Thiên Sơn Vạn Thủy

Chương 20



Họ sắp nghênh đón cái Tết Tết dương lịch đầu tiên hai người ở bên nhau. Từ lâu Vạn Thái Thái đã bóng gió hỏi Đoàn Vũ Xuyên Tết Tết dương lịch có được nghỉ hay không. Anh cắm cúi viết bệnh án, đầu không ngẩng lên:

- Chắc là không được, hôm đó phải trực.

Mắt Vạn Thái Thái bỗng chốc u ám:

- Ờ.

Cô tiếp tục soạn giáo án. Đoàn Vũ Xuyên nhìn cô mất tinh thần:

- Thái Thái.

Vạn Thái Thái tùy tiện đáp một tiếng.

- Xin lỗi.

Cô lại tùy tiện ừ một tiếng, không ngẩng đầu lên, cắm cúi vào màn hình laptop.

- Thái Thái.

Nhìn cô mất hứng, Đoàn Vũ Xuyên cảm thấy áy náy không thôi:

- Anh cố gắng dành ra ngày 31 nhé? Tết dương lịch thật sự không thể nghỉ.

Vạn Thái Thái lại ừ một tiếng:

- Không sao, anh cứ đi làm đi. Em ăn Tết với đồng nghiệp được rồi.

Cô gắng sức hiểu cho anh, anh cũng không còn cách nào khác, bác sĩ mà, luôn phải lấy bệnh nhân làm đầu. Nhưng cô cứ không vui. Đoàn Vũ Xuyên đặt bệnh án xuống, bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy cô:

- Xin lỗi.

Vạn Thái Thái ôm lại anh:

- Không sao.

Cô cố gắng nâng cao tinh thần, khiến bản thân trông vui vẻ lên. Đoàn Vũ Xuyên nhìn cô miễn cưỡng vui cười, trong lòng lại càng khó chịu.

Vạn Thái Thái miết mũi anh:

- Được rồi được rồi được rồi, đã biết là mắc nợ em thì phải bồi thường đấy.

Đoàn Vũ Xuyên nắm chặt tay cô:

- Em muốn bồi thường cái gì?

- Các cô ấy nói túi xách chữa trăm bệnh, nhất định phải mua túi xách, gì mà Chanel này, Hermes này, em sẽ tha thứ cho anh.

Vạn Thái Thái nói lung tung, sợ là ngay cả nhãn mác của chúng ra sao cô cũng không biết, đều là nghe đồng nghiệp nói.

- Cô nhóc này đúng là tham lam đấy.

Đoàn Vũ Xuyên cười:

- Em có biết chúng trông thế nào không?

Vạn Thái Thái bị cười nhạo, tâm trạng khó chịu:

- Em trực tiếp đi mua không được sao, đâu cần biết chúng trông thế nào. Cứ đi thẳng đến shop độc quyền ở trung tâm thành phố, nói với nhân viên là đem loại mới nhất đắt nhất của shop gói lại cho tôi! Đại gia biết mấy.

Vạn Thái Thái dương dương tự đắc. Đoàn Vũ Xuyên cười:

- Tiêu rồi, sao cảm thấy mình sắp phá sản thế này. Chút lương bèo bọt của anh sao nuôi nổi em đây.

Vạn Thái Thái cũng cười:

- Hiện tại biết em không dễ nuôi rồi chứ, còn không mau ra sức kiếm tiền. Em tiêu tiền dữ lắm đấy. Sợ chưa? Nhân bây giờ vẫn còn kịp, có muốn cân nhắc thu tay lại không?

Vạn Thái Thái cười đùa, tâm trạng trở nên tốt hơn. Đoàn Vũ Xuyên véo mũi cô:

- Nhóc con, xem anh có trừng phạt em không giữ mồm giữ miệng hay không?

Sau đó chính là một nụ hôn sâu khiến Vạn Thái Thái không chống đỡ được.

