Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2
Không lâu sau đã đến xưởng rượu vùng ven bị bỏ hoang kia, Niếp Hành Phong dừng
xe bên ngoài xưởng, lúc xuống xe anh thấy phía xa xa có một đám trẻ đang chơi đùa tò
mò nhìn hai người họ, hôm nay đi tra án, anh đã cố ý tình chọn chiếc BMW màu đen, là
màu sắc khó phát hiện trong đêm, thế mà vẫn bị chú ý.
Hiện trường phát hiện án mạng được rào bằng dải băng cảnh sát, nơi này bị bỏ hoang
phế càng làm cảnh vật thêm thê lương, cửa bị đóng lại được Trương Huyền mở ra,
Niếp Hành Phong theo vào xem, sau đó đến bên cửa sổ mà lúc trước thằng nhóc kia
chui vào, mày kiếm cau lại, trầm tư.
"Không có gì đáng xem, cái này cũng không phải hiện trường gây án thứ nhất, những
chứng cứ đáng giá chắc là cảnh sát đã tìm hết rồi."
Niếp Hành Phong biết lời Trương Huyền nói là sự thật, bèn ra khỏi xưởng rượu, lái xe
đến chỗ mấy căn biệt thự kia, lúc khởi động xe, anh phát hiện lũ trẻ nọ vẫn đứng ở chỗ
cũ nhìn bọn họ, phía sau chúng là một dải nông trang, đám trẻ kia chắc là sống ở đó.
Xem xét vị trí địa lý, nông trang nằm giữa xưởng rượu và khu biệt thự, tạo thành một
tam giác nhọn, vào kì nghỉ đông, trẻ con không có việc gì làm, cả ngày đều ra ngoài
rong chơi, có rất nhiều người đi du lịch thể nghiệm cuộc sống nông thôn đến đây, bọn
chúng nhờ đó được mở mang đầu óc, sẽ không quá soi mói hoặc đặc biệt chú ý đến ai
cả, trừ khi là xe ngừng trước mặt chúng bọn nhỏ mới chú ý đến thôi.
Xe màu đen, đèn sau rất đặc biệt, Niếp Hành Phong thầm nghĩ, là loại xe nào đây?
Rất nhanh xe đã dừng trước khu biệt thự, nói là biệt thự cho sang, thực ra mỗi căn nhà
ở đây cách nhau không quá xa, hơn nữa xung quanh còn trồng các loại cây như mai
mận đào cùng một vài vật trang trí đường nét tinh xảo, cho nên tác dụng bảo vệ riêng
tư rất tốt, kiến trúc mỗi ngôi nhà cũng không đồng nhất, không làm người ta thấy nhàm
chán vì vẻ đẹp lặp đi lặp lại, nhà họ Bùi có khả năng độc chiếm vị trí hàng đầu cũng
không phải chỉ nhờ có may mắn và thời cơ.
Niếp Hành Phong dừng xe trước một ngôi biệt thự gần nhất, mùa này khách vãng lai
không nhiều, nhìn chỗ đậu xe hiện không có chiếc xe nào thì biết nhà này hiện đang bỏ
trống, sơ qua các biện pháp an toàn, các biệt thự mang tính thương mại đều có lắp
thiết bị theo dõi, nhưng nếu khách qua đường có ý đồ xâm phạm riêng tư của chủ nhân,
cũng có thể đưa ra yêu cầu triệt hạ, anh bây giờ đang đậu xe ở nơi không lắp máy theo
dõi.
Hai người xuống xe, Trương Huyền dẫn đường, sau khi rẽ qua mấy khúc ngoặt, đến
được một ngôi nhà bỏ không, nhà này không lắp máy theo dõi, trước nhà trồng một gốc
mai vàng, hoa nở đến là rực rỡ, trên cỏ còn điểm xuyết một loài hoa không tên, rất
giống loại được trồng trước nhà họ Bùi, đây có lẽ là ngôi biệt thự mà nhà họ Bùi giữ lại
cho bọn họ.
"Đã động tay vào khóa trước chứ gì." Niếp Hành Phong khe khẽ cười nói với Trương
Huyền, tiểu thần côn có thể xác định phương hướng tìm thấy mục tiêu chuẩn xác như
vậy, có thể thấy được cậu đã ra tay trước rồi, Niếp Hành Phong cảm thấy không khen
cậu một câu thì mình quá là không hiểu lòng người rồi.
"Đây chỉ là một yếu tố cần có của dân trinh thám thôi, ngài Niếp ạ."
Trương Huyền rất bình tĩnh nhìn anh, căn bản là không để ý đến lời nịnh nọt kia, điều
này làm Niếp Hành Phong buồn dễ sợ, cảm thấy tấm lòng của mình phí phạm quá rồi.
Anh theo Trương Huyền di chuyển ra phía sau biệt thự, cửa sổ phía sau rất to kéo dài
xuống sát đất, Trương Huyền nhìn nhìn cửa sổ, nhón chân lên, móc đồ nghề trong
người ra, xoay xoay mấy cái, dễ dàng mở được cửa, thiết bị bảo vệ an toàn được lắp
đặt kia đối với Trương Huyền chỉ là bình bông nải chuối.
Trương Huyền nhảy vào trước, Niếp Hành Phong theo sau, hai người vừa vào đã ngửi
thấy một mùi kì dị, là mùi phát ra từ xác chết phân hủy, tuy rằng thông qua gió thổi và
thời gian trôi đi đã nhạt bớt, nhưng đối với người suốt ngày phải làm bạn với thần chết
như Trương Huyền và Niếp Hành Phong mà nói dù cho chỉ một chút xíu gì đó khác lạ
cũng đủ để khiến bọn họ chú ý, đặc biệt hiện giờ linh cảm của Niếp Hành Phong đã rõ
ràng, khứu giác và độ nhạy bén của anh đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, biết rằng đó
chính là mùi của xác chết thối rữa, ở đây quả nhiên là hiện trường giết người thứ nhất.
Niếp Hành Phong không nói lời nào, chỉ nhìn Trương Huyền, thấy mắt xanh của cậu
nháy mắt biến sâu hun hút, lập tức kéo lấy tay anh để anh đứng sau mình, động tác
nhỏ này làm Niếp Hành Phong rất cảm động, lúc Trương Huyền phát hiện nguy hiểm
luôn luôn đưa anh đến chỗ an toàn trước tiên, thật ra anh rất muốn nói với Trương
Huyền rằng không cần làm như vậy nữa, năng lực bây giờ của anh tuy không thể làm
đối thủ của Ngao Kiếm, nhưng đủ để tự bảo vệ mình.
