Thiên Sơn Vạn Thủy

Chương 3



Nhớ năm xưa, trong lớp học của một trường trung học phổ thông nào đó.

Nhìn chung, đối với việc phá kỷ lục bản thân, cách biểu hiện của mọi người hoặc là lặng lẽ, ngấm ngầm chịu đựng, như Đoàn Vũ Xuyên; hoặc là kiêu ngạo, mặt mày rạng rỡ, như Thẩm Thiến. Tuy nhiên, năm đó, Vạn Thái Thái ngồi một mình ở chỗ ngồi của mình nhìn bài thi toán mà tinh thần chán nản, rất tốt, lại phá một kỷ lục bản thân. 2,4 điểm! Điểm số nổi bật này thành công phá vỡ kỷ lục điểm thấp nhất trong suốt thời đi học của cô.

- Ôi, Phan Phan, cậu nói xem, người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ.

Tâm trạng cô sa sút, không nhịn được oán trách với bạn cùng bàn, kỳ thực cô cũng không nghĩ cô bạn cùng bàn đang làm bài tập sẽ hạ thấp đỉnh đầu cao quý để trò chuyện cùng cô.

- Thẩm Thiến người ta kìa, da trắng, ngoại hình đẹp, nhà giàu, thành tích tốt, quả là báu vật chỉ trên trời mới có. Ba la ba la ba la…..

Không biết Vạn Thái Thái đã nói bao nhiêu câu, cô bạn mới ngồi cùng bàn một tháng thong thả đáp:

- Người xấu thì phải học nhiều.

Rồi không trả lời nữa. Cô ấy đang mắc kẹt với đề hàm số nào đó.

Vạn Thái Thái tự cảm thấy vô vị, bèn nhoài người trên bàn im lặng không nói. Kỳ thực cô vốn không phải người thích nói chuyện. Ở thời buổi coi trọng ngoại hình này, tướng mạo của cô quả thực hơi bình thường. Ngũ quan đã không có gì đặc biệt thì thôi, lại còn núng nính nữa. Đương nhiên núng nính là cô tự đánh giá chính mình, cô rất ghét từ béo. Bởi vì béo nên quần áo của cô đều là mua size lớn, bởi vì béo nên quần của cô rất dễ căng rách, bởi vì béo nên hàng xóm từ người lớn tới trẻ nhỏ đều trêu ghẹo cô, và cũng bởi vì béo nên các bạn học không một ai chơi thân với cô. Vừa thấy cô họ sẽ nhìn với ánh mắt khinh thường, cô không sợ, chỉ sợ họ vờ như không thấy, nhưng diện tích lớn như vậy mà vờ như không thấy là một việc châm chọc cỡ nào chứ.

Cho nên cô rất tự ti. May mà trong lớp có người còn béo hơn cả cô, khiền cô tìm về được chút xíu xíu tự tin. Thế nhưng, khi biết được thành tích của cậu ấy, cô lại càng tự ti sâu sắc.

Đoàn Vũ Xuyên năm xưa được tuyển với thành tích đứng đầu toàn trường. Cậu ấy một lần nữa chứng minh cho câu nói kia, người xấu thì phải học nhiều. Hu hu hu. Nhưng tướng mạo Đoàn Vũ Xuyên lại không xấu, hơn nữa còn có chút ưa nhìn. Gương mặt tròn, đôi mắt to long lanh sáng rực, da dẻ trắng trẻo mịn màng, không chút dầu nhờn. Không như Vạn Thái Thái. Mặt bánh mì cỡ lớn, mắt dại ra vô hồn, da mặt nhờn, thỉnh thoảng còn nổi mụn. Thế là cô càng thêm tự ti. Cô cũng không biết tại sao phải so sánh với Đoàn Vũ Xuyên, họ căn bản không có gì để so sánh, kế hoạch tìm về chút tự tin ban đầu hoàn toàn sụp đổ. Cô càng thêm ảo não.

Haiz haiz haiz, từ quan trọng phải nói ba lần.