Trường của cô cho nghỉ Tết dương lịch, cô từ chối lời mời của các đồng nghiệp, về nhà định nấu cơm. Cô biết Đoàn Vũ Xuyên trực tối nay. Thấy tủ lạnh rỗng không, cô cầm ví tiền đi siêu thị. Trước đây một mình ăn Tết cô chẳng cảm thấy gì, bây giờ cũng một mình ăn Tết nhưng cô lại thấy lòng chua xót, quả nhiên đúng là quái đản.

Cô vừa đến cổng chung cư thì Đoàn Vũ Xuyên gọi điện thoại tới.

- A Xuyên.

Anh hỏi:

- Em đang ở đâu?

Vạn Thái Thái vừa chào bảo vệ vừa trả lời:

- Định đi siêu thị mua đồ về bỏ tủ lạnh. Anh không làm việc sao?

Đoàn Vũ Xuyên vừa thay đồ vừa nói:

- Vậy em chờ anh, anh đi chung với em. Tối nay anh đổi ca.

Vạn Thái Thái vui vẻ:

- Thật hả?

Cảm xúc mừng rỡ như điên của cô lây sang Đoàn Vũ Xuyên, anh biết mình đổi ca là đúng:

- Ừ, em đợi anh.

Vạn Thái Thái gật đầu thật mạnh:

- Ừ! Anh lái xe cẩn thận!

Đoàn Vũ Xuyên ừ, cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe vội vã chạy đi.

- A Xuyên!

Vạn Thái Thái thấy xe của anh từ xa đến gần rồi cuối cùng ngừng lại. Cô cực kỳ vui vẻ, mở cửa xe ngồi vào:

- Buổi tối ăn gì?

Đoàn Vũ Xuyên vừa đánh vô lăng vừa nói:

- Em nói xem?

Vạn Thái Thái suy nghĩ:

- Ăn lẩu! Hồi đại học em và bạn cùng phòng thuê phòng bên ngoài, lúc ăn Tết cũng tự nấu lẩu ăn, chúng ta cũng thế nhé? Nóng hôi hổi!

Nhìn Vạn Thái Thái hăng hái bừng bừng, Đoàn Vũ Xuyên rất vui vẻ:

- Được, cũng lâu rồi anh không ăn lẩu, chúng ta đi mua nguyên liệu thôi.

Cô hoan hô, đây là cái Tết đầu tiên của họ đấy! Thật vui vẻ thật vui vẻ thật vui vẻ! Trừ vui vẻ ra, Vạn Thái Thái không nghĩ được từ gì hình dung tâm trạng của chính mình.

Cuối năm, trong siêu thị đúng là người đông nghìn nghịt, người người chen chúc cứ như tất cả mọi người đều mua đồ vào ngày này, lại cứ như mua đồ vào ngày này không tốn tiền vậy, các loại sale off giảm giá trong siêu thị hấp dẫn mọi người. Vạn Thái Thái đẩy xe mua đồ, cái gì cũng hỏi ý kiến Đoàn Vũ Xuyên, muốn cái này không, muốn cái kia không? Muốn ăn cải trắng không? Muốn ăn cánh gà không? Muốn ăn thịt bò không? Muốn ăn tôm không? Anh chỉ cười nhìn cô chen tới chen lui, đẩy tới đẩy lui giữa biển người. Hạnh phúc chẳng qua chỉ vậy thôi. Thỉnh thoảng anh sẽ phát biểu ý kiến, đại khái đều là:

- Không thể ăn rong biển, quá lạnh. (1)

(1) Lạnh (hoặc hàn) ở đây chỉ tính chất của món ăn, không phải nhiệt độ.

- Không được ăn cua, quá lạnh.

- Không được ăn thịt thỏ, quá lạnh.

- ….

Nói chung không phải cái này quá lạnh thì là cái kia quá lạnh, không cho phép cô mua. Vạn Thái Thái rất cáu, cô giận dỗi, không để ý tới anh nữa, tự mình đi mua đồ, không thèm đếm xỉa đến ý kiến của anh đâu!

