Kaori đứng dậy, đi ra khỏi lớp. Bỏ lại đằng sau những lời thì thầm bàn tán của một số người tò mò.
“ Watery…”
Cô thơ thẩn ra sau sân trường, ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt. Dưới cơn
mưa hoa anh đào đang rơi vì gió, cô lại nhớ về người chị có đôi mắt xanh dương dịu dàng đó. Tại sao lại là Watery? Kaori đang lo lắng không biết nên nói với Nữ hoàng như thế nào. Nếu như nói không đúng lúc, bà có thể bị kích động mạnh. Nỗi lo lắng lan tỏa khắp người cô, một cái rùng mình bất giác khiến cô có thể cảm nhận được điều đó.
“ Quả nhiên là cậu ở đây!”- Sau một hồi tìm quanh sân trường, Kiba đã
tìm thấy. Kaori ngồi dưới cây hoa anh đào, gió thổi làm làn tóc nâu của
cô bay bay nhè nhẹ, đôi môi mở he hé, mắt đượm buồn. Những cánh hoa rơi
xuống, cuốn theo chiều gió, một vài cánh vương trên tóc của cô. Kaori
quay mặt sang nhìn Kiba. Bất giác, tim anh lệch một nhịp, hình ảnh đó
như đã xoáy sâu vào tim anh.
“ Cậu tới đây làm gì?”- Kaori lạnh lùng hỏi, đôi mắt buồn kia đã biến đi đâu mất. Thay vào đó, lại là sự vô cảm như thường lệ.
“ Tớ muốn biết cậu như thế nào? Tại sao lúc nãy… cậu lại khóc?”- Kiba
hỏi, nhìn chằm chằm Kaori. Mắt Kaori nhìn lên trời, dường như cô đang cố che giấu sự đau buồn của mình.
“ Không liên quan đến cậu!”- Giọng Kaori vẫn giữ vẻ lạnh lùng.- Hãy để tôi một mình”.
Kiba ngồi xuống. Kaori có thể cảm nhận được hơi ấm yếu ớt tỏa ra từ
người anh. Cô cảm thấy phần lớn là một sự lạnh lẽo, một sự lạnh lẽo đầy
dịu dàng chất chứa trong đôi mắt tím ấm áp kia.
“ Nhưng bây giờ thì nó có liên quan rồi đấy. Không nhớ hôm qua tớ đã nói gì với cậu à?”- Giọng của Kiba đã chuyển sang lo lắng.
Kaori bắt đầu nhớ lại… “ Nếu như tớ không làm cậu cười được trong vòng một tháng, thì tớ sẽ đi khỏi cái trường này ngay lập tức!” Cô cảm thấy chột dạ, tim cô bỗng đập nhanh, không rõ nhịp.
“ Bây giờ thì nói cho tớ biết có được không? Tại sao lúc nãy cậu lại khóc?”
“……”
“ Sao nào?”
“……”
Dường như sự im lặng là câu trả lời mà Kaori cho là thỏa đáng nhất. Kiba nhìn cô, một sự khó chịu lan tỏa như xung điện đi khắp người anh. Anh
đẩy cô nằm xuống thảm cỏ, lấy tay mình khóa bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt
ấy lại, đôi mắt tím như xoáy sâu vào tròng mắt màu nâu nhạt đó.
“ Tớ chỉ muốn nghe chính miệng cậu trả lời, chứ không phải là sự im
lặng!”- Giọng Kiba đều đều. Kaori vẫn không có phản ứng. Cô ngạc nhiên
nhìn tên con trai đang ép cô vào thế bị động chằm chằm.
“ Thế cậu có bao giờ bị mất người thân chưa?”
Cuối cùng Kaori cũng chịu nói ra.
Kiba nới lỏng tay, Kaori ngồi bật dậy, quay người nhìn đi chỗ khác. Trong lòng cô, một sự khó chịu đang dâng trào.
“ Bây giờ thì cậu biết rồi đó! Để tôi một mình có được không?”
Kiba nhìn Kaori hồi lâu, anh đứng dậy, chào tạm biệt và bước đi. Nhưng
anh vẫn thấy lo lắng không yên. Anh bèn nấp sau một bức tường gần đó,
xem xét tình hình.
“ Hic…”
Quả nhiên là vậy…! Cô ấy vẫn tiếp tục khóc!
Trái tim ác quỷ băng giá của anh dường như đang tan chảy. Nó tan chảy
khi bắt gặp một cô gái xinh đẹp lạnh lùng. Tan chảy… khi thấy cô ấy
khóc.
