Nó dùng hơi cuối cùng để tên gọi hắn, cơ thể nó cứng đờ và đang chìm xuống đáy hồ
một bàn tay đang cố xua đi làng nước đục để tìm nó, hắn đến rồi, hắn đang cố gắng bơi xuống sâu hơn, nước đục làm cho mắt hắn nhìn không rõ, mắt hắn căng nhất có thể để tìm bóng dáng của nó.
Thấy rồi hắn đã thấy nó, hắn nắm lấy bàn tay nó mà kéo , mắt nó nhắm nghiền hắn có vỗ vào mặt thế nào nó cũng không phản ứng, hắn kéo nó bơi thật nhanh lên mặt nước vì hắn cũng hết hơi rồi.
Hắn kéo nó lên bờ trước sự ngạt nhiên của nhóm Luna.
…….
Hắn đang hì hục trong bếp, nhìn qua nhìn lại thì cái bếp như một mớ hỗn độn, hắn định nấu cho nó ăn vậy mà chẳng món nào ra món nào.
-eo, mặn quá.
Hắn đỗ đĩa thức ăn vào xọt rác, đĩa thức ăn này là đĩa thứ năm rồi, hăn quyết định làm lại, nhìn vào cái tủ lạnh trống chơn, hắn phá nảy giờ cái tủ lạnh đầy ấp đồ ăn cũng không còn thứ gì.
Hắn định đi ra vườn rau để tìm nguyên liệu, phải làm xong trước khi nó về, phải cho nó một bất ngờ chứ.
Là nhỏ đi chung với cô ấy?đang bay thì hắn nhìn thấy July, hắn bay đến gần July
-Anna đâu?
July giật mình
-dạ….Anna bạn ấy về nhà rồi, vừa mới đây thôi, chúng em được về sớm.
Nếu về rồi thì trên đường đến đây phải gặp chứ? hắn lo lắng không biết nó đi đâu, hắn quay lại con đường khi nảy.
Hắn nhìn thấy chiếc nơ của nó nằm dưới đất , linh tính chẳng lành, hắn bay lên cao nhìn xung quanh, hắn phát hiện ở phía hồ nước có một nhóm người.
Là nó, hắn nhìn thấy nó rồi nó vừa bị ngã xuống hồ hắn dùng tốc độ nhanh nhất để lau xuống.
………
-Anna mau tỉnh dậy.
Hắn vỗ vào má nó, nhưng nó vẫn nằm yên , hắn hô hấp nhân tạo cho nó, một lúc sau nó chợt nhút nhít rồi ói nước ra, nó chỉ hé mắt ra nhìn hắn rồi lại ngất đi.
Không ngờ, Ray lại đối xử với nó tốt như thế, nếu bây giờ Ray biết chuyện mình xữ nó thì …không được! Luna lo lắng vì sự quan tâm của hắn với nó, Luna chạy đến chỗ nó nằm.
-bạn ấy không sau chứ anh? Cũng tại em hết huhu, tại em không cản được bọn họ, để bạn ấy bị hại.
Luna giả vờ khóc lóc, nhưng hắn cũng chẳng thèm nghe, hắn bế nó lên.
-đụng vào người con gái của tôi chỉ có CHẾT! hắn lạnh lùng bỏ đi
-công chúa, chúng ta tính sau đây, lỡ Ray…
Luna lau nước mắt trên má rồi cười.
-mình có gì phải sợ? mình muốn giúp nhưng không được mà đúng không Andy?
Gương mặt Andy có chút biến sắc, Luna muốn như mọi khi, đỗ tội cho ai đó sau khi làm những chuyện xấu xa.
-nhưng công chúa, lỡ con nhỏ đó tỉnh lại nói toàn bộ sự thật thì phải làm sao?
-có thách nó cũng không tỉnh lại được! Luna nhếch môi
……..
……….
Tại chánh điện
-thưa tộc trưởng, người của bộ tộc Diabolical đang tìm cách tấn công làng chúng ta từ phía tây, có nên điều người đi canh giữ không ạ?
-đương nhiên , chúng ta không thể để bất cứ nguy hiểm cho người trong làng.
-vâng thưa ngài!
Người chiến binh, cuối chào trưởng tộc rồi lui ra ngoài.
-cuộc chiến này không biết bao giờ mới kết thúc! Ông Arthur thở dài
-bọn họ chỉ muốn vùng đất màu mở của chúng ta thôi, ta mong rằng họ sẽ suy nghĩ lại!
Trưởng tộc trầm ngâm một lúc thì chợt nhớ đến nó.
-đúng rồi, chuyện tìm ba mẹ cho con bé Anna thế nào rồi?
Ông Arthur lắc đầu.
-thưa ngài, tôi đã tìm hiểu hết rồi, theo tuổi của Anna thì con bé được sinh ra ngay cuộc chiến 18 năm trước, nhưng lúc ấy quá hỗn loạn nên cũng có thể ba mẹ con bé cũng không còn sống, tôi cũng dò hỏi những người mang thai khi ấy còn sống xót, nhưng chẵng có kết quả khả quang.
