Ngày thứ ba sau khi Vạn Thái Thái xuất viện, đồng nghiệp
trong trường liên hoan cuối kỳ, trái một ly, phải một ly, thế là cô say
rượu. Tửu lượng của cô vốn không tốt, chỉ một ly Rio cũng có thể khiến
cô đỏ mặt đến mang tai, cười ngây ngô nửa ngày, uống nhiều ly liên tục
như vậy, có thể tưởng tượng được trạng thái say rượu của cô lúc này. Mà
cô càng uống càng thích uống, càng say càng nói nhiều trong khi bình
thường cô vốn là người ít nói, Ngụy Hiền bị shock bởi dáng vẻ ấy của cô, một cô gái thường ngày nhã nhặn điềm tĩnh là vậy giờ đây cứ lảm nhảm
không ngớt. Cô cứ lôi kéo anh lải nhải suốt, anh cảm thấy thú vị bèn
tiếp lời cô, vui vẻ hài hòa.
Sau đó, các đồng nghiệp lại chuyển sang đi KTV, Ngụy Hiền thấy
dáng vẻ hoạt bát quá mức của Vạn Thái Thái thì muốn đưa cô về. Nhưng cô
cứ ầm ĩ đòi đi, anh đành chịu, cô thật sự đã uống quá nhiều. Trong KTV,
micro hầu như đều bị cô chiếm mất, cô vừa múa vừa nhảy vừa hát, đâu còn
dáng vẻ ngày thường. Các đồng nghiệp được mở rộng tầm mắt, hóa ra Vạn
Thái Thái là một người như vậy. Quả nhiên biết người biết mặt không biết lòng. Cuối cùng vẫn là Ngụy Hiền nhìn không nổi nữa, kéo cô xuống. Sau
đó, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngụy Hiền nhìn cô gái ngả vào lòng anh say
ngủ, còn khe khẽ ngáy nữa, khiến anh chợt cảm thấy có nơi nào đó trong
trái tim mềm lại.
Anh đưa các đồng nghiệp về xong, cuối cùng mới đưa Vạn Thái Thái về. Anh bế cô lên nhà, không ngờ lại gặp một người đàn ông ở cửa nhà
cô, rõ ràng người đó đợi rất lâu rồi. Anh ta thấy Vạn Thái Thái say bí
tỉ và anh bế cô thì dáng vẻ như muốn ăn thịt người vậy. Anh không biết
anh ta.
Ngụy Hiền hỏi:
- Anh tìm ai?
Đoàn Vũ Xuyên hừ lạnh, đóng cửa nhà bên cạnh cái rầm. Ngụy Hiền
không hiểu sao cả, đúng là gã hàng xóm kỳ quặc. Anh đánh thức Vạn Thái
Thái, hỏi chìa khóa ở đâu, cô mơ mơ màng màng móc chìa khóa trong túi
ra, rồi lại ngủ thiếp đi. Ngụy Hiền mở cửa, đặt cô lên giường. Sau đó
anh vào phòng bếp đun nước nóng đặt cạnh giường cho cô. Anh định rời đi
nhưng lại sợ cô nửa đêm nôn mửa không người chăm sóc, lỡ xảy ra chuyện
gì nguy hiểm, thế là không dám đi, ngồi bên giường nhìn dung nhan an
tĩnh lúc ngủ của cô. Quả nhiên, Vạn Thái Thái nửa đêm nôn thốc nôn tháo, Ngụy Hiền tay chân luống cuống giúp cô xử lý, cuối cùng lúc cô ngủ trở
lại, anh thầm thấy may mắn vì mình không rời đi, sau này tuyệt đối không để cô uống nhiều như vậy nữa, suốt đêm anh đều canh giữ bên cạnh cô.
Hôm sau, Vạn Thái Thái tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt, thấy Ngụy Hiền nằm nhoài người bên giường thì hết hồn.
- Cậu cậu cậu….sao cậu lại ở đây?
Phản ứng đầu tiên của cô chính là kiểm tra xem áo quần mình có đầy đủ không.
- Chị hai à, chị say rượu, em chăm sóc chị cả đêm đấy, không cám ơn thì thôi còn nghi ngờ em là ý gì?
Ngụy Hiền bị động tác của cô chọc cười, vờ như rất tủi thân hỏi ngược lại.
Vạn Thái Thái lúng túng:
- Vậy sao cậu chưa đi?
- Mình định đi rồi nhưng nửa đêm con ma men nào đấy nôn thốc nôn tháo thì ai chăm sóc?
Ngụy Hiền cử động cánh tay.
- Thật ngại quá…..
