Thiên Sơn Vạn Thủy

Chương 7



Lão tiên sinh Chu Tự Thanh (1) từng nói, thời gian trôi qua lúc rửa tay, trôi qua lúc ăn cơm, trôi qua lúc ngủ. Tóm lại là trôi qua không vết tích.

(1) Chu Tự Thanh: một nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc.

Sau khi kỳ thi tháng thứ ba kết thúc, Vạn Thái Thái rất hưng phấn. Bởi vì môn toán của cô thật sự tiến bộ, 4,7 điểm. Tuy vẫn không phải điểm cao nhưng cô thấy mình đạt được tiến bộ to lớn như thế thì không biết vui sướng đến nhường nào. Chuyện này đều nhờ Đoàn Vũ Xuyên. Thoạt nhìn cậu ấy có vẻ xa cách khó gần, kiêu căng ngạo mạn, sự thực là cậu ấy rất kiêu căng ngạo mạn. Không lâu trước đây, thầy đã chuyển chỗ của Vạn Thái Thái đến trước mặt Đoàn Vũ Xuyên với lý do tốt đẹp là giúp đỡ cô học tập. Đây là quyết định vì thành tích tốt cho cả lớp. Nhưng dù sao cũng không thể đổi chỗ của một người thành tích tốt với một người thành tích kém chứ, đây là lớp học phân chia đẳng cấp mà. May là cậu bạn bị đổi chỗ ấy không ý kiến gì. Điều này khiến Vạn Thái Thái ngượng ngùng rất lâu, còn mời người ta uống nước để bày tỏ lòng biết ơn. Thế là cô lại tạo được quan hệ tốt với cậu bạn kia. May mà thành tích của cô sau tháng thứ ba đột nhiên tăng mạnh, vừa vặn có thể ngồi ở chỗ đó. Từ khi Vạn Thái Thái và Đoàn Vũ Xuyên trở thành đôi bạn bàn trước bàn sau, Đoàn Vũ Xuyên đã trở thành thầy giáo bổ túc riêng hữu hiệu nhất của cô. Đồng thời da mặt của Thái Thái cũng càng lúc càng dày, bất kể cậu nói cô là người nguyên thủy thế nào, IQ thấp ra sao, cô đều im lặng thừa nhận, sau đó không ngừng nhe răng cười hắc hắc ngây ngô với cậu. Cô biết mình phải nhịn nhịn nhịn, không thể nhịn nổi vẫn phải nhịn. Kỳ thực chủ yếu nhất là cô biết cậu không có ác ý. Nhìn cậu vất vả dạy một đứa đầu gỗ như cô học toán, cô cảm thấy rất mang ơn cậu. Xem như đấy là lời quở trách ngọt ngào đi.

Sau đó, Vạn Thái Thái bắt đầu trở nên tâm hồn bay bổng, thường xuyên tự dưng cười ngốc nghếch, không ngừng nhìn chằm chằm ra cửa cứ như ở cửa mọc ra một đóa hoa vậy. Ban đầu cô đã giỏi mơ mộng vu vơ rồi, bây giờ lại càng thêm nghiêm trọng, bị Đoàn Vũ Xuyên bắt được rất nhiều lần, lần nào lúc cậu đang giảng bài, cô cũng không tập trung.

- Người nguyên thủy, cậu lại làm sao vậy?

Đoàn Vũ Xuyên khó chịu gõ lên đầu cô. Đầu gỗ, ngốc đến thế. Nhưng Thái Thái lại không buồn, không giận, ngược lại còn cười ha ha.

- A Xuyên.

A Xuyên là tên do Thái Thái đặt giúp cậu. Một ngày nọ, cậu đang giảng bài cho cô, đột nhiên cô nghiêng đầu nói, Đoàn Vũ Xuyên, tên thân mật của cậu là gì? Đoàn Vũ Xuyên không để ý đến cô. Sau đó cô tự độc thoại, mình đặt giúp cậu nha. Nghĩ thật lâu, cô nói, gọi cậu là A Xuyên nhé, dù sao thì mình là A Thái. Đoàn Vũ Xuyên không phản ứng, không nói được cũng không nói không được. Cam chịu chính là đồng ý. Thái Thái nghĩ vậy. Đoàn Vũ Xuyên nghĩ bụng, trước kia sao không phát hiện cô ấy ồn ào thế này nhỉ. Kỳ thực, chỉ cần quen thân rồi, Thái Thái sẽ rất nhắng nhít.

- Mình nói cho cậu một bí mật này.

Dáng vẻ hưng phấn của cô khiến Đoàn Vũ Xuyên phải bỏ sách giáo khoa xuống.

- Mình yêu thầm một đàn anh lớp trên, siêu đẹp trai luôn.

Dáng vẻ Thái Thái đúng kiểu mê trai:

- Hôm đó mình đến phòng giáo viên, đi ngang qua lớp 11/1, vô tình nhìn thấy anh ấy đang đùa giỡn với bạn bè, cực kỳ tỏa nắng, sau đó, mình liền không thể tự kiềm chế nổi.

- Mình mặc kệ cậu có yêu thầm ai hay không, rốt cuộc cậu có học toán hay không đây? Cậu biết hết rồi thì đừng hỏi mình nữa nhé.

