ngọn đèn, mặc dù có phần tối tăm nhưng cũng đủ nhìn ra diện mạo của người trong phòng.

Mỗi người bọn họ đều mũi cao mắt sâu, tóc nâu hoặc nâu đỏ, chỉ có một người tóc đen, màu mắt thì không nhìn rõ lắm, nhưng Ninh Giác Phi dám khẳng định không phải màu đen.

Bọn họ căn bản không phải người Trung Nguyên, trừ khi ở lâu năm trên cao nguyên mới có thể có nước da ngăm đen như thế này.

Ninh Giác Phi nghiêng mặt, áp tai sát cửa sổ, lắng nghe.

Tiếng nói của họ Ninh Giác Phi hơn phân nửa nghe không hiểu, nhưng rất nhanh phát hiện, tiếng của họ có không ít từ đơn giống ngữ hệ Đột Quyết hiện đại, cố gắng thì cũng hiểu chút chút, cứ vừa nghe vừa đoán như vậy, nghe một lúc lâu, mới có đầu mối.

Bởi vì bão tuyết ngăn đường, thủ lĩnh của bọn họ dự định dừng chân ở chỗ này một đêm, ngày mai nếu gió yếu đi, sẽ xuất phát, vào lãnh thổ Kế quốc.

Ninh Giác Phi lại nghe một hồi, những người đó bắt đầu nói đến những chuyện hoa hoa giang sơn, mỹ nhân, rượu ngon, tiền tài, lương thực,…. người nói thèm nhỏ dãi, người nghe ánh mắt nóng cháy, tựa như Kế quốc sẽ bị chiếm một cách dễ dàng.

Còn nghe tiếp nữa chắc chẳng nghe thêm được điều gì mới mẻ, Ninh Giác Phi kéo Vân Dương, chậm rãi lui ra phía sau.

Ở đây không có chỗ ẩn thân, đến hừng đông, liền bị phát hiện ngay, Ninh Giác Phi không dừng lại cẩn thận di chuyển trở về.

Lúc này, trời đã tảng sáng, cuồng phong không giảm, tuyết rơi vù vù xoáy tròn trên đất.

Vân Đinh căng thẳng cả đêm, đến khi bọn họ bình an trở về mới thở phào nhẹ nhõm. Ninh Giác Phi tiến vào một cái hang bọn họ đào để tránh tuyết, nhất thời cảm thấy ấm ám hơn rất nhiều. Hắn và Vân Dương đều cởi áo khoác đã phủ đầy tuyết, ngồi thở một hơi.

Vân Đinh hai tay bưng chậu nước nóng, đưa cho từng người, sau đó kiếm một chiếc áo khoác da ra, đắp lên vai Ninh Giác Phi, sau đó mới hỏi: “Tình huống phía đó thế nào?”

Vân Dương uống một ngụm nước, “Ven đường không thấy bóng người, trạm canh gác có hai tầng, tầng một có tám người, tầng hai không rõ, nhưng dù có xếp chật hết thì cũng không đến trăm người.”

Vân Đinh có chút hưng phấn, “Tốt lắm, chúng ta cử hai trăm người đi, bắt gọn bọn chúng.”

“Ta nghe không hiểu họ nói gì.” Vân Dương có chút uể oải. “Giọng họ lạ lắm, ta chưa từng nghe bao giờ.”

Ninh Giác Phi uống vài ngụm nước nóng, toàn thân bắt đầu ấm áp hẳn lên, lúc này, bình tĩnh nói: “Ta nghe hiểu được một chút.”

Vân Đinh và Vân Dương kinh ngạc cùng nhìn về phía hắn.

“Thủ lĩnh của bọn họ ngay trong trạm gác đó, bị gió tuyết cản đường, không đi được, dự định chờ hết gió thì đi.” Ninh Giác Phi rất nghiêm túc. “Chúng ta phải lập tức bố trí, tranh thủ bắt người. Mặt khác, ta phòng chừng phía đông sẽ tăng viện cho họ. Hiện tại, phải phái người đi điều tra. Đông nam bắc ba mặt đều phải lục soát triệt để, không thể để xảy ra sơ sót.”

“Tuân lệnh, ta lập tức đi bố trí.” Vân Đinh xoay người chui ra ngoài.