"Trương Huyền..." Trong nháy mắt, Niếp Hành Phong đã sinh ra thôi thúc muốn tiết lộ
bí mật, anh không muốn Trương Huyền cứ mải lo lắng cho mình, chuyện này làm anh
rất không yên tâm.
Trương Huyền quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt xanh xẹt qua chút thắc mắc không lời
giải, đối diện với đôi con ngươi trong suốt đó, Niếp Hành Phong vốn có lời muốn nói lại
theo bản năng nuốt ngược vào trong, ngay từ đầu lúc vừa khôi phục ký ức thì tâm tình
của anh đã rối như tơ rồi, lo Trương Huyền sau khi biết chân tướng sẽ đau lòng, cho
nên không cách nào thổ lộ với cậu được, sau đó chờ tâm tình bình ổn lại cứ nghĩ là đã
đến lúc thích hợp để nói ra, thì lại phát hiện mình đã bỏ qua thời điểm tốt nhất, có một
số việc, đợi quá lâu rồi đến lúc muốn nhắc đến mới phát hiện từ lâu sức nặng của nó
đã vượt xa giới hạn chịu đựng của bất kì ai.
"Không có gì." Anh cười khổ.
Trương Huyền đưa tay qua, vò đầu Niếp Hành Phong chán chê, giống như đang phạt
vậy, nhưng lập tức sắc mặt lại thay đổi, giơ tay ra hiệu với anh, Niếp Hành Phong hiểu
rõ, hai người một trước một sau men theo hành lang nhỏ ra đến phòng khách, nơi đó
có một cánh cửa, Niếp Hành Phong bật mạnh cửa ra, trước mặt có một người lảo đảo
xông đến, chưa kịp ngừng lại đã bị một đòn tay nặng nề của Niếp Hành Phong đập ngã
xuống đất, người còn lại vội vàng giơ súng, Trương Huyền đã có phòng bị trước, tung
người đạp tới, súng bị đá ra xa, người nọ đau quá hô to: "Sư phụ, là tôi, dừng tay dừng
tay."
Thật ra lúc Trương Huyền tấn công đã thấy rõ người kia là Ngụy Chính Nghĩa, kịp thời
thu lại lực, cho nên Ngụy Chính Nghĩa chỉ có súng bị đá bay, anh ta xoa cổ tay rên: "Sư
phụ, cậu ra tay độc ác dễ sợ."
"Ai mượn cậu không nhìn rõ là ai đã rút súng."
"Tôi chỉ định hù dọa chút thôi, thật tình là không có ý định nổ súng." Đã bị đánh còn chịu
tiếng xấu thay người khác, Ngụy Chính Nghĩa rất không phục lí nhí biện minh cho mình.
Niếp Hành Phong đỡ Thường Thanh bị đạp xuống đất lên, ngượng ngùng hỏi: "Xin lỗi,
ra tay quá nặng rồi, cậu không sao chứ?"
Thường Thanh đảo mắt, thử bị Niếp Hành Phong chưởng một phát lên lưng coi, nhức
nguyên cái lưng, suýt trào nước mắt, không sao mới là lạ đó. Nhưng mà thấy là chủ
tịch đại nhân và Trương thiên sư, đau cách mấy cũng không dám nói là đau, chỉ lắc đầu
ý nói mình chẳng sao cả.
"Sư phụ, sao hai người lại đến được đây?" Ngụy Chính Nghĩa chạy đi lượm súng, hỏi
Trương Huyền.
May mà đối thủ là sư phụ, nếu như đổi lại là kẻ khác, thân thủ mạnh nưu vậy, đừng nói
là mặt mũi, đến cái mạng nhỏ này cũng khó giữ, Ngụy Chính Nghĩa nhìn Trương Huyền
nghi ngờ, nghĩ gần đây công lực của cậu thăng tiến thật nhanh, mạnh đến mức làm
người ta khiếp sợ.
"Các người dựa vào cái gì, chúng tôi cũng dựa vào cái đó." Vỗ vai đồ đệ, Trương
Huyền cười tủm tỉm nói.
"Hai người cũng cho rằng nhà họ Bùi có liên quan đến vụ án mạng kia, mới lén lút đến
điều tra ư?" Thường Thanh vẫn mải xoa cái lưng nhức bưng bưng, buồn rầu hỏi.
"Không phải." Trương Huyền dùng giọng điệu quang minh chính đại nói: "Chúng tôi
đường đường chính chính đến điều tra đó chứ."
Niếp Hành Phong đi vào phòng khách, nhìn khắp xung quanh, diện tích phòng khách
khá lớn, sàn nhà lát gỗ lim xa xỉ, cầu thang xoắn ốc hơi nghiêng, trên đầu cầu thang lầu
hai có treo hai bức tranh phong cảnh, trực giác mách bảo, đó là tác phẩm của Bùi Thiểu
Ngôn, trừ mấy thứ đó ra, phòng khách còn bày một vài món đồ gốm cũng không quý
giá gì lắm, nhưng sứ men xanh tạo ra một cảm giác tươi mát, mùi xác chết ở đây đặc
biệt nồng nặc, Niếp Hành Phong đoán rằng nơi xảy ra án mạng hẳn là phòng khách,
Ngụy Chính Nghĩa đã tìm đến đây, xem ra đều có nghi ngờ giống như anh.
"Hai người không xin lệnh khám xét, đã đơn thương độc mã chạy đến?" Anh quay đầu
nhìn Ngụy Chính Nghĩa.
Thường Thanh cướp lời: "Đúng vậy, là do chúng tôi tự hành động, nếu như gặp chuyện
không may thì phiền phức lắm."
Anh vốn cho rằng Ngụy Chính Nghĩa chỉ đến nhìn sơ qua địa hình bên ngoài thôi,
không ngờ anh ta cũng trèo cửa sổ vào, sau khi vào đây Thường Thanh vẫn luôn canh
cánh trong lòng, cậu ta nào có giống nhị thế tổ xuất thân tai to mặt lớn kia, làm việc chỉ
nhìn hiệu suất, hoàn toàn mặc kệ rủi ro, phải biết rằng tự ý đột nhập nhà dân là tội
không nhẹ, điều này khiến cậu ta thiệt nhớ khoảng thời gian trước khi đi theo Sở Phong
phá án, Sở Phong làm việc trung trực quy củ, mặc dù có lúc cũng đùa giỡn láu cá lắm,
nhưng tuyệt đối không to gan như Ngụy Chính Nghĩa dám đến sát mép vực kia.
