Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 2 - Chương 8



Nửa đêm qua đi, toàn bộ Ô Lạp Châu Mục đều an tĩnh, Du Nhiên Các càng vắng vẻ, không tiếng động.

Cái quán trọ cao quý trang nhã này có một con đường phủ đầy cây xanh, lúc này, nó càng lúc càng ồn ào.

Độc Cô Yển được tùy tùng dìu đỡ, vừa loạng choạng đi vừa cất giọng ca vàng hát hành khúc trong sử thi Tây Vũ “Ni Tang Đức Cát”. Những võ sĩ đi theo y cũng sặc đầy mùi rượu, nhiệt huyết sôi trào, bước theo tiết tấu, cất giọng hát theo y.

Những ca khúc hùng tráng tràn ngập phong tình nước khác thế này, Ninh Giác Phi đã nghe qua rất nhiều lần, biết đây là một bài trường ca thần thánh nhất, xa xưa nhất của Tây Vũ, nếu thật phải ca từ đầu đến cuối, chắc ba ngày ba đêm cũng ca không xong, người dân Tây Vũ nào cũng biết, nhưng hát cũng chỉ hay hát một vài đoạn kinh điển trong đó mà thôi. Phụ nữ thích tình ca trong đó, còn đàn ông thì thích đoạn hành khúc. Hắn mỉm cười, bước đi trong tiếng ca hào hùng, tuy rằng người vẫn còn chếch choáng trong cơn say nhưng vẫn cố gắng đi đứng đàng hoàng.

Bọn họ cứ như vậy vừa hát vừa cười, đi về phía cửa của Du Nhiên Các.

Chim trên cây bị cả bọn làm cho kinh hãi, lao xao vụt bay hết lên bầu trời đêm.

Độc Cô Yển dùng sức vuốt vai Ninh Giác Phi, miệng mồm lớ mớ kêu: “Huynh đệ…. huynh đệ,… ngươi là …. huynh đệ tốt…. của ta.”

Ninh Giác Phi chỉ cười, nhìn vẻ mặt đang rất trẻ con của y. Mắt hắn đang lờ đờ mông lung, nhìn không rõ đường, cong vẹo mà đi về phía tường.

Người trông cửa của Du Nhiên Các đã sớm bị bọn họ đánh thức, dẫn theo đèn lồng đi ra kiểm tra, lúc này nhanh chóng chạy đến, đỡ lấy hắn, liên thanh nói: “Khách quan, khách quan, ngài không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Ninh Giác Phi được người đỡ, liền cố đứng thẳng, nhìn theo hướng cửa mà đi, vừa đi vừa khách sáo “Cảm ơn”.

“Ngài đừng khách sáo.” Người trông cửa hạ thắt lưng, cung kính đỡ hắn vào cửa, trong miệng không ngừng nói. “Cẩn thận dưới chân, khách quan, cẩn thận, đó là hồ nước, ai ai, đây là cây, coi chừng đụng….”

Độc Cô Yển và tùy tùng theo Ninh Giác Phi đi vào đại môn mà vẫn hát vang trời, Du Nhiên Các đang yên tĩnh cũng bị họ hát cho hết tĩnh nổi.

Tiền viện là chỗ tiếp đãi, tửu lâu, thoát hiểm lẫn nơi ở của hỏa kế, hậu viện mới là chỗ khách ngủ lại, bọn họ náo loạn như thế, vài chỗ trong tiền viện đã thắp đèn, vài hỏa kế khoác tạm quần áo chạy ra, đưa tay đỡ lấy bọn họ, thân thiết quan tâm, đồng thời cũng cố gắng khuyên bọn họ đừng làm ồn nữa, nhưng không có hiệu quả.

Đúng lúc này, bỗng nhiên hơn mười chậu nước lạnh từ bốn phương tám hướng hất đến.

Bất ngờ không phòng bị, Ninh Giác Phi cảm thấy sự khác thường bên người thì lập tức đẩy người bên cạnh ra, lăn một vòng trên đất. Tùy tùng và Độc Cô Yển cũng phản ứng không chậm, tất cả đều rút đao ra, huy đao chắn.

