Kaori đẩy Kiba ra, tát vào má anh một cái thật mạnh. Đôi mắt cô giận dữ, nhìn anh, hơi thở dồn dập.
Kiba nhìn cô với ánh mắt buồn bã. Gió nhẹ nhàng nâng mái tóc của hai
người lên. Bất giác, tim Kaori đau nhói. Cô quay mặt đi, để cho mái tóc
đang tung bay che mất khuôn mặt đang đỏ của mình.
“ Xin lỗi!”
Kiba lên tiếng, Kaori quay đầu nhìn lại. Mắt anh vẫn buồn, khiến cô cảm thấy khó chịu nơi lồng ngực.
“Tôi đi đây!”- Cô cố gắng bình tĩnh nói, rồi bỏ đi một mạch thật nhanh. Đằng sau lưng, ánh mắt của Kiba vẫn theo dõi cô…
“ Mình bị sao thế này?”
“Rốt cuộc, mình cảm thấy như thế nào về cậu ta?”
“ Tại sao lại không thể điều khiển được nhịp tim khi đứng gần cậu ta?”
“ Kaori…”- Kiba thì thầm.
Sáng hôm sau…
Trường học đã được dọn dẹp sạch sẽ. Một ngày học mới bắt đầu.
Ngồi trong lớp, Kaori một tay chống cằm, tay kia để trên bàn. Cảm xúc
trên khuôn mặt cô vẫn thế, nhưng đôi mắt của cô mang một vẻ đượm buồn
khó tả và hiếm thấy. Mọi người trong lớp khẽ liếc nhìn cô, xì xào bàn
tán chuyện hôm qua.
“ Kaori ngày hôm qua còn đẹp hơn cả hôm nay.”- Một nữ sinh thì thầm với bạn của mình.
“ Tớ thấy rồi. Cả Kiba cũng vậy!”- Cô bạn đáp lại, vẻ hào hứng. Bất
chợt, Kaori giật mình, đôi mắt mở to vẻ kinh ngạc.Nhưng ngay lập tức, cô trở lại bình thường. Cô nhíu mày, tự nhủ tại sao mình lại giật mình khi nghe tên Kiba?
Kaori đứng dậy, đi ra ngoài cho thoải mái. Đầu óc cô đang rối tung. Cô
khó chịu vì có cố gắng cũng không thể sắp xếp chúng lại một cách
trật tự.
Hoa anh đào đang rụng. Mùa hoa năm nay đã sắp hết. Hoa rơi, tự như giọt
nước mắt của ai đó. Nữ hoàng hay nói với Kaori, hoa anh đào rơi là lúc [ Nữ thần Mùa Xuân] khóc. Bao nhiêu giọt nước mắt rơi là bấy nhiều cánh
hoa rụng. Vị nữ thần xinh đẹp cai quản mùa xuân này không biết từ bao
giờ đã bị gieo một lời nguyền độc ác lên người: Bất cứ ai chạm vào cô
đều sẽ biến mất. Cô cố gắng không yêu ai, nhưng kết quả, cô ấy lại phải
lòng một nam thần cai quản [ Khu rừng Hoa] ở thế giới con người. Anh
biết, anh không thể chạm vào cô và cô cũng không cho phép anh làm điều
đó. Nhưng đến một ngày…
Anh và cô đi dạo ở khu rừng hoa đang khoe sắc. Lúc này, mùa xuân đang
đến, hoa nở khắp nơi tạo nên một khung cảnh thật đẹp và lãng mạn. Cô hất nhẹ tay, gió xuân nổi lên. Gió ấm áp làm cho những nụ hoa đang e ấp nở
bung ra. Cô cười, anh cũng cười.
Rồi đột nhiên, cô bị mất đà vì né một bông hoa nhỏ. Cô sắp té. Nhưng
phải chi lúc đó cô phản xạ nhanh thì cô sẽ không hối hận tới hôm nay…
Anh nắm lấy tay cô, giữ cho cô không ngã.
Khi buông ra, cánh tay anh bắt đầu phát sáng. Cô bàng hoàng, nhìn anh.
“ Haruko, lại đây nào! Cuối cùng anh cũng có thể chạm vào em rồi!”- Anh
giang hai tay ra, mỉm cười. Cô thẫn thờ, rồi chạy tới, ôm chầm lấy anh
trong hạnh phúc và đau đớn.
Anh biến mất. Chỉ còn lại cô trơ trọi giữa cánh đồng hoa. Cô ôm bộ áo
của anh và khóc, khóc rất nhiều. Hoa anh đào cũng như thế mà rụng theo
từng giọt nước mắt đang chảy xuống. Hàng ngàn cánh hoa, rơi lả tả, buồn
tẻ.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ thương anh. Cứ đến mùa xuân, nước mắt cô lại lăn
dài trên má. Hoa anh đào nở bung khi cô nhớ anh, rồi lại rơi khi cô
khóc.