Lúc nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Thường Thanh đã sợ đến mức tim muốn
nhảy ra ngoài, cho nên mới chạy đến phục kích trước, đáng tiếc cậu ta đã đánh giá quá
cao bản lĩnh của mình, mới hiệp một đã bị người ta đánh cho nằm dài, làm cậu ta bị đả
kích không nhỏ.
"Cậu lo cái gì? Tôi là sếp, lỡ có chuyện gì đã có tôi chịu trách nhiệm." Ngụy Chính
Nghĩa liếc cậu ta, "Hơn nữa, chúng ta chỉ là nghe trong phòng có âm thanh lạ, nghi là
có trộm, nên mới vào thôi, sao có thể gọi là tự ý đột nhập nhà dân chứ?"
Trương Huyền thầm bật ngón tay cái cho Ngụy Chính Nghĩa một "like".
Ngụy Chính Nghĩa bây giờ là càng lăn lộn càng xảo trá, trước khi ra tay đã nghĩ ra
đường lui cho mình, so với anh ta, đầu óc của Thường Thanh còn kém xa, cũng khó
trách chỉ có thể làm một chân trợ lý, nhưng nghĩ lại, nếu quả thật là có chuyện gấp xảy
ra thì phải vào từ cửa chính chứ nào có lén lút mở cửa sổ trèo vào? Lý thuyết cơ bản
thì vững chắc rồi đó nhưng trí tuệ ứng dụng thì còn chưa đủ, cái này về nhà phải dạy lại
anh ta cho tử tế mới được.
"Hai người có tra được gì không?" Niếp Hành Phong không để ý mấy chi tiết vụn vặt
này như Trương Huyền, anh trực tiếp vào vấn đề chính.
"Có."
Ngụy Chính Nghĩa đem vật chứng trong túi lưu trữ ra cho hai người xem, Trương
Huyền lúc này mới để ý thấy hai người bọn họ đều mang bao tay, vừa rồi lúc mình cạy
cửa quên mang mất tiêu, nhất định đã để lại dấu vân tay, vấn đề này nhất định lần sau
phải khắc cốt ghi tâm.
"Không sao đâu, tôi đã xóa sạch giúp em rồi." Ánh mắt của Trương Huyền mới dao
động một cái, Niếp Hành Phong đã biết cậu nghĩ gì, bèn nói.
Vật chứng trong túi là vụn ngọc lưu ly, lớn nhất không đến nửa centimeter, ngoài ra còn
có một sợi tóc, căn cứ vào độ dài thì hẳn là tóc nam giới.
"Tóc và vụn ngọc đều được tìm thấy gần cầu thang lầu hai, trên tay vịn cầu thang có
dấu vết bị đập phá, nơi này có vết máu, từng được gột rửa cẩn thận, nếu không nhìn kỹ
sẽ không dễ dàng phát hiện."
Ngụy Chính Nghĩa đi tới chỗ gầm cầu thang không xa, ngồi xổm xuống chỉ vào một chỗ
sàn nhà nói với bọn họ: "Tôi nghi ngờ Bùi Thiểu Ngôn nảy sinh tranh cãi với người chết
ở lầu hai, trong lúc tranh chấp thì lỡ tay đập vỡ đồ trang trí bằng ngọc lưu ly trên hành
lang, để lại dấu vết trên tay vịn cầu thang, người kia bị Bùi Thiểu Ngôn đẩy xuống lầu,
tạo thành tình trạng tử vong do gãy xương, vỡ hộp sọ, chết ngay tại chỗ, sau đó Bùi
Thiểu Ngôn quá sợ hãi, bèn dùng vải bông quấn xác lại, nhân lúc đêm khuya đem xác
chết bỏ vào xưởng rượu hoang kia."
"Bùi Thiểu Ngôn sao lại đem xác chết bỏ vào xưởng rượu, cứ đem đi chôn chẳng phải
đơn giản hơn nhiều sao?" Trương Huyền không muốn đả kích sự tích cực của Ngụy
Chính Nghĩa, nhưng trong vụ án này có quá nhiều chỗ đáng ngờ, cậu không khỏi thắc
mắc.
"Bùi Thiểu Ngôn thuộc loại hình thư sinh nho nhã yếu đuối, có thể vác cái xác đến được
xưởng rượu đã là bứt phá giới hạn thể lực của cậu ta ngoài ý muốn rồi. Có thể cậu ta
cho rằng xưởng rượu kia đã hoang phế từ lâu, cho nên trong thời gian ngắn xác chết
sẽ không bị phát hiện, không ngờ bọn trẻ lại mò vào, bây giờ chúng ta tìm được mẫu
vật mang DNA của người chết, hoặc thành phần sợi vải được dùng để quấn xác là có
thể bắt Bùi Thiểu Ngôn về quy án."
Đến một đầu mối nhỏ nhoi cũng không tra được, mọi người trong tổ trọng án đã ngồi
không đến muốn liệt rồi, nếu không phải tình cờ nghe được chuyện tình yêu của Bùi
Thiểu Ngôn từ miệng Trương Huyền, Ngụy Chính Nghĩa cũng không dám công khai
đường đường chính chính chạy đến nhà người ta điều tra án như thế, bây giờ thoáng
cái đã tìm được nhiều đầu mối như vậy, nói không hưng phấn là nói dối.
Niếp Hành Phong lại cau mày không lên tiếng, nhìn đăm đăm sàn nhà sáng như gương,
bắt đầu trầm tư.
Sàn nhà được lau rất sạch sẽ, nhưng dù sao chất liệu của nó cũng là gỗ, mặc kệ là
dùng cách nào để lau dọn vẫn sẽ để lại vết máu, cái này anh tin vào sự chuyên nghiệp
của Ngụy Chính Nghĩa, thế nhưng, anh ngẩng đầu nhìn cầu thang, hai tầng lầu cách
nhau không cao, cầu thang rất bằng phẳng, hình xoắn ốc diện tích cực kỳ lớn, cho dù
có người lăn từ trên xuống, cũng rất khó bị gãy xương chứ đừng nói đến hậu quả
nghiêm trọng như vỡ hộp sọ, đương nhiên, bất cứ chuyện gì cũng có khả năng xảy ra,
anh không dám hoàn toàn khẳng định, chỉ là, nếu như do Bùi Thiểu Ngôn gây án, vậy
điếu xì gà của Giovanni xuất hiện ở xưởng rượu phải lý giải thế nào đây?