Nếu như thứ bay đến là tên thì chắc chắn sẽ bị bọn họ chặt đứt hoặc đẩy ra ngay, nhưng đây là nước, chỉ cần có chỗ trống thì nước sẽ lọt qua. Bọn họ tuy rằng phản ứng nhanh nhưng vẫn bị hất không ít, một thân ướt đẫm như chuột lột.

Chẳng qua, nước lạnh xối đầu, cả bọn tỉnh táo không ít.

Ninh Giác Phi cũng bị hất trúng, đầu cũng tĩnh táo hơn không còn mơ hồ như trước. Hắn chậm rãi đỡ thân cây đứng dậy, ngưng thần nhìn về phía trong bóng đêm.

Xung quanh treo đầy đèn lồng, dùng để cho khách về trễ nhìn đường, nương theo ánh đèn, cả bọn nhìn thấy cách đó không xa có một vị thanh niên còn trẻ mặc trường sam trắng. Người thanh niên vóc dáng trung bình, tướng mạo tuấn tú, vẻ mặt lúc này đang tức giận, hiển nhiên trong lòng vô cùng không vui.

Độc Cô Yển vuốt hết nước trên mặt đi, y cũng không tức giận mà còn cười hì hì: “Nước tưới đúng lúc lắm, đỡ vương gia ta phải tắm rửa, thêm một ấm trà nữa đi.”

Ninh Giác Phi phục hồi tinh thần lại, biết bọn hắn ồn ào lúc nửa đêm như thế quả thật đã phá giấc ngủ của người khác, đây là sai, nên ôm quyền với người thanh niên kia, thành khẩn nhận lỗi: “Công tử, xin lỗi, tại hạ cùng với bằng hữu uống hơi nhiều, có chút cao hứng quá mức, xin lỗi, mong công tử thứ lỗi.”

Người nọ thấy hắn chủ động xin lỗi, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là chắp tay hoàn lễ, lập tức lạnh lùng: “Các ngươi đem khách quan đỡ về phòng đi.”

“Tuân lệnh, lão bản.” Hỏa kế liền buông chậu buông thùng vừa mới hất mà đỡ lấy bọn họ, đưa về viện mỗi người.

Độc Cô Yển ở một gian khác trong viện, lúc phải chia tay Ninh Giác Phi, y lớn tiếng chào: “Huynh đệ, trở lại nghỉ ngơi cho khỏe, chờ ngươi tỉnh ngủ, ca ca mang ngươi đi ăn món ngon.”

“Tốt, cảm ơn đại ca.” Ninh Giác Phi cười gật đầu, rồi đi về tiểu viện của mình.

Hai hỏa kế đưa hắn đến tận cửa phòng, nho nhã lễ độ cáo từ rời đi.

Ninh Giác Phi đẩy cửa ra, đi vào gian phòng. Bên trong tối mịt, cái gì cũng thấy không rõ. Hắn mò mẵm đi về phía trước, rất nhanh liền mò lấy một cái ghế, ngồi xuống, nhắm mắt lại mà thở.

Một lát sau, có người đánh đá lửa, đốt ngọn đèn đặt trên bàn.

Ninh Giác Phi đột nhiên thấy sáng, có chút khó thích ứng, khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

Vân Thâm ngồi ở bên cạnh hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ninh Giác Phi cảm thấy thật có lỗi với y, mỉm cười hỏi: “Ta làm ngươi thức à?”

“Không, sau khi ngươi đi thì ta đã thức rồi. Ban ngày ngủ nhiều nên giờ không buồn ngủ nữa.” Vân Thâm ôn hòa nói. “Giác Phi, ở đây ngươi sống không quen, gặp mặt người ta lần đầu, liền cùng ra ngoài, uống say mèm, thực sự quá nguy hiểm.”