-lựa thời điểm thích hợp để nói với con bé, ta thấy nó rất hy vọng, ta sợ nó tổn thưởng.
-vâng thưa ngài.
-ông ơi!!!
Sam từ ngoài hớt hả chạy vào với vẻ mặt lo lắng
-chuyện gì vậy Sam?
-thưa ông có chuyện với Anna rồi ạ!
-Anna bị làm sao? con nói rõ ta xem nào?
-con sợ không kịp đâu ông, ông mau theo con về đi ạ!
Nhìn vẻ mặt của Sam ông Arthur càng nóng lòng hơn, hai người chào trưởng tộc rồi nhanh chống về nhà.
……
Từ khi hắn đưa nó về nhà, nó cứa mê mang và sốt cao, cứ lau mồ hôi trên trán nó làm hắn thất xót lắm, chắc do vết thương trên vai dù chị được chị Sam băng bó nhưng vẫn cứ rỉ máu.
Sắc mặt nó trở nên trắng bệch, hắn tự trách phải chi hắn đến sớm hơn, phải chi hắn không để nó đi một mình thì chẳng có chuyện gì xảy ra rồi
Ông Arthr và Sam đi vào, ông Arthur quan xát nó.
-con bé bị chúng độc rồi, nhìn môi con bé kìa tím hết rồi, Sam con mau tiêm cho Anna một mũi kháng sinh nhanh lên.
-dạ
Làm ơn đừng có chuyện gì, nhất định sẽ không sao? hắn đứng ngồi không yên
-để ta lấy máu nó về phòng nghiên cứu xem là loại độc nào, mới có thể tạo thuốc giải được.
-không đưa cô ấy đến phòng thí nghiệm luôn sao? hắn nhìn ông Arthur
-Anna đang chúng độc, không thể di chuyển được chất độc sẽ phát tán nhanh hơn, con ở lại chăm sóc cho Anna nhớ là đừng để nó thiếu nước, còn Sam theo ta đến phòng thí nghiệm.
Sam và ông Arthur gấp gáp đi ra ngoài, bây giờ chỉ còn hắn và nó ở trong phòng.
Đôi môi hồng hồng của nó ngày nào bây giờ đang khô đi và tím tái, gương mặt nó cũng dần biết sắc, là do chất độc đó, đôi mắt hắn chợt ánh lên sự giận dữ.
-nhất định sẽ không tha thứ cho ai đã làm việc này.
Hắn lấy tâm bông thấm nước và đưa lên môi nó.
-tôi xin em hãy tỉnh lại! tôi sẽ không mắng em nữa đâu, tôi không bắt em chạy bộ đến trường nữa.
Hắn nắm tay nó thật chặt, hắn sợ nếu hắn buông tay nó thì nó sẽ bỏ hắn đi mất, còn nó cứ mê mang chẳng biết gì.
Trong khi đó ở một nơi rất xa.
Sao mình lại ở đây? Chẳng phải mình được Ray cứu rối sao? cánh đồng này, khoảng không gian này mình đã thấy một lần rồi mà! Nó đang đi loanh hoanh trên một cánh đồng hoa, trước đây nó bị hôn mê và đã lạc vào nơi này một lần rồi.
Tìm mãi chẳng thấy lối đi, nó kiệt sức ngồi bệt xuống đất, ở đằng xa có bóng người đang tiếng đến
-Anna!
Lại là tiếng gọi quen thuộc, nó theo phản xạ ngước lên nhìn, lần này nó thấy rõ mặt họ rồi, một người đàn ông trung niên và người phụ nữ rất đẹp, họ đang nhìn nó với nụ cười ấm áp
-ba mẹ!
Nó bất giác gọi trong vô thức, người phụ nữ đỡ nó lên.
-con gái, đi theo chúng ta nào!
Và rồi ba mẹ nó dẫn nó đi đến một ngôi nhà lớn ở cuối đường mòn, bước vào nhà nó hết sứ ngạt nhiên vì thấy một người rất quen thuộc mỉm cười với nó.
-Sơ!!
Nó chạy đến ôm sơ vào lòng.
-chào con Anna, xem con này xinh lên nhiều đó.
-sao sơ lại ở đây ạ?
-có lẽ vì ta được chúa thương tình nên khi chết ta được lên thiên đàng đấy con! Sơ Nhung cười hiền
Thiên đàng? Sơ Nhung ở đây, ba mẹ cũng ở đây vậy có nghĩa là…ba mẹ cũng đã! Mắt nó rưng rưng, vậy là bao nhiêu hy vọng có được gia đình hạnh phúc của nó đã tan thành mây khói rồi.
-sao con lại khóc vậy con gái! Mẹ nó lau nước mắt trên má nó
-con…con cứ nghĩ là một ngày nào đó sẽ tìm được ba mẹ…nhưng mà giờ đây chỉ mình con , chỉ còn lại một mình con!
Nó òa khóc, ba mẹ nó đau lòng khi nhìn con gái mình như vậy, mẹ nó cũng khóc nấc lên
-ta xin lỗi, từ khi sinh con ra ta chưa một lần ru con ngủ chưa một lần ôm con vào lòng, nhưng con hãy hiểu cho ta.