"Danh sách khách mời tiệc rượu làm ăn đêm hôm đó vẫn không có manh mối sao?"
Anh hỏi Ngụy Chính Nghĩa.
"Không có, nhưng bên chủ trì nói có nhà họ Bùi."
Sau khi mọi mục tiêu đều quy về nhà họ Bùi, hết thảy sẽ dễ điều tra, ngay từ đầu
trưởng bộ phận tổ chức kia còn mượn lý do quyền riêng tư không muốn nói nhiều,
nhưng vừa nghe có liên quan đến án mạng thì không dám đùn đẩy nữa, tuy rằng danh
sách đã bị virus nuốt mất, nhưng nhà họ Bùi tuyệt đối có tên trong đó, cái này thì người
phụ trách mời khách rất chắc chắn.
Bây giờ điểm mấu chốt là Bùi Thiểu Ngôn đêm đó có dự tiệc hay không, cái này hình
như khá khó tra, bởi vì camera ghi hình của quán rượu đêm đó không ghi lại được gì.
"Danh sách khách mời bị virus tấn công, băng ghi hình giám thị thì biến mất, hình như
rất trùng hợp." Trương Huyền nói.
Cậu và Niếp Hành Phong cùng lúc nhíu mày, Niếp Hành Phong hiểu ý cậu, bọn họ đều
nhận ra sự tình không hề đơn giản như vậy, Bùi Thiểu Ngôn nhìn qua không giống một
người có thể thao túng đại cục, hơn nữa, cậu ta không hề có năng lực này.
"Nhưng cậu ta có tiền, kẻ có tiền đều là như thế, cho rằng chỉ cần có tiền là có thể đạt
được bất kỳ mục đích gì." Thường Thanh bất bình nói.
Cậu ta nói xong đã bị mọi người trừng, lúc này mới phát hiện mình vừa nói sai, ở đây ít
ra có Niếp Hành Phong và Ngụy Chính Nghĩa là người có tiền đây, Trương Huyền càng
không cần phải nói, sợ bị trả thù, Thường Thanh lập tức rụt đầu trốn ra sau Ngụy Chính
Nghĩa.
Niếp Hành Phong đương nhiên sẽ không tức giận vì câu lỡ miệng của Thường Thanh,
cười nói: "Có tiền không sai, sai là những người làm nô lệ cho đồng tiền."
Bùi Thiểu Ngôn có phải hung thủ hay không thì khoan hãy bàn, nhưng nếu như nơi này
là hiện trường án mạng, cậu ta nhất định là người hiểu rõ tình hình, Niếp Hành Phong
hỏi Ngụy Chính Nghĩa, "Cậu chuẩn bị làm gì?"
"Báo về cảnh cục, còn việc khám nghiệm hiện trường thì để cho pháp y, để tránh bị
nghi ngờ, chủ tịch và sư phụ, hai người đi trước thì tốt hơn."
Những lời này đúng lúc cũng là ý định của Trương Huyền, chuyện tiếp theo cứ giao cho
đồ đệ, việc uốn cong khẩu cung cậu tin chắc Ngụy Chính Nghĩa thạo nghề hơn mình
nhiều, chuyện nhà họ Bùi tạm thời hé được một đoạn, cậu chuẩn bị về nhà tra sách cổ,
xem có cách nào có thể liên lạc được với thức thần không, mặc dù biết Nghệ không
sao, nhưng vẫn hi vọng sẽ sớm tìm được nó.
"Chúng tôi đi đây, hẹn gặp lại."
Có cảnh sát ở chỗ này, cũng không cần leo cửa sổ nữa, Trương Huyền kéo Niếp Hành
Phong về phía cửa lớn của phòng khách, đang định mở ra thì ngoài cửa có tiếng bước
chân, theo tiếng chìa khóa xoay trong ổ, không đợi Trương Huyền kịp phản ứng, cửa
đã mở ra, Bùi Thiểu Ngôn đứng bên ngoài, nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt giật mình, nhưng
tiếp đó sắc mặt liền trắng bệch đi.
"Các người... Tại sao lại ở đây!?"
Giọng nói vô cùng chói tai, biểu hiện tâm trạng kích động của người nói ngay lúc này,
đôi mắt trừng to, mang theo sự giận dữ vì bị người khác đột nhập vào không gian riêng
tư của mình, nhưng Niếp Hành Phong nghĩ còn hơn cả giận dữ, Bùi Thiểu Ngôn sợ hãi
nhiều hơn, cả người bắt đầu run rẩy, cậu ta không cách nào kềm chế cơn run được.
Việc xảy ra quá bất ngờ, đến cả Trương Huyền trong lúc nhất thời cũng không biết ứng
đối thế nào, vẫn là Ngụy Chính Nghĩa mở miệng trước, sải bước đến trước mặt Bùi
Thiểu Ngôn, đưa giấy chứng nhận cảnh sát ra, đường đường chính chính nói: "Cậu Bùi,
chúng tôi đuổi theo tội phạm vượt ngục đến đây, ngoài ý muốn mới phát hiện ở đây
từng xảy ra án mạng, là chủ nhân của ngôi nhà này, xin hãy để cảnh sát khám nghiệm
hiện trường, cảm ơn đã hợp tác."
Cảnh sát cũng như lưu manh có giấy phép thôi, giờ khắc này Trương Huyền quả thật
đã thấm thía câu nói này.
Nhưng Ngụy Chính Nghĩa mặc dù ăn nói rất đàng hoàng, lại hoàn toàn chưa cân nhắc
gì cả, nếu như đụng phải loại người như Niếp Hành Phong, kết cục chắc chắn chỉ có
đại bại, may mắn người đang đối mặt với anh ta là Bùi Thiểu Ngôn, Bùi Thiểu Ngôn
hình như vẫn còn hoảng hồn chưa kịp hồi thần, không nói gì thêm, chỉ yên lặng gật đầu.