Trong đầu Ninh Giác Phi đang rối một nùi, đâu nghĩ được đến những vấn đề này. Ninh Giác Phi nghĩ một hồi lâu mới hiểu Vân Thâm đang nói gì, rồi cười: ” Nếu như họ đã có ý đồ với ta, thì ta cần gì phải xem họ có ý đồ gì? Nếu như bọn họ không có ý gì, vậy ta không phải có thêm vài người bạn sao?”

Vân Thâm nghẹn lời, giật mình, rồi lại thở dài, đứng dậy thay hắn cởi áo, sau đó phân phó thuộc hạ trực đêm đem nước nóng lại đây để hắn đi tắm rửa.

Nhiễu nhương một hồi, Ninh Giác Phi cảm thấy thoải mái hơn. Hắn uống hai ly trà đặc, rồi mới nằm lên giường.

Vân Thâm gài xoan cửa, thổi tắt đèn, chậm rãi nằm bên cạnh hắn.

Ninh Giác Phi thuận tay ôm lấy y, nhẹ giọng hỏi: “Bệnh của ngươi thế nào rồi? Khá hơn chưa?”

“Khá hơn rồi.” Vân Thâm cảm thấy như mọi chuyện đang trở về như lúc trước, rất tự nhiên nghiêng người, gối lên vai hắn, đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn.

Ninh Giác Phi ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người y, chậm chạp từ từ nhắm hai mắt.

Vân Thâm dần dần nghe tiếng hít thở của hắn trở nên đều đặn, cho rằng hắn đã ngủ rồi, cảm xúc chợt ùa về, y không nén nổi tiếng thở dài.

Ninh Giác Phi đột nhiên hỏi: “Làm sao vậy? Vẫn còn phiền vì chuyện đêm nay ta làm sao?”

Âm thanh hắn rất thấp làm Vân Thâm giật mình rồi lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng đáp: “Ừ, có chút, ngươi đó, uổng cho người ta gọi ngươi là Liệt Hỏa chiến thần, kỳ thực nhẹ dạ vô cùng, thực ra là một thằng ngốc tốt.”

Ninh Giác Phi ôm y sát hơn, thì thầm: “Có cái gì không tốt đâu? Nếu như tim ai cũng lạnh như băng thì thế giới này mới là đáng sợ.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng ai mà dò được lòng người, cũng nên đề phòng.” Vân Thâm uyển chuyển khuyên bảo. “Ngươi xem, hôm nay ngươi không biết rõ sự thật, đã nhận hai tỷ đệ kia về, nói không chừng sau đó sẽ có phiền phức.”

Ninh Giác Phi trầm mặc chốc lát rồi đáp lại: “Vân Thâm, có một số việc là nhất định phải làm, ví dụ như cứu người. Cho dù ta biết có người lợi dụng hảo tâm của ta mà bày kế hại ta, cuối cùng làm ta bị thương, ta cũng không hối hận. Nếu như chuyện như vậy xuất hiện lần nữa, cho dù trước đó ta bị người khác làm bị thương đến vạn lần, ta vẫn sẽ đưa tay ra làm những gì ta cho là đúng, chỉ cần ta có năng lực. Hai tỷ đệ đó vừa nhìn liền biết không phải loại người đại gian đại ác, mà Độc Cô Yển, cũng không giống như là người gian trá. Nếu như y đưa hai tỷ đệ đó cho ta là muốn bày kế gì, ta mượn nước đẩy thuyền, để hai tỷ đệ từ nay về sau có thể thoát ly thân phận nô lệ, lấy được tự do, cũng là điều tốt. Nếu như tỷ đệ đó làm vậy vì tiền, cam tâm tình nguyện làm việc cho y thì ta cũng đã làm một chuyện tốt, để cho bọn họ có thể lấy được khoản tiền đó, cũng coi như cướp của người giàu chia cho người nghèo, không phải sao? Dù sao Độc Cô Yển rất giàu, vài món lặt vặt trên người đã hơn vạn lượng bạc rồi, để y trả một chút tiền, cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông. Hơn nữa, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, ai chịu làm chuyện như vậy? Mặc kệ là tình hình gì, ta đều thương cảm cho hai tỷ đệ đó, có thể giúp được gì thì cứ giúp. Về phần sau đó có cái gì phiền phức, nói chung binh tới thì cản, nước tới đắp đất thôi, không có gì cả.”