Một tháng thi một lần, một tháng xếp hạng một lần, một tháng đổi vị trí theo thứ hạng một lần, đây là truyền thống của nhà trường. Không có gì bất ngờ, Vạn Thái Thái bị đổi đến vị trí cuối lớp. Môn toán kém kéo theo môn khoa học kém, môn văn của cô không tệ nhưng cô không để ý vì ngồi cuối lớp sẽ không cần lo lắng có người ở sau lưng nói xấu về vóc dáng của cô. Chỗ khó xử của thầy giáo là: Đoàn Vũ Xuyên làm sao đây? Thành tích của cậu đứng nhất lớp. Theo lý thuyết, vị trí trung tâm nhất là vị trí được cả lớp công nhận chỉ có học sinh giỏi mới có tư cách ngồi. Nhưng cậu thực sự quá cao to, ngồi xuống sẽ hoàn toàn che mất tầm nhìn của bạn phía sau, như một bức tường vậy. Lúc ấy, Đoàn Vũ Xuyên vẫn ngồi ở vị trí cuối lớp – vị trí mà cậu ngồi từ hồi khai giảng đến giờ. Chính là ở bên cạnh chỗ bên cạnh Vạn Thái Thái. Không biết tại sao Vạn Thái Thái luôn cảm thấy cậu rất lãnh đạm, tiếc chữ như vàng. Cậu chưa bao giờ trò chuyện cùng ai, dù có cũng rất hời hợt. Giọng cậu có lẽ vì vào thời kỳ vỡ giọng nên hơi khàn, như vịt Donald vậy, lần đầu tiên ý nghĩ ấy hiện lên trong đầu, người nào đó đã không kiềm được mà bật cười. Cậu luôn trả lời người khác rất ngắn gọn. Có dạo Vạn Thái Thái còn tưởng cậu cũng tự ti giống cô. Về sau cô mới biết, kỳ thực là người ta kiêu ngạo đến trắng trợn, cảm giác như: bọn phàm phu tục tử các ngươi cũng xứng nói chuyện với ta à? Tu thêm một trăm năm nữa nhé! Đối mặt với sự khó xử của thầy giáo, cậu vụt đứng dậy, vẫn giọng điệu nhàn nhạt như cũ:

- Thưa thầy, cứ để em ngồi cuối lớp đi ạ. Em thích ở cuối lớp.

Môi cậu rất mỏng, tục ngữ nói: môi mỏng bạc tình. Nhưng, lại đẹp đến thế. Cô như đi vào cõi thần tiên, suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ bất kỳ nữ sinh tự ti nào cũng giỏi mơ mộng nhỉ. Vào lúc cô chưa ý thức được thì bên cạnh cô đã có một bóng dáng cao lớn hiện lên rồi vững vàng ngồi xuống. Cô biết, bóng dáng ấy trừ Đoàn Vũ Xuyên thì đâu còn ai to như vậy. Nhưng cô không quay đầu nhìn cậu. Không biết xuất phát từ tự ti hay khinh thường.

- Vừa khéo, Đoàn Vũ Xuyên, em ngồi ở đó tiện chỉ bảo cho Vạn Thái Thái môn toán.

Vạn Thái Thái “a” một tiếng, ngẩng đầu.

- Sau này Thái Thái nhờ Đoàn Vũ Xuyên chỉ bảo nhé, không biết môn toán của em thi kiểu gì nữa. Đúng là kỳ tích.

Thầy giáo không vui nói với Vạn Thái Thái. Cô bé này, chẳng những tên kỳ lạ mà thành tích toán còn khiến cả lớp xấu hổ nữa. Cô lúng túng cúi đầu, mặt đỏ đến cổ, cố sức phớt lờ những tiếng giễu cợt như có như không kia. Mà Đoàn Vũ Xuyên lại không có bất kỳ phản ứng gì, không nói được cũng không nói không được. Cô len lén liếc nhìn cậu, Thái Sơn đổ mà mặt không đổi sắc, đại khái là dùng để nói bộ dạng này của cậu nhỉ.

Cô hơi thất vọng.

Bây giờ nghĩ lại, năm đó Đoàn Vũ Xuyên thực sự bị môn toán của Vạn Thái Thái chỉnh thê thảm. Nếu năm xưa không nhờ cậu thì sau này cô cũng không có năng lực thi đại học, không có những trải nghiệm về sau. Cô lột xác thành như bây giờ phần lớn là nhờ công lao của cậu. Vạn Thái Thái nghĩ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.