Thành công hù dọa cậu hai nhà họ Bùi, Ngụy Chính Nghĩa không dám chậm trễ, vội
vàng lấy điện thoại di động ra gọi vào số của tổng bộ, bảo mọi người lập tức phái nhân
sự đến, Thường Thanh cũng nhanh chóng đóng cửa lại, mời Bùi Thiểu Ngôn qua một
bên ngồi nghỉ, còn rất khéo léo đi rót cho cậu ta một ly nước.
Bùi Thiểu Ngôn đón lấy cái ly, Trương Huyền rất muốn nhắc nhở cậu ta rằng cái ly kia
từ lâu đã không dùng đến, không nên uống thì tốt hơn, nhưng nhìn cậu ta cũng không
có vẻ gì là muốn uống, bèn ngậm miệng vậy.
Ánh mắt liếc qua đôi giày hơi bẩn của Bùi Thiểu Ngôn, cậu kéo Niếp Hành Phong qua
một bên, thầm thì nói: "Vừa nãy không nghe tiếng xe, không lẽ cậu ta đi bộ đến? Hơn
mười cây số lận đó."
"Có xe buýt từ thành phố ra ngoại ô, chắc cậu ta đi bộ từ trạm xe buýt đến." Niếp Hành
Phong nói.
Trạm xe buýt cách nơi này khá xa, đi bộ cũng đủ mệt, Niếp Hành Phong thấy Bùi Thiểu
Ngôn mặc đồ đơn giản thoải mái, bên ngoài khoác áo lông mỏng, còn mang giày casual,
hình như việc đến đây không phải là ý định đột xuất, anh không nghĩ ra được vì nguyên
nhân gì Bùi Thiểu Ngôn lại đến đây, thế nhưng ngược lại đơn giản hóa giúp Ngụy
Chính Nghĩa một chuyện.
Thành viên tổ trọng án hành động thần tốc, không lâu sau đã đến nơi, Ngụy Chính
Nghĩa lại đưa đẩy vài câu cho có với Bùi Thiểu Ngôn, cũng không biết Bùi Thiểu Ngôn
hiểu được mấy phần, Ngụy Chính Nghĩa chẳng đợi cậu ta trả lời đã tự mình phân công
nhân viên bắt đầu khám nghiệm hiện trường, thái độ rõ ràng là không coi chủ nhà Bùi
Thiểu Ngôn ra gì.
"Ngụy Chính Nghĩa làm như vậy quá độc đoán đúng không?" Mọi chuyện chưa được
làm sáng tỏ, Trương Huyền nghĩ anh ta đối xử với Bùi Thiểu Ngôn như vậy thật quá
đáng.
"Cậu ta chỉ là đang nắm chắc thời gian tìm chứng cứ thôi." Niếp Hành Phong mỉm cười
nói.
Ngụy Chính Nghĩa đã không còn là chàng cảnh sát tay mơ làm việc lỗ mãng khi xưa
nữa, cậu ta chỉ là nhân lúc Bùi Thiểu Ngôn vẫn đang ngơ ngẩn thẩn thơ như đi vào cõi
tiên, cố gắng tìm đầu mối mà mình muốn, nếu như cậu cả tinh ranh nhà họ Bùi xuất
hiện, không những không cho cậu ta lục soát, còn có thể tố cáo cậu ta tội danh lạm
dụng chức quyền, tự tiện xông vào nhà dân, không phải ai cũng dễ hù như Bùi Thiểu
Ngôn, thế nhưng chỉ cần nắm được chứng cứ trong tay, mọi chuyện sẽ khác, công cao
hơn tội, Ngụy Chính Nghĩa cũng dễ bề biện minh cho hành vi của mình.
Cảnh sát đều bận lục soát, ngược lại chủ nhà Bùi Thiểu Ngôn lại rất nhàn hạ, cậu ta đã
hoàn toàn bình tĩnh lại, bình tĩnh nhìn tình cảnh này như đang xem hát.
Trương Huyền ở bên cạnh đợi đến chán chê, đang định mượn cớ gì đó kéo Niếp Hành
Phong rời đi, chợt nhận ra ánh mắt Bùi Thiểu Ngôn đang đặt trên người bọn họ, gật
đầu với hai người, hình như là đang mời bọn họ đi qua.
Niếp Hành Phong bước đến, lại không mở miệng, Bùi Thiểu Ngôn có lời muốn nói với
anh, không cần anh phải tìm đề tài mở miệng trước làm gì.
Đôi bên im lặng một hồi, Bùi Thiểu Ngôn nói: "Không ngờ còn có thể gặp lại hai người."
"Chúng tôi đến tra án ở gần đây, nghe có tiếng kêu cứu nên mới đến xem, không ngờ
lại gặp được cảnh sát Ngụy."
Nghe Niếp Hành Phong nói xong, Trương Huyền liếc mắt nhìn anh một cái, chiêu tài
miêu nói dối vụng về, lỗ hổng nhiều quá đi, sao có thể khinh thường chỉ số thông minh
của cậu hai nhà họ Bùi quá vậy.
Cũng may Bùi Thiểu Ngôn không vạch trần những chỗ đáng ngờ trong lời Niếp Hành
Phong, cười cười nói: "Tôi có xem trên TV, bây giờ phiền phức của anh không ít, còn
rảnh rỗi đi phá án với người yêu sao?"
"Để cậu ấy làm việc một mình, tôi lo."
Chân mày Bùi Thiểu Ngôn nhướn lên, không nói gì thêm, không bộc lộ gì khác ngoại
trừ vẻ khiếp sợ lúc nhìn thấy bọn họ, biểu hiện của Bùi Thiểu Ngôn vẫn rất bình tĩnh,
không hề để tâm đến hoạt động khám nghiệm của cảnh sát, dường như mọi chuyện
đang xảy ra không hề liên quan gì đến cậu ta.
Có hơi tẻ nhạt, Trương Huyền vội vàng nói: "Trời lạnh như vậy, đi bộ cũng cực khổ
lắm."
Bùi Thiểu Ngôn mặc không nhiều, bên ngoài gió lớn, cậu ta một cái khăn cũng không
thèm quàng, sắc mặt vẫn tái y như vậy, cậu ta dường như rất sợ lạnh, nhưng lại cố
gắng bắt mình phải duy trì vẻ điềm tĩnh lạnh lùng, Trương Huyền nghĩ đây mới thực sự
là Bùi Thiểu Ngôn.