Kaori vẫn nhớ câu chuyện đó. Cô ngước mắt nhìn từng cánh hoa màu hồng
đang rơi xuống. Rồi đột nhiên, mắt cô mở to ra ngạc nhiên, và bỗng chốc, tim cô bắt đầu lệch nhịp…
Nơi gốc cây, Kiba đang ngủ. Mái tóc hung đỏ làm tô thêm khuôn mặt điển
trai của anh. Hàng lông mi rậm đang che mất tròng mắt màu tím ấm áp, đôi môi mím lại, mái tóc hung đỏ bay nhè nhẹ. Kaori đứng ngây người một
lúc, thẫn thờ. Tia nắng rọi tới, nhảy múa trên khuôn mặt của anh.
Nhìn anh lúc này, Kaori lại nhớ đến nụ hôn nhẹ nhàng ngày hôm qua. Cảm
giác đôi môi của anh dịu dàng áp lấy môi cô đến tận bây giờ cô vẫn còn
cảm nhận được rất rõ.
Cô có thể cảm nhận được…
Nó vẫn còn rõ ràng như vừa mới xảy ra.
Kiba mở mắt. Kaori vẫn đứng mơ màng như thế. Lần đầu tiên trong đời cô
gặp phải tình cảnh này. Kiba nhìn sang, bắt gặp cô. Anh mỉm cười. Ngay
lập tức, Kaori trở về thực tại, cô quay người ra sau, cô gắng tránh đi
nụ cười dịu dàng đó.
“ Nếu cậu muốn nghỉ ngơi thì tớ đi đây!”- Giọng Kiba dịu dàng. Anh bước
đi, vượt qua Kaori. Trong một thoáng, cô cảm thấy lồng ngực mình nhói
lên, đau…
“ Xin lỗi vì cái tát.”- Kaori lên tiếng, giọng ngập ngừng. Kiba đứng lại. Anh im lặng một lúc lâu.
“ Tớ mới là người phải xin lỗi.”- Kiba nói, rồi đi khuất. Kaori nhìn
theo bóng anh, đôi mắt cô cụp xuống, nỗi buồn hiện rõ lên khuôn mặt xinh đẹp.
Kaori tự hỏi tại sao mình lại buồn? Tại sao… lồng ngực lại đau nhói khi thấy anh?
Hay là… cô đã yêu anh?
Nghĩ tới đó, tim cô lại càng đau hơn nữa. Cô đang yêu một con người. Một người đã có hôn ước! Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của chính cô khi thấy
Kiba. Còn bản thân anh, là một Ác Quỷ. Ác Quỷ thì không thể yêu một
Thiên Sứ, đó là quy luật.
Đó chính là quy luật. Cả hai thế giới Thiện và Ác đã quy ước như thế kể từ lúc vũ trụ được sinh ra…
Hai ngày sau là một chuỗi ngày im lặng của Kaori. Cô chỉ nhìn Kiba. Khi
anh cười, khi anh im lặng đọc sácch. Tất cả cảm xúc trên khuôn mặt anh
đều làm Kaori cảm thấy nhẹ nhõm.
“ Dạo này cậu trầm quá đấy!”- Kiba tiến đến Kaori, dịu dàng nói.
Kaori im lặng. Đôi mắt nâu ngước lên nhìn anh. Tay cô nắm chặt lại, người run run.
“ Hôm nay là hết hạn một tháng. Có lẽ tớ sắp chuyển trường vì tớ đã
không làm đúng điều kiện.”- Kiba nhún vai, nói. Đôi mắt anh dán vào
Kaori. Vẻ lạnh lùng của cô khiến anh khó chịu.
“ Vậy sao?”- Kaori bình thản, dù thực chất trong lòng cô muốn níu kéo anh.
Kiba mỉm cười. Anh lấy tay luồn qua mái tóc đang xõa ngang mặt của
Kaori, khẽ vuốt nhẹ má cô.Hành động đó khiến Kaori rối bời, máu dồn lên
mặt cô khiến nó đỏ ửng. Kiba lấy tay ra, cười thêm một lần nữa.
Bỗng chốc, môi Kaori cong lên, vẽ nên một nụ cười nhẹ nhàng. Kiba ngạc nhiên, trông cô lúc cười đẹp như một Thiên Thần.
“ Cuối cùng cậu cũng cười! Vậy có phải là nhờ tớ không?”- Giọng Kiba dịu dàng. Kaori gật đầu. Mọi người trong lớp đều bị cuốn hút bởi nụ cười
đẹp mê hồn đó.