Nhưng trong siêu thị người người tấp nập, vừa xoay người là có thể lạc mất nhau. Vạn Thái Thái mua băng vệ sinh xong, quay đầu liền không thấy bóng dáng Đoàn Vũ Xuyên nữa. Cô bỏ băng vệ sinh lại, vẻ mặt mờ mịt. Cô thuộc dạng mù đường điển hình siêu cấp, cảm thấy chỗ nào cũng giống nhau cả. Cô chợt ảo não. Ban nãy vì lười nên cô bỏ điện thoại của mình vào túi áo anh. Giờ cô chỉ có thể không ngừng tìm kiếm anh, cô hơi gấp gáp, không phải sợ cho mình mà sợ Đoàn Vũ Xuyên không tìm được mình sẽ sốt ruột. Vạn Thái Thái lo lắng đúng, khi anh nhận ra không thấy bóng dáng cô, gọi điện thoại cho cô thì phát hiện nó ở trong túi, anh hơi nôn nóng. Anh bỏ lại xe hàng, vội vàng chen giữa biển người trong siêu thị tìm cô, đồng thời kiểm điểm bản thân vừa nãy cứng rắn với cô làm gì, cô muốn mua thì để cô mua, anh ăn là được. Có lúc anh thật sự cảm thấy, không phải Vạn Thái Thái không thể xa anh mà là anh không thể xa Vạn Thái Thái. Cô không ỷ lại vào đối phương như anh vậy.

May mà cô thông minh, đứng ở chỗ ít người để tìm Đoàn Vũ Xuyên, nếu anh xuất hiện trong tầm mắt cô, cô có thể gọi anh. Nếu anh thấy cô thì chắc chắn cũng có thể bước qua. Quả nhiên anh nhanh chóng nhìn thấy Vạn Thái Thái đứng ở khu bán rượu, liền chạy vội qua. Cô thấy anh chạy tới, nhìn dáng vẻ tức giận của anh, cô bèn lớn tiếng phủ đầu:

- Không được mắng em, ai bảo anh vừa nãy cãi nhau với em!

Đoàn Vũ Xuyên đâu nỡ mắng cô, anh nắm tay cô:

- Anh thấy anh vẫn là nắm tay em thì hơn, đỡ lạc mất em.

Vạn Thái Thái cười hì hì, nhìn bàn tay không của anh:

- Đồ chúng ta đâu?

Đoàn Vũ Xuyên chỉ vào mũi cô:

- Em còn không biết xấu hổ mà nói.

Dáng vẻ cưng chiều của anh suýt nữa làm Vạn Thái Thái chết chìm trong đó. Cô cười ngây ngô.

Đoàn Vũ Xuyên lại đẩy xe hàng, tiếp tục mua sắm. Cô muốn thoát khỏi tay anh, anh cau mày hỏi cô muốn làm gì, cô ấp a ấp úng nói muốn mua ít đồ. Anh cau mày càng chặt, truy hỏi cô muốn mua gì. Vạn Thái Thái cắn răng nói:

- Băng vệ sinh băng vệ sinh, anh muốn đi không? Vậy thì đi nhá.

Cô kéo anh đến khu băng vệ sinh, tai anh chợt đỏ bừng:

- Kinh nguyệt của em tới rồi à?

Vạn Thái Thái chọn băng vệ sinh bỏ vào xe hàng:

- Chưa, nhưng sắp rồi, chuẩn bị thôi.

Đoàn Vũ Xuyên gật đầu, nhớ kỹ loại yêu thích của cô.

Chợt chuông điện thoại của Vạn Thái Thái vang lên, anh đưa di động cho cô, là mẹ cô gọi.

- Mẹ! Con biết rồi, buổi tối con và… bạn cùng ăn Tết, dạ, mẹ đừng lo, sắp nghỉ đông rồi, con sẽ về, được rồi được rồi được rồi, con biết rồi, mẹ nói nhiều quá.

Vạn Thái Thái vui vẻ tán gẫu việc nhà với mẹ, không chú ý đến sắc mặt không tốt của người bên cạnh, bạn ư? Bạn ư? Đoàn Vũ Xuyên cực kỳ khó chịu. Sau khi cúp điện thoại, cô thấy anh tự dưng không vui bèn hỏi anh sao vậy, anh hỏi:

- Vạn Thái Thái, anh là gì của em?