"Ổn mà, trước đây lúc đi học đều chạy bộ đến trường, cũng quen rồi." Bùi Thiểu Ngôn
bình thản.
Ngồi ở hiện trường án mạng tán phét, có cảm giác gì đó vô cùng quái dị, may mà cuộc
nói chuyện của bọn họ không kéo dài lâu, Ngụy Chính Nghĩa bước tới, nói với Bùi
Thiểu Ngôn: "Cậu Bùi, khám nghiệm hiện trường cho ra kết quả chứng minh ở đây
từng có hung án xảy ra, trên sàn nhà có một mảng diện tích lớn thấm máu người, phiền
cậu theo tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra."
Trương Huyền suốt ngày đối mặt với án mạng, biết rằng câu này ám chỉ đến tạm giam
chỉ là hơi lái đi một chút, xem như Bùi Thiểu Ngôn không giết người thì án mạng cũng
là xảy ra trong nhà cậu ta, cảnh sát tối thiểu có quyền tạm giam cậu ta hai mươi bốn
giờ, đây là tuyên bố đúc kết từ kinh nghiệm thương đau của Trương Huyền.
Bùi Thiểu Ngôn hiển nhiên là lần đầu gặp phải vấn đề như vậy, cậu ta giật mình, nhưng
nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng lên, hỏi: "Có thể cho tôi xin một điếu thuốc không?"
Niếp Hành Phong và Trương Huyền lắc đầu cùng lúc, hai người đều không hút thuốc,
Ngụy Chính Nghĩa theo bản năng sờ túi, anh ta căn bản chỉ hút chơi, nhớ thì hút một
điếu, chứ không nghiện, bèn quay qua nhìn những đồng nghiệp khác, hi vọng có người
rút đao tương trợ, nhưng đáng tiếc, những người tham gia nhiệm vụ lần này không ai
nghiện thuốc cả, thấy Ngụy Chính Nghĩa gấp gáp, Bùi Thiểu Ngôn cười cười: "Không
sao đâu, không có thuốc tôi cũng về cục với các anh."
"Có!"
Theo tiếng hoan hô, Ngụy Chính Nghĩa lấy một cái hộp sắt trong túi áo ra, đó là hộp xì
gà của Giovanni, bởi vì Giovanni bị tình nghi Ngụy Chính Nghĩa lợi dụng tịch thu xì gà
của cậu ta, tiện tay bỏ vào túi, cái hộp sắt nho nhỏ này khác xa mấy bao thuốc lá thông
thường, Ngụy Chính Nghĩa nhất thời không muốn lấy ra, đem ra lúc này đột nhiên linh
cảm xuất hiện, mở nắp hộp ra, đưa hộp xì gà đến trước mặt Bùi Thiểu Ngôn.
"Mời."
"Cảm ơn, nhưng tôi không hút xì gà."
Bùi Thiểu Ngôn từ chối, cất bước đi ra ngoài, Ngụy Chính Nghĩa thấy vẻ mặt cậu ta
bình thản, hoàn toàn không hề giật mình trước sự xuất hiện của hộp xì gà của Giovanni.
Cậu trai này nếu không phải lòng dạ quá sâu, thì chính là hoàn toàn không hề liên quan
gì đến vụ án giết người giá họa.
Ngụy Chính Nghĩa đậy hộp thuốc lại, giơ tay ra hiệu rút lui với đồng nghiệp, Niếp Hành
Phong và Trương Huyền cũng theo chân anh ta đi ra, mùa đông ngày ngắn đêm dài,
mới hơn năm giờ, bên ngoài bầu trời đã đen kịt, Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong,
ý hỏi anh có muốn đến cục cảnh sát không.
"Về nhà đi."
Thẩm vấn là chuyện của cảnh sát, bọn họ đi theo cũng không giúp được gì, chuyện
khẩu cung về nhà cứ hỏi Ngụy Chính Nghĩa là được, nhưng Niếp Hành Phong không
ôm hi vọng quá lớn với chuyện thẩm vấn, dựa vào thế lực của nhà họ Bùi, nhất định
không lâu nữa sẽ tìm đến cảnh cục, trước khi không có chứng cứ xác thực, Bùi Thiểu
Ngôn sẽ chỉ phải nộp tiền bảo lãnh.
Hai người tạm biệt Ngụy Chính Nghĩa, vào xe, lái xe trở về, lúc đi ngang qua xưởng
rượu, Niếp Hành Phong thấy mấy khoảnh ruộng cách đường cái không xa có vài đứa
trẻ đang nô đùa, trời lạnh như thế này mà bọn chúng chẳng quan tâm, vẫn ở chỗ đó
chơi đến nhiệt tình.
Ý thức an toàn của người ở nông thôn không mạnh như ở thành phố, vừa sợ trẻ con đi
lạc, vừa sợ chúng bị xe tông, cục cưng nâng niu trong lòng bàn tay không dám lơi lỏng,
ở đây cho dù trời tối, bọn trẻ vẫn không có vẻ gì là sẽ về nhà, suy cho cùng nhà cũng
gần, người lớn chỉ cần hô một tiếng là bọn nhỏ có thể nghe thấy, nhưng có thể là do
ảnh hưởng của vụ án vứt xác kia, nên không đứa nào dám chạy đến xưởng rượu chơi
trốn tìm nữa.
Niếp Hành Phong dừng xe lại, Trương Huyền nhìn anh kỳ lạ.
"Có mang giấy bút không? Cho tôi mượn một chút."
Trương Huyền dâng giấy bút mang theo lên, tự giễu: "Tôi chắc là trợ lý thiếp thân của
anh quá."
Niếp Hành Phong nhìn cậu một cái, một câu hai nghĩa: "Em vẫn luôn là vậy từ ban đầu
rồi."
Anh cầm bút, vẽ nhanh trên giấy vài nét, Trương Huyền lại gần xem thử, là những khối
cầu nhỏ tạo thành vòng tròn lớn, Niếp Hành Phong lại dùng bút đỏ tô tô, vẽ thêm một
hình đối xứng tương tự bên cạnh, vừa vẽ phác vài nét bên ngoài, dần tạo thành hình vẽ
một cái đuôi xe.
"Anh vẽ cái đuôi xe mà đứa trẻ lần trước thấy sao?" Trương Huyền hỏi.