Ba nó ôm hai mẹ con vào lòng.
-con biết không con gái, mẹ con vừa sinh con ra thì kiệt sứ mà chết, còn nhớ năm đó bộ tộc Diaboliacal tấn công làng bất ngờ làm chúng ta trở tay không kịp, khi ấy mẹ con gần đến ngày sinh rồi cũng phải chiến đấu, con hãy tha lỗi cho chúng ta vì không thể bên con!
Nghe thế nó càng khóc lớn hơn, nó càng thương ba mẹ nhiều hơn, trước đây nó luôn tự hỏi vì sao ba mẹ lại bỏ nó, nhưng giờ biết được nguyên nhân nó càng đau đớn.
-con xin lỗi, nhưng mà con cũng ở đâu vậy là con cũng đã chết rồi, chúng ta lại được bên nhau.
-con chưa chết, con vẫn còn sống!
- con không muốn trở lại đó, con muốn ở lại với ba mẹ, con sẽ ở lại!
Ba nó đặt tay lên vai nó.
-con không thể ở đây, con còn phải thay chúng ta bảo vệ làng, là con của một chiến binh con không thể nhu nhược như thế.
Mẹ nó nhìn nó với ánh mắt triều mến.
-đúng vậy con gái,có người vẫn rất cần con, con hãy lắng nghe xem!
Nó cũng yên lặng lắng nghe.
-tôi xin em hãy tỉnh lại!
Là tiếng của hắn, hắn đang gọi mình sao? nó vẫn lắng tai nghe
-ai cho phép em nằm lì như thế hả? dậy tập luyện đi chứ! đồ con nhợn lười thức dậy đi!
-tôi xin em đấy, em chỉ cần tỉnh lại, chuyện gì tôi cũng nghe theo em, làm ơn đừng bỏ tôi một mình!
Nghe giọng hắn gia diết, trong lòng nó gợi nên một cảm giác gì đó lân lân.
-bây giờ con sẵn sàng trở lại chưa? Con đừng lo chúng ta luôn ở bên con!
Nó nhìn sơ Nhung, rồi nhìn ba mẹ, trên mặt họ luôn luôn là nụ cười ấm áp nhìn nó, đúng vậy nó cần phải sống để bảo vệ làng, phải trả thù cho ba mẹ nó nữa.
-dạ, nhưng con phải làm sao mới ra khỏi đây được ạ ?
-trước khi đi con mau uống cái này đi !
Mẹ nó đưa cho nó một ly nước màu xanh, mùi tanh tanh hăng vào mũi nó, nó đành bịt mũi mà uống đại, nó cảm thấy chóng mặt, trước mắt nó tối xầm lại.
Một lúc sau nó cảm thấy đỡ hơn mở mắt ra thì nó thấy đang ở trong phòng mình, một cảm giác tanh tanh nơi cổ nó bật dậy và chạy vào Wc.
Nó ói ra một vũng máu đen nhìn rất đáng sợ, nhưng nó thấy đỡ hơn rất nhiều, hắn ở ngoài chạy vào theo nó.
Hắn đứng nhìn nó mà nước mắt nước mũi chảy tèm nhem như một đứa trẻ khóc đòi mẹ, nhìn hắn mà nó phì cười
-em còn cười được, có biết tôi lo đến thế nào không ? em thật sự không sao chứ ?
Hắn đưa tay lên trán nó, vẻ mặt hắn lo lắng, khi nãy nó lên cơn co giật làm hắn thót tim, hắn sợ rằng nó chết nhưng nó đã tỉnh dậy, hắn vui mừng vô cùng.
-tôi…em ổn rồi, không sao đâu, anh lo cho em đến khóc thế hả ? nó cười
Hắn vội vàng lau đi nước mắt và trở lại vẻ mặt bình thường.
-ai bảo thế ? vừa rồi có cơn gió thổi vào bụi bay vào mắt anh thôi, em đừng tưởng bở !
-ừ thì bụi, nhưng khi nãy em còn nghe ai đó gì đó, nào là tôi xin em đấy, em chỉ cần tỉnh lại, chuyện gì tôi cũng nghe theo em, làm ơn đừng bỏ tôi một mình !
Nó nháy lại lời hắn,chúng tim đen mặt hắn đỏ như quả cà chính.
-em bất tỉnh làm sao nghe được, chắc do em sốt cao nên tưởng tượng vậy thôi !
Hắn bỏ ra ngoài, nó thì lại giường nằm, cơ thể nó cũng chưa khỏe hẳn nó cảm thấy còn choáng, nó tự hỏi cô gái được gọi là công chúa đó, tại sao lại hại nó, nó đã làm gì khiến cô ta ghét nó ? còn chuyện ba mẹ, quên hỏi ba mẹ tên gì, còn mộ ba mẹ nữa sao lại quên mất, lo suy nghĩ nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hắn đứng ngoài dựa vào cửa tim đập liên hồi, cám ơn em đã tỉnh lại, cám ơn em đã không bỏ tôi lại một mình ! hắn nở nụ cười mãn nguyện