A Xuyên quay đầu đi chỗ khác, hơi giận. Cái người nguyên thủy này.

- Anh ấy thật sự đẹp trai lắm, nghe nói anh ấy tên….

Đoàn Vũ Xuyên đứng dậy bỏ đi.

- Dương Thuấn.

Đồ thiếu niên không lễ phép. Thái Thái quay đầu đi chỗ khác, tự mình nghiền ngẫm.

Sau đó, cô gái mê trai nào đấy thường xuyên giả vờ đi ngang qua lớp 11/1 trên lầu. Lúc đi ngang qua sẽ cố gắng nhìn vào trong một cái. Có lúc thấy được người muốn thấy, có lúc không thấy được. Nếu cuộc sống cứ thế trôi qua thì tốt. Nhưng đến một ngày nọ, cô vẫn giả vờ đi ngang qua. Khi lén lút nhìn vào trong, cô nghe được tiếng cười nhạo:

- Nhìn kìa, nhỏ mập kia lại tới nữa kìa, Dương Thuấn, mày mau ra nhìn nè. Hay là mày mau chóng chịu nhỏ đó đi há.

Một tràng cười vang. Thái Thái đỏ bừng mặt.

Cô nghe một giọng nói êm tai thốt lên những lời đùa độc ác:

- Tao thèm nhỏ đó làm gì? Nhà tao đâu có nuôi heo.

Thái Thái quả thực muốn tìm một cái lỗ chui xuống đất. Mắt cô đỏ lên nhìn chằm chằm hai người nọ.

- Nhìn kìa, nhỏ mập sắp khóc kìa, mau qua an ủi nào.

Họ lại cười vang, số người càng lúc càng đông.

- Muốn đi thì mày đi đi, tao không đi đâu. Tao sợ bị dính cúm gia cầm lắm.

Dương Thuấn nói xong chán ghét xua xua tay. Kế đó, Vạn Thái Thái cố nén nước mắt ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước rời đi. Phải, cô tự ti, cô béo, nhưng cô cũng có lòng tự tôn. Phía sau cô người ta vẫn cười vang, cô bất chấp, chỉ muốn mau chóng trốn đi.

Cô về chỗ ngồi lặng lẽ khóc, không ai biết, không ai quan tâm, mọi người trên thế giới này đều bận, nào có ai rảnh quan tâm đến sống chết của cô. Cô thề, cô phải giảm béo, phải cho những kẻ cười nhạo cô một kích thật mạnh! Cô dùng sức lau nước mắt. Dùng sức quá đà, đánh trúng người đi ngang qua, cô liên tục nói xin lỗi, nhìn lại, người đó là Đoàn Vũ Xuyên. Cậu nhìn kỹ cô rồi hờ hững về chỗ ngồi, bỗng dưng buông một câu:

- Người xấu thì phải học nhiều.

- Hả? Ừ, mình sẽ học hành thật tốt. “Phúc hữu thi thư khí tự hoa” (2). Không thể làm mỹ nữ thì cũng phải làm một cô gái có nội hàm.

(2) Trong lòng có sách vở, có kiến thức thì mặt mũi sáng sủa.

Cô tưởng cậu nói cô xấu. Kỳ thực, cậu chỉ muốn an ủi cô. Đoàn Vũ Xuyên nhìn cô, không nói gì.

Mối tình đầu yêu thầm của Thái Thái cứ vậy mà kết thúc. Bắt đầu vi diệu, kết thúc cũng vi diệu. Đau lòng hai ngày rồi cũng thôi. Dẫu sao thì thế giới này vẫn còn rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như, học toán. Cô không còn nhắc đến Dương Thuấn nữa, cũng không còn ngây ngốc mê trai nữa.

Thái Thái nhớ lại chuyện xưa, đột nhiên cảm thấy những lời của Đoàn Vũ Xuyên khi ấy là an ủi chứ không phải châm biếm. Hóa ra anh thật sự đối đãi với cô không tệ. Thái Thái hơi tự giễu. Đoàn Vũ Xuyên càng lúc càng không hiểu cô gái này rốt cuộc làm sao vậy? Tâm trạng thay đổi nhanh đến thế. Sau khi anh đưa cô về, Thái Thái tạm biệt anh, không mời anh vào uống trà. Đoàn Vũ Xuyên cũng nhanh chóng lái xe rời đi.

Kỳ thực lúc học đại học, Thái Thái đã từng gặp Dương Thuấn, anh ta là bạn trai của đàn chị cô, Thái Thái vờ như không thấy anh ta. Cô không phải thánh nhân, không phải thánh mẫu, cô có thể không oán hận người từng tổn thương mình nhưng không thể hoàn toàn buông bỏ. Giữa biển người mênh mông, gặp lại một người vừa dễ dàng đến vậy vừa khó khăn đến vậy. Tựa như Dương Thuấn, cô không hề muốn gặp lại anh ta mà vẫn cứ gặp; tựa như Đoàn Vũ Xuyên, cô muốn gặp lại anh đến vậy nhưng cứ không gặp được. Có lẽ thiên ý trêu người hoặc là việc tốt phải gian nan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.