Vạn Thái Thái thấy càng thêm xấu hổ, hiểu lầm người tốt. Nhìn
dáng vẻ tiều tụy và quần áo xốc xếch của Ngụy Hiền, cô rất áy náy. Cô hạ quyết tâm, về sau có chết cũng không uống rượu nữa.
- Đau đầu không? Trong nhà có mật ong không? Mình pha nước mật
ong cho cậu giải rượu. Không ngờ cậu uống giỏi thật, quậy lúc say rượu
cũng không ai bằng.
Ngụy Hiền giễu cô. Vạn Thái Thái đỏ mặt:
- Hôm qua mình….a a a, mình muốn chết! Mất mặt chết đi được! Làm sao đây? Mình làm sao gặp người đây?
Ngụy Hiền thấy cô gãi gãi lung tung thì cười:
- Bây giờ mới sợ mất mặt à, muộn rồi. Cậu uống nước mật ong rồi đi tắm rửa nhé. Mình đi mua bữa sáng.
Ngụy Hiền quay mặt cô về phía toilet rồi cầm chìa khóa xe ra
ngoài. Lúc ra ngoài, anh tình cờ gặp hàng xóm của cô, hàng xóm rõ ràng
giật mình khi nhìn thấy anh, sau đó vẻ mặt u ám bỏ đi. Ngụy Hiền cảm
thấy người này có bệnh à? Về sau phải nhắc nhở Vạn Thái Thái chú ý hàng
xóm mới được.
Anh mua bữa sáng quay về thì Vạn Thái Thái cũng đã tắm rửa xong. Cô giống như trẻ nhỏ mắc lỗi, vùi đầu húp cháo. Ngụy Hiền không kiềm
được bật cười, trước đây sao anh không phát hiện cô đáng yêu thế này
nhỉ. Anh nhắc nhở cô chuyện hàng xóm, bảo cô chú ý nhiều vào. Hàng xóm?
Vạn Thái Thái nghi hoặc, nhà bên cạnh bỏ không lâu rồi mà. Lẽ nào mới có người dọn tới? Cô gật đầu. Dù sao biết người biết mặt không biết lòng.
Tâm trạng Vạn Thái Thái rất bị ảnh hưởng, cô đi siêu thị về nhà, thấy cửa nhà hàng xóm mở thì len lén nhìn vào. Sau đó cô giật mình, đồ
trên tay rớt xuống. Đoàn Vũ Xuyên bước tới đóng sầm cửa lại, Vạn Thái
Thái hết hồn, cơn giận bỗng chốc bùng lên, cái người gì thế, quỷ à?! Cô
ấn mạnh chuông cửa, ấn ấn ấn, Đoàn Vũ Xuyên chường bản mặt thối ra mở
cửa:
- Có lời mau nói, có rắm mau thả!
Vạn Thái Thái hoàn toàn bị chọc giận:
- Vừa nãy cậu có ý gì?
Nhìn thấy cô rồi đóng mạnh cửa như vậy là ý gì? Ở cửa vờ không quen biết cô là ý gì?!
Đoàn Vũ Xuyên trừng cô:
- Hừ, mình đóng cửa mắc mớ gì tới cậu?
Vạn Thái Thái chống nạnh:
- Như vậy là mất lịch sự, biết không hả?
- Ha, mình mất lịch sự liên quan cái khỉ mốc với cậu!
Sau đó cậu lại đóng mạnh cửa. Vạn Thái Thái hung hăng đá cửa, mở cửa nhà mình rồi cũng đóng sầm lại, trong lòng mắng: có bệnh! Có bệnh!
Bệnh thần kinh! Đồ quái gở! Cô uống liên tục mấy ly nước mới áp chế được cơn giận trong lòng mình. Sau đó cô lại nghĩ, sao cậu ấy lại dọn tới
đây? Lên cơn điên à?
Vạn Thái Thái không ngờ anh giận cô uống rượu rồi cùng một người đàn ông khác ở chung suốt đêm.
Sóng gió qua đi, Vạn Thái Thái hễ nhìn thấy Đoàn Vũ Xuyên là
trực tiếp phớt lờ, đương nhiên Đoàn Vũ Xuyên cũng vậy. Đúng là hai người ấu trĩ. Chủ yếu là cô không rõ gì cả, cô đâu có chọc đến anh, dựa vào
cái gì mà anh cáu với cô?! Cho nên, cô không thèm làm hòa! Còn anh thì
cảm thấy cô gái này sức khỏe đã kém mà còn uống nhiều như thế, nửa đêm
nửa hôm để đàn ông ngủ lại, một chút ý thức an toàn cũng không có sao?
Hay là họ đã phát sinh cái gì rồi?! Thế là lửa giận của anh không tiêu
tan được. Nhìn dáng vẻ cô ta cái gì cũng không biết, anh không thể làm
hòa!