"Ừ, ngồi trong xe chờ tôi, tôi lập tức quay lại ngay."
Bên ngoài rất lạnh, Trương Huyền thông minh chọn ngồi lại trong xe, thấy Niếp Hành
Phong xuống xe, chạy đến chỗ mấy đứa trẻ, một bên hỏi, một bên vẽ, lát sau quay lại,
trên mặt anh đầy nét cười, Trương Huyền biết anh tìm ra đáp án rồi.
"Là gì vậy? Nói nhanh nghe cái coi."
Trương Huyền không nén nổi tò mò, Niếp Hành Phong vừa lên xe, cậu đã đoạt lấy bức
vẽ, Niếp Hành Phong khởi động xe, cười nói: "Là Nissan Skyline(1), nó thuộc dòng xe
thể thao, đèn sau rất đặc biệt, đèn xe hình cầu liên hợp với nhau, buổi tối thoạt nhìn
qua giống y như bọn nhỏ nói, tạo thành từng vòng sáng lấp lánh, tôi dựa vào miêu tả
của bọn trẻ vẽ lại, nếu không có sai sót gì thì nhất định chính là loại xe này."
(1) Nissan Skyline:
Được Niếp Hành Phong giảng giải, Trương Huyền cũng nhớ tới đèn sau xe Nissan
Skyline quả thật không giống bình thường, chiêu tài miêu chỉ dựa vào miêu tả của Ngụy
Chính Nghĩa đã có thể phác họa ra dòng xe, điều này làm Trương Huyền không thể
không bội phục suy nghĩ thâm sâu của anh, vỗ tay cười nói: "Đây quả là manh mối
tuyệt vời, để tôi tra xem Bùi Thiểu Ngôn có sở hữu chiếc xe nào loại này không."
Cậu lấy laptop qua, lại bị Niếp Hành Phong ngăn cản, "Đừng nóng vội, về nhà từ từ
tra."
Anh luôn nhớ rõ Trương Huyền bị say xe, ngồi trên xe vọc máy tính lâu sợ cậu khó chịu,
bèn cản lại, Trương Huyền cũng không phản đối, đẩy laptop trở về, tựa lưng vào ghế,
thuận miệng nói: "Chủ tịch anh nói xem, Bùi Thiểu Ngôn giết người là do nhất thời lỡ
tay hay là có mưu tính trước?"
"Hửm?"
"Ngộ sát và cố sát khung hình phạt hoàn toàn khác nhau đó."
"Em đã xác định rằng chắc chắn là Bùi Thiểu Ngôn giết người?"
"Cho đến bây giờ thì nghi can lớn nhất chẳng phải cậu ta sao? Nhưng tôi không mong
là cậu ta, ấn tượng cậu ta cho tôi không tệ lắm."
Niếp Hành Phong cũng cảm thấy như vậy, nhưng thủ phạm hay không không phải do
người ngoài cuộc kết luận, Bùi Thiểu Ngôn mang lại cho người khác cảm giác đặc biệt
thanh nhã, nhưng cảm giác đó đôi khi cũng đánh lừa người ta.
Phơi gió phơi sương một ngày một đêm, hai người đều mệt mỏi, đề tài này dừng lại ở
đây, ăn tối ở ngoài xong, về nhà, Niếp Hành Phong để Trương Huyền đi tắm trước, còn
mình thì vào mạng nội bộ của công ty kiểm tra tình hình công tác.
Tuy nói bây giờ Niếp Duệ Đình là lãnh đạo, phía sau còn có ông nội trợ giúp, nhưng
Niếp Hành Phong có thói quen mỗi ngày đều quan sát động thái thị trường, thấy tình
hình vận động của công ty và khuynh hướng phát triển của thị trường chứng khoáng
không có biến động gì lớn, anh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thăm dò tình hình của nhà
họ Bùi gần đây, nhà bọ Bùi trên phương diện làm ăn dường như rất thuận lợi, không
biết có bị khủng hoảng tài chính ảnh hưởng hay không.
Niếp Hành Phong xem một lúc, không phát hiện có vấn đề gì xảy ra, về phần thu thập
những tư liệu nội bộ khác, anh không bằng Trương Huyền, bèn dời máy tính đi, cầm
điện thoại lên gọi về nhà, trong lúc điện thoại đổ chuông, anh mới tự giễu ngẫm, mình
đúng là bận rộn thật, lo lắng cho công ty, còn phải nghĩ chuyện án mạng, một chút thời
gian rảnh cũng không có.
Chuông reo thật lâu mới có người bắt máy, nghe thấy tiếng Niếp Duệ Đình ở đầu dây
bên kia, Niếp Hành Phong vội vàng hỏi: "Sao chậm chạp vậy? Đã xảy ra chuyện gì
sao?"
"Anh hai là anh đó hả, có xảy ra chút chuyện... À không, không có việc gì không có việc
gì cả."
Giọng Niếp Duệ Đình vẫn hoạt bát như mọi ngày, nhưng lời nói thì úp úp mở mở, Niếp
Hành Phong biết thằng em nhà mình không phải người giỏi nói dối, anh hơi nôn nóng,
vặn hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện hay không có chuyện?"
"Anh hai đang giận hả? Xin lỗi nha, chuyện ban điều hành đều là do ông nội sắp xếp,
anh hãy thông cảm cho em chỉ là vô danh tiểu tốt, trời đất chứng giám, em tuyệt đối
chưa từng có ý tranh giành công ty với anh..."
Miệng Niếp Hành Phong giật giật, anh bây giờ đang lo trong nhà có chuyện, căn bản
chẳng hề liên can đến chuyện ban điều hành, em trai anh thế nào anh hiểu rõ, cái thằng
chỉ thích hưởng thụ cuộc sống này cho dù hai tay dâng công ty lên cho nó nó cũng
không chịu nhận.
"Anh chỉ hỏi -" Sợ em trai hiểu lầm ý mình, Niếp Hành Phong thả chậm âm điệu, chầm
chậm nói: "Em mới nói xảy ra chút chuyện là chuyện gì?"
"Ừm..." Niếp Duệ Đình ậm ờ, hình như là không muốn nói.
Trong lòng Niếp Hành Phong giật nảy, "Là ông nội xảy ra chuyện sao? Anh lập tức đến
ngay."