Kiba đi ra ngoài. Trong lòng anh đang vui, rất vui. Kaori đã cười, anh
đã nhìn thấy nụ cười của cô, đẹp dịu dàng như nụ cười của một Thiên
Thần.
Kaori không hiểu tại sao mình lại có thể cười một cách tự nhiên như thế. Phải chăng cô cảm thấy vui khi Kiba ở bên cạnh cô?
Dù là lý do gì đi chăng nữa, Kaori cũng đã biết được cảm giác thật sự
của mình.Cô chạy ra ngoài. Cô phải kiếm thấy Kiba. Chắc chắn, chắc chắn
anh đang ở đó. Bước chân của Kaori ngày một nhanh hơn.
Nhưng không phải vậy…
Không có ai ở đây cả!
Kaori tiếc nuối. Cô đứng bần thần một lúc. Gốc cây trống trơn, không có ai đứng đó, không một ai…
Cô quay đi, ánh mắt buồn bã. Anh không ở đây. Cô không còn biết anh ở đâu ngoài nơi này. “ Về lớp thôi…!”. Chân Kaori chầm chậm từng bước. Có một thứ gì đó dâng lên ở ngực, thật tức và đau…
“ Cậu định về lớp à?”
Tiếng nói dịu dàng quen thuộc cất lên khiến Kaori phải ngoái đầu lại
nhìn. Kiba đang đứng tựa vào thân cây, mỉm cười với cô. Đôi mắt màu tím
của anh đầy ấm áp.
“ À… ừ!”- Kaori lên tiếng. Cô quay hẳn người sang, nhìn anh.
Kiba tiến lại gần, miệng vẫn nở nụ cười. “ Vậy… tớ có cần phải chuyển trường nữa không?”. Anh đề cập lại chuyện lúc nãy.
Kaori nhẹ lắc đầu. Kiba bật cười thành tiếng. “ Tốt rồi!”
Kaori cười nhẹ. Kiba nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu nhạt của cô. “ Cậu cười rất đẹp, nhưng tại sao lại phải giấu đi nụ cười của
mình?”
Kaori không nói. Cô không thể trả lời câu hỏi này. Cô không cười đơn giản chỉ vì cô không muốn tiếp xúc với bất cứ ai…
Kiba buông tay cô ra. “ Tớ về lớp đây!”- Anh nói, rồi bước đi một cách
chậm chạp. Kaori đứng tại chỗ, môi cô mím lại. Cô không thể nói, cô
không có can đảm. Đứng trước mặt Kiba thì tim cô đau nhói và đập nhanh.
Và cô biết rằng, Kiba đã có hôn ước. Cho dù anh đã nói yêu cô thì cô
cũng không thể đáp lại tình cảm ấy.
Trong khi đó, tại thế giới Ác Quỷ. Nơi tầng hầm của lâu đài [ Oni], [
Pháp sư Bóng đêm] đang theo dõi mọi động tĩnh của Kaori và Kiba. Hắn ta
chăm chú nhìn vào quả cầu, hai tay không ngừng chuyển động xung quanh
nó.
“Đúng rồi, Thiên Sứ! Cô không thể yêu Hoàng tử. Nếu như cô cứ tiếp tục
đi theo định mệnh, thì ta sẽ làm cô và cả Hoàng tử hối hận!”- Hắn lầm
bầm.
Hoàng hôn luôn luôn mang một vẻ đẹp đầy buồn thảm. Kiba về đến nhà. Anh
vào phòng, cởi chiếc áo sơ mi ra và nằm lên giường, gác tay lên trán.
Anh đang nhớ lại nụ cười của Kaori…
“ Rốt cuộc… cô ấy đang nghĩ gì về mình vào lúc đó?”
Kiba úp mặt xuống gối. Đối với anh, đây là cách để thư giãn đầu óc mỗi khi nó bị chất đầy quá nhiều suy nghĩ.
Cạch…
Cửa phòng mở, Jigoko bước vào. Cô ta tiến đên gần, ngồi xuống vòng hai tay qua ôm lấy Kiba.
“ Anh đang lo lắng chuyện gì?”- Cô ta hỏi, giọng quan tâm.
Trả lời cô ta chỉ là sự im lặng của Kiba. Jigoko đã lường trước nên cũng không thấy ngạc nhiên. Cô ta cũng không đề cập tới chuyện đó nữa.
“ Anh… yêu cô ta, đúng không?”- Câu hỏi này làm Kiba ngạc nhiên. Anh đẩy Jigoko ra, ngồi dậy, quay lưng về phía cô ta.
“ Làm sao em biết?”- Kiba hỏi, nghiến răng lại.
Jigoko im lặng. Đôi mắt nâu khói của cô ta trở nên buồn bã. Cô ta biết
mình sẽ không bao giờ có cơ hội để có thể chiếm được tình yêu của Kiba.