Vân Thâm lập tức bị những lời nói của hắn thuyết phục, ngẫm lại có vài phần cảm động, không khỏi thở dài: “Cái gọi là quân tử rộng lượng vô tư, chính là nói ngươi đó. Giác Phi, ngươi có đại trí tuệ, đại ý chí, cho nên mới đại ái, điểm này, ta không bằng ngươi.”

“Cũng không thể nói như vậy.” Ninh Giác Phi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán y. “Trách nhiệm ngươi gánh vác quá nặng, cần tư duy kín đáo, không thể giống ta cẩu thả như thế. Ngươi rất thương bách tính thiên hạ, nếu không ta đã không giúp ngươi có Nam Sở. Ta nghĩ, dưới sự lãnh đạo của bệ hạ và ngươi, dân chúng sẽ sống an vui, nên mới chỉ huy Nam tiến, đoạt giang sơn Nam Sở.”

“Ừ, tâm tư của ngươi, ta hiểu.” Vân Thâm cảm động không ngớt, ôm hắn chặt hơn. “Ngươi yên tâm, vạn lý non sông này sẽ càng thêm rực rỡ. Quân thần trên dưới một lòng, bách tính an cư lạc nghiệp, tứ hải thái bình, thiên hạ quy tâm, chẳng đó những là nguyện vọng của ngươi mà còn là tâm nguyện của bệ hạ và ta. Chẳng qua, Giác Phi, cho dù trong triều đình hay trong bách tính, ngươi vẫn là trụ cột vững vàng của quốc gia, ai cũng không thể phá hủy được.”

Ninh Giác Phi thở dài: “Là các ngươi xem trọng ta quá rồi. Thực ra, lực lượng cá nhân ta bé nhỏ không đáng kể đâu. Ví dụ chuyện đêm nay chẳng hạn, mặc kệ nó có phải là mưu kế nhằm vào ta hay không, thì cái chuyện buôn người, ép người bán thân, bắt người làm nô này là chuyện khiến ta thống hận nhất, nhưng ở nơi đây lại là một chuyện rất bình thường, ta biết mình không thể thay đổi nó, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thực bất đắc dĩ.”

Vân Thâm trầm ngâm một hồi rồi nói: “Không phải là không thể sửa được. Tân quốc sắp ra đời, bệ hạ đã cùng ta thương nghị, chỉnh sửa lại luật pháp một lần. Hôm nay nam bắc nhất thống, chữ ‘Bắc’ trong tên nước sẽ xóa đi, tân quốc lấy chữ ‘Kế” làm hiệu. Vốn dĩ, người chủ trì việc chỉnh sửa ‘Luật Đại Kế’ là ta, chúng ta có thể đưa ra luật không được buôn người, không ép người bán thân, không bắt người làm nô lệ, trừng phạt nghiêm khắc người vi phạm, như vậy hẳn là có thể dần dần loại bỏ được những hành vi này, ngươi thấy sao?”

Mắt Ninh Giác Phi sáng ngời: “Đúng vậy, đó là một ý kiến hay.”

Trong khi hắn suy tư, tay Vân Thâm thong thả vói vào y phục hắn, vuốt ve thắt lưng hắn.

Tay Ninh Giác Phi căng ra, quay đầu cảnh cáo y: “Đừng có chơi với lửa, ngươi còn bệnh đó, không muốn sống nữa à?”

Vân Thâm thấy hắn không chống cự cử chỉ thân thiết của bản thân, trong lòng ngọt ngào vô cùng, cũng biết hắn yêu quý mình nên không làm gì quá nữa mà ngừng tay, ôm hắn nói: “Trời khuya rồi, mau ngủ đi.”

“Ừ.” Ninh Giác Phi không nói gì nữa, cả người thả lỏng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.