"Không phải không phải, anh nghĩ đi đâu vậy? Là chuyện riêng của em, đương nhiên,
chuyện này cũng có liên quan đến nhà họ Niếp chúng ta, thực ra ấy..."
Niếp Hành Phong bị Niếp Duệ Đình lải nhải đến đầu hàng, xoa trán, Trương Huyền tắm
xong bước ra, thấy anh đang nói chuyện điện thoại với người nhà, liền yên lặng theo
dõi no comment, chợt nghe bên kia im lặng một lúc lại nghe được tiếng nói lạnh tanh
của Nhan Khai, nói: "Chủ nhân, ta bây giờ đang ở bên Duệ Đình."
Niếp Hành Phong lặng yên không nói, anh đương nhiên hiểu rõ hàm ý của cái câu
"đang ở bên" kia, có thể gọi thẳng tên của thằng em anh, đủ thấy quan hệ của bọn họ
đã gần gũi đến mức độ nào. Tuy rằng anh không cảm thấy kỳ quái với kết quả này,
nhưng anh nhớ khi còn bé thầy bói quẻ xem mệnh cách của Niếp Duệ Đình nói rằng rất
bình thường, tương lai lấy vợ sinh con, suốt đời an khang, bây giờ lại lăn tới lăn lui với
Nhan Khai rồi đến bên nhau, không biết có phải là Nhan Khai sửa mệnh cho nó không.
Niếp Duệ Đình hiểu lầm khoảng im lặng này của Niếp Hành Phong, vội vàng nói: "Anh
hai, anh đừng trách Nhan Khai, không phải lỗi của hắn."
Dĩ nhiên không phải lỗi của Nhan Khai rồi, nhìn cái tính tình lạnh lùng độ không tuyệt
đối của Nhan Khai mà xem, trăm phần trăm không bao giờ là người trêu chọc Niếp Duệ
Đình trước, Niếp Hành Phong khẳng định chắc chắn chuyện này là thằng em trai quý
hóa của anh bày ra trước.
"Ông nội không nói gì sao?"
Niếp Hành Phong đoán chuyện này ông nội đã biết trước từ lâu, anh nhìn Trương
Huyền bên cạnh, đứng trên lập trường của mình thật không có tư cách nói em trai, chỉ
có thể nói một câu xin lỗi với ông nội, anh và em trai chưa từng bước đi theo con
đường mà ông cụ mong muốn.
"Không nói gì cả, có cháu ẵm bồng, ông già cực kì hài lòng, cả ngày hôm nay đều quấn
quít với bé, em với Nhan Khai đã bị vứt vào xó rồi."
"Cháu? Em có con với Nhan Khai? Ai sinh?" Scandal hết hồn chim én, Trương Huyền ở
bên cạnh sốt ruột đến mức hỏi không ngừng, Niếp Hành Phong cản không được.
"Trương Huyền anh đang tấu hài hả? Hai tụi em đều là đàn ông sinh thế quái nào được?
Là một cô gái sinh ra, trước kia em có bạn gái, không ngờ một lần không cẩn thận...
Nhưng đứa trẻ này trong người chảy dòng máu của em cùng Nhan Khai, cho nên, coi
như là con ruột của hai người bọn em vậy, em vốn không hề muốn nhận phiền phức
này, nào ngờ ngày hôm sau anh trai nuôi đột nhiên đưa nó đến, ông cụ thấy, thế nào
cũng không chịu buông tay..."
Niếp Hành Phong càng nghe càng thấy mờ mịt, cảm giác của Trương Huyền cũng
không khác anh lắm, nếu là bạn gái cũ của Niếp Duệ Đình, sao lại có thể có dòng máu
của Nhan Khai? Còn ông anh trai nuôi kia là thần thánh phương nào?
"Hai anh lập tức đến ngay." Lòng hiếu kỳ Trương Huyền đã hoàn toàn bị khơi dậy, vô
cùng hi vọng muốn biết được con của Niếp Duệ Đình và Nhan Khai tròn méo ra sao.
"Đừng tới đây, ông nội nói trong thời kì đặc thù này, hai người hạn chế đi lại, phải tự
bảo vệ mình cho tốt, chuyện con cái dài dòng lê thê lắm, chờ sau khi giải quyết hết
phiền phức rồi sẽ từ từ kể các anh nghe."
Niếp Hành Phong cười khổ: "Ông nội ém tin chặt thật."
"Chuyện này đừng trách oan ông nội, đứa bé mới được đưa tới hôm nay, ông nội cũng
vừa mới biết, cứ vậy đi nha."
Niếp Duệ Đình ba hoa xong thì cúp máy, chỉ còn lại Trương Huyền và Niếp Hành
Phong hai người bốn mắt nhìn nhau, lát sau, Trương Huyền rất buồn rầu đấm chân,
cậu muốn chạy qua thăm em bé quá đi, tiện thể nhiều chuyện nữa, nhưng mà lời của
ông nội thì không dám không nghe.
"Nói chuyện mà chỉ nói một nửa không đầu không đuôi thế này thiệt không thể chấp
nhận được, tôi phải nhanh chóng giải quyết hết tất cả vấn đề mới được, tôi muốn đi
xem em bé."
Niếp Hành Phong cũng đồng cảm lắm, nhưng anh vẫn trầm tĩnh hơn Trương Huyền,
suy cho cùng thì em bé vẫn ở nhà họ Niếp đó thôi, chạy đường nào được, dựa vào tâm
tình của ông nội hiện giờ, nếu như em bé đó thực sự là con của em trai, ông cụ tuyệt
đối sẽ xem nó là bảo bối nâng như trứng hứng như hoa.
Tính tình của Trương Huyền nóng vội, lời vừa nói ra đã bật người dậy như hỏa tiễn, ôm
laptop bắt đầu tra tư liệu, từ dàn xe riêng của nhà họ Bùi đến mạng nội bộ của viện an
dưỡng khu Tây.
Niếp Hành Phong khuyên cậu nên đi ngủ sớm một chút cũng bị cậu từ chối, thấy cậu
cố gắng như vậy, Niếp Hành Phong rất muốn nói cho cậu biết, ông nội nói giải quyết
vấn đề là ý chỉ cơn bão tài chính đang đánh vào công ty Niếp thị kìa, có liên quan gì
đến nhà họ Bùi đâu, nhưng mà không muốn dập tắt nhiệt huyết của cậu, bèn chọn cách
im lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.