Cô không hiểu mô tê gì hết:

- Bạn trai.

- Hóa ra em còn biết anh là bạn trai em à, anh tưởng em không biết đấy.

Anh nói rồi đi về phía trước, đi được mấy bước thì nhớ ra gì đó, bèn quay lại nắm tay Vạn Thái Thái, sợ cô lại lạc mất.

Cô xem như anh đang làm bộ làm tịch:

- Em chắc chắn biết mà.

Lúc tính tiền, Đoàn Vũ Xuyên liếc nhìn gói Durex bên cạnh, chớp chớp mắt, cầm từng món từng món tính tiền. Vạn Thái Thái đứng bên ngoài đợi, không chú ý anh cầm gì ở phía sau.

Về đến nhà, cô vào bếp rửa rau chuẩn bị. Đoàn Vũ Xuyên vào giúp đỡ, nhìn cô rửa rau xắt rau thành thạo. Vạn Thái Thái thấy anh cản trở, liền nói với anh:

- Anh lấy nồi lẩu ra đi, bếp ở trong tủ phòng khách ấy. Em nói anh nghe, nguyên liệu lẩu hôm nay là nguyên liệu lẩu Tứ Xuyên chính tông, trước đây bạn cùng phòng em nhiệt liệt đề cử đấy. Ngon cực, anh ăn cay được không? Ăn không được thì bỏ ít ớt lại.

Vạn Thái Thái nói, Đoàn Vũ Xuyên đi tìm nồi lẩu.

- Kinh nguyệt em không đều, bớt ăn cay lại.

Cô lén le lưỡi trả đũa, vậy thì em khỏi ăn gì hết cho xong! Nhưng cô không có gan nói ra khỏi miệng.

Nhìn nồi lẩu sôi sùng sục, Vạn Thái Thái cực kỳ hưng phấn, ánh mắt sáng rực qua màn hơi nước, Đoàn Vũ Xuyên nhìn cô, đột nhiên hỏi:

- Muốn uống rượu không?

Mắt Vạn Thái Thái càng sáng hơn:

- Có thể sao???

Anh là người kiên quyết phản đối cô uống rượu đó nha. Đoàn Vũ Xuyên gật đầu. Vạn Thái Thái nhảy cẫng lên đi lấy rượu. Hôm nay vui vẻ thế này thì nên uống tí rượu. Nhìn cô nhảy tới nhảy lui, anh cười nham hiểm, âm thầm tính toán gì đó.

Quả nhiên đúng như dự liệu của Đoàn Vũ Xuyên, Vạn Thái Thái rượu vào là nói nhiều, nói dài nói dai, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nói về cuộc sống của cô từ hồi học cấp ba đến học đại học rồi học nghiên cứu sinh. Anh chỉ cười nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đổi lại những món cô không thể ăn nhiều. Vạn Thái Thái càng nói càng hưng phấn, càng uống càng nhiều.

Không lâu sau cô đã say bí tỉ. Đoàn Vũ Xuyên cũng uống cùng cô không ít, cuối cùng sau khi cơm no rượu ray, Vạn Thái Thái liền nằm im không nhúc nhích. Anh lay cô tỉnh, bảo cô đi tắm rửa. Cô mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh, tắm xong liền ngủ thiếp đi. Đoàn Vũ Xuyên thấy cô tắm lâu quá chưa ra ngoài, nghĩ có phải cô ngủ mất rồi không. Anh bèn vào xem thử, quả nhiên, cô mặc đồ ngủ, gục bên bồn rửa tay mà ngủ. Anh lắc đầu, bế cô về phòng. Rồi anh cũng đi tắm, anh chợt cảm thấy mình không nên lợi dụng cơ hội, đó không phải hành vi của quân tử. Anh dọn dẹp phòng khách xong, định về nhà mình. Anh không yên tâm nhìn Vạn Thái Thái, cô bỗng nôn ra đất. Anh vội vã lại chăm sóc cô, chết tiệt, không nên để cô uống nhiều như vậy. Anh thu xếp ổn thỏa cho cô, vắt khăn lau miệng cho cô, vỗ về cô uống nước. Thình lình cô tỉnh lại, đôi mắt phát sáng:

- A Xuyên, sao anh còn chưa đi?