Vân Dương hưng phấn mà nhìn Ninh Giác Phi: “Nguyên soái, ngay cả tiếng của họ mà ngài cũng nghe hiểu, thật lợi hại quá, quả nhiên thiên thần hạ phàm, phàm phu tục tử không thể sánh được.”

“Bậy bạ.” Ninh Giác Phi cảm thấy buồn cười. “Ta không phải thần, đừng nói bậy.”

“Nếu như thiên thần nói bản thân không phải thần, chúng ta đành phải nghe theo thôi.” Trong mắt Vân Dương tràn đầy sùng bái. “Nguyên soái, ngài muốn đích thân đi bắt thủ lĩnh của họ à? Ta nhất định phải đi theo.”

“Ừ, ta phải gặp gã, phải nhìn xem gã là thần thánh phương nào.” Ninh Giác Phi đáp: “Ngươi mang theo 200 người đội Hổ Đầu, Ngọc Đái theo ta.”

Trong Ưng quân chia ra mỗi đội 100 người, mỗi đội có một tên dựa trên tên loài chim. Hổ Đầu điêu và Ngọc Đái điêu là hai đội do Vân Dương đặc biệt huấn luyện ra, là bộ phận tinh nhuệ của Ưng quân, lấy một địch trăm, đánh đâu thắng đó; Vân Dương vừa nghe Ninh Giác Phi nói như vậy, vui vẻ mà nhảy dựng lên: “Ta đi tìm bọn họ ngay, chuẩn bị xuất chiến.”

Ninh Giác Phi gật đầu, nhìn Vân Dương chui ra cửa động đã bị băng tuyết che phủ, hắn kéo sát chiếc áo khoác, nằm lên tấm sàn lót da, gắng tranh thủ thời gian ngủ một giấc để khôi phục tinh thần và thể lực.

Bên ngoài, tiếng gió thổi gào thét mãi không dừng, đối với Ninh Giác Phi mà nói, đây cũng chỉ như bài hát ru con, khiến hắn càng thêm dễ ngủ. Đến khi tiếng gió rít dần dần nhỏ lại, hắn mới thức giấc, ngưng thần tỉnh táo, hắn đứng dậy, dự định đi xem xét mọi chuyện.

Vân Dương ngủ ở trong một cái hang nhỏ kề bên, bên Ninh Giác Phi có động tĩnh, Vân Dương cũng tỉnh theo, đến bên chỗ hắn, vươn đầu nhìn ra trời tuyết.

Ninh Giác Phi quay đầu nhìn Vân Dương, nhịn không được nở nụ cười. Thằng nhóc này quả thực quá sùng bái hắn rồi, từ lúc biết nhau cho đến nay, Vân Dương không chỉ trung thành như một mà còn chăm sóc hắn rất cẩn thận, luôn luôn quan sát, học hỏi hắn, trong lòng cuối cùng cũng là muốn trở thành một con người phi phàm như hắn.

“Ngươi sắp xếp xong hết chưa?” Hắn hỏi.

Vân Dương vội vã gật đầu: “Bọn họ đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ còn chờ nguyên soái ra lệnh mà thôi.”

“Tốt.” Ninh Giác Phi nhìn tuyết trắng tung bay, thoáng có chút suy nghĩ, rồi nói, “Ngươi đi gọi Vân Đinh vào đây, chúng ta chuẩn bị hành động.”

“Tốt quá.” Vân Dương hài lòng, chạy như bay ra ngoài.

Vân Đinh rất nhanh theo hang nhỏ kế bên chạy sang.

Mọi người mặc bạch y, nên khi hoạt động trong tuyết, rất khó bị người phát hiện.

Ninh Giác Phi lui vào trong, để Vân Đinh đi vào. Vân Đinh từ trong lòng lấy ra một miếng thịt khô, trong tay bưng một chén cháo lúa mạch, lúc này đưa cho hắn, khẩn thiết nói: “Nguyên soái, ngài ăn trước đi đã.”

Trong cả trời tuyết trắng mà có thể ăn được món này, quả thực còn quý hơn cả sơn trân hải vị, Ninh Giác Phi nhận lấy ngay, múc từng muỗng từng muỗng mà ăn, nhất thời cảm thấy thoải mái cực kỳ.