……………
Kaori lau khô những giọt nước mắt còn vương lại trên má mình, đứng dậy. “ Khóc cũng không giải quyết được gì! Mình sẽ trả thù…! Mình sẽ giết chết tất cả bọn chúng!” . Chân cô rảo bước thật nhanh về lớp, ngồi xuống chỗ của mình, lấy một quyển sách ra, đặt lên bàn và đọc.
“ Kiba này…! Cậu cười thật dễ thương!”- Ai đó đột nhiên buông ra một lời khen khi Kiba cười. Kaori ngước lên, anh lại cười thêm một lần nữa.
Chằm chằm nhìn thứ vừa được vẽ lên đôi môi ấy, đầu óc cô bỗng dấy lên
một sự khó chịu…
Trong khi đó, tại dinh thự của Kiba. Rusia đang tiếp một người khách đặc biệt.
“ Thưa tiểu thư… Người là…!”
Cô gái có mái tóc vàng xoăn tít đó đặt cái vali bằng da màu nâu xuống,
cởi chiếc mũ rộng vành xuống, để lộ một đôi mắt màu nâu khói, nụ cười
đầy bí ẩn. Gương mặt của cô ta toát lên một vẻ rất xinh đẹp nhưng lại có chút đáng sợ.
“ Ta là Công Nương Jigoko, tới đây nói với Kiba xác nhận một số
chuyện!”- Cô ta lên tiếng, giọng nói hư ảo như vang từ cõi xa xăm nào
đó.
“ Người cần Hoàng tử xác nhận chuyện gì?”- Rusia nhướn mày, lộ rõ vẻ
nghi ngờ, môi ả bặm lại, chờ đợi những lời lẽ sắp thoát ra từ miệng ả
Công Nương kia.
“ Ta cần dấu máu của anh ta để in vào bản kí kết vợ chồng!”
Rusia ngạc nhiên, ả ta đờ ra, chưa hiểu ả Công Nương kia đang nói cái
quái gì! Tuy nhiên, ả vẫn giữ thái độ và giọng nói bình thản: “ Thưa
Công Nương, hiện tại Hoàng Tử không có nhà. Vậy nên, nếu Người không
phiền, thần nghĩ Người…
“ Ta sẽ vào trong đợi!”- Jigoko ngắt lời Rusia một cách nhanh chóng, cô ta cầm chiếc va li lên, rảo bước vào nhà tự nhiên.
Jigoko: Một [Công Chúa], có thể cho là vậy. Bởi vì cô ta là con gái của [ Vua Địa Ngục ]. Cô ta sở hữu một gương mặt
xinh đẹp, một vẻ đẹp đáng sợ. Là [ Hôn phu ] của Kiba. Nụ cười của cô ta có thể làm xiêu lòng bất cứ ai, sau đó nạn nhân xấu số ấy sẽ bị cô ta
đem linh hồn về cho [ Cha ] ( Khác với Kiba nhé! Phe Kiba là ăn linh
hồn!)
…………….............
……………..
……………….
Rusia đi theo Jigoko, càu nhàu trong miệng. “ Vụ Shita chưa đủ hay sao mà giờ còn một rắc rối đến đây vầy nè!?”
“ Đừng nghĩ ta rắc rối. Thật sự là ta không muốn làm cái nhiệm vụ cao cả này đâu. Nhưng Cha ta lại bắt ép chính tay ta phải xin được dấu máu của Kiba, cho nên ta mới có mặt ở đây!”
Jigoko lên tiếng làm Rusia giật mình. Ả hơi ngượng và cảm thấy chút sợ hãi.
“ Thần xin lỗi..!”- Ả nói, giọng điệu không thành tâm cho là mấy.
Jigoko phẩy tay, ra dấu bỏ qua.
Rusia dẫn Jigoko đến phòng ngủ dành cho khách. Sau khi sắp xếp và dặn dò đôi chút với Jigoko, ả quay đi, ra ngoài và đóng cửa.
Cách đó, tại phòng khách lầu trệt, Shita ngồi trên cái ghế cao bọc da,
ngắm nhìn những tia lửa xanh lè đang cháy trong lò sưởi, đôi mắt màu đỏ
của hắn không chớp hồi lâu.
“ Ngươi yêu nàng Thiên Sứ ấy thì sao? Cô ta đã chết, do chính tay ngươi giết. Ngươi còn muốn gì nữa?”
Shita thở dài. Cả ngày nay hắn nói rằng hắn muốn ở một mình, nhưng Rusia và Kepi cứa lặp đi lặp lại chuyện ấy bên tai hắn.