Đoàn Vũ Xuyên đắp kín chăn cho cô:

- Em ngủ thì anh đi.

Vạn Thái Thái kéo tay anh:

- Đừng đi mà, ở với em.

Cô hoàn toàn là say rượu nói lời thật. Trước đây cô say rượu, lúc tỉnh lại bên cạnh chả có ai, đôi khi cô nghĩ nếu có người ở bên thì tốt biết mấy. Nhưng luôn luôn không có. Thế nên, cô cũng không dám uống say. Vì không có ai chăm sóc. Đoàn Vũ Xuyên nhìn ánh mắt van nài của cô, cười nói:

- Vậy anh ngủ ở đâu? Bảo anh nhìn em ngủ cả đêm hả?

Vạn Thái Thái cau mày suy nghĩ:

- Hay là ngủ ở đây đi, giường của em đủ lớn!

Dáng vẻ nghiêm túc chịu đựng của cô khiến Đoàn Vũ Xuyên buồn cười:

- Em không sợ anh?

Vạn Thái Thái lắc đầu:

- Sợ gì chứ? Anh đâu thể làm gì.

Anh đâu thể làm gì, anh đâu thể làm gì! Thế này là khinh thường ai hả? Đoàn Vũ Xuyên vén chăn cô lên chui vào. Anh hơi nhẫn nhịn:

- Vạn Thái Thái, em khẳng định em không sợ?

- Ừm, em không sợ.

Cô căn bản không suy nghĩ xem anh có thể làm gì, đây là chuyện mà đàn ông bình thường đều không nhịn được. Đoàn Vũ Xuyên nhìn vào mắt cô, nghiêm túc hỏi:

- Anh muốn làm chút gì đó, em cũng không sợ à?

- Không sợ.

Vạn Thái Thái không biết anh có thể làm gì khiến cô sợ. Nếu tỉnh táo, cô đã hiểu được ánh mắt nhẫn nhịn và dục vọng của anh từ lâu.

- Thế này thì sao?

Đoàn Vũ Xuyên không kiềm được sờ soạng cô. Vạn Thái Thái giật mình, muốn đẩy anh ra.

- Sợ rồi chứ gì?

Đoàn Vũ Xuyên thu tay lại. Vạn Thái Thái nhìn anh chợt rút lui và ánh mắt nhẫn nhịn cực khổ của anh, cô chợt lấy dũng khí trả lời:

- Em không sợ.

- Thật?

Đoàn Vũ Xuyên nỗ lực kiềm chế:

- Vậy anh hôn em thì sao?

Vạn Thái Thái sững sờ, hôn thì hôn, đâu phải chưa hôn bao giờ. Cô chủ động hôn anh, trái tim anh run rẩy, tiểu yêu tinh này! Hai người truy đuổi lẫn nhau, Đoàn Vũ Xuyên không khống chế nổi nữa, chỉ hai ba động tác đã cởi hết quần áo của cô. Vạn Thái Thái đột nhiên hơi tỉnh táo, dùng tay ngăn động tác kế tiếp của anh, giọng cô hơi khàn khàn:

- Không được!

- Tại sao?

Đoàn Vũ Xuyên sao có thể dừng được nữa, anh là đàn ông, đối diện anh lại là người con gái anh yêu. Vạn Thái Thái ra sức cự tuyệt:

- Không được! Trừ phi anh phải cưới em!

- Anh cưới em.

Đoàn Vũ Xuyên dùng miệng ngăn lời từ chối của cô. Anh nói cưới là thật sự muốn cưới chứ không phải vì có được cô mà lừa cô.