Vân Đinh khoanh chân ngồi xuống, nhìn đại nguyên soái tuổi trẻ tuấn mỹ này ăn ngon như vậy, không khỏi cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Ninh Giác Phi vừa ăn vừa hỏi: “Người đi ra ngoài trinh sát đã về chưa?”

“Phần lớn người đã trở về bẩm báo.” Vân Đinh nói rõ ràng trật tự. “Nguyên soái tính không sai, ở hướng đông, khoảng chừng hai vạn khinh kỵ đang chạy qua đây, theo tính toán, nếu trên đường bọn họ liên tục nghỉ tạm thì chỉ khoảng một canh giờ nữa là tới. Còn những hướng khác thì vẫn bình thường?”

Ninh Giác Phi suy tư một chút, lại hỏi: “Trên núi thì sao? Có động tĩnh gì?”

“Không.” Vân Đinh lắc đầu, “Sáng sớm, ta đã phái người điều tra, phát hiện ra hai nơi có thể ẩn náu, đã cắt cử vài người qua đó tham dò tình hình đồn biên phòng. Cho đến bây giờ, hai điểm đó vẫn không có tin tức gì, tức là trạm canh gác đó vẫn không có ai đi ra. Trên núi, bão tuyết đang lớn, nếu muốn cưỡi ngựa xuống núi thì rất nguy hiểm, theo ta thấy, trong chốc lát chắc chắn họ sẽ không có hành động gì. Nếu là ta, ta cũng sẽ an ổn ở trên núi, chờ quân tiếp viện, sau đó tính tiếp.”

Ninh Giác Phi, gật đầu, tóm tắt lại: “Vốn ra, ta muốn để họ đi xuống núi rồi chặn đường đánh, tránh động thủ trên núi, bởi nếu đánh trên núi không thể đánh úp nhanh thì họ rất dễ chạy thoát. Chẳng qua, tình huống bây giờ thay đổi, một vạn người chúng ta ở đây đón đánh hai vạn khinh kỵ của họ cố nhiên không thành vấn đề, nhưng cũng không thể cam đoan nhất định bắt được thủ lĩnh của họ. Thế nên, ta chuẩn bị dẫn hai tiểu đội Hổ Đầu và Ngọc Đái lên núi, đánh lén. Các ngươi chia binh làm hai đường, để ba trăm người ở lại chỗ này, chặn người từ trên núi xuống, những người khác đi về phía đông, tập kích bất ngờ, quấy nhiễu tốc độ hành quân của họ, tranh thủ chặn họ năm canh giờ.”

“Được.” Vân Đinh thống khoái mà gật đầu. “Vậy ta lập tức truyền lệnh xuống phía dưới, xuất phát ngay.”

Ninh Giác Phi gật đầu, buông chén cháo đã ăn xong, mặc lấy chiến phục chiến đấu trên tuyết sơn, ra ngoài.

Hai tiểu đội tinh anh trong tinh anh do Vân Dương suất lĩnh đã chờ ở ngoài từ lâu, Ninh Giác Phi ra lệnh một tiếng, tựa như mãnh hổ, lập tức xông lên núi.

Con đường này đêm qua Ninh Giác Phi đã đi qua hai lần, bởi vì phải cẩn thận đi nên nhiều chi tiết vẫn còn rõ như lòng bàn tay, lúc này, đi lên nữa cũng rất dễ dàng như ban ngày, độ nguy hiểm cũng thấp hơn trước, tốc độ hành động của hắn rất mau, như con chim ưng trắng, bay lượn giữa trời bão tuyết.

Chưa tới một canh giờ, bọn họ đã tới sát đồn biên phòng, ẩn vào màn đêm phía sau những tảng đá lớn.

Ninh Giác Phi thăm dò một hồi, liền quả đoán bố trí phương án hành động, sau đó hỏi mọi người: “Hiểu chưa?”

Những binh sĩ tinh anh dũng mãnh gan dạ thường ngày đã diễn luyện tập kích bất ngờ ở rất nhiều nơi, rất nhiều tình huống nên căn bản nhắm mắt cũng nhớ ra, nên tất cả gật đầu: “Hiểu.”

Ninh Giác Phi khoát tay: “Hành động.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.