“ Anh không sợ bị trừng phạt bởi cha mình hay sao?”- Cô ta đan hai tay vào nhau và hỏi bằng giọng buồn thảm.
“ Không!”- Kiba dứt khoát- “ Cho dù có bị trừng phạt thì anh vẫn sẽ yêu cô ấy!”
Jigoko cảm thấy lồng ngực mình như có gì đó đâm vào. Nó đau nhói mặc dù
không có trái tim. Câu trả lời của Kiba khiến cô ta thất vọng và cô ta
biết mình đã hết hy vọng.
Cô ta chồm tới, ôm lấy Kiba khiến anh ngạc nhiên. “ Em định làm gì v …?”
“ Xin anh!”- Giọng Jigoko run run. Cô ta ngắt ngang câu hỏi của Kiba- “
Em muốn như thế này một lúc. Chỉ một lúc thôi được không? Em muốn ở bên
cạnh người em yêu.”
Nước mắt của Jigoko lăn dài. Kiba có thể cảm thấy được cảm giác từng
giọt nước nóng hổi làm ướt lưng của anh. [ Công chúa Địa Ngục] đang đau
khổ. Nàng đau khổ cho tình yêu của mình đã không thể được trọn vẹn. Bởi
nàng biết rằng đây chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt nhằm mục đích chính
trị. Nàng yêu [ Hoàng tử Ác Quỷ], người được sắp đặt với nàng. Nhưng
anh lại yêu một con người. Nói đúng hơn đó là một nàng Thiên Sứ…
Kiba vẫn để yên, để mặc cho Jigoko khóc. Anh không thể an ủi cô ta, vì anh không yêu cô ta…
“ Em sẽ về!”- Jigoko nói sau khi khóc xong. Cô ta vẫn còn buồn.
“ Ừ…!”- Kiba bình thản. Anh không biết nói gì hơn.
Jigoko buông Kiba ra, đứng dậy. “ Em sẽ nói với Cha rằng anh không đồng
ý. Thế nào ông ta cũng điên lên cho mà xem.”- Cô ta nhún vai, cười nửa
miệng khi đề cập tới người cha tham lam đầy tham vọng của mình.
Kiba im lặng. Anh không sợ [ Vua địa Ngục]. Anh chỉ lo Cha mình biết
chuyện mình yêu Kaori. Ông ấy sẽ phản ứng như thế nào khi biết điều này?
#Sáng hôm sau#
Kiba nằm dưới gốc cây hoa anh đào nghỉ ngơi. Anh mệt mỏi vì ngày hôm qua phải làm việc suốt đêm. Bây giờ chính là thời điểm hoàn hảo để có thể
thư giãn.
Kaori đi tới, bắt gặp. Cô không muốn làm phiền anh. Cô nhẹ nhàng ngồi
xuống kế bên. Tim cô bỗng lệch nhịp khi thấy khuôn mặt trong khi đang
say ngủ của Kiba. Bất giác, tay Kaori chạm vào má anh, vuốt nhẹ. Kiba
cũng vì thế mà giật mình tỉnh giấc.
“ Không sao!”- Anh dịu dàng nói. Kaori vội giật tay mình ra.
“ Làm phiền rồi!”- Cô đứng dậy. Kiba lên tiếng- “ Nếu muốn nghỉ ngơi thì tớ sẽ về lớp.”
Giọng anh dịu dàng đến nỗi khiến Kaori muốn khóc. Cô tự trấn an mình
không được để nước mắt trào ra. Tay cô nắm chặt, môi mím lại. Kiba đứng
lên, anh cười rồi bước đi.
Kaori nhìn theo, đột nhiên cô thấy đau khi dáng anh cứ xa dần. Mắt cô
ngân ngấn lệ, miệng cô như có cái gì đó thôi thúc phải bật lên tiếng nói để ngăn anh lại.
“ Chờ đã!”
Kiba quay lại, Kaori bước thêm vài bước. Khuôn mặt Kiba hiện ra dưới cơn mưa hoa anh đào mới vừa rơi. Kaori cảm thấy anh vẫn còn quá xa vời với
cô. Nước mắt rơi xuống, cô bước tới gần Kiba hơn.
“ Cậu khóc à?”- Kiba lo lắng hỏi. Kaori nhìn anh, lòng cô đang gợn sóng.
“ Anh đừng đi quá xa khỏi em có được không?”- Giọng Kaori như nài xin.
Anh ngạc nhiên, anh vẫn chưa hiểu cô đang nói gì, nhưng câu nói đó lại
làm tim anh đau như có gì đó đâm vào.
Đột nhiên, Kaori ôm lấy Kiba. Nước mắt cô vẫn còn rơi. Giọng nói của cô
cất lên nhẹ nhàng, thoang thoảng như gió nhưng chất chứa đau buồn…