“ Để ta một mình, Rusia!”
Giọng hắn xem chừng đã trở nên bực bội. Rusia tiến vào, quỳ kế bên hắn.
“ Tại sao ngươi lại yêu cô ta?”
“ Đừng nói nữa! Ngươi câm miệng đi!”
“ Tình yêu không lý do à?”- Rusia nhún vai, ả cố tình chọc tức Shita.
Shita im lặng, lưng dựa vào ghế, tay chống cằm, mắt tiếp tục dán mắt vào cái lò sưởi.
“ Một nụ cười vừa đau thương vừa đem lại cảm giác như được tha thứ! Đúng là bọn Thiên sứ, chính ta còn thấy rung động!”.
“ Đúng!”- Shita lên tiếng, giọng hắn nhỏ hơn bao giờ hết.- “ Lần đầu ta
gặp cô ấy là vào buổi sáng hôm ấy, cô ấy đang đi trên con dốc dẫn vào
rừng.
Shita nhăn nhó vẻ đau khổ…. Hắn đang nhớ lại cái buổi sáng hôm ấy…
…………………………
………………
…………
“ Ối!”
Watery ngã xuống do va phải ai đó, cô ngước nhìn người đó bằng đôi mắt xanh trong vắt của mình.
“ Xin lỗi, cô không sao chứ!?”- Người đó chìa tay ra, đỡ lấy bàn tay mềm mại trắng muốt của Watery, kéo cô đứng dậy.
“ Cảm ơn anh!”- Cô dịu dàng, cười một cách hơi e dè.
“ Sao cô lại cảm ơn tôi?”
“ Vì anh vừa đỡ tôi đứng dậy, không phải sao?”- Watery lại cười, nhưng tự nhiên hơn.
“ Tôi là Watery, anh là…”
“ Shita!”
Shita nhìn người con gái đó. Cô ấy xinh đẹp tới nỗi không thể diễn tả
được, nụ cười đầy thanh khiết, đôi mắt màu xanh trong veo, giọng nói dịu dàng… Bỗng chốc, tim Shita đập nhanh hơn bình thường, hắn bỗng quên mất mình là Quỷ khi đứng trước người con gái này…
“ Anh còn việc bận mà, phải không? Mau đi đi!”
Shita vội vã từ biệt, chạy đi. Trong đầu hắn vẫn còn in sâu nụ cười ấy.
Vậy mà… Ngay tối hôm đó, hắn đã làm tắt nụ cười đó... đã làm tan biến cô gái khiến đầu óc hắn rối bời suy nghĩ… Hắn đã giết chết cô ấy…
Shita quay về biệt thự, hắn không khóc được. Nỗi đau chiếm lĩnh thân thể hắn, hắn ngồi lì trong phòng khách từ lúc về…
Hắn đâu biết Watery cũng như hắn, cũng cảm thấy nhớ hắn, cảm thấy vui
khi nghĩ về hắn. Nhưng cô cũng không ngờ rằng mình sẽ chết dưới tay hắn…
……………………………………………………………………....
Chiều buông, từng tia nắng vàng yếu ớt xuyên xuống mặt đất. Kiba trở về
nhà, thân người anh mệt mỏi nhưng không để lộ ra ngoài. Anh đi vào phòng khách, nằm xuống cái trường kỉ dài, nghỉ ngơi đôi mắt một chút.
“ Thưa Hoàng tử…”- Rusia đi tới gần, lên tiếng-“ Có người cần gặp Người!”
“ Là ai?”- Mắt Kiba vẫn nhắm, anh hỏi cộc lốc.
“ Là vợ chưa cưới của Hoàng tử!”
Đến lúc này mắt Kiba mới mở to ra. Anh ngồi bật dậy, Jigoko đang đứng kế Rusia, cô ta mỉm cười, hai tay đan vào nhau.
“ Em tới đây làm gì?”- Giọng Kiba lạnh như băng, anh đang không hài lòng trước sự có mặt của Jigoko.
“ Em đến có một số việc, anh cần xác nhận một vài thứ!”- Jigoko giơ bản kí kết ra trước mặt Kiba.
“ Em cần máu của anh! Hãy in nó vào đây!”
Kiba nhìn tờ giấy da trước mắt, cầm lấy nó, đọc sơ qua một lượt. Rồi anh mỉm cười, nhìn Jigoko.
“ Cuối cùng cũng tới ngày này rồi à?”
“ Đúng vậy!”- Jigoko gật đầu đồng tình- “ Đến lúc rồi đấy!”