Vạn Thái Thái càng lúc càng mềm nhũn, càng lúc càng không còn sức lực, nhưng Đoàn Vũ Xuyên lại càng lúc càng cứng. Thân thể vì khó chịu mà vặn vẹo của cô khiến anh không nhịn nổi, dùng sức húc về phía trước.

- Đau chết mất!

Vạn Thái Thái thét lên, đây là lần đầu tiên của cô. Đoàn Vũ Xuyên gian nan ngừng lại, âu yếm hôn cô, rồi lại hôn cô. Anh vừa hôn vừa đẩy vào, cô chịu đựng cơn đau, do miệng bị chặn lại nên kêu không thành tiếng. Cuối cùng, anh tiến quân thần tốc. Vạn Thái Thái cau chặt mày, mợ nó đau quá! Khốn kiếp! Vừa nãy còn nói không đau! Cô đau trào nước mắt. Đoàn Vũ Xuyên thấy vậy, đau lòng hôn lên nước mắt cô, không dám cựa quậy, liên tục nói những lời yêu thương bên tai cô. Nhìn sắc mặt cô dần dịu lại, anh mới dám cử động, từ từ dẫn dắt cô lên đỉnh.

Thực ra đây cũng là lần đầu tiên của anh, chẳng qua anh là bác sĩ nên hiểu rõ cơ thể như lòng bàn tay. Nhưng, lý luận và thực tiễn hoàn toàn khác biệt, cấu tạo cơ thể phụ nữ rất thần kỳ, thứ mềm mại như thế lại tiếp nhận thứ cứng rắn của anh. Cơ thể nam và nữ dán vào nhau không chút khe hở. Không biết qua bao nhiêu lần lên đỉnh, Vạn Thái Thái ngủ như chết. Đoàn Vũ Xuyên hôn lên cái trán đầy mồ hôi của cô, mới phát hiện gói Durex anh mua vẫn đang nằm trong túi anh, chưa hề được sử dụng. Nhưng trái tim anh rất thỏa mãn, cuối cùng anh có thể hoàn toàn chịu trách nhiệm với cô gái này rồi. Đây vừa là dục vọng chiếm hữu vừa là ý thức trách nhiệm của đàn ông. Vì anh sẽ chịu trách nhiệm nên anh mới muốn có được cô, chứ không phải vì có được cô mà không thể không chịu trách nhiệm, càng không phải vì để có được cô mà lừa cô rằng sẽ chịu trách nhiệm.

Hôm sau Vạn Thái Thái tỉnh lại, Đoàn Vũ Xuyên đã đến bệnh viện, đầu cô đau muốn nứt, nghĩ hôm qua có phải chỉ là một giấc mộng xuân hay không. Nhưng thắt lưng và hạ thể đau đớn khiến cô ý thức được, hết thảy đều là thực. Mẹ nó, ăn xong chùi mép rồi chạy à! Cô tức điên người gọi điện thoại cho anh! Đoàn Vũ Xuyên thấy cô điện thoại liền bắt máy:

- Tỉnh rồi à? Uống trà giải rượu đi.

- Khốn nạn!

Vạn Thái Thái mắng. Đoàn Vũ Xuyên chỉ cười:

- Ngoan, anh sai rồi.

Cô không thèm để ý tới anh:

- Hừ, đồ khốn kiếp, buổi tối anh dám tăng ca thử xem!

Vạn Thái Thái không hối hận, chỉ là cứng miệng thôi. Đoàn Vũ Xuyên tâm trạng tốt nói:

- Được, trở về tùy em đánh phạt.

- Hừ!

Vạn Thái Thái cúp máy. Đau chết được! Cô uống trà giải rượu. Đoàn Vũ Xuyên nếu anh dám bất trung thì xem em có dám thiến anh không! Cô dọn dẹp quần áo của anh rơi trong nhà cô, lúc cô sờ vào túi, lấy ra gói Durex thì chợt nhận ra được gì đó, khốn kiếp! Buổi tối đợi chịu chết đi!

Lúc bắt đầu anh đã có tính toán trước, nhưng sau đó là thuận theo tình cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.